Chương 31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện đã hoàn tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 31: Cả cái mũi nhỏ của cô cũng lộ ra vài phần đáng yêu.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra vào tối đó?

Mỗi khi Lý Tiếu Thảo nhớ tới, đều cảm thấy buồn cười. Cũng bắt đầu từ đó, anh quyết định không bao giờ để Tưởng Ban Hoa chạm vào rượu.

Ngày đó, Tưởng Ban Hoa ghé vào lưng Lý Tiếu Thảo ngủ mất, đến khi ngồi trên xe, cô mới từ từ tỉnh lại. Lý Tiếu Thảo nhớ đến mà cười ngây ngô không ngừng.

"Anh là anh trai nhà ai? Lớn lên thật đẹp mắt!"

Cô hoàn toàn không có ngồi yên trên ghế phụ, duỗi tay qua liền sờ lên mặt của Lý Tiếu Thảo, làm hại Lý Tiếu Thảo đang chạy xe yên ổn giữa đường chính, phóng lệch qua bên cạnh.

May mà ngày đó không có xe nào, bằng không chắc là xảy ra tai nạn giao thông rồi.

Tưởng Ban Hoa càng lúc càng muốn trèo lên người anh, Lý Tiếu Thảo phải dùng một bàn tay chống đỡ, cảm thấy quá nguy hiểm, vì thế bèn dừng xe ở bên đường, mở lỏng đai an toàn cho cô chui lại chỗ mình.

Cô như mèo con nằm chui vào ngực anh, miệng còn chép chép, chắc là nằm mơ thấy mình đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Lý Tiếu Thảo thấy cô ngủ lại rồi, vừa định chuyển cô về chỗ. Không nghĩ tới cô tỉnh dậy lần nữa.

"Thạch trái cây."

Cô kinh ngạc nói.

Liền sau đó cô liền hôn lên môi anh.

Chính xác mà nói là cô gặm.

Ánh mắt của Lý Tiếu Thảo có chút mê ly, anh thấy bản thân mình hẳn là nên cự tuyệt cô, nhưng đáng chết, anh lại thích hương vị trên môi của cô.

Đó là một loại hương rượu nhàn nhạt, đúng là tiêu hồn thực cốt*.

*Tiêu hồn thực cốt: Ý nói bị ăn cho cả xương cốt không còn, mà hồn phách cũng tiêu tan.

Anh từ bị động chuyển sang chủ động khóa môi cô, dù lý trí nói rằng anh nên dừng lại.

Anh mở đôi mắt vốn đã nhắm nãy giờ, phát hiện cô đang nhìn anh, tưởng cô tỉnh rượu, nhưng cô không nói gì, thậm chí bắt đầu hôn đáp lại anh.

Đồng tử Lý Tiếu Thảo càng đậm màu thêm, trong lòng gào thét, thật vất vả mới kéo chút lý trí còn sót lại trở về.

Anh dừng lại, đem cô kéo khỏi cơ thể của mình.

"Thạch trái cây, ta muốn ăn thạch trái cây."

Tưởng Ban Hoa hờn dỗi nói, còn muốn nhào lên, lại bị anh cản trở.

Anh không muốn trong lúc cô ý thức mơ hồ mà lợi dụng cô.

Anh vỗ đầu cô, cho cô nghe bài hát ru dễ ngủ, Tưởng Ban Hoa mới lần nữa lại tiến vào mộng đẹp.

Lý Tiếu Thảo đem cô ôm trở về ghế phụ, ánh sáng màu vàng của đèn xe chiếu lên mặt cô, khiến lông mi của cô như được kéo ra rất dài. Môi cô nhìn qua thật ướt át mê người, ngay cả cái mũi nhỏ cũng lộ ra vài phần đáng yêu.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, anh đối với cô dường như thật không cách nào tự kiềm chế được.

Thời điểm trở về nhà cô đã gần rạng sáng.

Tưởng Ban Hoa vừa về đến phòng mình liền bắt đầu cởi quần áo, anh vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại, rất sợ tim mình trong lồng ngực nhảy nhót khi nhìn thấy thế.

Thật vất vả mới chờ đến trong phòng trở nên an tĩnh, anh mới mở cửa đi vào, phát hiện cô sớm đã cuộn mình trong ổ chăn, đang ngủ rất say.

Thần kinh đang căng chặt của anh buông lỏng xuống, anh ngồi ở mép giường, nhìn sâu vào trong ổ chăn của cô, nội tâm không thể không mềm nhũn.

Anh cúi người, đặt lên một nụ hôn.

Vừa lúc anh muốn rời đi, cô tỉnh lại, nhìn anh nói:

"Lý Tiếu Thảo, hình như em thật sự thích anh!"

Tim anh đập chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn vào trong mắt của cô, không xác định được những lời cô nói là thật là hay giả.

"Ngủ sớm một chút đi!"

Anh nói.

Tưởng Ban Hoa từ trên giường ngồi dậy, yên lặng nhìn Lý Tiếu Thảo đứng ở cửa, sau đó cười:

"Nhà anh xa quá, nếu anh không ngại, hay là ngủ ở phòng khách nhà em đi!"

Anh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vui vẻ đồng ý.

Tưởng Ban Hoa giống như là hoàn thành xong sứ mệnh của mình, rốt cuộc cũng ngã vào trong chăn, ngủ thiếp đi.

Nếu Tưởng Ban Hoa mà biết bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi một ngày nào đó, đến lúc cô nhớ lại đã cùng anh mập mờ nhiều thứ với nhau, cô có thể hay không thừa nhận bản thân mình thật sự thích anh?

Khóe miệng Lý Tiếu Thảo cong lên, suy nghĩ vừa bước về cái bàn phía trước, anh muốn nhanh chóng đem số hiệu bên tay viết xong, không thể lại phát ngốc nữa.

Editor: Phương Chân.

Chương 32. Anh muốn đem tình cảm của cô dành cho Lục Cẩn Diệp bóp chết từ trong trứng nước*

(Cái này nếu dùng nguyên bản là tã lót, chị thấy mạch văn không hay, hơi thô thiển)

Tưởng Ban Hoa cảm thấy đầu có chút đau, cô nghĩ chắc là di chứng của say rượu...

Hôm nay, cô khó có dịp không bị Quý Vi ban cho ân huệ phải đi dạo phố cùng cô ấy, cho nên vừa tan tầm cô liền chạy ra cửa, an tĩnh chờ chuyến xe của mình đến.

Lý Tiếu Thảo đang lấy xe ở gara, anh cầm di động gọi cho Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa vừa mới lên xe, nghe thấy điện thoại reo.

"A lô?"

Ống nghe truyền đến âm thanh mềm mại, Lý Tiếu Thảo nuốt nước miếng, sau đó nói:

"Chờ tôi ở cửa!"

"Nhưng..."

Cô muốn đi làm về nhà đúng giờ nha.

Tưởng Ban Hoa chưa kịp thốt ra những lời này thì điện thoại đã tắt.

Cô nhìn vào số điện thoại của Lý Tiếu Thảo, từ trên xe đi xuống.

Bác tài quan tâm hỏi cô không ngồi sao? Cô gật đầu, sau đó bước ra khỏi xe.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe phong cách xe thể thao dừng lại trước mặt cô, người bên trong liền hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói:

"Lên xe!"

Tưởng Ban Hoa mở cửa ngồi lên, thắt dây an toàn xong, sau đó mới hỏi:

"Thế này là thế nào?"

Lý Tiếu Thảo nghiêm túc lái xe, nhàn nhạt nói:

"Đón cô tan tầm."

Lúc này đây, Tưởng Ban Hoa không biết nên trả lời với anh như thế nào, vì thế cô lựa chọn trầm mặc, nhân tiện ngáp một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Khóe mắt của Lý Tiếu Thảo còn đọng hình ảnh cô ngồi bên cạnh, ý cười dạt dào trên khóe miệng. Anh chỉ đơn thuần mà hy vọng, cô có thể chậm rãi tiếp thu sự tồn tại của anh.

Tưởng Ban Hoa vốn thật sự muốn ngủ, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Lục Cẩn Diệp, vì thế cô mở mắt, sau đó hỏi Lý Tiếu Thảo:

"Lục Cẩn Diệp có bạn gái chưa?"

Anh không nghĩ đến tư duy của cô sẽ nhảy lên như thế, khi cô nhắc tới Lục Cẩn Diệp, anh cảm giác tâm tình của mình có chút không tốt.

Chẳng lẽ cô coi trọng cái thằng nhóc kia? Ánh mắt không đến mức kém như vậy đi.

"Có. Rất nhiều."

Anh trả lời mà mặt không đỏ, tim không nhảy, nhưng trong lòng đã sớm đem tên Lục Cẩn Diệp này đánh xuống mười tám tầng địa ngục.

"Hả?"

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, cảm khái nói:

"Hóa ra anh ấy cũng thuộc dạng đàn ông bay bướm nha!"

Cái này cô phải nhắc nhở Quý Vi, để đừng đến lúc rơi vào đó, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo nghiêm trang trả lời, anh muốn đem tình cảm của cô đối với Lục Cẩn Diệp bóp chết từ trong trứng nước.

Tưởng Ban Hoa không có truy hỏi nữa, cô nghĩ đến mình đã lâu chưa gặp Hách Nhân, liền hỏi:

"Hách Nhân đang làm gì? Đã lâu chưa thấy anh ta."

"Ra nước ngoài rồi."

Đi công tác?

Không phải đêm qua còn bên nhau ở quán bar, hôm nay liền đi công tác?

Lý Tiếu Thảo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tưởng Ban Hoa, nên giải thích:

"Trò chơi của công ty con bị bug* đột ngột nên phái cậu ta đi xem."

*Bug: Thường dùng trong tin học, nghĩa là bị lỗi (phần mềm).

Khó có khi anh nói nhiều như vậy, Tưởng Ban Hoa cảm thấy đúng là hiếm lạ, hận không thể cầm di động đem lời anh nói mà ghi âm lại.

Lý Tiếu Thảo dừng xe lại, tháo dây an toàn, thấy Tưởng Ban Hoa đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền hỏi:

"Trên mặt tôi có cái gì sao?"

Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó nở nụ cười, nói:

"Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, tôi cảm thấy thật thần kỳ!"

Sao? Đây là chê mình nói quá ít?

Lý Tiếu Thảo im lặng chờ cô tháo dây an toàn xong, sau đó nói:

"Tới rồi, tôi đưa cô lên lầu."

Sao anh ta đối với mình tốt như vậy?

"Lý Tiếu Thảo."

Tưởng Ban Hoa ra khỏi cửa xe, kêu anh một tiếng.

Anh quay đầu, bắt đầu nghi hoặc mà nhìn về phía cô, hỏi:

"Như thế nào?"

"Không có gì."

Tưởng Ban Hoa vốn dĩ muốn hỏi, có phải hay không anh thật sự thích cô. Nhưng cô nhớ tới lần đó anh từng nửa thật nửa giả trả lời, ngẫm lại liền từ bỏ.

Lý Tiếu Thảo là một thẳng nam, tất nhiên không biết tâm tư loanh quanh lòng vòng nhỏ nhoi của con gái.

Chẳng qua là anh bước đến bên cạnh cô, sau đó cầm giúp cái túi trong tay cô, không cần nhiều lời, hành động thay thế hết thảy.

Editor: Phương Chân

Chương 33. Anh gọi điện thoại tới chỉ là hỏi tôi cái này?

"Anh muốn vào trong ngồi không?"

Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo tay cầm chìa khóa xe khẽ run lên, lắc đầu, nói:

"Không được! Tôi còn phải đi."

"Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận!"

Lý Tiếu Thảo gật đầu, đem túi xách đưa cho cô, sau đó cùng cô vẫy tay, đi xuống cầu thang.

Mắt Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.

Không khí trong nhà tựa hồ còn lưu lại hương vị của bữa sáng, cỗ hương vị tràn đầy trong trái tim của Tưởng Ban Hoa, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Cô đem túi đặt ở một bên, tâm tình cực tốt, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên mỉm cười.

Cô thu thập bản thân một chút, chuẩn bị đi đến phòng tập thể hình, giải quyết thời gian nhàm chán sau khi tan tầm.

Mà ở một nơi khác, Lý Tiếu Thảo đã sớm liên lạc được với Lục Cẩn Diệp, muốn đem xe trả cho anh ta.

"Lão đại, xe này vốn dĩ chính là của anh."

Lục Cẩn Diệp ở đầu kia của điện thoại trợn trắng mắt, anh ta đang chuẩn bị đi studio chụp ảnh bìa cho tạp chí, khó có lúc nhận được điện thoại của Lý Tiếu Thảo, ban đầu cậu còn rất vui vẻ, kết quả là vì cái xe nên lão đại mới tìm tới mình.

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo lên tiếng, sau đó nói:

"Cậu giúp tôi đem xe về cất ở nhà cũ."

"Tự anh lái nó về đi."

Lục Cẩn Diệp có khí phách nói.

Lý Tiếu Thảo từ trong xe bước ra, thanh âm không gợn chút sóng thay đổi nào:

"Để ở gara của cậu, tôi gần đây rất vội, không có thời gian trở về."

Lục Cẩn Diệp còn muốn phản bác thêm chút nữa thì điện thoại đã sớm truyền đến âm thanh vội vã.

Nơi Lý Tiếu Thảo sống cách nơi này không xa, anh ngồi trên tàu điện ngầm, qua hai trạm liền tới nhà.

Hiện tại là 7 giờ tối, anh còn chưa ăn cái gì, không biết cô ấy đã ăn chưa.

Anh mở vòng bạn bè ra, phát hiện hoạt động của cô.

Thì ra là đi tập luyện.

À, sở thích này của cô và anh đều giống nhau.

Anh cười cười, tắt di động, quyết định nấu cho mình chén mì.

Tưởng Ban Hoa tập xong về nhà, vô phòng bếp tìm một vòng mà không có gì ngon để ăn, vì thế cô tùy tiện ăn chuối cho qua bữa.

Không phải cô không muốn làm đồ ăn, mà là cô được di truyền cái gen "ưu tú" này từ ba Tưởng và mẹ Tưởng, đồ ăn mà qua tay cô làm không phải thiếu gia vị thì cũng là hỏng bét.

Cho nên, đối với chuyện nấu nướng, cô đã sớm từ bỏ.

Một kẻ sinh sống trong cái nhà ở thành phố này, nếu không phải bởi vì có Quý Vi mỗi ngày lôi kéo cô đi ra ngoài chơi, khả năng cô sẽ vì hiu quạnh buồn tẻ đến mà phát nổ, thậm chí có thể sẽ đói chết ở trong nhà.

"Đang ăn sao?"

Thời điểm nhận được tin nhắn của Lý Tiếu Thảo thì cô đang xem phim trong phòng.

Bởi vì tình tiết phim thật quá mức xuất sắc, nên trong khoảng thời gian ngắn cô không để ý đến di động.

Kết quả là Lý Tiếu Thảo gọi điện tới. Cô đành phải ấn nút tạm dừng, sau đó không tình nguyện mà nghe điện thoại.

"Đang ăn sao?"

Anh hỏi.

"Vâng."

Tưởng Ban Hoa trả lời.

Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại gật đầu, nói thật tốt, sau đó quyết định cúp điện thoại.

"Từ từ..."

Tưởng Ban Hoa có chút cạn lời hỏi:

"Anh gọi điện thoại tới chỉ để hỏi tôi cái này sao?"

"Đúng."

Lý Tiếu Thảo trả lời vĩnh viễn đều là nhàn nhạt.

"Sao anh không hỏi xem tôi đang làm gì?"

"Làm gì?"

"Được rồi, tôi đang xem phim, anh cũng xem đi, phim "Tôi không phải là thần y ", trên iQiyi đã có rồi."

Lý Tiếu Thảo còn tính trả lời "ừ", nhưng anh cảm thấy nói vậy thì quá đơn điệu, vì thế anh nói:

"Được."

"Vậy. Cái kia… Anh có thể cúp điện thoại?"

Tưởng Ban Hoa nhìn màn hình TV của mình, sau đó nói.

Lý Tiếu Thảo ở đầu kia của điện thoại nhẹ cười một tiếng, sau đó nói:

"Cô cúp trước đi!"

Nghe âm thanh của anh thông qua sóng điện truyền tới màng tai, ma xui quỷ khiến, cô hỏi:

"Lý Tiếu Thảo, có phải anh cũng nói chuyện với người khác nghe rất êm tai?"

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lát, anh nói:

"Không có đâu, cô là người đầu tiên."

Tưởng Ban Hoa không thể hiểu được, sờ gương mặt đang biến hóa của mình, vội vội vàng vàng mà kết thúc lần trò chuyện này.

Cô đem đầu mình chôn ở trong ổ chăn, trong đầu thế mà bắt đầu tự truyền đến đủ loại tin tức gặp gỡ của cô cùng Lý Tiếu Thảo từ lúc bắt đầu tới giờ.

Cô nhíu mày, càng chui sâu vào trong ổ chăn, ý đồ muốn đem phần ký ức này giấu sâu thêm chút nữa, nhưng không biết hôm nay làm sao nữa, cô càng muốn bỏ mặc anh, thì càng nghĩ đến anh.

Thậm chí đến buổi tối đi ngủ, trong mộng của cô tất cả cũng là hình ảnh cao lớn lạnh lùng của Lý Tiếu Thảo.

Cô cảm thấy bản thân mình có thể là bị bệnh, phải trị mới được.

Editor: Phương Chân

Chương 34. Các cậu quen nhau được bao lâu chứ, cậu liền xác định là cậu thích anh ta?

Tưởng Ban Hoa mất ngủ.

Cô mang hai cái quầng thâm ở mắt, vừa đến văn phòng liền bị giám đốc kêu lên, giao cho cô toàn quyền phụ trách công tác tổ chức thông báo tuyển dụng năm nay.

Thời điểm này năm trước, cô cùng Quý Vi hai người vẫn thức đêm tăng ca làm chuyện này, thế nào mà năm nay chỉ có một người là cô làm?

"À, còn Quý Vi nữa, tôi quên mất cô ấy. Hai cô toàn quyền phụ trách. Lát nữa cô ra ngoài kêu cô ấy vào, tôi dặn dò vài câu."

Giám đốc uống ngụm trà, khắp nơi tỏ ra bộ dáng một lão thần.

Chiếu theo đạo lý, chuyện thông báo tuyển dụng này không đến mức nhân viên nhỏ nhoi như các cô đến quản, nhưng các giám đốc vừa vặn phủi tay một cái, chỉ phụ trách làm chút phỏng vấn những nhân vật quan trọng vào thời điểm cần thiết, cho nên vất vả cuối cùng vẫn là ở cấp dưới thôi.

Tưởng Ban Hoa cũng không thể từ chối, chỉ có thể vâng dạ, ôm một chồng tư liệu dày cộm từ văn phòng đi ra.

Cô trở về nằm bò trên bàn làm việc của mình một lát, sau đó mới phát hiện không biết ai đã đem sữa đậu nành và bánh quẩy đặt ở một góc bàn.

Tưởng Ban Hoa còn chưa có ăn bữa sáng, nhìn thấy bánh quẩy mà nuốt nước miếng, cô xoay người lại hỏi Quý Vi:

"Cái này của ai?"

Quý Vi nhìn sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay cô, mới nhớ vừa rồi ở cửa thang máy gặp Lý Tiếu Thảo, vì thế cười hắc hắc, hướng Tưởng Ban Hoa mà nhướng mày:

"Chắc là Lý Tiếu Thảo cho cậu đó, tớ thấy anh ấy vừa mới đi rồi."

Tưởng Ban Hoa nửa tin nửa ngờ gật đầu, lấy di động ra nhắn cho Lý Tiếu Thảo cái tin, còn phát thêm cái bao lì xì.

"Cảm ơn anh đã mang cho tôi bữa sáng!"

Đối phương chỉ phản hồi hai chữ:

"Không cần."

Tưởng Ban Hoa thậm chí đều có thể tưởng tượng ra ngữ khí của anh khi nói những lời này. Cô bĩu môi, đem ống hút cắm vào sữa đậu nành, sau đó bắt đầu nhanh chóng ăn sáng.

"Giám đốc bảo cậu phụ trách thông báo tuyển dụng à?"

Quý Vi bát quái hỏi.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó quay đầu nói với Quý Vi:

"Tớ quên nói cho cậu hay, giám đốc kêu cậu qua bên đó."

Quý Vi từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, luôn miệng càm ràm Tưởng Ban Hoa:

"Cái trí nhớ này của cậu, tớ thực sự... Thiệt là, hết nói nổi!"

Tiếng giày cao gót chạm xuống mặt đất vang lên thùng thùng, Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Quý Vi, sờ sờ cái mũi, cô chỉ là nhìn đến đồ ăn liền đem chính sự bỏ quên thôi mà.

Tưởng Ban Hoa ăn xong bữa sáng, liền bắt đầu lu bù với công việc, đến khi Quý Vi đi đến bên cạnh cô, cô cũng chưa phát hiện.

"Làm sao bây giờ? Sau này đi ra ngoài làm thông báo tuyển dụng tớ sẽ không được thấy Lục Cẩn Diệp nhà mình."

Quý Vi nhíu mày, chu miệng, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Tay Tưởng Ban Hoa đang cầm cái ly dừng một chút, một khắc này đây, cô chợt nhớ tới Lý Tiếu Thảo.

Nếu những ngày sắp tới, cô phải ở bên ngoài bôn ba, như vậy hẳn là cô cũng không được thấy anh. Không biết vì cái gì, nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy có chút mất mát.

Quý Vi thì thích Lục Cẩn Diệp, còn cô thì sao? Thích Lý Tiếu Thảo ư?

"Cậu suy nghĩ gì vậy? Tớ kêu cậu nhiều lần rồi."

Quý Vi vừa lắc cánh tay Tưởng Ban Hoa vừa hỏi.

Tưởng Ban Hoa để ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Vi đang đứng bên cạnh, sau đó nói:

"Các cậu quen nhau được bao lâu chứ, cậu liền xác định là cậu thích anh ta?"

Chính cô đã nghe phong thanh là Lục Cẩn Diệp không ổn nha.

Quý Vi khoanh tay trước ngực, dựa vào trước bàn của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ rồi nói:

"Thích nha, nghĩ đến anh ấy tớ liền cảm thấy vui vẻ."

Tưởng Ban Hoa thấy chính mình không hiểu sao mà bị ăn thức ăn cho chó.

Cô run run, da gà nổi lên, rơi xuống đầy đất:

"Làm bạn bè, tớ cần phải nhắc nhở cậu, đừng bị dáng vẻ bên ngoài của đàn ông mê hoặc."

Quý Vi nhìn về chỗ ngồi của Tưởng Ban Hoa, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, nhất định Ban Hoa có biết chút gì đó, mới có thể nói như vậy. Nhưng bởi vì còn đang làm việc, hai người các cô cũng không thể trò chuyện quá nhiều.

Vì thế cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ sau này hỏi lại rõ ràng cũng không muộn.

Tưởng Ban Hoa thấy cô ấy không có tiếp tục vấn đề này nữa, vì thế nói:

"Quý đại tiểu thư, tớ nghĩ chúng ta có thể vào cuộc thảo luận, bàn về các hoạt động tiếp theo của kế hoạch công tác."

"A! Thật phiền mà! Có thể cho tớ chậm thêm một ngày không?"

Quý Vi nhăn mày đẹp, đi trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lần nữa lại nói:

"Buổi tối bồi tớ dạo phố đi."

Nghĩ đến thời gian sắp tới phải ngày đêm tăng ca, cô ấy liền cảm thấy đau lòng.

"Bắt đầu sớm một chút, thì kết thúc cũng sớm một chút. Hôm nay đem kế hoạch ra làm trước đi!"

Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ liền từ chối lời đề nghị của Quý Vi.

Quý vi xoa xoa huyệt Thái Dương, mếu máo, đáng thương vô cùng mà nói:

"Cậu là ma quỷ ư?"

Editor: Phương Chân

Chương 35. Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!

Tưởng Ban Hoa thật đúng là đồ ma quỷ.

Chỉ cần ai đó bảo đảm cho cô cơm ngày ba bữa, là cô có thể từ một khắc bước vào văn phòng sẽ luôn bận rộn đến tối.

Trước đây cô vốn dĩ làm thư ký nhỏ ở phòng kỹ thuật, kết quả sau khi người khác tới nhờ vả hai lần, liền bị trưởng phòng nhân sự lôi kéo không cho trở về.

Trước đây, cô thật thích không khí phòng kỹ thuật, không cần để ý chi tiết quá mức, lúc nhàm chán còn có thể thư giãn.

Thế nhưng ở cái cương vị hiện tại này, mỗi ngày nếu không phải điền tư liệu, thì chính là sửa sang lại hồ sơ của các nhân viên nhậm chức hay là lo các thủ tục từ chức của họ, hiện tại còn phải phụ trách thông báo tuyển dụng. Dù cho có ba đầu sáu tay, cũng không đủ để cô lăn lộn.

Cô cũng có nghĩ tới việc từ chức, nhưng thật không biết sau khi từ chức sẽ làm cái gì, vì thế mỗi khi trong lòng nảy lên ý niệm này, cô liền lập tức dừng lại, tiếp tục làm việc nghiêm túc, thường thì đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô không có mộng tưởng giống người khác, cô cảm thấy mình đôi khi tựa như một con cá mặn, không có bất luận mơ tưởng gì; hoặc là nói cái mà cô thực sự muốn quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô không biết nên bắt đầu theo đuổi từ đâu.

Tưởng Ban Hoa từ trong suy nghĩ miên man mà phục hồi tinh thần lại, cô sửa sang tư liệu một chút, miệng thở phào, nâng má Quý Vi đã nhanh chóng ngủ bên cạnh, nói:

"Đi nào, hôm nay làm đến đây thôi!"

Quý Vi ngáp một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, sau đó đứng lên.

"Đều đã 9 giờ."

Quý Vi cau mày nói.

"Rất chậm, đi thôi, kêu taxi đi."

Tưởng Ban Hoa quảy túi xách lên vai, lôi kéo tay Quý Vi tay đi ra cửa thang máy, ngay chỗ rẽ liền thấy được bóng dáng của Lý Tiếu Thảo.

"Này? Anh cũng tăng ca sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, xem như là trả lời, kỳ thật anh đã đứng ở chỗ này đợi thật lâu.

Anh không muốn đi vào quấy rầy cô làm việc, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng chờ.

Người sáng suốt đều biết ngay là Lý Tiếu Thảo cố ý, nhưng Tưởng Ban Hoa lại không hiểu, có thể là cô không muốn tự mình đa tình.

Quý Vi nhìn Tưởng Ban Hoa, lại nhìn Lý Tiếu Thảo, sau đó làm bộ nghe điện thoại, nói vào di động:

"A lô, đúng đúng đúng, tôi lập tức tới cửa, cám ơn!"

Quý Vi quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Ban Hoa, cô nuốt nước bọt một cái xuống yết hầu, sau đó nói:

"Tớ xuống lầu trước, xe tớ kêu đã tới."

"Hả? Cậu kêu xe lúc nào? Này..."

Cửa thang máy đóng lại, vấn đề Tưởng Ban Hoa hỏi cũng không được trả lời, cô nói thầm một tiếng:

"Còn tưởng cùng nhau ăn bữa khuya chứ!"

Lý Tiếu Thảo đứng ở bên cạnh cô, đem ấm ức nho nhỏ của cô mà thu hết vào đáy mắt.

"Đi thôi, mời cô ăn khuya."

Anh nói nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi, mà khơi dậy gợn sóng trong lòng Tưởng Ban Hoa.

Cô nhìn anh một cái, cười gật đầu, sau đó nói:

"Thật là đói, cơm chiều cũng quên ăn."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo đáp, sau đó thang máy liền tới rồi.

"Bình thường anh đều nói những lời như vậy sao?"

Tưởng Ban Hoa tò mò hỏi, cô cảm thấy anh nói quá ít, có chút buồn. Nhưng lúc nói chuyện phiếm trong WeChat lại cảm giác lời nói của anh rất nhiều, thật là kỳ quái.

Lý Tiếu Thảo nở nụ cười, nói:

"Không sai lắm."

Anh cười rộ lên liền thấy má lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm cho khí chất thanh lãnh của anh có thêm chút sắc màu.

Ma xui quỷ khiến, Tưởng Ban Hoa vươn đầu ngón tay, hướng mặt anh mà chọc chọc.

Trong nháy mắt kia, anh cùng cô đều cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng rực sáng, như là có người cách đó không xa vì hai người bọn họ mà phóng pháo hoa, còn nhịp tim của bọn họ cũng theo tiếng nổ mạnh, nhảy lên rồi nhanh chóng bay cao.

Tưởng Ban Hoa thu hồi ngón tay, đem tay nhét vào trong túi, mặt dần dần đỏ lên.

Cô cảm thấy quá xấu hổ, vì thế nói:

"Anh xem pháo hoa kìa, thật đẹp!"

Lý Tiếu Thảo cũng thất thần, tính tình của anh vốn không lạnh không nóng, thế nhưng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khó được có lúc khẩn trương.

Anh nhìn cửa thang máy tới lầu một đang muốn mở ra, sau đó nói:

"Ừ, thật đẹp!"

Editor: Phương Chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro