Chương 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện đã hoàn tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 36. Đàn ông đều là kẻ nói dối.

Khi bạn thích một ai đó, mặc kệ người đó làm cái gì, bạn đều cảm thấy đẹp.

Tựa như Tưởng Ban Hoa hiện tại tướng ăn không tốt, anh cũng cảm thấy đáng yêu đến lạ.

Bọn họ ăn đồ nướng BBQ, Tưởng Ban Hoa ăn hai xâu cánh gà, gặm vui vẻ, đột nhiên, cái bàn bên cạnh bắt đầu nháo lên.

Tưởng Ban Hoa nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó xê dịch sang chỗ của Lý Tiếu Thảo. Không phải cô sợ người ta cãi nhau mà liên lụy đến mình, mà là thấy từ chỗ Lý Tiếu Thảo ngồi vừa vặn có thể nhìn toàn cục, không chê lớn chuyện mà xem náo nhiệt.

Hai người kia không biết vì cái gì mà cãi nhau, cuối cùng cô gái cực kỳ tức giận, cầm lấy di động rồi đi, bỏ chàng trai ở lại.

“Anh có biết bọn họ cãi nhau vì cái gì không?” Tiếng của Tưởng Ban Hoa được kéo xuống cực thấp, truyền tới tai của Lý Tiếu Thảo, nghe mà tê tê dại dại.

Lòng Lý Tiếu Thảo vẫn luôn tràn đầy mọi thứ của cô, làm sao mà đi quản đôi tình nhân nhỏ ở bàn bên cạnh cãi nhau, cho nên anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Chỉ chốc lát sau, cô gái lúc nãy lại từ bên ngoài trở về, mà anh chàng đang ngồi buồn uống rượu hiển nhiên thấy được cô, lại làm bộ như không nhìn thấy.

Lúc này Tưởng Ban Hoa đang ăn đến sườn nướng, cô nhìn cô gái đến bên cạnh chàng trai kia, sau đó dùng sức mà cho cậu ta một bạt tay, cô kinh ngạc làm cho miếng sườn rớt xuống bàn.

Cô gái vừa cho một bạt tay xong thì định bước đi, liền bị bạn trai kéo lại ngã vào trong ngực cậu ta, sau đó là một trận cưỡng hôn.

Tưởng Ban Hoa che đôi mắt, cuối cùng là quay đầu.

Cô nói với Lý Tiếu Thảo: “Tuy làm như vậy khá là đàn ông, nhưng trước công chúng làm vậy có chút…”

Lý Tiếu Thảo gật đầu, đối với hành vi của bọn họ mà đánh giá bốn chữ: “Có chút buồn nôn.”

Lý Tiếu Thảo mới vừa nói xong, cô gái kia liền tránh thoát cái ôm của bạn trai, lảo đảo lùi lại mấy bước, vừa vặn ngồi xuống vị trí phía trước chỗ của Tưởng Ban Hoa.

Quần chúng ăn dưa Tưởng Ban Hoa cùng cô gái kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi tiếp tục chuyên chú mà bắt đầu ăn xâu thịt bò trong tay.

Lý Tiếu Thảo không vui mà nhíu mày, đem Tưởng Ban Hoa kéo gần về phía mình hơn.

Cô gái kia đã khóc lên, khóe miệng còn chảy chút máu, nhìn qua đặc biệt nhếch nhác. Tưởng Ban Hoa lại ngắm trộm vài lần, sau đó kề sát bên tai Lý Tiếu Thảo nói: “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi!”

Lý Tiếu Thảo đối với việc cô tới gần cảm thấy rất vừa lòng, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cô gái kia lại còn ngồi ở phía trên chỗ của bọn họ, một chút ý tứ muốn đi đều không có.

Tưởng Ba Hoa nhíu mày, cô là thích xem náo nhiệt, nhưng cô không thích phần náo nhiệt này sẽ ảnh hưởng đến mình.

Lý Tiếu Thảo tự nhiên mà nắm tay Tưởng Ban Hoa, đem cô kéo đến phía ngoài bàn ăn.

Cô gái kia nhìn hai người bọn họ bộ dáng thần tiên quyến lữ(*) mà giận sôi máu.

Thần tiên quyến lữ: Thần tiên yêu nhau.

Cô ấy chỉ vào Lý Tiếu Thảo mà nói với Tưởng Ban Hoa: “Đừng tưởng rằng anh ta có thể yêu cô được lâu, đàn ông đều là kẻ nói dối, nói không chừng anh ta còn có chuyện gì đó gạt cô.”

“Đàn ông không một ai tốt.”

Sau khi cô ấy nói xong liền đứng lên, hướng về phía vẻ mặt chán chường của chàng trai trên bàn, nói: "Bà đây hôm nay liền cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt(*).”

n đoạn nghĩa tuyệt: Cắt đứt mọi quan hệ.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ cái mũi, buông lỏng ra cái nắm tay của Lý Tiếu Thảo, hai người bọn họ giống như bị hiểu lầm.

Lý Tiếu Thảo cũng không để ý lời nói của cô gái kia, anh chỉ là đối với cảm giác trong tay đột nhiên trở nên vắng vẻ có chút không thích ứng lắm.

Anh nhìn cô gái kia gần như đang điên cuồng, đi tới trước mặt cô ấy.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của anh, không biết anh muốn làm cái gì, vì thế liền đi theo.

“Ta sẽ không giống họ.” Anh nói.

Cô gái kia ngẩn người, ngọn lửa giận đầy kiêu ngạo đột nhiên bị dập tắt không ít, cô ấy không nghĩ đến Lý Tiếu Thảo sẽ đi tới, còn không thể hiểu được anh thế mà cùng cô ấy nói một câu như vậy.

Đến khi cô ấy chợt hiểu ra ý tứ của Lý Tiếu Thảo thì liền ngồi xổm xuống, khóc như đứa trẻ.

“Đi thôi.” Lý Tiếu Thảo nói, vươn tay về phía Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa nhìn hai người kia, tự nhiên mà cầm lấy tay anh, tựa như là rất quen.

Editor: Phương Chân


Chương 37. Quan trọng nhất chính là, anh thích.

Ra đến ngoài cửa hàng, Tưởng Ban Hoa đem tay rút khỏi cái nắm của Lý Tiếu Thảo.

Lý Tiếu Thảo đứng yên, nhìn về phía cô.

“Cái kia…” Tưởng Ban Hoa không biết nên để tay ở chỗ nào, cô đột nhiên có chút khẩn trương.

“Sao?” Lý Tiếu Thảo vẫn bình tĩnh như thường, ở trong thế giới của anh, không có bốn chữ "hoảng hốt lo sợ."

Tưởng Ban Hoa suy nghĩ một chút, mình khẩn trương làm gì, vốn dĩ hai người bọn họ nắm tay đều chỉ là vì diễn cho người ta xem.

Nghĩ tới đây, sự khẩn trương của cô liền tiêu tan rất nhiều, vì thế cô khách khí nói: “Tôi ăn rất ngon và no rồi, còn anh thì sao?”

Cô dời đề tài đi.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc như cũ. Anh gật đầu, sau đó nói: “Ừ, ăn no.”

Ai, anh ta thích giết chết mọi đề tài à? Tưởng Ban Hoa hơi nhíu mày, không biết nên nói cái gì.

Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, sau đó nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó đi bên cạnh anh.

Nơi này cách nhà cô rất gần, đi khoảng mười phút là có thể tới rồi.

Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà yên tĩnh đi.

“Tôi sắp tới phải đi công tác.”

Tưởng Ban Hoa cảm thấy cần phải nói một chút với anh, còn vì sao cô lại muốn nói thế thì chính cô cũng không rõ.

Đi công tác sao? Lý Tiếu Thảo nhấp môi mỏng, sau đó hỏi: “Thông báo tuyển dụng sao?”

“Vâng.”

Hồi sáng, hình như anh có nhìn thấy bưu kiện chuyển đến bộ phận của bọn họ yêu cầu phái người tham gia, gần đây trên đầu anh quá nhiều việc, cho nên từ chối.

Nhưng cô muốn đi …

“Tôi biết rồi.” Lý Tiếu Thảo nói.

Tưởng Ban Hoa gãi đầu, chưa hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.

“Hôm nay tôi còn nhớ rằng tôi từng ở bộ phận kỹ thuật của các anh đó.”

Cô nghĩ cái gì liền nói cái đó, không nghĩ tới đề tài này làm Lý Tiếu Thảo cảm thấy rất hứng thú, anh quay đầu hỏi: “Việc kia như thế nào mà rơi trên người cô?”

Tưởng Ban Hoa vén tóc bị gió thổi ra sau tai, cô vui vẻ đầy kiêu ngạo mà nói: “Bởi vì tôi quá ưu tú.”

Cô vốn cho rằng Lý Tiếu Thảo sẽ dỗi cô, nói cô thế mà như tự luyến gì đó, nhưng anh lại chỉ là gật đầu, sau đó nói: “Đúng, đúng thật rất ưu tú!”

Ánh đèn đường ấm áp chiếu trên gương mặt cô, phân không phân biệt được sắc đỏ là do ánh đèn hay là màu sắc vốn có của làn da.

Tưởng Ban Hoa sờ sờ mặt mình, sau đó cười nói: “Anh nói như vậy tôi sẽ kiêu ngạo đấy!”

Lý Tiếu Thảo cười cười, không nói gì. Bởi vì ở trong lòng anh, cô xác thật ưu tú, đáng yêu, đẹp như thần tiên và quan trọng nhất chính là, anh thích.

Cho nên, ở trước mặt anh, cô như thế nào cũng đều tốt cả.

“Thôi, tôi tới rồi.” Tưởng Ban Hoa nhìn cổng nhà gần ngay trước mắt, quay nói với Lý Tiếu Thảo.

“Ừ.” Lý Tiếu Thảo gật đầu, sau đó nói: “Mau lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút!”

Tưởng Ban Hoa đứng ở bậc thang, xoay người lại, ở độ cao này cô mới không sai biệt lắm mà có thể cùng anh nhìn thẳng.

Cô ngắm anh rất tỉ mỉ, sau đó gọi tên của anh: “Lý Tiếu Thảo.”

“Ừ.”

“Anh trở về phải cẩn thận nha!”

“Ừ.”

Chờ tất cả đèn trong phòng của Tưởng Ban Hoa sáng ấm lên, Lý Tiếu Thảo mới bình phục lại một chút tâm tình bị kích động.

Mới vừa rồi, anh cho rằng cô muốn nói với anh điều đặc biệt quan trọng, có lẽ là anh sẽ tiếp thu, có lẽ là anh sẽ không tiếp thu được.

Kết quả…

Anh lắc đầu, cười tự giễu, vừa định đi ra ngoài, lại thấy được Hách Nhân ở cách đó không xa đang lôi kéo rương hành lý nhìn anh.

Cậu ta đã trở lại.

“Hách Nhân.” Lý Tiếu Thảo đi qua, chào hỏi.

Hách Nhân có chút không tin sự thật trước mắt mình, Thảo Thảo không phải thích Quý Vi ư? Nhưng vì cái gì cậu ấy lại xuất hiện ở chỗ này?

Hách Nhân đè nén sự tò mò trong lòng, tỏ ra như người không có việc gì nhìn Lý Tiếu Thảo đang bước qua đón mình, sau đó hỏi: "Thảo Thảo, sao cậu lại tới đây? Có muốn vào nhà tớ ngồi không?”

Lúc Hách Nhân nói những lời này, ánh mắt tựa như nữ sinh đang nhìn bạn trai của chính mình, tâm tư lộ ra sự sung sướng.

Lý Tiếu Thảo cũng không nỡ làm tổn thương anh ta, thật ra có chút chuyện, anh không nói cũng tốt.

Editor: Phương Chân.

Chương 38. Tớ hiểu cậu! Không cần nói nữa!

"Hách Nhân."

Anh lại kêu tên của anh ta lần nữa.

Đèn đường rọi xuống không còn nhu hòa như mới vừa rồi, mà trở nên chói lọi.

Hách Nhân buông hành lý xuống, anh cảm thấy mình sắp được nghe cậu ấy nói điều không muốn nghe nhất.

"Tôi..."

"Cậu đừng nói nữa! Tớ không nghe!" Hách Nhân bưng kín lỗ tai.

Anh không muốn nghe điều mình không thể tiếp thu.

Nhưng Lý Tiếu Thảo cũng không tính sẽ buông tha cho anh ta, thanh âm của anh nhẹ nhàng, lại mang theo ma lực mà xuyên thấu trái tim Hách Nhân.

Anh ta nghe được anh nói: "Hách Nhân, thật hết cách, tôi thật sự thích Ban Hoa."

"Nếu như không có cô ấy, tôi cũng sẽ thích cô gái khác, chúng ta, chỉ có thể là bạn bè thôi."

Lúc này Hách Nhân sớm đã rơi nước mắt như mưa, anh ta che lỗ tai lại, lắc đầu thật mạnh nói: "Tớ hiểu cậu mà! Không cần nói nữa!"

Trong giọng nói của cậu mang theo tuyệt vọng, giống như ngày tận thế đến rồi.

Lý Tiếu Thảo cảm thấy mình đúng là quá thẳng thừng, nhưng anh đang nói sự thật, không liên quan đến cái khác.

Anh cảm thấy mình vốn không có sai, nhưng anh lại không nỡ làm cho Hách Nhân đau lòng, vì thế anh nói: "Xin lỗi cậu!!"

"Đừng nói nữa! Tớ bảo cậu đừng nói nữa!"

Hách Nhân lớn tiếng mà gào lên, anh ta cầm lấy hành lý của mình, nhanh chóng bước qua Lý Tiếu Thảo, rồi chạy về nhà mình.

Cậu đem mình khóa ở trong phòng, cũng không bật đèn, chỉ có nước mắt tiếp tục chảy xuôi.

Ngày này, tới quá nhanh.

Anh ta vốn cho rằng mình sớm đã chuẩn bị tốt để tiếp thu, nhưng đến khi chính mình nghe được những lời từ miệng Lý Tiếu Thảo nói ra, anh ta mới ý thức được, bản thân mình thật sự không thể nào chấp nhận được.

Lý Tiếu Thảo đứng ở dưới lầu hồi lâu, anh thở dài, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài tiểu khu.

Anh hy vọng sự tuyệt vọng của Hách Nhân có thể sớm tan biến. Anh hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót tung tăng như trước đây của cậu ấy.

Tưởng Ban Hoa đứng bên cửa sổ, đem hết thảy những sự việc phát sinh vừa rồi thu vào đáy mắt.

Đều do khu chung cư cũ đáng chết này cách âm quá kém, làm hại cô thấy được cái không nên thấy.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng rời đi của Lý Tiếu Thảo, cô thở dài, yên lặng kéo lại bức màn.

Cô nghe được âm thanh la hét của Hách Nhân nên mới mở bức màn ra, cho nên đoạn đối thoại trước của bọn họ thì cô chưa nghe được.

Cho nên không biết Hách Nhân vì cái gì đột nhiên lại khổ sở đau lòng như thế, nhưng nhất định có quan hệ đến Lý Tiếu Thảo. Vì thế cô lẩm bẩm: "Lý Tiếu Thảo thật là quá tàn nhẫn!"

Cô nằm ở trên giường, cũng muốn đi qua căn nhà đối diện mà an ủi Hách Nhân một chút, nhưng cảm thấy như vậy không tốt.

Vì thế cô liền nhắn vào WeChat của Lý Tiếu Thảo: "Anh làm gì Hách Nhân vậy? Anh ta khóc đau lòng vậy!"

Lý Tiếu Thảo ngồi trên ghế, đọc tin của Tưởng Ban Hoa, suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Không có gì, sẽ ổn thôi."

Tưởng Ban Hoa thở dài, mong hỏi ra cái gì từ miệng của Lý Tiếu Thảo thật là quá khó khăn.

"Được rồi!" Tưởng Ban Hoa nghĩ xong sau đó đóng di động lại.

Cô bò lên, ghé vào trên cửa nghe ngóng thật lâu, cảm giác đối diện không có gì động tĩnh, vì thế liền trở về phòng ngủ của mình, tự nhủ: "Hẳn là không có việc gì đi."

"Rầm rầm rầm."

Tưởng Ban Hoa chân trước mới vừa bước lên giường, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập.

Cô nhìn xuyên qua mắt mèo, thấy được hai mắt đỏ bừng của Hách Nhân.

"Anh đi công tác về rồi à?"

Tưởng Ban Hoa làm bộ dáng cái gì cũng không biết, trên thực tế tim cô đang đập rất nhanh, như muốn hỏng rồi.

Hách Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tưởng Ban Hoa, cái loại này ánh mắt đầy thù hận, phẫn hận, còn có khó hiểu.

Anh như thế nào cũng không hiểu được, vì cái gì mà Lý Tiếu Thảo lại thích Tưởng Ban Hoa mà không phải Quý Vi.

Cô gái trước mặt này, tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng cả ngày thường chơi chung một nhóm, hai người bọn họ cũng không nói gì, như thế nào mà Lý Tiếu Thảo lại thích cô ấy trước?

Tưởng Ban Hoa thấy Hách Nhân nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, vì thế cúi xuống mình nhìn trên dưới một vòng, cô cũng không có phát hiện bản thân có cái gì không ổn, liền hỏi:

"Hách Nhân, anh sao vậy?"

Thanh âm của Tưởng Ban Hoa chấn động màng tai của Hách Nhân, anh ta thở dài, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Kỳ thật cậu cũng không bại bởi Tưởng Ban Hoa hay Quý Vi, mà là bại bởi chính mình, bại bởi mình cùng giới tính với Lý Tiếu Thảo.

Lúc nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy việc mình mới vừa rồi còn nghĩ sẽ xông tới đôi co với Tưởng Ban Hoa, thật quá khôi hài.

Anh ta bỗng cất tiếng cười to, làm toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng cười của anh.

Editor: Phương Chân

Chương 39: Lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông nghiêm túc nói ra những lời thế này.

Tưởng Ban Hoa nhìn Hách Nhân cười đến phát cuồng thì cau mày đẹp lại.

Cô sợ anh ta cười sẽ ngất đi mất.

"Hách Nhân, anh đừng như vậy, làm tôi sợ rồi nè."

Tưởng Ban Hoa đi lên phía trước tính nắm lấy tay anh ta nhưng kết quả bị anh ta né tránh.

Anh ta cười điên cuồng, ánh mắt nhìn cô có điểm lạnh nhạt.

"Tôi thất tình rồi."

Hách Nhân nói lời này như là trần thuật lại một sự thật lại giống như chính thức thông báo cho bản thân.

Đồng tử của Tưởng Ban Hoa co lại, cô xấu hổ thu lại cánh tay giơ lên trong không khí, sau đó nắm chặt như thế cô mới có được một chút cảm giác an toàn.

Thì ra bọn họ vừa rồi ồn ào về chuyện này, khó trách Hách Nhân lại điên cuồng như vậy.

Tưởng Ban Hoa cắn cắn môi, không biết nên an ủi Hách Nhân như thế nào thì anh ta đã xoay người đi về nhà mình, tiếp đến là một tiếng đóng cửa "rầm."

"Chuyện đó… đừng quá đau khổ."

Giọng của Tưởng Ban Hoa rất nhỏ nhưng ở trên hành lang lại có vẻ dị thường rõ ràng.

Cô nhìn cánh cửa ở phía đối diện đóng lại, bất lực mà thở dài theo, sau đó cũng không vào nhà mình.

Cô chui vào trong chăn, mở di động lên thấy Lý Tiếu Thảo có gửi một tin nhắn cho mình.

Anh nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, trong đầu cô lại hiện lên bộ dáng hồn lạc phách xiu của Hách Nhân, thế mà Lý Tiếu Thảo lại đi gửi tin nhắn kêu cô ngủ sớm một chút làm như không có chuyện gì xảy ra, cô bị sự quan tâm này làm cho sợ hãi.

Cô càng nghĩ lại càng tức vì thế không chút suy nghĩ liền gọi cho anh.

Chờ đối phương bắt máy cô mới nhận ra mình quá xúc động rồi.

Trong ống nghe truyền tới giọng nói trầm và từ tính của Lý Tiếu Thảo, lúc này Tưởng Ban Hoa mới nhất thời hoảng sợ, chui cả người vào trong chăn như thế làm như vậy cô mới an tâm một ít.

"Cô làm sao vậy?" Lý Tiếu Thảo không nghe đối phương trả lời lại vì thế mới hỏi lại.

Tưởng Ban Hoa sắp xếp lại từ ngữ, nhưng đến khi nói ra ngoài lại biến thành câu: "Không có gì, không có gì, tôi gọi sai số."

Lý Tiếu Thảo giống như hiểu rõ hết thảy, nói vào di động: "Hách Nhân tới tìm cô?"

"Sao anh biết." Tưởng Ban Hoa chui ra từ ổ chăn, kinh ngạc hỏi.

Lý Tiếu Thảo cũng vừa mới về đến nhà, anh bật đèn trong phòng làm việc lên sau đó ngồi xuống bàn làm việc, chuyển cuộc gọi sang chế độ rảnh tay, sau đó nói: "Bằng không, cô sẽ không gọi sai."

Tưởng Ban Hoa đỡ đỡ cái trán, ở trong lòng rên rỉ, chẳng lẽ anh ta không hiểu chân lý năm từ "nhìn thấu không nói toạc" hay sao.

"Ừ, anh ta có tới tìm tôi, anh ra nói anh ta thất tình rồi." Cho nên, sao anh lại làm như là người không có xảy ra chuyện gì thế.

"Ừ." Lý Tiếu Thảo đáp, tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, trên màn hình máy tính liền xuất hiện những câu lệnh mà nhiều người xem không hiểu.

Tưởng Ban Hoa nghe đáp thế có chút muốn phát điên, cô ở trên giường lăn một vòng, sau đó nói: "Anh ta rất đau lòng."

"Ừ." Lý Tiếu Thảo giống như chỉ cài đặt một câu trả lời tự động.

Tương Ban Hoa thở dài, sau đó mới nói thêm: "Lần đầu tiên tôi thấy anh ta đau khổ như vậy, lần trước anh ta nói với tôi hai người đã quen nhau hơn sáu năm." Cho nên, anh cũng thật là nhẫn tâm nha.

Tay đang gõ bàn phím của Lý Tiếu Thảo dừng lại một chút, Lý Tiếu Thảo nghe hiểu ý của Tưởng Ban Hoa.

Anh cầm lấy di động lên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không thích con trai."

Anh nói câu này rất nghiêm túc, não của Tưởng Ban Hoa tưởng tượng ra hình ảnh đó, cảm thấy thật buồn cười vì thế liền bật cười, đây là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông nghiêm túc nói ra những câu như thế.

"Vậy nếu Hách Nhân là nữ thì sao?" Tưởng Ban Hoa cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy.

Lý Tiếu Thảo không chút suy nghĩ liền trả lời lại: "Không có Nếu."

Anh không muốn tưởng tượng tới một chuyện không có khả năng xảy ra, huống chi trong tim của anh hiện tại chỉ có cô.

Hiển nhiên là Hách Nhân không có để lộ ra việc anh thích cô, mà cô lại không tự hiểu lấy.

Lý Tiếu Thảo mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi, thế là anh nói với cô: "Khuya rồi, còn chưa ngủ sao?"

Tưởng Ban Hoa vốn còn muốn tiếp tục tán gẫu cùng anh nhưng anh đã hỏi thế thì cô cũng không thể nói tiếp, vì thế cô nói: "Ừ, vậy tôi đi ngủ đây."

Hai người nói ngủ ngon với đối phương sau đó ngắt máy.

Tưởng Ban Hoa nhìn chằm chằm di động trong chốc lát sau đó mới chuẩn bị đi ngủ.

Cô cảm thấy não mình nhất định bị hư rồi mới gọi điện cho Lý Tiếu Thảo, mà não của Hách Nhân cũng hư nên mới yêu một tản băng lớn này suốt sáu năm trời.

Hây, nhất định não của hai người bọn họ đều úng nước.

Editor: Alissa

Chương 40: Bạn yêu quý, tớ chờ một ngày cậu tự vả mặt mình nha!

Ngày hôm sau đi làm, Hách Nhân không có tới.

Tưởng Ban Hoa biết được tin này khi tới đưa tư liệu.

Tiểu Quất nói, Hách Nhân xin nghỉ bệnh hai ngày.

Tưởng Ban Hoa thấy chỗ của Lý Tiếu Thảo cũng trống, liền hỏi:

"Lý Tiếu Thảo đâu?"

Tiểu Quất nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó chỉ vào phòng của lãnh đạo nói:

"Anh ấy đi vào phòng lãnh đạo báo cáo công tác, rất lâu rồi."

Tưởng Ban Hoa gật đầu, cô chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói hẹn gặp lại, rồi hướng về cửa thang máy mà đi.

Thời điểm Lý Tiếu Thảo từ văn phòng ra vừa vặn thấy được bóng dáng của cô, trong tay anh cầm một xấp tư liệu, liền bước nhanh ra chỗ thang máy.

Tưởng Ban Hoa một chân mới vừa bước vào thang máy, khóe mắt chợt thấy Lý Tiếu Thảo xuất hiện bên cạnh, vì thế đem chân duỗi trở về.

"Anh báo cáo xong rồi?"

"Ừ."

Mặc dù khi nhìn thấy cô là nội tâm kích động, nhưng ngoài mặt anh vẫn như cũ không gợn chút sóng nào.

"Tôi tới đưa tư liệu, muốn đi xuống."

Tưởng Ban Hoa lại lần nữa ấn xuống nút thang máy, cô không rõ chính mình vừa mới vì cái gì mà không trực tiếp rời đi, làm như mình đang cố ý chờ anh vậy.

"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi!"

Anh nói.

Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ, liền trả lời:

"Được!"

Chờ cô ý thức được mình trả lời quá nhanh mà không chút rụt rè, thì thang máy tới rồi.

Tưởng Ban Hoa nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó vẫy tay với anh, chờ cửa thang máy đóng kín lại, cô mới thở phào.

"Mình đang khẩn trương cái gì chứ?"

Cô lẩm bẩm.

Lý Tiếu Thảo về chỗ ngồi của mình, anh nhìn di động, trong đó là mấy cuộc gọi nhỡ của Hách Nhân.

Anh thở dài, sau đó gọi lại.

"A lô?"

Tiếng của Hách Nhân có chút suy yếu, tối hôm qua anh ta ngủ không được, hơn nữa lòng lại đau muốn chết, nên giờ nói chuyện không còn sức lực.

"Sao vậy?"

Lý Tiếu Thảo kẹp điện thoại ở cần cổ, tiếp tục làm việc.

Lát sau Hách Nhân mới bắt đầu nói chuyện lại, Lý Tiếu Thảo chút nữa cho rằng cậu sớm đã treo điện thoại.

"A lô?"

"Ừ."

"Tối hôm qua tớ suy nghĩ thật lâu."

Hách Nhân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:

"Mặc kệ cậu có thích tớ hay không, tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, tớ sẽ không từ bỏ đến ngày cuối cùng."

Hách Nhân nói một hơi liền cắt điện thoại.

Lý Tiếu Thảo cầm di động, nhìn vào màn hình, không tiếng động mà thở dài.

Bọn họ thật sự biết nhau lâu rồi, thế nên để Hách Nhân chấp nhận sự thật này thì cần nhiều thời gian hơn.

Lý Tiếu Thảo để di động xuống, thở dài, tiếp tục chú tâm vào công việc.

Tưởng Ban Hoa trở về chỗ của mình, lại hoàn toàn không có tâm tư làm việc.

Cô phát hiện cảm xúc của mình rất nhanh bị ảnh hưởng từ Lý Tiếu Thảo, một ánh mắt của anh cũng dễ dàng làm cô suy tư hồi lâu.

Loại cảm giác này thật là đáng ghét.

Cô gãi tóc, sau đó đem kế hoạch ngày hôm qua cô cùng Quý Vi làm đi trình qua lãnh đạo, rồi mới bắt đầu làm tới những chuyện khác.

Quý Vi làm xong việc đầu tiên, thấy bộ dáng nhíu chặt mày của Tưởng Ban Hoa, quan tâm hỏi:

"Sao cậu lại có vẻ mặt phiền muộn thế? Ai chọc cậu?"

Tưởng Ban Hoa quay đầu sang, thở dài:

"Lý Tiếu Thảo."

"Cái gì? Tin lớn! Anh ta còn có thể chọc tới cậu?"

Quý Vi nhìn lại, vẻ mặt không thể tin được.

Tưởng Ban Hoa buông con chuột ra, quay đầu nói:

"Cũng không phải, tớ cảm thấy vấn đề là ở bản thân tớ."

"Sao lại nói thế?"

Quý Vi hỏi.

"Thật là, rất kỳ quái. Chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện là tớ cảm thấy trong lòng vui vẻ, mà tớ lại không muốn biểu hiện ra rõ ràng, nhưng tớ lại không thể che giấu được cảm xúc của mình... Cậu hiểu không?"

Tưởng Ban Hoa trả lời mà giống như đang chất vấn bản thân mình, Quý Vi nghe xong rồi nở nụ cười, nói:

"Là bởi vì cậu thích anh ta đó!"

"Sao có thể? Tớ mới không thích anh ấy đâu!"

Tưởng Ban Hoa không chút suy nghĩ liền phản bác, giống như lời Quý Vi nói chẳng khác gì là lời chê cười của mọi người.

Quý Vi vội buông tay, tỏ vẻ không còn lời nào để nói nữa, sau đó bày ra vẻ ta đây từng trải:

"Bạn yêu quý, tớ chờ một ngày cậu tự vả mặt mình nha!"

Editor: Phương Chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro