Chương 52 -56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Xem ra chúng tôi làm hành chính thật sự nghèo.

Ngày đầu tiên của kỳ tuyển dụng kết thúc thuận lợi, Tưởng Ban Hoa thu thập xong tư liệu, mới vừa chuẩn bị đi, đã bị Lý Tiếu Thảo gọi lại.

"Tôi đưa cô về nhà."

Tưởng Ban Hoa ngẫm lại nhà của bọn họ cách nhau rất xa, một đi một về thì đến khuya, vì thế nói:

"Tôi tự mình về đi. Hôm nay anh cũng rất mệt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Lý Tiếu Thảo lắc đầu, từ tay của Tưởng Ban Hoa mà lấy túi xách đựng máy tính của cô, sau đó nói:

"Tôi đưa cô."

Tưởng Ban Hoa không lay chuyển được anh, đành phải cùng anh đi ra ngoài.

"Chúng ta không ngồi xe điện ngầm sao?"

Tưởng Ban Hoa có điểm nghi hoặc, bọn họ đi ngược hướng đến ga tàu điện ngầm.

Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, chỉ là yên lặng đi về phía trước.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Lý Tiếu Thảo, nháy mắt trong đầu nhảy ra các cảnh tượng khủng bố của các vụ án, mãi đến khi Lý Tiếu Thảo kêu cô, cô còn đang đắm chìm, run rẩy trong thế giới ảo tưởng đó.

"Tiểu Tưởng."

Lý Tiếu Thảo duỗi tay quơ quơ ở trước mặt cô, sau đó cô mới hồi phục tinh thần lại.

"Lên xe đi."

Tưởng Ban Hoa nhìn chiếc SUV trước mắt, nói năng có chút lộn xộn.

"Xe của anh sao? Mua lúc nào vậy?"

Lý Tiếu Thảo mở cửa cho cô, sau đó cô liền mang theo nghi hoặc mà chui vào.

Nhìn ra được chiếc xe này mới vừa mua không lâu, trong xe còn có hương vị đặc biệt mới. Tưởng Ban Hoa ngồi ở trên ghế phụ, nhìn đông nhìn tây, sau đó cảm khái nói:

"Vẫn là xe cao ngồi thoải mái."

Lý Tiếu Thảo cong khóe miệng, điều chỉnh các yêu cầu, sau đó khởi động cơ.

"Anh còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi, mua xe lúc nào nha, im lặng không thấy chút tăm hơi nào."

Tưởng Ban Hoa quay đầu nhìn về phía Lý Tiếu Thảo, vẻ mặt tò mò.

"À, mua được mấy ngày rồi."

Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó nói lời nghi hoặc ấp ủ lâu nay từ nội tâm:

"Lập trình viên các anh có phải hay không đều rất có tiền nha?"

Lý Tiếu Thảo cười cười nói:

"Cũng có thể, như nhau thôi."

"Xem ra chúng tôi làm hành chính thật sự nghèo."

Tưởng Ban Hoa thở dài, sau đó trong âm nhạc vang lên mà nhắm hai mắt lại.

Hôm nay mới vừa bắt đầu, cô cũng có chút mệt mỏi.

Lý Tiếu Thảo chỉnh âm lượng thấp xuống, hy vọng cô có thể ngủ ngon.

Tưởng Ban Hoa đúng là ngủ thực ngon, cho nên ngủ một giấc dậy thì xe đã ở dưới lầu nhà mình.

Cô khó khăn chớp chớp hai mắt, sau đó mới ý thức được mình đã về đến nhà.

"Đại Lý, cảm ơn anh đưa tôi trở về."

Tưởng Ban Hoa hướng anh nói lời cảm ơn.

Lý Tiếu Thảo cười cười, nói:

"Cũng không còn sớm, trở về tắm rửa sớm một chút rồi ngủ, ngày mai tôi tới đón cô."

Hả?

Anh ấy không chê mệt sao?

Tưởng Ban Hoa vội vẫy tay, nói:

"Không cần không cần, tôi tự mình đi thì tốt rồi."

Lý Tiếu Thảo khẽ nhíu mày, nhỏ đến khó phát hiện, hỏi:

"Như thế nào? Tôi tới đón cô không được sao?"

Tưởng Ban Hoa lại lần nữa xua tay:

"Không có không có, được thì được, chính là quá phiền toái cho anh."

"Nhưng tôi cũng không cảm thấy phiền phức."

Tưởng Ban Hoa nghe được câu trả lời của anh, không biết vì cái gì liền đỏ mặt.

Cô ổn định tâm trạng, sau đó nói:

"Anh không cảm thấy mệt sao?"

Lý Tiếu Thảo lắc đầu, chỉ cần có thể thấy cô, anh liền không cảm thấy mệt.

Tưởng Ban Hoa sờ gương mặt đang nóng lên, sau đó nói:

"Vậy thì tùy anh."

Cô nói xong liền mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống, trong lúc bối rối đã quên tháo đai an toàn ra.

Lý Tiếu Thảo cúi người quay sang, thay cô tháo đai an toàn, sau đó nhẹ giọng nói:

"Chậm rãi, không nên gấp gáp."

Tưởng Ban Hoa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của anh, nhất thời liền quên luôn động tác xuống xe.

"Tôi... Tôi về nhà."

Giọng nói của cô chưa từng hoảng loạn như thế.

Lý Tiếu Thảo trở về tư thế cũ, sau đó vẫy tay với cô từ biệt.

Thần thái của anh vẫn như cũ, bình tĩnh không gợn sóng, chẳng qua nội tâm lại cuộn sóng mãnh liệt.

Anh nghĩ, có phải hay không mình đã quá vội vàng?

Editor: Phương Chân
Cập nhật 7/1/22

Chương 53: Cuộc sống đôi khi thật nhàm chán, không có cái gì mới mẻ.

Tưởng Ban Hoa đem đầu vùi vào trong chăn, cô cảm thấy mình dường như có điểm không bình thường lắm.

Trái tim rõ ràng đã nhảy lên với tần suất so với trước đây nhanh hơn nhiều, ngay cả trên độ ấm trên mặt cũng cao hơn.

Cô vỗ vỗ mặt mình, sau đó hít sâu vài cái, mới từ trong khẩn trương mà phục hồi tinh thần lại.

"Như thế nào mà dễ dàng bị như thế, vậy là không đúng." Tưởng Ban Hoa tự mình nói.

Cô chỉ có một mình, lầm bầm lầu bầu theo thói quen.

Di động đúng lúc này vang lên, là Lý Tiếu Thảo nhắn tin đến.

Anh nhắn: "Ngày mai buổi sáng 7 giờ rưỡi."

Tưởng Ban Hoa chu môi, cô đều có thể tưởng tượng biểu cảm của anh khi nhắn lời này, nhất định vẫn là bộ dáng mây trôi gió thoảng.

Một người sao lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Tưởng Ban Hoa chống má ngồi xếp bằng trên giường, cô hồi tưởng lại đủ cảnh tượng từ lúc gặp gỡ Lý Tiếu Thảo cho đến bây giờ, nhất thời đã quên luôn tin nhắn.

Lý Tiếu Thảo chờ Tưởng Ban Hoa nửa ngày mà không có hồi đáp, cho rằng cô đang bận, vì thế để di động xuống, khởi động động cơ, chuẩn bị về nhà.

Nhưng đến lúc anh về tới nhà rồi, đi vào thư phòng(*), khung thoại WeChat vẫn như cũ không có động tĩnh.

(*)Phòng làm việc.

Anh khởi động máy tính, sau đó gọi điện thoại cho cô.

Đối phương hồi lâu mới tiếp điện thoại, anh nghe được tiếng của cô, mày đang nhíu chặt mới giãn ra.

"Tôi đã về đến nhà." Anh nói.

Tưởng Ban Hoa đang đắp mặt nạ, cho nên lúc nói chuyện miệng không thể mở lớn.

"Tốt." Cô nói.

"Ngày mai buổi sáng 7 giờ rưỡi tôi tới đón cô." Lý Tiếu Thảo nói.

"Ừm, ừm... tôi đã biết."

"Giọng của cô làm sao vậy?" Lý Tiếu Thảo tò mò hỏi.

Tưởng Ban Hoa nằm dài trên sô pha, sau đó nói: "Tôi đang đắp mặt nạ, cho nên thanh âm sẽ có chút kỳ quái."

"À." Lý Tiếu Thảo gật đầu, ngón tay ở trên bàn phím tung bay.  m thanh khuếch đại lên làm anh có thể rõ ràng mà nghe được tiếng cô hít thở.

Tưởng Ban Hoa xem đối phương vẫn luôn không nói chuyện, liền hỏi: "Anh đang bận sao?"

Cô dường như nghe được tiếng bàn phím cùng con chuột.

"Ừ. Đang chơi game."

Chơi game?

Sức lực thật tốt.

Tưởng Ban Hoa đã có chút mệt nhọc, nhưng cô đắp xong mặt nạ, bảo dưỡng cơ thể tốt rồi mới ngủ, vì thế cô hỏi: "Chơi cái trò chơi gì vậy?"

Lý Tiếu Thảo không nghĩ tới cô sẽ cảm thấy hứng thú, vì thế nói: "Tự mình làm một cái trò chơi, còn chưa có hoàn thành."

Nghe ra rất lợi hại.

"Chơi hay không?"

"Cô muốn chơi sao?" Lý Tiếu Thảo học cách nói của cô mà hỏi ngược lại.

Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó nói: "Tôi không thích chơi trò chơi."

Vậy được rồi.

Lý Tiếu Thảo tiếp tục chơi trò chơi, anh cảm thấy thời gian không còn sớm, anh nhắc nhở Tưởng Ban Hoa: "Đã khuya."

Tưởng Ban Hoa đặt di động ở một bên, sắp ngủ rồi, nghe được tiếng anh nói mới kinh ngạc phát hiện mặt nạ còn chưa có gỡ xuống.

Cô giật mình đứng lên, sau đó nói: "Tôi ngủ quên mất, còn chưa có gỡ mặt nạ."

"Ừ."

Lý Tiếu Thảo trả lời âm thanh vội vã của cô trong điện thoại, anh nhìn di động, bất đắc dĩ mà cười cười.

Buông di động xuống, sau đó anh liền bắt đầu xử lý ít vấn đề mới phát sinh của trò chơi.

Tưởng Ban Hoa rốt cuộc cũng tẩy trang tốt cho mình, cô nằm trên giường, đem đèn bàn chỉnh mờ nhất, để lại một tia sáng, lúc này mới nặng nề ngủ.

Trên WeChat của cô lẳng lặng còn tin chúc ngủ ngon của Lý Tiếu Thảo từ mười phút trước, nhưng cô thật sự là mệt mỏi quá, chỉ có ổ chăn mới là nơi tốt nhất để cô an ổn ngủ.

Lý Tiếu Thảo xoa xoa ấn đường, anh đóng máy tính lại, sau đó theo thói quen mà đi đến bên cửa sổ.

Anh đứng ở nơi đó lẳng lặng thật lâu, cho đến khi bên ngoài ánh đèn trở nên ảm đạm, anh mới ra khỏi thư phòng.

Cuộc sống có đôi khi thật nhàm chán, không có cái gì mới mẻ.

Nhưng đến khi gặp được cô, anh mới phát hiện, sự cô độc của anh bắt đầu có thuốc giải.

Editor: Phương Chân
Cập nhật 7/11/22

Chương 54: Cách nghĩ của đồ tham ăn xác thật đôi khi không thể dùng tư duy của người thường mà lý giải.

Sau khi ngủ một giấc, tâm tình của Tưởng Ban Hoa không tồi, chuẩn bị xong sớm mà chờ đợi Lý Tiếu Thảo tới.

Lúc xuống lầu, cô đụng phải Hách Nhân cũng đang muốn đến công ty, vì thế cùng anh ta chào hỏi.

Hách Nhân nhìn qua gầy đi không ít.

"Anh sớm như vậy mà đi làm nha." Tưởng Ban Hoa ở sau lưng anh ta, cô nhớ rõ trước kia cô cùng anh ta đều như vậy, luôn cùng nhau đến công ty.

"Ừ." Hách Nhân gật đầu, sau đó thì rơi vào trầm mặc.

Trước đây anh chính là kẻ hay lảm nhảm, hiện tại đột nhiên không thế nào nói chuyện, Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình có chút không tiếp thu được. Nhưng cô lại không biết lúc này nên nói cái gì.

Hách Nhân đi xuống dưới lầu, dừng bước, Tưởng Ban Hoa đang suy tư, thiếu chút nữa đụng phải anh ta

"Sớm."

Cô nghe được tiếng nói của Lý Tiếu Thảo, sau đó cô rõ ràng cảm giác được cả người của Hách Nhân chợt căng cứng lại.

"Sớm."

Trong thanh âm của Hách Nhân không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng không biết vì cái gì mà Tưởng Ban Hoa lại cảm thấy đâu đó lộ ra nét khổ sở, thậm chí còn thương tâm muốn chết.

"Tiểu Tưởng."

Cô nghe được tiếng Lý Tiếu Thảo kêu mình, vì thế từ phía sau Hách Nhân phía nhô đầu ra, sau đó cùng Lý Tiếu thảo vẫy tay, nói: "Sớm nha."

Hách Nhân nhìn hai người bọn họ rồi liếc mắt một cái, sau đó đi vòng qua Lý Tiếu Thảo, hướng cổng lớn ra ngoài.

Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Hách Nhân, có chút bất lực.

"Anh ta có ổn không?" Cô hỏi.

Lý Tiếu Thảo thở dài, lắc đầu, nói: "Cần có thời gian."

...

Hách Nhân đứng ở trạm chờ tuyến xe đến, anh nhớ tới một màn gặp lại kia, lại phảng phất dường như có cảm giác cách xa một thế hệ.

Anh biết, mình còn thích cậu ấy, nhưng vốn dĩ loại cảm giác này đối với bọn họ không giống nhau.

Mình có thể cảm nhận được, mặc dù mình nói mình sẽ vẫn luôn thích cậu ấy, nhưng thế nào cậu ấy cũng tuyệt đối sẽ không thích mình.

Cái loại cảm giác tuyệt vọng này hung hăng đem trái tim của anh ta mà xé rách, miệng vết thương còn chưa có hoàn toàn khép lại lại lần nữa vỡ ra, mang theo đau đớn vô cùng.

Anh cảm thấy thật khổ sở, nhưng mà cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra.

Chuyến xe của mình đến trước mặt, anh ta đi theo đám người, tiến vào bên trong xe, làm từng bước, như cái xác không hồn.

Tưởng Ban Hoa ngồi ở trong xe của Lý Tiếu Thảo, anh mang cho cô bữa sáng.

Cô cầm sandwich trong tay, tâm tình lại đặc biệt không tốt.

Cô cảm thấy Hách Nhân cực kỳ không vui, làm cho cô cũng có chút không vui.

Lý Tiếu Thảo lái xe. Rõ ràng cảm giác được xúc cảm của cô, vì thế duỗi qua tay, sờ sờ đầu cô, nói: "Không có việc gì."

Tưởng Ban Hoa nhìn anh một cái, lại nhìn tay anh, cô cảm thấy anh rất thích sờ đầu cô, chẳng lẽ là bởi vì mình luôn gội đầu nên tóc rất mượt mà?

"Cái sandwich này ăn khá ngon."

Chỉ chốc lát sau, Tưởng Ban Hoa liền thoát khỏi cảm xúc không vui, lộ bản chất của đồ tham ăn.

"Đồ trong sandwich thật nhiều, là mua ở cửa hàng nào vậy?"

Lý Tiếu thảo lái xe, đối với phản ứng của cô, anh rất vừa lòng, khóe miệng không tự giác mà liền gợi lên tươi cười.

"Tôi làm."

Tưởng Ban Hoa ngưng ngay động tác nuốt, trợn to mắt nhìn anh, sau đó kinh ngạc mà nói: "Anh làm?!"

Wow! Đây là thần tiên nha, lớn lên lại đẹp, còn sẽ nấu cơm, còn đưa cô đi làm rồi tan tầm rước về, thật cảm động.

Xem vẻ mặt không thể tin được của cô, Lý Tiếu Thảo cười hỏi: "Không tin sao?"

Tưởng Ban Hoa vội vàng lắc đầu, nói: "Tin, đương nhiên tin."

"Cô thích thì tốt."

Anh nói chuyện ngữ khí thực bình thản, đôi khi Tưởng Ban Hoa có ảo giác anh thích mình, nhưng giây tiếp theo cô nhìn đến bộ dáng lãnh đạm của anh, liền cảm thấy vị đại thần này như thế nào sẽ nhìn trúng kẻ nhỏ nhoi như mình.

Nếu Lý Tiếu Thảo biết ý tưởng trong lòng cô lúc này, phỏng chừng sẽ tức mà hộc máu. Anh khẳng định sẽ rất muốn hỏi, vì cái gì ở trong lòng cô, anh chính là đại thần. Chẳng lẽ chính là bởi vì anh sẽ làm bữa sáng sao?

Bất quá cách nghĩ của đồ tham ăn xác thật có đôi khi không thể dùng tư duy của người thường mà lý giải, đặc biệt là đối với Tưởng Ban Hoa.

Cho nên, cái gì đều cũng có khả năng.

Editor: Phương Chân
Cập nhật 7/1/22

Chương 55: Chẳng lẽ chuyện khoảng cách ba năm một thể hệ thật sự xảy ra trên người cô?

Tưởng Ban Hoa thu lại tài liệu, hôm nay là ngày phỏng vấn, cô ngồi ở một bên, chủ yếu phụ trách ghi chép và tổng hợp.

Có rất nhiều cô gái đến bộ phận kỹ thuật phỏng vấn, Tưởng Ban Hoa nhìn các cô ấy trả lời ấp úng liền biết các cô say không phải ở đây.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi, cô liền đến gần Lý Tiếu Thảo, sau đó nói: "Những cô gái đó đều là bởi vì anh mà đến đây."

Lý Tiếu Thảo cầm lên bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, lắc đầu từ chối cho ý kiến.

"Buổi phỏng vấn vào sáng nay, có mấy người có thể nhận. Còn lại đều là hồ dán."

Lão Chu ở một bên chửi bới, chị Lệ cũng liên tiếp gật đầu, phụ hoạ nói: "Thật sự là một lần không bằng một lần."

Tưởng Ban Hoa cũng cầm lấy bình giữ nhiệt, sau đó bắt đầu uống nước, cô ngược lại cảm thấy có vài người có thể nhận.

Lý Tiếu Thảo cũng không nói gì, chỉ rút ra mấy phần sơ yếu lý lịch trước mặt đưa cho Tưởng Ban Hoa.

"Những người này có thể giữ lại." Anh thản nhiên nói.

Tưởng Ban Hoa nhận lấy nhìn nhìn, sau đó liền đặt những tư liệu này ở trong tay mình.

Ý của anh cũng thật giống ý của cô. Tưởng Ban Hoa nghĩ như vậy, sau đó đậy lại bình giữ nhiệt.

Lão Chu nhìn thấy bình giữ nhiệt của hai người liền nhỏ giọng nói với chị Lệ: "Hai đứa trẻ này không phải đang yêu đương chứ."

Chị Lệ ho khụ khụ, sau đó đáp lại: "Nhìn thấu không được nói toạc ra."

Lão Chu hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nói với Tưởng Ban Hoa: "Thêm mấy người nữa, rồi đi ăn cơm trưa thôi."

Tưởng Ban Hoa gật gật đầu, sau đó đi ra cửa sắp xếp sinh viên kế tiếp vào phỏng vấn.

Thừa dịp Tưởng Ban Hoa không có ở đây, Lão Chu lén lút hỏi Lý Tiếu Thảo: "Em trai, hai người đã thành rồi à?"

Lý Tiếu Thảo nắm tay đặt ở bên miệng, khoé miệng khẽ cong nói: "Nhanh thôi."

Lão Chu sờ sờ bụng bia của mình rồi lại nhìn bộ dáng tinh thần sảng khoái của Lý Tiếu Thảo, liền không khỏi cảm khái nói: "Ai nha, tuổi trẻ thật tốt."

Tưởng Ban Hoa dẫn theo mấy sinh viên tiến vào, sau đó liền ngồi lại chỗ của mình và tiếp tục công việc.

Đôi khi cô cảm thấy bộ dáng làm việc chuyên nghiệp của mình thật sự rất mê người.

Khụ khụ khụ, mình lại tự luyến rồi.

...

Giữa trưa mọi người đến ăn cơm ở căn ting.

"Tôi cảm thấy phỏng vấn hôm nay con trai đến là vì Ban Hoa, con gái đến là vì Tiếu Thảo. Công ty cử hai người đến đúng là đến thu hút."

Chị Lệ lay cơm, cảm khái nói.

Tưởng Ban Hoa cười nói: "Nào có, em ngược lại cảm thấy mọi người đến là để thử vận may, dù gì thì thời buổi này tìm công việc cũng không phải dễ."

Chị Lệ thấp giọng nói: "Đừng phủ nhận nhan sắc của hai người. Em xem nữ sinh bên cạnh chị nghiêng nhìn sang bên đây rất lâu rồi."

Lão Chu ở một bên cũng đè thấp giọng nói: "Bên tay trái tôi có một đám nam sinh cũng vậy, thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, tôi có chút xấu hổ đó."

Thức ăn ngon ở phía trước, Tưởng Ban Hoa nghe hai người họ nói xong thì tùy tiện nhìn sang bên cạnh, cũng không có phát hiện người nào giống như họ nói, thế là cô nói: "Ăn cơm đi, thức ăn ngon như vậy còn nhìn người khác làm gì."

Lý Tiếu Thảo nghe cô trả lời như thế liền cười ra tiếng, sau đó gắp một miếng sườn từ bát của mình cho cô, nói: "Cô ăn nhiều một chút."

Lão Chu và chị Lệ hai mặt nhìn nhau, bị buộc phải ăn một ngụm thức ăn cho chó.

"Tôi không hiểu được người trẻ tuổi thời này." Lão Chu cảm thấy mình đến đây tuyển dụng lại già đi thêm mấy chục tuổi.

Chị Lệ cũng lắc lắc đầu nói: "Già rồi già rồi."

Tưởng Ban Hoa không hiểu nổi, thật sự không rõ hai vị tiền bối hôm nay bị làm sao, vì thế cô tò mò nhìn về phía Lý Tiếu Thảo, dùng ánh mắt ý bảo anh giải thích đi.

Vì sao phải dùng ảnh mắt để ra hiệu ngầm, là bởi vì miệng của cô hiện tại nhét đầy đồ ăn, không tiện mở miệng.

Lý Tiếu Thảo lắc đầu, sau đó lại gắp cho cô một ít món ăn rồi nói: "Ăn đi."

Tưởng Ban Hoa khẽ nhíu mày cảm thấy ba người này đều rất kỳ lạ, không yên tĩnh ăn cơm mà ở chỗ này thương xuân bi thu(*).

(*)Thương xuân bi thu: thương xuân thu buồn

Chẳng lẽ chuyện khoảng cách ba năm một thể hệ thật sự xảy ra trên người cô?

Cô nhìn Lý Tiếu Thảo khí định thần nhàn(*), lại thấy Lão Chu cùng chị Lệ bắt đầu nghiêm túc ăn cơm, cô quyết định vẫn không nghĩ nhiều, quá phiền não rồi.

(*)Khí định thần nhàn: Bình tĩnh.

Editor: Alissa
Cập nhật 8/1/22

Chương 56: Một làn sóng mắt bị xáo trộn đến hỗn loạn như ma.

Hành trình công tác của bọn họ sau đó là ở thành phố khác, chị Lệ có việc đột xuất, cử một cô ở phòng ban khác đến.

Tưởng Ban Hoa nhận được tin tức của nữ đồng nghiệp kia, sau đó xem kỹ lại thời gian và địa điểm, liên hệ khách sạn cùng vé máy bay, đem thông tin có được một lần nữa đối chiếu lại.

Quý Vi bên kia thuận tiện hơn rất nhiều, không có cái gì thay đổi, chuẩn bị trước khi đi một ngày là được.

Lý Tiếu Thảo đem xe chạy đến dưới lầu của Tưởng Ban Hoa, sau đó ở bên xe chờ cô.

Anh không có nói cho Tưởng Ban Hoa biết anh muốn tới, cho nên đương nhiên thời điểm Tưởng Ban Hoa nhìn thấy anh liền kinh ngạc.

"Anh không ra sân bay sao?" Tưởng Ban Hoa mang theo rương nhỏ đi về phía anh, Lý Tiếu Thảo bước lên đón, tiếp nhận hành lý của cô.

Anh nhàn nhạt nói: "Tới đi cùng cô."

Tưởng Ban Hoa đi theo phía sau anh, nhìn bóng dáng anh, kẻ trì độn như cô, cũng có thể nhìn ra ý tứ của Lý Tiếu Thảo đối với mình, hơn nữa là lại là loại thực nghiêm túc.

Cô nghĩ hẳn là không phải mình tự luyến hoặc nhận thức không rõ, mà là rõ ràng hiện tại, anh dường như thích cô. Cô bị chính phát hiện của mình dọa tới rồi, vì thế yên lặng mà đi theo phía sau anh, một câu cũng không nói.

Lý Tiếu Thảo thấy cô không nói lời nào, dừng bước chân, xoay người lại nhìn về phía cô.

Tưởng Ban Hoa vốn cúi đầu, nhìn thấy bước chân của anh dừng lại, vì thế ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Lý Tiếu Thảo nói, sau đó đi tới bên người cô, muốn đi song song cùng với cô.

Tưởng Ban Hoa đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô tự chơi ngón tay của mình, không biết nên nói cái gì.

Đến khi ngồi trên taxi, cô mới thay đổi bộ dáng.

Hiện tại đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ, nếu là Lý Tiếu Thảo thổ lộ, cô muốn hay không mà tiếp nhận, rồi cô lại cảm thấy mình nghĩ như vậy giống như tự mình đa tình. Hai loại tình cảm hỗn loạn ở bên nhau, cô cảm thấy đầu mình muốn nứt toạc ra.

Lý Tiếu Thảo nhìn di động, xử lý vài bưu kiện hằng ngày, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Anh tất nhiên là không biết cô gái ngồi ở bên cạnh bởi vì mình mà cho tới giờ đang bày ra các loại hành vi cùng một làn sóng mắt bị xáo trộn đến mức hỗn loạn như ma.

Tưởng Ban Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Tiếu Thảo bên cạnh, dù sao anh đang ngủ, cũng sẽ không biết cô đang nhìn anh.

Lần đầu tiên cô như thế mà nghiêm túc nhìn gương mặt anh, rất muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút gì sơ hở, chính là nhìn tới nhìn lui, trong nội tâm của cô chỉ có thể sinh ra ý nghĩ 'anh cũng thật đẹp nha', còn lại đều bị ném lên chín tầng mây.

"Tôi rất đẹp sao?" Lý Tiếu Thảo đột nhiên mở mắt, quay đầu tới dù thế nào vẫn ung dung nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Tưởng Ban Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trốn tránh đề tài nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt."

"Ừ, trời đang mưa." Lý Tiếu Thảo nhìn bọt nước lăn xuống trên cửa sổ xe, ý cười dạt dào nơi khóe môi.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy thật xấu hổ, vì mặt mũi của mình, cô căng da đầu nói: "Trời mưa thật tốt, đẹp mông lung."

"Ừ." Lý Tiếu Thảo cũng không phản bác, chỉ là trong ánh mắt anh nhìn về phía Tưởng Ban Hoa tất cả đều là ôn nhu, nhưng cô lại bởi vì quay đầu đi mà không thấy được.

...

Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo tới sân bay sớm, bọn họ ngồi chờ ở đại sảnh mà chán muốn chết.

Lão Chu một lát sau mới đến, còn cô đồng nghiệp kia lại chậm chạp chưa xuất hiện. Tưởng Ban Hoa gọi điện thoại mà cô ấy cũng không có tiếp.

Cho đến khi bọn họ bước lên máy bay, cô ấy mới chậm rì rì xuất hiện.

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, có điểm không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, cô chỉ là có chút lo lắng cô ấy ở trên đường xảy ra chuyện gì.

"Ôi, chị Hoa, cô gọi điện cho tôi nhiều như vậy à? Thật ngại quá! Di động của tôi để chế độ im lặng."

Cô ấy ngồi xuống liền lấy di động ra, giọng điệu lại hoàn toàn không có ý tứ xin lỗi.

Tưởng Ban Hoa vẫy tay, nói thẳng không có việc gì, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Lý Tiếu Thảo.

Editor: Phương Chân
Cập nhật 8/1/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro