[Ôn Chu] CỨU MẠNG, PHU NHÂN CHẠY RỒI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CỨU MẠNG, PHU NHÂN CHẠY RỒI!

Tác giả: 宋玖

Editor: Xoài (OumiGenyal)

Cảnh báo: Chống chỉ định với các thanh niên nghiêm túc trong vấn đề đại từ nhân xưng (Cụ thể là khó chịu vì Chu Tử Thư được gọi là "phu nhân", "nhạc mẫu"...)

01

Từ sáng đến giờ trên dưới quỷ cốc không ai dám nói chuyện, một đám quỷ tội ác chồng chất là thế nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chúng quỷ đều cùng một suy nghĩ, thà bị cốc chủ phái đi đánh mười trận còn hơn phải ở trong cốc lo lắng hãi hùng.

Ngươi hỏi vì sao à?

Trời đất quỷ thần ơi, cốc chủ phu nhân để lại một bức thư rồi chạy mất rồi!

02

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm lá thư này đã hai canh giờ.

A Tương ở bên cạnh cũng không dám nói gì.

Trương Thành Lĩnh, Tào Úy Ninh càng khỏi phải nói, chỉ hận không thể vùi mình xuống đất cho xong.

"Được rồi, mấy đứa ra ngoài đi, đừng đứng như trời trồng trong này nữa, nhìn mà phiền!"

Bấy giờ ba người mới như được đại xá chạy ra khỏi phòng.

Hai tay Ôn Khách Hành siết chặt, nhưng lại sợ vò nhăn bức thư Chu Tử Thư để lại cho hắn, đành phải lỏng tay ra.

Trên phong bì thư là chữ viết cứng cáp mạnh mẽ, nước chảy mây trôi của Chu Tử Thư, nếu trước kia Ôn Khách Hành nhìn thấy Chu Tử Thư viết những con chữ xinh đẹp này, nhất định sẽ vừa ôm lấy Chu Tử Thư vừa ca ngợi tán dương phu nhân nhà mình hết lời.

Nhưng bây giờ Ôn Khách Hành không có tâm tình gì để thưởng thức.

Ai mà hiểu cho, sau khi hắn ngủ dậy, A Nhứ vốn nên nằm trong lòng hắn tự dưng để lại một bức thư sau đó không thấy tăm hơi, bảo hắn có tâm tình gì đây?

Khoảnh khắc hắn cầm lấy bức thư kia, trong nháy mắt nỗi sợ hãi và bi thương bao phủ lấy hắn, toàn thân hắn rét run cầm cập, không dám mở bức thư đề "Ôn Khách Hành thân khải" kia ra.

Hắn sợ, sợ nội dung bức thư viết rằng A Nhứ mệt mỏi với hắn, sợ vì sao duy nhất mà vất vả mãi hắn mới hái được đột ngột biến mất.

Ôn Khách Hành hắn có thể chấp nhận tất cả mọi người trong thiên hạ thóa mạ oán hận mình, chỉ không thể chịu nổi nếu Chu Tử Thư rời đi.

03

Nhưng tất cả sự đau lòng của Ôn Khách Hành đã tan thành mây khói sau khi hắn run run rẩy rẩy mở bức thư ra.

Trong thư Chu Tử Thư nói rằng y muốn ra ngoài giải quyết vài vấn đề tồn đọng, rồi đi lấy vài thứ, sẽ nhanh chóng quay về.

Còn cố tình nhấn mạnh hắn không được nổi điên bắt nạt người khác khi y không có ở đây.

Nhìn chỗ mở đầu thư, mấy chữ "Ôn Khách Hành", "Khách Hành" bị gạch xóa rồi cuối cùng để lại hai chữ "Lão Ôn", Ôn Khách Hành tự tìm niềm vui trong nỗi khổ, nghĩ thầm A Nhứ của hắn đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo.

Tuy không phải A Nhứ của hắn muốn rời bỏ hắn thật, nhưng Ôn Khách Hành vẫn rất phiền muộn.

Nhảm nhí, phu nhân dịu dàng lương thiện võ công cao cường đẹp nhất thiên hạ của ngươi chạy mất mà ngươi không phiền muộn hả?

04

Cốc chủ Quỷ cốc Ôn Khách Hành sầu đời, người xui xẻo là ai?

Xin trả lời là đám quỷ của Quỷ cốc.

Và Tào Úy Ninh.

Tào Úy Ninh khổ lắm, trước kia khi nhạc mẫu đại nhân có mặt cùng lắm mỗi ngày bị mắng một trận là cùng.

Bây giờ nhạc mẫu đại nhân chạy rồi, phỉ phui, đi công chuyện rồi, thật sự là ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to, còn lấy mỹ danh là luận bàn võ nghệ.

Luận bàn cái gì?

Đơn phương đồ sát thì có.

05

Thời gian trôi mau, nhoáng cái Chu Tử Thư đã rời đi nửa tháng.

Ban đầu Ôn Khách Hành còn có thể giữ tỉnh táo, chỉ lúc cáu lên không chịu được thì sẽ đánh Tào Úy Ninh một trận xả giận, nhưng theo thời gian Chu Tử Thư rời đi càng lâu, càng ngày hắn càng dễ bị kích thích, lo được lo mất cũng ngày càng chất chồng trong lòng.

Lúc hắn không có cách nào khống chế tâm tình của mình sẽ lấy bức thư Chu Tử Thư để lại cho mình ra nhìn, nhắc nhở chính bản thân mình, lặp đi lặp lại, A Nhứ của hắn không cho phép hắn nổi điên.

Vậy hắn không thể điên.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, không biết là ai không có mắt mà giờ này dám trêu chọc đến Ôn cốc chủ.

Ôn Khách Hành nhìn ra ngoài cửa, ánh nắng ấm áp bên ngoài rọi vào khiến hắn hơi không mở được mắt ra.

Dã thú trong lòng chợt bị nhốt vào lồng.

Ánh sáng của hắn quay về rồi.

06

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành vút tới trước mặt Chu Tử Thư, ôm ghì lấy người phong trần mỏi mệt kia, sức lực mạnh đến đáng sợ, như muốn hòa người ấy vào xương thịt mình.

"Cuối cùng huynh cũng về rồi." Hắn ôm rất chặt, Chu Tử Thư thử nhẹ nhàng đẩy hắn ra một chút, Ôn Khách Hành không nghe, ôm càng thêm chặt, chôn đầu vào hõm vai Chu Tử Thư, cả người đều rầu rĩ.

"Đệ không muốn biết mấy hôm nay ta đi đâu làm gì sao?" Chu Tử Thư hết cách, đành nâng tay khẽ vuốt lưng Ôn Khách Hành, an ủi cốc chủ Quỷ cốc độc ác hung tàn khiến ai nghe tin cũng sợ vỡ mật này.

"Muốn." Giọng vẫn buồn buồn như cũ, dù muôn vàn không nỡ, nhưng Ôn Khách Hành vẫn buông Chu Tử Thư ra.

Sau đó nhìn hai bộ hỉ bào (áo cưới) trước mặt, không nói nên lời.

07

"Đây là hai bộ trang phục tinh xảo nhất, nên dù nhiều tú nương cùng bắt tay vào làm thì cũng mất ít nhất là nửa tháng."

"Ừ." Ôn Khách Hành đã ngẩn người từ lúc Chu Tử Thư lấy bộ trang phục ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn chúng.

"Ta từng nói ta cảm thấy đệ mặc màu đỏ rất đẹp chưa?"

"Chưa." Ôn Khách Hành vẫn chậm chạp đáp lời.

"Vậy bây giờ ta nói."

"Ừ." Hốc mắt Ôn Khách Hành ướt át, hắn cố gắng không để nước mắt của mình thấm ướt hỉ bào.

"Lão Ôn à, đệ mặc màu đỏ đẹp như thế," Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành đang cố nén nước mắt, cười đến mặt mày cong cong, "Không thành thân cùng ta có phải đáng tiếc lắm không?"

"Đúng vậy."

Thế giới của Ôn Khách Hành như đột nhiên sáng ngời lên, cái gì mà ngang ngạnh cuồng ngạo cái gì mà rét lạnh bi thương cái gì mà điên cuồng liều lĩnh, tất thảy đều tan chảy dưới đôi mắt cười chứa đầy sự dịu dàng của Chu Tử Thư.

Giờ khắc này như thế, nhiều năm sau cũng sẽ thế.

THE END.

Bonus:

Tào Úy Ninh: Nhạc phụ đại nhân, ngài xem ngài đã ôm được mỹ nhân về rồi, còn ta thì sao?

Ôn Khách Hành: Không bao giờ, không đồng ý, đừng có mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro