Chương 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện đã hoàn tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 26: Một phát liền trúng, thật quá đáng yêu.

Quý Vi dẫm lên giày cao gót từ ngoài cửa tiến vào, ở xa đã thấy Tưởng Ban Hoa ngồi trước màn hình máy vi tính uống cà phê.

“Hôm nay đến sớm vậy?” Quý Vi cười nói.

“Tớ cũng cảm thấy hôm nay đến sớm quá, cho nên mới kịp bữa sáng của công ty.” Tưởng Ban Hoa đưa cà phê lên miệng uống rồi nói.

Quý Vi buông túi xách của mình xuống, sau đó mang thẻ nhân viên lên, mắt nhìn di động, còn chưa tới giờ làm.

Vì thế, cô dựa vào cạnh bàn của Tưởng Ban Hoa, khoanh tay trước ngực, cười nói: “Đêm nay không đi dạo phố, cùng đi quán bar chơi!”

Hả?

Tưởng Ban Hoa để cái ly xuống, dùng vẻ mặt ‘cậu nghiêm túc sao?’ nhìn Quý Vi.

“Tớ nói thật đó.” Quý Vi dừng một chút, “Nghe nói thành phố mới khai trương thêm một quán bar, rượu uống thực ngon, tớ không dám đi một mình, cho nên muốn lôi kéo các cậu.”

“Chúng tớ?”

“Đúng, cậu, Tiếu Thảo còn có Hách Nhân.”

“Hai người bọn họ đáp ứng rồi?” Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Quý Vi lắc đầu: “Tớ còn chưa có hỏi bọn họ đâu, nếu bọn họ không đi, cậu đi cùng tớ cũng được."

“Có phải hay không tớ không có quyền cự tuyệt?”

Quý Vi gật đầu, sau đó nói: “Đương nhiên không có.”

Tưởng Ban Hoa buông tay, cạn lời: “Giờ cậu nói với tớ là để tớ chuẩn bị tốt tâm lý sao? “

“Bingo. Hoa Hoa của tớ thật thông minh!” Quý Vi sờ sờ mặt Ban Hoa, sau đó đi về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nói: “Bắt đầu làm việc thôi! Động lực nha động lực!”

Tưởng Ban Hoa khóc không ra nước mắt, cô chỉ đành nói lời xin lỗi cùng cái vụ tập thể hình, chờ tháng sau, cô nhất định sẽ vô cùng sủng hạnh nó, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập thể hình.

Vào giờ cơm trưa, Quý Vi cố ý hẹn Hách Nhân cùng Tiếu Thảo bàn lại việc này, nói đến nỗi mặt mày vô cùng hớn hở.

Lý Tiếu Thảo nhìn Tưởng Ban Hoa một bên làm bộ dáng chim cút, cảm thấy có chút buồn cười.

Tiếu Thảo hỏi: “Cô có đi không?”

Tưởng Ban Hoa đang ăn rau dưa, bị Lý Tiếu Thảo hỏi, cô mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đạo nghĩa không thể chối từ, nói: "Tất nhiên phải đi rồi, đến bảo vệ sự an toàn cho Quý đại tiểu thư."

Lý Tiếu Thảo cong khóe môi, anh cảm thấy rõ ràng cô ấy mới yêu cầu được bảo hộ đi.

Vì thế, lúc Quý Vi hỏi bọn họ có đi hay không, Tiếu Thảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mà Hách Nhân nhìn thấy Tiếu Thảo cũng đi nên nói đồng ý.

Quý Vi dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tưởng Ban Hoa đang ăn cơm, sau đó nói: “Cậu xem, tớ biết bọn họ sẽ đáp ứng mà!”

Kỳ thật trong lòng cô dường như sáng tỏ, cô dùng ngón chân ngẫm lại cũng biết Lý Tiếu Thảo thích Tưởng Ban Hoa, chỉ là người trong cuộc có vẻ như vẫn còn lọt trong sương mù.

Tưởng Ban Hoa khẳng định gật đầu, bình luận: “Quý đại tiểu thư ra tay, phát nào trúng phát đó.”

Quý Vi trợn trắng mắt, nói: “Thật không biết cậu là chê tớ, hay là khen tớ nữa?”

Tưởng Ban Hoa đưa canh lên miệng uống, cười tủm tỉm mà không nói. Vừa mới bắt đầu, cô đối với chuyện này còn có chỗ mâu thuẫn, rốt cuộc quán bar là sao? Long ngư hỗn tạp(*)! Nhưng về sau, cô nghe được hai người bọn họ đã đáp ứng, cô liền không lo lắng nữa.

Thang máy tới tầng lầu của Tưởng Ban Hoa cùng Quý Vi, hai cô gái từ phía sau đi ra cửa, Quý Vi quay lại nói với Tiếu Thảo và Hách Nhân: “Vậy lát nữa tan tầm gặp lại nha!”

Tưởng Ban Hoa cười với bọn họ, vẫy tay hẹn gặp lại, rồi theo Quý Vi trở về chỗ ngồi của mình.

“Người chị em, bộ dáng cậu vẫy tay hồi nãy rất giống cổ nhân(*)!” Quý Vi giễu cợt.

Tưởng Ban Hoa giơ tay lên vẫy vẫy: “Cũng bình thường mà!”

Quý Vi đỡ trán, bộ dáng cạn lời nói: “Tớ căn bản là không cần phất tay, cũng có khí chất lão luyện.”

“Tớ theo không kịp bước chân thời thượng của cậu!”

“Đúng nha, khẳng định là cậu theo không kịp, nên cần ăn cơm nhiều thêm mấy năm nữa!”

“Tớ thấy là cậu đi nhanh quá, gia đình, họ hàng có nện  bước theo cũng không kịp!”

“Tưởng Ban Hoa!”

Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, cô cảm thấy Quý Vi bị chọt một phát liền trúng, thật là quá đáng yêu!

Ghi chú by Alissa:

Long ngư hỗn tạp: nơi có kẻ xấu người tốt trộn lẫn
Cổ nhân: Người xưa.

Editor: Phương Chân.

Chương 27: Đàn ông con trai nào, cũng đều thích có sĩ diện!

Tại quán bar.

Tưởng Ban Hoa mặc đồ nhìn tựa như kẻ bình dị thanh khiết, chịu không nổi áp lực công việc mà tới nơi này để mua say.

Mà Quý Vi vốn đã chuẩn bị tốt trang phục ăn chơi, lại tranh thủ đi toilet trang điểm thêm.

“Chậc chậc chậc.” Hách Nhân ở một bên lắc đầu, cảm khái: “Cô như vậy rất dễ xảy ra chuyện đó!”

Quý Vi trợn mắt với hắn, vô cùng vừa lòng mà nhìn bản thân mình, cô ấy chính là muốn chốc lát nữa ở sàn nhảy sẽ cuốn hút bao người, cho nên cô ấy quyết định không thèm chấp nhặt lời nói bất đồng này của Hách Nhân.

Bọn họ nhanh chóng chọn một góc nhỏ ngồi xuống, Quý Vi uống một ngụm rượu, sau đó liền gia nhập đám người nhảy nhót náo nhiệt cách đó không xa. Tưởng Ban Hoa có phần lo lắng cho cô ấy, vì thế cũng đi theo.

Sàn nhảy ầm ĩ, vô số người không ngừng vặn vẹo thân thể mình, giống như chỉ cần như vậy là cũng có thể vặn vẹo linh hồn của bản thân, làm chính mình buông thả, bay lượn tại đây, quên những điều không vui của ban ngày.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình hiện tại giống như người gỗ, cùng cái thế giới này quả là không hợp nhau. Cô đứng trong đám người nhìn bóng dáng của Quý Vi, tựa như sợ rằng trong nháy mắt tiếp theo, Quý Vi sẽ thoát khỏi tầm mắt của mình, lỡ gặp phải chút chuyện gì đó, để rồi trở thành tin tức xã hội không tốt.
“Cô không cần lo lắng, có Hách Nhân đi theo rồi!” Bên người cô vang lên giọng nói của Lý Tiếu Thảo, giọng anh không cao, nhưng lại vững vàng mà rơi vào trái tim Tưởng Ban Hoa.

“Đi thôi!”

Anh giơ tay về phía cô.

Tưởng Ban Hoa ngước nhìn vào mắt hắn, trong đồng tử thẫm sắc tinh tường kia, cô hoảng hốt thấy hình ảnh thất thố của bản thân.

Cô lại lần nữa đảo mắt nhìn Quý Vi, sau đó mới đưa tay qua, nện bước đi theo anh, ra khỏi cái không khí ồn ào náo động này.

“A Lý!”

Trong lúc Tiếu Thảo lôi kéo Ban Hoa chuẩn bị về chỗ ngồi, anh nghe có tiếng người gọi anh.

Trừ bỏ Lục Cẩn Diệp, sẽ không có ai kêu anh là “A Lý”.

Tưởng Ban Hoa nghi hoặc mà nhìn người tới, đại khái cảm thấy anh ta lớn lên giống ai.

“A Lý, anh có bạn gái à?”

Lục Cẩn Diệp quá đỗi kinh ngạc, vốn trong cảm nhận của anh ta, A Lý là kẻ sống mà không dính khói lửa phàm tục.

Tưởng Ban Hoa lúc này chợt nhớ, bọn họ còn đang nắm tay, cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại không cho cô được như ý nguyện.

“Ừa!” Anh nhàn nhạt mà đáp lại.

Tưởng Ban Hoa trước tiên là trợn to mắt nhìn anh, sau đó liền ý thức được cái gì, vội thu hồi tầm mắt của mình.

Đàn ông con trai sao đều thích sĩ diện vậy!

Cô nghĩ như vậy, sau đó nở nụ cười, quay đầu nhìn chàng trai trước mắt bị tin tức này khiến cho kinh ngạc không biết làm sao.

“Chào anh nha!” Cô chào hỏi.

Lục Cẩn Diệp dần dần khôi phục sự trấn định, liền bày ra hình ảnh tiêu chuẩn, mỉm cười, sau đó vươn tay, nói: “Chào em, anh là Lục Cẩn Diệp, là anh em của A Lý.”

Tưởng Ban Hoa nhẹ gật đầu, xem như nhận thức, sau đó đối Lý Tiếu Thảo nói: “Thảo Thảo, chúng ta đứng ở chỗ này giống như đang chặn đường.”

Thảo Thảo……

Lý Tiếu Thảo ý vị thâm trường(*) mà nhìn vào mắt Tưởng Ban Hoa, sau đó kéo cô về ngồi vào chỗ ban đầu.

Đối với việc Lục Cẩn Diệp xuất hiện, anh thực cũng không bất ngờ, cũng không muốn tìm hiểu tên kia vì cái gì lại ở chỗ này. Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không nghĩ như vậy.

Chờ hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi xong, Lục Cẩn Diệp cũng tung ta tung tăng mà chạy tới, còn ngồi ở bên cạnh Tưởng Ban Hoa.

“Thật khó có được cơ hội gặp nhau ở chỗ này, tới, uống một chút đi!”

Lục Cẩn Diệp kêu phục vụ tới, gọi mấy bình Vodka cùng Whiskey, bày đầy ra trên bàn nhỏ trước mặt bọn họ.

“A Lý, chúng ta lâu rồi không uống rượu.” Anh ta nói.

Lý Tiếu Thảo nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.

"Chị dâu, mời!” Lục Cẩn Diệp đương nhiên biết mình bồi Lý Tiếu Thảo uống rượu là không có khả năng, cho nên anh ta đưa ly rượu hướng về Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nhìn Lục Cẩn Diệp uống một hơi cạn sạch, cảm thấy mình không uống cũng không tốt lắm, vì thế liền nhận lấy.

Cô vừa định uống, liền bị Lý Tiếu Thảo bên cạnh đoạt đi.

“A Diệp, khi nào cậu đã bắt đầu học được cách làm khó người khác?

Ghi chú by Alissa.

Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị.

Editor: Phương Chân

Chương 28: Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối.

Làm khó người khác?

Nhưng, anh không có nha.

Lục Cẩn Diệp tự mình uống cạn một ly rượu, sau đó đưa mắt nhìn Lý Tiếu Thảo: “Chính anh vì bảo vệ hoa mà nguyện ý, không phải em ép anh uống!”

Khó được dịp có thể uy hiếp Lý Tiếu Thảo, đêm nay về nhà anh nằm mơ đều phải cười đến rụng răng, có cơ hội thế này mà không nắm cho chắc, thật uổng phí cho anh mà.

Lý Tiếu Thảo buông ly xuống, nét mặt nhìn không ra vui buồn.

Tưởng Ban Hoa ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ.

Lúc này cô cũng không biết nên nói cái gì để thay đổi, tay cô lại cầm lên một ly rượu.

“Nào, chúng ta uống một ly trước đi!”

Cô nhìn vào ly rượu, lại nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ khi uống của Lục Cẩn Diệp, từ chỗ chưa thưởng thức qua rượu Tây, mà nay cô lại nảy sinh ý niệm muốn nếm thử.

Vì vậy, cô không màng đến ánh mắt giết người của Lý Tiếu Thảo, bèn học bộ dáng của Lục Cẩn Diệp, đem ly rượu trong tay mình uống một hơi cạn sạch.

Lục Cẩn Diệp nở nụ cười, anh ta lại cầm lấy bình rót cho Ban Hoa chút rượu, lúc mắt anh ta liếc qua Lý Tiếu Thảo, trên gương mặt núi băng vạn năm kia rốt cuộc đã có tia tức giận.

Tưởng Ban Hoa nhìn ly được đổ đầy rượu, chép chép miệng, bại lộ cái bản tính tham ăn.

Cô cảm thấy rượu này tuy rằng cay, nhưng cũng dễ uống. Vì thế cô quay đầu qua, đem cái ly đưa cho Lý Tiếu Thảo, sau đó cười nói: “Thảo Thảo, rượu này cũng dễ uống, anh có muốn nếm thử không?”

Lý Tiếu Thảo ngồi sát vào, thấy gương mặt cô hơi hơi phiếm hồng, nói: "Cô say.”

Đầu Tưởng Ban Hoa thực thanh tỉnh, cô buông chén rượu, nâng mặt Lý Tiếu Thảo lên, sau đó nói: “Không có say nha, thật sự uống khá ngon, anh không uống thì thôi, tôi tự mình uống.”

Lúc cô nói những lời này, trong ánh mắt có chút sương mù mờ mịt, khuôn mặt vốn thanh tú càng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Trong lòng Lý Tiếu Thảo thầm thở dài: “Đáng chết!”, nhìn về phía Lục Cẩn Diệp, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

Lục Cẩn Diệp cũng không nghĩ rằng Tưởng Ban Hoa tửu lượng kém như vậy, mới đầu còn tưởng cứ đùa vui một chút, nhưng nhìn đến biểu tình của Lý Tiếu Thảo, tâm tư ban đầu nháy mắt liền lặng lẽ ra đi.

“Lý Tiếu Thảo, anh uống hay không uống?!” Tưởng Ban Hoa nhíu mày, dáng vẻ nhìn qua thực tức giận.

Lý Tiếu Thảo có chút dở khóc dở cười.

“Được, tôi uống.” Anh vừa lừa vừa gạt nói, trong giọng nói hàm chứa sự dịu dàng không rõ.

Quý Vi mới từ sàn nhảy trở về, muốn tìm chút nước uống, liền nhìn đến cảnh Tưởng Ban Hoa ăn vạ trong ngực của Tiếu Thảo với vẻ mặt ấm ức.

Cô ấy nhướn mày, liếc mắt một cái liền nhìn ra ở đây đã nhiều thêm một người, sau đó hỏi: “Sao lại thế này?”

“Vi Vi.”

Tiếu Thảo còn chưa có trả lời, Ban Hoa liền đứng lên, kéo Quý Vi qua, sau đó ôm lấy cánh tay của cô ấy, thân hình có vẻ lung lay.

“Cậu uống nhiều rượu rồi à?” Quý Vi hỏi.

Ban Hoa lắc lắc đầu, nói: “Tớ mới uống có một ly, bọn họ liền không cho tớ uống nữa.”

Quý Vi đỡ trán, cô lại quên mất thực lực của Tưởng Ban Hoa. Một ly là say, hẳn là vừa uống một chút rồi.

“Xem ra hôm nay không chơi tiếp được nữa.” Quý Vi lẩm bẩm.

"Để tôi đưa cô ấy về trước, mọi người cứ chơi đi!” Lý Tiếu Thảo nói.

Hách Nhân luôn đứng ở một bên vẫn không nói gì, anh ta vừa mới đem toàn bộ hành động của Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo thu vào trong đáy mắt, trong lòng anh ta sinh ra hờn dỗi.

“Để Hách Nhân đưa cậu ấy về thì tốt hơn!” Quý Vi không thèm để ý nói, cô đây chính là muốn nhìn phản ứng của Lý Tiếu Thảo một chút.

Quả nhiên, anh vẫn bình tĩnh cự tuyệt đề nghị của cô: “Cứ để tôi đưa đi!”

Lục Cẩn Diệp vào lúc này liền đứng lên, cũng không chào hỏi với bọn người Quý Vi, chỉ là nhìn Tiếu Thảo nói: “Em có xe, anh không uống rượu, đưa cô ấy về đi!”

Lý Tiếu Thảo nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, anh tiếp nhận chìa khóa, sau đó mang Ban Hoa rời khỏi chỗ thị phi này.

Tưởng Ban Hoa ra khỏi quán bar, tỉnh rượu được một nửa, cô hít hít cái mũi, sau đó cười với Lý Tiếu Thảo: “Lý Tiếu Thảo, tôi muốn bối bối.”

Bối bối?

Là cái gì?

Tưởng Ban Hoa thấy anh không có phản ứng, sốt ruột, trực tiếp đến phía sau anh, sau đó nhảy nhảy, muốn đem cánh tay của mình vòng lấy cổ của Lý Tiếu Thảo.

Nhưng cũng đành chịu thua vì anh quá cao!

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, ngồi xổm xuống, Tưởng Ban Hoa lúc này mới thỏa mãn mà bò lên.

“Lý Tiếu Thảo, tôi mệt!”

“Ừ, cô ngủ đi!”

“Lý Tiếu Thảo, tôi còn chưa có ăn cơm!”

“Lát đi ăn.”

“Tôi ngủ đây!”

“Ừ.”

Editor: Phương Chân.
Chương 29: Như thế nào mà uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình?

Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái trán, cảm thấy đầu có chút đau.

Cô nhíu mày từ trên giường bò lên, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, đôi mắt hơi nheo lại thành một đường.

Đồng hồ báo thức trong di động đang nhắc nhở cô nên đi làm, nhưng bây giờ cô còn có chút chưa thanh tỉnh, thậm chí quên mất ngày hôm qua mình về nhà khi nào.

Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, đều là về Lý Tiếu Thảo, cô lắc lắc đầu cảm thấy cái kia nhất định là mình đang nằm mơ.

Tưởng Ban Hoa choáng váng mà mở cửa phòng ra, sau đó liền ngửi thấy mùi thơm của trứng rán.

Cô ngửi ngửi, xác định mùi này đúng là từ phòng bếp của nhà mình truyền đến, nên rón ra rón rén mà đi qua, rất sợ mới buổi sáng, mà trộm vào nhà mình.

Lý Tiếu Thảo đang làm bữa sáng, quay đầu liền thấy Tưởng Ban Hoa ghé bên cửa trộm xem. Cô kinh ngạc mà nhìn mình, lộ ra biểu tình không thể tin tưởng.

"Tỉnh, chuẩn bị ăn bữa sáng."

Anh nhàn nhạt nói, vô cùng trấn định.

Trái lại, Tưởng Ban Hoa vô cùng hoảng loạn.

"Vì sao anh vào nhà tôi?"

Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn, trong đầu vừa hiện lên một ít hình ảnh, chẳng lẽ những cái đó không phải mộng, mà chính là hiện thực?

Cô nhéo nhéo mặt mình, cảm nhận được cái đau, mới kinh ngạc phát hiện người xuất hiện ở trước mắt mình chính là thật, không phải là ảo ảnh.

"Cái kia.. Chúng ta, hôm qua không phát sinh cái gì đi?"

Nàng rất cẩn thận hỏi.

Khóe môi Lý Tiếu Thảo nhếch lên cười mỉm, nhưng không có nói chuyện.

Tưởng Ban Hoa xem anh cười mà không nói, nội tâm càng thêm thấp thỏm bất an.

Cô đến gần hắn, lại lần nữa hỏi:

"Không phát sinh cái gì đi?"

Lý Tiếu Thảo xoay người lại, cầm hai cái chén bắt đầu múc cháo, cũng không chuẩn bị trả lời cô.

Tưởng Ban Hoa nóng nảy, ở phía sau anh dậm dậm chân, thấy anh vẫn là không có bất luận phản ứng gì, bèn rời phòng bếp, đem chính mình nhốt ở trong phòng.

Lý Tiếu Thảo bưng bữa sáng ra tới, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thật không rõ tửu lượng của cô vì cái gì mà kém như vậy, mới một ly thì say, đã thế nhưng tính lại còn nhỏ nhặt.

Tưởng Ban Hoa trong ổ chăn thở dài, cô chỉ nhớ rõ ngày hôm qua mình uống ly rượu, sau đó hình như còn khuyên Lý Tiếu Thảo tới uống rượu, như thế nào uống xong liền đem người cùng uống về nhà mình luôn?

Cô nhìn lại bản thân còn áo ngủ trên người, lại cảm giác thân thể mình một chút, hình như cũng không có chỗ nào không thoải mái, nói vậy tối hôm qua cũng đã không phát sinh cái đại sự gì để thiên địa quỷ thần khiếp sợ.

"Đi làm thôi, muộn rồi!"

Lý Tiếu Thảo đến trước cửa phòng Tưởng Ban Hoa, gõ gõ, nhẹ giọng nói.

"Vâng, lập tức."

Tưởng Ban Hoa tự nhiên mà đáp lại, làm bộ như chưa phát sinh cái gì mà bước ra cửa.

Nếu anh đã không thèm để ý, thì với cô, có cái gì đáng để ý đâu? Tưởng Ban Hoa ôm tâm thái như vậy, ngồi vào một bên bàn ăn.

Trên bàn cơm bày một đĩa rau nhỏ, hai cái trứng rán, còn có hai chén cháo gạo trắng, nhìn qua đơn giản, nhưng thanh đạm và thoải mái.

Tưởng Ban Hoa không khách khí mà ăn, có thể là bởi vì tối hôm qua không ăn cái gì, cho nên mặc dù là cháo suông cô uống cũng cảm thấy ngon.

"Không nghĩ tới anh còn biết nấu ăn."

Tưởng Ban Hoa nói, cô chỉ cảm thấy sau khi uống cháo, tinh thần thanh sảng, đầu cũng không đau, dạ dày cũng không trống rỗng nữa, vô luận chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua cũng đều tan thành mây khói.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp.

Anh thật kiệm lời, dù có nói nhiều thêm cũng sẽ không rớt khối thịt nào!

Tưởng Ban Hoa trong lòng âm thầm mỉa mai, sau đó tiếp tục uống cháo, cho đến khi ăn uống no đủ, cô mới vừa lòng mà vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn cất tiếng cảm thán:

"Thật hạnh phúc!"

Lý Tiếu Thảo thấy cô ăn xong rồi, nên vươn tay về phía cô. Tưởng Ban Hoa tự hỏi hai giây, sau đó đem tay duỗi qua cầm tay anh.

"Tôi chỉ là muốn lấy cái chén."

Lý Tiếu Thảo mím môi mỏng, có chút buồn cười.

Tưởng Ban Hoa xấu hổ mà thu hồi tay, cầm chén đưa cho anh, rồi rời bàn ăn như đi trốn.

Cô cảm thấy đúng là mình đã uống nhiều quá, bây giờ mới nên thực sự tỉnh rượu.

Editor: Phương Chân.

Chương 30: Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có.

Rửa mặt, hóa trang, xuống lầu.

Tưởng Ban Hoa so với bình thường cũng tươm tất không ít.

Cho đến khi cô xuống tới dưới lầu nhà mình, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ ngay trước mắt, cô oa lên một tiếng, sau đó vỗ vỗ cánh tay Lý Tiếu Thảo nói:

"Cái tiểu khu của chúng ta như vầy, mà lại có người giàu có."

Lý Tiếu Thảo rất muốn đỡ trán, anh đối với chuyện nhỏ nhặt này của cô, thật là vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh bấm một chút chiếc chìa khóa trong tay, cửa chiếc xe kia liền mở ra.

Tưởng Ban Hoa nhìn ra phía sau, lại nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy Lý Tiếu Thảo đem xe chạy qua, cô mới tung tăng mà chạy về phía anh.

"Oa, chiếc xe này là của anh nha!"

Cô sờ đầu xe, cảm thấy chói mắt với ánh sáng của nó phản xạ dưới ánh mặt trời.

Lý Tiếu Thảo lắc đầu:

"Của bạn."

Tưởng Ban Hoa mở cửa xe, chui vào trong, vẻ mặt thấy tiền liền sáng mắt lên, sau đó nói:

"Bạn của anh thực sự có tiền nha!"

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó khởi động xe.

Tưởng Ban Hoa ngồi trong xe, sờ đông sờ tây, cảm thấy vừa lòng vừa ý.

Mặc dù là xe thể thao, nhưng nó lao đi giống như lá cờ vượt gió trên đường.

Tưởng Ban Hoa chậc chậc vài tiếng, rồi nói:

"Đi xe thể thao, tốt thì tốt, nhưng mà quá thấp, khi ngồi có chút đau eo."

Lý Tiếu Thảo hỏi:

"Cô thích ngồi xe cao hơn một chút sao?"

"Thích nha!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó "Ừ" một tiếng, liền không cần phải nhiều lời nữa.

Hai người bọn họ thật vất vả mới đến được công ty, thiếu chút nữa là trễ.

Tưởng Ban Hoa cùng anh nói gặp lại sau, rồi chạy như bay về phía phòng làm việc của mình, nhưng cô không nghĩ mình bởi vì đến trễ có được không ít sự quan tâm.

"Ái chà, tối hôm qua uống thành như vậy, mà hôm nay tinh thần còn tốt thế!"

Quý Vi như cũ vẫn là dung nhan trang điểm tinh xảo, chẳng qua là cô so với lúc nào đó không giống nhau, dường như so với trước đây thần thái càng thêm sáng láng.

Trời đất! Ai có thể cho mình biết một chút rằng tối hôm qua tột cùng đã xảy ra cái gì? Tưởng Ban Hoa trên chỗ ngồi của mình mà hít một hơi thật sâu, rồi hỏi:

"Ngày hôm qua tớ không có thất thố gì chứ?"

Quý Vi nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.

Ở trong mắt của cô ấy, Tưởng Ban Hoa theo lý thường là nên ở cùng một chỗ với Lý Tiếu Thảo, cho nên dù bọn họ có mờ ám dắt tay, ôm nhau cũng chưa được xem là thất thố.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Tưởng Ban Hoa bình phục một chút tâm tình, lại tò mò lần nữa hỏi:

"Nhưng vì sao buổi sáng anh ta lại ở nhà của tớ?"

"Cái gì?"

Quý Vi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, kinh ngạc qua đi, cô nhướn mày, xảo quyệt cười hề hề nói:

"Hai người phát triển thật là nhanh!"

Hả?

Tưởng Ban Hoa bị Quý Vi nói càng lúc càng không hiểu ra sao.

Cô thật sự cái gì cũng không nhớ nổi, vì thế cô quyết định, không suy nghĩ nữa, về sau cũng không bao giờ uống rượu. Nếu mà cô chạm vào rượu, cô sẽ đem tên của mình viết ngược lại.

"Ngày hôm qua, cái người tên là Lục Cẩn Diệp kia, hôm nay tớ tìm kiếm một chút mới biết được anh ấy là minh tinh nha!"

Tóm tắt về tư liệu của Lục Cẩn Diệp còn nằm trên trình duyệt máy tính của Quý Vi, cô ấy cong cong khóe môi, sau đó nhìn về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa trực giác cảm thấy lạnh buốt, thân thể đều nhịn không được mà run lên.

"Tớ quyết định!"

Quý Vi mở miệng nói:

"Tớ muốn theo đuổi anh chàng này!"

Cô chỉ vào màn hình, mười phần tin tưởng.

Tưởng Ban Hoa đi tới nhìn thoáng qua, mới nhớ người này là bạn tốt của Lý Tiếu Thảo.

Cũng vì chính là anh ta, cô mới muốn chặt đứt ảo tưởng.

"Theo đuổi anh ta làm gì, dáng vẻ lưu manh quá."

Tưởng Ban Hoa bĩu môi, có chút khinh thường.

Quý Vi lại không thèm để ý, cô ấy nâng má nhìn Lục Cẩn Diệp trên màn hình, hắc hắc nở nụ cười, sau đó nói:

"Cậu không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?"

"Không cảm thấy."

Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong, về chỗ của mình ngồi.

Cô muốn nỗ lực làm việc vì phải bắt đầu giao tiền thuê nhà, tháng sau chính cô phải gom đủ một khoảng lớn 9000 nhân dân tệ (~ 31,5 triệu Việt Nam) nha!

Nào, cấm mơ ba tưởng bảy.

Nào, cấm nghĩ đến Lý Tiếu Thảo.

Phi! Cô mới không nghĩ đến anh ta đâu!

Editor: Phương Chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro