Chương 46 - 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện đã được hoàn tại Việt Nam Overnight truyện

Chương 47: Bởi vì ăn không mập, cho nên cũng không biết béo là thế nào.

Ăn uống no đủ xong, Tưởng Ban Hoa nằm liệt trên chỗ ngồi, bộ dáng cực kỳ giống đại gia phú quý.

Quý Vi không ăn nhiều, thể chất cô dễ béo, cho nên ngày thường đối với phương diện ăn uống đặc biệt chú ý.

Không giống Tưởng Ban Hoa, bởi vì ăn không mập, cho nên cũng không biết béo là thế nào.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút mệt, ngáp một cái, sau đó nghĩ tới Lý Tiếu Thảo có nói trước việc buổi chiều đi chơi bóng, vì thế hỏi Quý Vi: "Buổi chiều chúng tớ muốn đi chơi bóng, cậu đi không?"

"Lục Cẩn Diệp cũng ở đó." Lý Tiếu Thảo bổ sung thêm.

Vốn dĩ buổi chiều Quý Vi không có việc gì, còn tính đáp ứng, nghe được Lục Cẩn Diệp cũng ở đó, thế nhưng có điểm do dự. Rốt cuộc thời điểm cô ấy từ trong xe của anh ta bước ra, đã nói mình có việc......

Tưởng Ban Hoa thấy vẻ mặt của Quý Vi lại u sầu, vỗ vỗ bả vai cô ấy nói: "Cậu chậm rãi mà suy nghĩ ha, tớ đi thanh toán trước."

"Để tôi đi." Lý Tiếu Thảo đứng lên.

Tưởng Ban Hoa nóng nảy, vội nói: "Không được, không được, lần này phải là tôi trả, bằng không tôi thấy áy náy."

Lý Tiếu Thảo nói xong liền nhanh chóng nhìn thấy Tưởng Ban Hoa đến quầy thu ngân, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Quý Vi bản thân mình đang là ốc còn không mang nổi mình ốc, thế nhưng vẫn có tâm tình tò mò chuyện người ta, cô nhướng mày, hỏi: "Anh thích cô ấy?"

Lý Tiếu Thảo cười gật đầu, anh cho rằng việc anh thích Tưởng Ban Hoa hẳn là người sáng suốt đều có thể nhận thấy, chỉ là đương sự còn không rõ.

"Đối với Ban Hoa, anh nên nói rõ với cô ấy, bằng không cô ấy không hiểu mà nghĩ lung tung." Quý Vi nói lời thấm thía, cô ấy cảm thấy mình cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu nói: "Biết."

"Tính xong rồi, đi thôi." Tưởng Ban Hoa từ quầy thu ngân trở về, trong tay cầm hóa đơn, hướng hai người bọn họ mà vẫy tay.

"Anh không cảm thấy có đôi khi cậu ấy thực ngốc sao?" Quý Vi nhẹ giọng mỉa mai nói.

Lý Tiếu Thảo ý cười nhợt nhạt, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính mang theo sủng nịch: "Ngốc thực đáng yêu."

Quý Vi cảm thấy da gà của mình nổi lên rồi rơi đầy xuống đất, cô ấy nhẹ giọng khụ khụ, sau đó nói: "Anh coi như vừa rồi tôi không có hỏi cái gì cả."

"Ừ." Lý Tiếu Thảo không để ý lắm.

Bởi vì ở trong lòng anh, Ban Hoa chính là tốt nhất, người khác nói như thế nào cũng không thể làm dao động vị trí của cô.

"Cô đi không?"

Ra nhà ăn, Lý Tiếu Thảo hỏi.

Quý Vi nghĩ nghĩ, cô không sợ trời không sợ đất thì cũng không sợ xấu hổ, đi thì đi thôi, ai sợ ai.

"Đi! Cần phải đi!"

Cô ấy trả lời quyết đoán, sau đó lấy tay hất tóc, kiêu ngạo dẫm giày cao gót đi về phía trước.

Tưởng Ban Hoa nhìn bản đồ, vội vàng gọi cô ấy lại: "Vi Vi, cậu đi ngược rồi."

Quý Vi xoay người quay lại với hai người bọn họ, sau đó nói: "Nói sớm ghê, không cho cười."

Tưởng Ban Hoa cố gắng nín cười, sau đó cùng Lý Tiếu Thảo đi theo nữ vương Quý Vi, rất giống hai kẻ tùy tùng.

...

Ánh mắt đầu tiên của Lục Cẩn Diệp là nhìn Quý Vi, anh ta cho rằng mình hoa mắt.

Chờ đến khi Lục Cẩn Diệp xoa xoa đôi mắt, thời điểm nhìn lại, Quý Vi đã chạy tới trước mặt anh ta.

"Sao cô lại tới đây?" Anh ta.

Quý Vi cầm găng tay da của mình giơ lên đầy khí thế, sau đó nói: "Chơi bóng đấy."

"Mang giày cao gót à?" Lục Cẩn Diệp nhíu mày.

Quý Vi ngồi xổm xuống, đem giày cao gót cởi ra, tuy rằng bản thân lùn đi rất nhiều, nhưng khí thế vẫn như cũ.

"Đi chân trần so với anh cũng đánh tốt." Cô ghé sát vào Lục Cẩn Diệp, khinh thường nói.

Sau khi nói xong, xoay người lại, tóc đuôi ngựa quét qua ngực Lục Cẩn Diệp, mùi hương ở cổ như có như không lại lần nữa tỏa vào chóp mũi Lục Cẩn Diệp, làm rối loạn trái tim anh ta.

Lục Cẩn Diệp hít sâu vào, đem loại cảm giác này ngăn cách ở bên ngoài, ánh mắt anh ta nhìn về Tưởng Ban Hoa bên cạnh, chế nhạo nói: "Cô gái nhỏ say xỉn, đã lâu không gặp!"

Tưởng Ban Hoa không nghĩ tới Lục Cẩn Diệp sẽ nhắc tới việc này, mệt cho cô vừa rồi còn lo lắng anh ta với Quý Vi có phải xấu hổ gì đó không, thật là không đáng bận lòng.

Tưởng Ban Hoa kéo khóe miệng, sau đó nói: "Đã lâu không thấy nha, hoa hoa công tử."

Hoa hoa công tử?!

Lục Cẩn Diệp nhìn về kẻ đứng bên cạnh Tưởng Ban Hoa, Lý Tiếu Thảo, tâm tình trông không tồi tí nào, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết nhất định là từ anh ấy mà ra.

Anh ta không phải là hoa hoa công tử, anh ta chính thanh niên luôn tích cực hướng về phía trước, thuần khiết không tì vết trong thế kỷ 21 của đất nước.

Editor: Phương Chân
Cập nhật 21/12/21

Chương 48: Ừ, hôm nay cô gội đầu à?

Chơi bóng nóng quá.

Tưởng Ban Hoa đánh hai ba hồi vừa mệt vừa nóng, vì thế ra ngồi một bên.

Quý Vi từ bên ngoài về tới, ngồi xuống cạnh cô, oán giận nói: “Lục Cẩn Diệp không biết chạy đi đâu chết rồi, nói đi ra một lát mà đến bây giờ còn không có trở lại.”

Bọn họ là tách ra đánh, cho nên Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo cũng không biết Quý Vi lẻ đội.

Tưởng Ban Hoa uống nước khoáng, sau đó ngẩng đầu nhìn ra cửa, liền thấy Lục Cẩn Diệp một mình mang trong tay vài cái túi mua hàng từ ngoài cửa đi tới.

“Kìa, đã trở lại.” Tưởng Ban Hoa nói.

Quý Vi đứng lên, vừa định mắng Lục Cẩn Diệp, lại thấy cậu ngồi xổm xuống, đem túi mua hàng đặt trên mặt đất.

“Tới chơi bóng mà mang giày cao gót, lần đầu tiên tôi mới thấy đó. Cũng không biết cô mang giày số mấy, cho nên mua hết từ số 35 đến 39, cô thử xem.”

Lục Cẩn Diệp cau mày, nói một hơi.

Từng đôi giày được mở ra, tất cả đều là những kích cỡ khác nhau.

Tưởng Ban Hoa kéo ống tay áo của Lý Tiếu Thảo, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Diễn viên bây giờ có nhiều tiền như vậy sao?”

Lý Tiếu Thảo không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, có chút buồn cười.

Anh kề vào lỗ tai của cô, sau đó nói: “Có khả năng là vậy.”

Quý Vi ngồi xuống, cô thật không nghĩ đến Lục Cẩn Diệp sẽ chạy đi mua giày cho mình.

“Anh đi mua giày sao lại không gọi tôi cùng đi, thật là lãng phí.” Cô vừa nói vừa cầm đôi giày số 37 mang vào.

Lục Cẩn Diệp nhíu mày, có chút cạn lời: “Cô chưa bao giờ mang giày chơi bóng sao? Mang vớ trước!”

Quý Vi thè lưỡi, cô ấy thật chỉ có thói quen mang giày cao gót, không thích lúc nào cũng mang vớ.

Tưởng Ban Hoa lại lần nữa kề sát vào Lý Tiếu Thảo, sau đó nói: “Anh có cảm thấy hay không, kỳ thật Lục Cẩn Diệp cũng thích Quý Vi đó!”

Lý Tiếu Thảo gật đầu, ở trong lòng than thở nói, em đối với chuyện của người khác thật là sáng suốt.

Lục Cẩn Diệp hài lòng nhìn Quý Vi mang đôi giày do chính mình mua, sau đó mới đứng lên, nói: “Nào, giờ có thể vui vẻ mà chơi bóng.”

Quý Vi càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, Lục Cẩn Diệp nhất định là thích mình, nếu không thì tại sao lại chạy đi mua giày cho mình?

Lục Cẩn Diệp nhìn về phía hai người đang khe khẽ nói chuyện với nhau, hỏi: “Đánh đôi à?”

Tưởng Ban Hoa vẫy tay, cô còn chưa có nghỉ mệt xong đâu.

“Các cậu đánh trước đi!” Lý Tiếu Thảo nói.

Quý Vi cầm lấy vợt, nói với Lục Cẩn Diệp: “Chuẩn bị làm bại tướng của tôi đi.”

“Được thôi!” Lục Cẩn Diệp khinh thường, anh ta chính là cao thủ cầu lông đó.

Tưởng Ban Hoa nhìn hai người bọn họ đi ra sân bóng, thế mà có cảm giác dường như sắp diễn ra trận quyết đấu.

Cô lấy hai tay chống cằm nhìn tình cảnh trước mắt, cảm thấy cực kỳ thú vị.

“Lục Cẩn Diệp chơi bóng rất giỏi à?” Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo gật đầu, nói: “Khá giỏi!”

“Quý Vi cũng rất lợi hại.” Tưởng Ban Hoa kiêu ngạo nói, cô cũng không biết vì cái gì mà cảm thấy kiêu ngạo.

“Ừ.” Lý Tiếu Thảo tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, anh cũng muốn nhìn một chút xem hai người bọn họ ai có thể thắng.

Vừa mới ván đầu, mọi người đều đang thăm dò thực lực của đối phương, cho nên cũng không có dốc hết toàn lực, nên không lộ ra gì.

Về sau càng đánh, càng xuất sắc.

Nhưng con gái trời sinh thể lực kém hơn con trai, cho nên sau mấy ván, rõ ràng Lục Cẩn Diệp đã có nới tay, nhưng thể lực của Quý Vi chống đỡ cũng hết nổi.

“Đánh không tệ nha!” Quý Vi thở phì phò, không bủn xỉn chút nào mà khen ngợi.

Lục Cẩn Diệp cong môi, mắt phượng híp lại: “Cô cũng không tệ”.



Tưởng Ban Hoa lấy khuỷu tay chạm vào Lý Tiếu Thảo, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh có nhường tôi hay không vậy?”

Lý Tiếu Thảo thả cánh tay xuống, nhìn về phía cô: “Vì cái gì lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì Lục Cẩn Diệp rất lợi hại, anh vẫn luôn cùng cậu ấy chơi bóng thì hẳn là không kém cạnh gì, mà tôi, lại là tay mơ.”

“Ừ, hôm nay cô gội đầu à?” Vấn đề này mà hỏi vào lúc này thì thật không liên quan gì với nhau.

Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó trên đầu liền nhiều thêm một bàn tay.

Anh xoa xoa tóc cô, sau đó nói: “Tôi nguyện ý như vậy.”

Anh nguyện ý nhường cô, tựa như Lục Cẩn Diệp nhường Quý Vi, cô có hiểu không?

Editor: Phương Chân

Chương 49: Tôi cảm thấy Tiểu Hoa giống như tên con mèo nhỏ.

Đánh cầu xong thì đến giờ cơm chiều.

Tưởng Ban Hoa rà xem Weibo, nhìn qua mấy tin nóng, không cẩn thận liền phát hiện tin tức về Lục Cẩn Diệp lên hot search.

"Trời đất, anh chơi bóng đều bị chụp hết rồi!"

Lúc này bọn họ đang ngồi ở một quán cà phê, bốn phía không có người nào.

Tưởng Ban Hoa đưa di động của mình cho Lục Cẩn Diệp xem, anh ta nhìn thoáng qua rồi trả lại cho cô, nói: "Lần này paparazzi chụp tôi xấu quá."

Tưởng Ban Hoa đưa cà phê lên miệng uống, cô đối với giới giải trí không hiểu lắm, nhưng thấy bộ dáng Lục Cẩn Diệp giống như không để ý lắm, vì thế cũng không nói cái gì nữa. Nhưng Quý Vi ở bên cạnh lại cầm di động nhìn hình ảnh trên mạng này mà liên tiếp nhíu mày.

Cuối cùng, mới nghe được cô ấy nói một câu: "Xem ra mình còn phải gầy thêm một chút nữa."

Tưởng Ban Hoa vừa nghe được liền thiếu chút nữa bị sặc cà phê.

"Quý Vi, cậu đã quá gầy rồi." Cô nói.

Quý Vi lắc đầu, cho Ban Hoa xem hình ảnh phóng đại: "Cậu xem, nhìn kỹ vẫn có phần béo mà."

Tưởng Ban Hoa liếc mắt nhìn kỹ lại một cái, vẫn lắc đầu: "Tớ cảm thấy đã rất gầy rồi."

Cô sợ Quý Vi không tin, vì thế túm góc áo của Lý Tiếu Thảo bên cạnh, làm anh cũng nhìn thoáng qua, sau đó hỏi: "Anh cảm thấy sao?"

Lý Tiếu Thảo đối với những việc này vốn thờ ơ, anh đang chơi game trên di động, vẻ mặt thanh thản mà ngồi ở một bên, không nghĩ tới sẽ bị kéo qua xem ảnh.

Anh thu di động, sau đó cúi người quay qua, từ góc độ Quý Vi nhìn lại, phảng phất thấy Lý Tiếu Thảo vừa lúc đem Tưởng Ban Hoa mà ôm vào trong lòng ngực.

"Còn tốt." Anh nhàn nhạt nói, sau đó nhìn hình ảnh mình với Tưởng Ban Hoa bị chụp, vì thế lại mỉm cười gật đầu.

Đây chính bức ảnh đầu tiên anh cùng cô chụp chung, tuy rằng có điểm mơ hồ, nhưng vẫn là có thể từ ảnh chụp mà nhìn được hai người bọn họ đang vui vẻ.

Tưởng Ban Hoa đưa điện thoại di động trả lại cho Quý Vi, sau đó nói: "Cậu xem đi, tớ đã nói là rất gầy."

Quý Vi thở dài, nhéo mặt mình: "Con gái đối với cái đẹp là mãi mãi theo đuổi không giới hạn."

Lục Cẩn Diệp ở một bên phát ra âm thanh khinh thường, sau đó liền đón nhận ánh mắt cảnh cáo của Quý Vi, anh ta lựa chọn yên lặng mà uống cà phê.

...

Người nổi tiếng thì nhiều thị phi.

Mấy người bọn họ mới vừa uống cà phê xong, thời điểm xem lại Weibo, trên mạng đã bắt đầu có người nói Quý Vi là bạn gái của Lục Cẩn Diệp.

Tưởng Ban Hoa nhìn một vòng thiên hạ động não bàn tán chuyện xưa, cười ra tiếng.

Cô nhìn thấy đều là chuyện khôi hài, mà đối với Quý Vi, cô ấy chỉ thấy toàn là điều cười nhạo cùng chửi rủa.

Lục Cẩn Diệp xem sắc mặt của Quý Vi không tốt, liền đoạt di động của cô ấy, sau đó nói: "Đừng nhìn."

Tưởng Ban Hoa cũng thu hồi di động, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, nên về nhà."

Lục Cẩn Diệp nhướng mày, cười nói: "Về cái gì nhà chứ, đêm nay cần phải đi quán bar thoải mái một vòng thôi."

Lý Tiếu Thảo nhớ tới cái lần ở quán bar lúc trước, bộ dáng uống say như chết của Tưởng Ban Hoa, ngẫm lại liền cảm thấy không ổn, vì thế nói với Lục Cẩn Diệp nói: "Hai người đi đi, tôi đưa Tiểu Hoa về."

Tiểu Hoa?

Tưởng Ban Hoa nghe được anh gọi mình như vậy, cảm thấy có chút không quen, nhưng cũng không có biểu lộ ra.

"Các cậu thật sự không đi sao? Chơi vui mà." Lục Cẩn Diệp nhíu mày.

"Không đi." Cậu cũng nên ít đi đi. Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thầm nói, sau đó liền xoay người lại nói với Tưởng Ban Hoa: "Đi thôi."

Tưởng Ban Hoa cùng hai người bọn họ chào từ biệt, sau đó liền tự nhiên mà đi bên cạnh Lý Tiếu Thảo, cô vừa đi vừa nói chuyện:

"Anh đừng gọi tôi là Tiểu Hoa."

"Tại sao?" Lý Tiếu Thảo cho rằng cô cảm thấy gọi vậy là quá thân mật.

Kết quả, cô nhóc này lại nói: "Tôi cảm thấy Tiểu Hoa giống như tên của mèo con, anh có thể kêu tôi là Tiểu Tưởng."

Lý Tiếu Thảo sờ sờ lỗ tai, anh rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này cười thì có vẻ không được tốt, vì thế đành phải nói: "Cũng được, Tiểu Tưởng."

"Ừ, thật là dễ nghe hơn, Đại Lý."

Tưởng Ban Hoa cười nói, anh nhìn về phía cô, cảm thấy lúc này đàn ngựa đang phi nước đại trong đầu mình đột nhiên trở nên an tĩnh.

Bên tai anh chỉ có tiếng cười của cô, trong mắt cũng chỉ có hình ảnh cô tươi cười.

Anh cảm thấy bản thân mình nhất định là trúng một mũi tên độc gọi là "Tưởng Ban Hoa", không có ai chữa trị được, ngoại trừ cô.

Editor: Phương Chân

Chương 50: Cô chợt thấy thái độ của Lý Tiếu Thảo đối với mình so với người khác hoàn toàn không giống nhau.

Thời điểm tuyển dụng rốt cuộc cũng tới.

Bọn họ chia làm hai tổ, mỗi tổ tám người. Tưởng Ban Hoa và Quý Vi cũng phân ra hai tổ riêng biệt, chịu trách nhiệm bố trí, sắp xếp chung mọi việc.

Hai ngày đầu của hành trình là ở trụ sở công ty, cô phụ trách an bài, bố trí hội trường, các nhân viên còn lại phụ trách công tác tuyên truyền, ngoài ra, cũng có tìm sinh viên tình nguyện từ các xã đoàn của trường học đến hỗ trợ duy trì trật tự trong hội trường.

Bận rộn suốt từ 7 giờ sáng đến 9 giờ, những sinh viên tình nguyện mới lục đục đến trình diện, từng người đem sơ yếu lý lịch để trên mặt bàn giao cho Tưởng Ban Hoa.

Tưởng Ban Hoa thu được một xấp sơ yếu lý lịch, ngồi ở một bên, chờ đợi Lý Tiếu Thảo lên sân khấu tuyên truyền.

Cô được phân cùng một tổ với Lý Tiếu Thảo, cho nên hai tuần này cô và anh xem như là cộng sự tạm thời.

Lý Tiếu Thảo đến bên cạnh cô, sau đó đem một cái bình giữ ấm trong tay đặt trên bàn chỗ cô ngồi.

"Uống nhiều nước một chút." Anh nhàn nhạt nói.

Tưởng Ban Hoa chỉ chỉ cái này bình giữ ấm màu hồng nhạt trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Cho tôi?"

Lý Tiếu Thảo gật đầu: "Ừ."

Tưởng Ban Hoa thụ sủng nhược kinh(*), đem bình giữ ấm mở ra, cô đúng là bắt đầu từ buổi sáng đến bây giờ chưa uống một giọt nước. Cái bình giữ ấm hồng nhạt này, là anh vừa mới đi mua sao?

(*) Được yêu thích đến lo sợ.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Lý Tiếu Thảo lên sân khấu, cảm thấy lúc này hình tượng của anh trong lòng cô nháy mắt mà to lớn lên.

Công tác tuyên truyền chính thức bắt đầu, Tưởng Ban Hoa bắt đầu sửa sang lại sơ yếu lý lịch nhận được trong tay, mà Lý Tiếu Thảo thì tại trên sân khấu giới thiệu hiện trạng của công ty, bọn họ nghiêm túc mà làm công việc của mình, thời gian bất tri bất giác nhanh chóng trôi qua.

Bản thân Lý Tiếu Thảo lớn lên thật không tồi, lúc tuyên truyền lại có phong thái bình thản ung dung, gặp biến không hoảng hốt. Sau một hồi tuyên truyền đi xuống dưới, anh tự nhiên thu được rất nhiều sự ưu ái của nữ sinh.

Chờ lúc anh bước xuống từ sân khấu, có vài cô gái hướng về phía anh mà đến, lấy cớ tư vấn về công ty mà tiếp cận.

Tưởng Ban Hoa nhìn bình giữ ấm màu hồng nhạt trên bàn, lại nhìn Lý Tiếu Thảo ít khi nói cười đang đứng ở trong đám người đằng kia, trong đầu đột nhiên nổi lên tín hiệu, cô bỗng cảm thấy thái độ của Lý Tiếu Thảo đối với cô so người khác hoàn toàn không giống nhau.

Cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy bản thân mình không được tỉnh táo, cô ở trong lòng nhắc nhở chính mình, hai người bọn cô chỉ là bạn bè mà thôi.

"Sơ yếu lý lịch sửa sang sắp xong chưa?" Lão Chu đi tới hỏi.

(*) Lão Chu đây là cách gọi của bên Trung, mình thấy để thế hay hơn sửa thành anh.

Tưởng Ban Hoa gật đầu nói: "Tôi lọc ra được một số, phần còn lại thì các anh yêu cầu sửa sang lại một chút, sau đó đem danh sách phản hồi cho tôi, tôi cho bọn họ viết tin tức gửi đi thi."

"Được rồi."

Lão Chu hỗ trợ cầm lấy một xấp sơ yếu lý lịch, Tưởng Ban Hoa cũng đứng lên.

Lý Tiếu Thảo trả lời xong các vấn đề của sinh viên, sau đó liền hướng tới Ban Hoa mà đi tới. Anh tự nhiên mà cầm lấy ly nước cùng túi xách của cô, sau đó nói với cô: "Đói bụng chưa?"

Tưởng Ban Hoa khẽ gật đầu, dạ dày của cô sớm đã nháo lên rồi.

Lão Chu ở bên cạnh cho rằng Lý Tiếu Thảo đang hỏi mình, vì thế nói: "Tôi đều chết đói cả rồi, chúng ta mau tìm một chỗ ăn cơm đi."

"Người ta hỏi chính là Ban Hoa, anh náo nhiệt gì chứ!" Chị Lệ bên phòng thị trường nói.

Tưởng Ban Hoa gãi đầu, ngượng ngùng mà cười cười.

Lão Chu ở một bên nhìn hai người trẻ tuổi này, lắc đầu, cảm thán nói: "Khụ, là tôi tự mình đa tình."

"Tôi nghe nói nơi này, nhà ăn của sinh viên đồ ăn rất ngon." Tưởng Ban Hoa nói.

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, cười nói: "Việc này cô cũng biết."

Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, thời điểm cô vừa chờ đợi vừa nghe sinh viên nơi này trò chuyện một lát, bại lộ bản tính tham ăn của mình, cho nên khẩu vị đồ ăn của trường học này đều biết hết.

"Bản chất của đồ tham ăn đó mà!" Cô nói xong, sau đó nhìn về phía Lão Chu cùng chị Lệ, hỏi: "Anh Chu, chị Lệ, cùng đi ăn không?"

"Đương nhiên." Lão Chu nói, anh ta chính là đã lâu không có ăn ở nhà ăn cho sinh viên, cũng là khó có dịp được cảm thụ một chút hơi thở thanh xuân.

Tưởng Ban Hoa ra trường không lâu, trên người còn giữ một ít khí chất của học sinh.

Thời điểm bọn họ một hàng bốn người đi ở trên đường, Tưởng Ban Hoa bị nhận nhầm là học sinh, lại còn bị hỏi đường.

Tưởng Ban Hoa sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Xem ra mình lớn lên rất phấn nộn."

Cô nói chuyện thanh âm thực nhẹ, Lý Tiếu Thảo lại đem tất cả thu vào trong tai, không tự giác mà cong khóe miệng.

Ai nha, Tiểu Tưởng của anh như thế nào mà luôn đáng yêu như vậy.

Editor: Phương Chân

Chương 51: Tôi từng bị tỏ tình quá phô trương như vậy, nhưng lúc ấy tôi cự tuyệt.

Tưởng Ban Hoa thông báo các sinh viên đủ tư cách thi viết cùng phỏng vấn xong, sau đó liền chán đến chết mà đứng ở bên cửa sổ, nhìn người đi đường dưới lầu lui tới.

Kia đều là gương mặt tuổi trẻ, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Có đôi khi cô cũng tưởng nhớ tới thời gian còn học đại học, tuy rằng tốt nghiệp không lâu, nhưng hiện tại lúc hồi tưởng, những ký ức tựa hồ đều đã trở nên loang lổ, thậm chí cảm thấy những khổ sở trước kia đều tan thành mây khói.

Tưởng Ban Hoa thở dài, xoay người lại, lại phát hiện Lý Tiếu Thảo đang dựa vào cửa, bởi vì ngược sáng, nên thấy không rõ vẻ mặt của anh.

"Sao anh lại tới đây?" Tưởng Ban Hoa hỏi.

Lý Tiếu Thảo hướng về cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Bên kia không có việc gì, đến xem cô có yêu cầu hỗ trợ cái gì không."

Tưởng Ban Hoa lắc đầu, nói: "Toàn bộ xong rồi, chờ đến kỳ thi viết thôi."

Lý Tiếu Thảo đi tới bên cửa sổ, đứng yên rồi nhìn ra phía ngoài, mới biết được hóa ra cô vẫn đang xem phong cảnh.

Trong lúc nhất thời hai người bọn họ đều không có nói chuyện.

Lý Tiếu Thảo lúc vừa vào tới nhìn thấy cách đó không xa, một nhóm sinh viên có khí cầu cùng hoa hồng, vì thế nói: "Tỏ tình sao?"

Giọng nói của anh không cao, như là nói cho chính mình nghe, lại như là nhắc nhở Tưởng Ban Hoa nhìn về phía bên kia.

"Wow." Tưởng Ban Hoa nở nụ cười, cô quay đầu nói với Lý Tiếu Thảo: "Chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"

"Được thôi." Anh nở nụ cười, để lộ bên má chiếc đồng tiền lún sâu.

...

Hai người bọn họ chen vào trong đám người, nhìn nam sinh quỳ một gối xuống đất, nữ sinh khóc không thành tiếng.

Tưởng Ban Hoa kéo kéo góc áo của Lý Tiếu Thảo, nói: "Tôi có phải hay không già rồi, thế này có gì mà khóc đâu?"

Anh cười sờ đầu cô, sau đó nói: "Đồ ngốc."

Tưởng Ban Hoa nhớ tới thật lâu trước kia, cô cũng từng bị thổ lộ phô trương như vậy, chỉ là lúc ấy cô không thích nam sinh kia. Tuy rằng không có trước mặt mọi người bỏ qua sỉ diện của cậu ấy mà cự tuyệt, nhưng là xong việc, cô chủ động xin lỗi nam sinh kia, sau đó tuyên bố cự tuyệt cậu ấy.

Cô nhớ tới thời điểm đó, không khỏi cảm thấy có điểm hoài niệm, vì thế trên đường trở về cùng Lý Tiếu Thảo, cô hỏi: "Đại Lý, anh từng tỏ tình với nữ sinh như vậy chưa?"

Lý Tiếu Thảo lắc đầu, ở vấn đề cô vừa hỏi, anh trên cơ bản là hình mẫu nữ sinh chớ lại gần, càng đừng nói đến việc thổ lộ.

"Tôi từng bị tỏ tình như vậy đó, nhưng lúc ấy tôi cự tuyệt."

"Như thế nào?"

"Tôi khi đó xấu hổ, chịu không nổi tình huống ồn ào, tinh thần không kiên định liền đồng ý, sau đó tôi lại cảm thấy như vậy thực có lỗi với nam sinh kia, vì thế cự tuyệt cậu ấy."

À, xem ra cô ấy không thích cách thức tỏ tình như vậy.

Lý Tiếu Thảo ở trong lòng yên lặng ghi nhớ, sau đó hỏi: "Vậy cô thích cách thức thế nào?"

Tưởng Ban Hoa nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nếu tôi thích nam sinh kia, dạng cách thức gì đều được cả."

Lý Tiếu Thảo cong môi, nói một câu làm người khác không hiểu ra sao: "Vậy là tốt rồi."

Tưởng Ban Hoa khảy khảy tóc, có đôi khi cô cũng không thể đuổi kịp tư duy của anh, bất quá không quan trọng, cô nghĩ khả năng sau này cô có thể hiểu rõ.

"Tôi muốn ăn kem." Tưởng Ban Hoa nảy ra ý muốn mà nói.

Lý Tiếu Thảo mắt nhìn bốn phía, sau đó hướng theo ánh mắt của Tưởng Ban Hoa nhìn lại, cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, phía trước có bán kem.

Tưởng Ban Hoa mắt nhìn, tâm liền nảy ý, cô không chờ Lý Tiếu Thảo đồng ý, liền đi về phía trước.

Lý Tiếu Thảo đi theo phía sau cô, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Anh vốn cho rằng, anh phải nhớ kỹ nhiều món ăn cô thích và không thích, chính là hiện tại anh mới phát hiện, ở trong thế giới của cô, giống như chỉ cần là ăn đều có thể khiến cho cô vô cùng vui vẻ.

Cái này tính ra cũng không tồi, anh không cần đặt nhiều tâm tư như vậy.

"Đại Lý, nhanh lên nhanh lên, giúp tôi chụp một cái."

Lý Tiếu Thảo sửa sang lại tóc của mình một chút, sau đó đến gần cô, cho rằng cô muốn tự chụp.

Kết quả cô gái này đối với người bình thường tư duy không giống nhau, cô cầm lấy cây kem, cùng cây kem trên tay Lý Tiếu Thảo ghé vào cùng nhau, đem hai cái một đen một trắng kem chụp vào album.

Ôi, là anh tự mình đa tình.

Editor: Phương Chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro