Chương 28: Ân huệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy có người tới, Thương Di Quân sợ tới mức trốn vào trong bóng tối.

Trịnh Dục Đường đứng bên cạnh Thư Thanh Đồng, một tay vắt sau lưng, một tay nắm lấy cánh tay của Thư Thanh Đồng, bình tĩnh nói: " "Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó cũng là bắt đầu của lòng hiếu thảo", cô nương chưa từng đọc sao?" Sau đó bàn tay lắc nhẹ, giống như nhắc nhở; trái tim của Thư Thanh Đồng run lên, nhanh chóng rút tay, kéo tay áo xuống, che đi cánh tay của mình.

Cảm giác nhẵn mịn trong tay biến mất, Trịnh Dục Đường thu lại cánh tay, vắt ra sau lưng, chậm rãi lùi lại một bước: "Thương cô nương giận dữ rời tiệc, Bệ hạ và nương nương đều không yên tâm, đặc biệt lệnh cho bản quan đến hỏi thăm tình hình, tuy không biết vì sao hai vị xảy ra tranh cãi, nhưng cung cấm là nơi quan trọng, nếu để nhiều người kéo đến, e rằng sẽ không tốt cho hai nhà Thư, Thương."

Trịnh Dục Đường nói ra trọng điểm, khiến Thương Di Quân trong bóng tối không khỏi run rẩy.

Hôm nay nàng ta xấu hổ, mất mặt như vậy, Thư Thanh Đồng lại bất ngờ đem mọi chuyện phơi bày, trong lòng tức giận không nhịn được mới nói như vậy, bây giờ bĩnh tĩnh lại, bắt đầu sợ hãi.

Nếu những lời vừa nãy bị người khác nghe được, sự việc có thể lớn hoặc nhỏ.

Nghĩ đến đây, Thương Di Quân loạng choạng đứng dậy, kìm nén sự sợ hãi, run rẩy nói: "Vừa, vừa nãy chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ, bây giờ đã được giải quyết, làm phiền Trịnh đại nhân đến đây một chuyến rồi. Cơ thể tiểu nữ không khỏe, xin rời đi trước." Nói xong, nàng ta cũng không nhìn hai người đang đứng kẹt ở đầu bên kia, hoảng hốt chạy đi từ lối khác.

Thư Thanh Đồng luôn nhìn theo hướng nàng ta rời đi, giống như đang tiễn biệt người này, cũng giống như tiễn biệt tình bạn đã qua.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Trịnh Dục Đường xoay người rời đi.

Thư Thanh Đồng đột nhiên quay về phía hắn, bình tĩnh vạch trần: "Bài thơ đó là do huynh viết."

Trịnh Dục Đường dừng chân, quay lưng về phía Thư Thanh Đồng, hơi nghiêng đầu: "Thư cô nương nói gì vậy?"

Đối diện với bóng lưng của hắn, Thư Thanh Đồng mở lòng bàn tay, lộ ra tờ giấy nhàu nát: "Trước khi bắt đầu buổi từ thiện, có người đưa cho ta cái này, lại nói lúc bán từ thiện sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, cần chuẩn bị tâm lý. Tờ giấy viết thơ tình này vốn kẹp trong quyển kinh Phật, là huynh đã tráo đổi nó, bài thơ thay thế đó, cũng là do huynh viết."

Trịnh Dục Đường xoay người, dáng vẻ bình tĩnh chờ câu nói tiếp theo.

Thư Thanh Đồng nắm tờ giấy, buông thõng tay: "Thương Di Quân và ta kết bạn, đến tiên sinh dạy viết chữ cũng cùng một người, ngày trước, khi chơi đùa với nhau, cũng sẽ bắt chước nét chữ của nhau; nếu so sánh, Trịnh đại nhân chỉ dựa vào cuốn kinh Phật chép tay của ta, liền hiểu tường tận nét chữ, ta rất bội phục."

Thực ra, hay hơn cả chính là bài thơ kia.

Trịnh Dục Đường cười một cái, chậm rãi nói: "Hôm yến tiệc ở Tào phủ, tiểu muội không biết, vô tình va chạm với An Âm, là Thư cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, tính ra, tại hạ chỉ trả lại ân tình lần đó. Thư cô nương không cần để trong lòng."

Thư Thanh Đồng nghĩ, thì ra là thay muội muội trả lại ân tình.

Nàng tiến về phía trước hai bước, khoảng cách giữa hai người kéo gần: "Ta giúp lệnh muội một lần, Trịnh đại nhân làm thơ giúp đỡ, coi như hòa nhau."

Nàng nhẹ nâng mắt, ánh trăng sáng tỏ hòa vào trong đôi mắt, tỏa ra một vẻ đẹp khác biệt: "Nhưng vừa nãy huynh ngăn cản ta, nếu là trả lại ân tình, hình như quá nhiều rồi, ngược lại là ta nợ mới đúng."

Bởi vì đứng quá gần, Trịnh Dục Đường hơi cụp mắt nhìn nàng.

Ánh trăng lạnh lẽo và ánh đèn ấm áp hòa vào nhau, dưới sự lạnh lùng cũng có nét dịu dàng lộ ra, mùi hương trên người nàng và mùi nồng đậm bá đạo của An Âm hoàn toàn khác nhau, giống như hoa quỳnh yên lặng nở rộ dưới ánh trăng.

Ánh mắt của Trịnh Dục Đường chớp trước, rời tầm nhìn về phía vườn hoa: "Bởi vì không cần thiết."

Thư Thanh Đồng tự hiểu rằng: nàng không cần thiết phải nợ hắn ân tình. Trong lòng nghĩ, nam nhân này quả nhiên vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, y như dáng vẻ hôm đó tình cờ gặp ở trong thư viện, nhưng nếu có một nửa vui tươi, dịu dàng như muội muội, nhất định sẽ đáng yêu hơn bây giờ.

Nhưng lại nghe hắn nói: "Oán hận trong lòng nàng ta rất sâu đậm, nếu vừa nãy ngươi đập tay xuống, chỉ chứng minh rằng ngươi thực sự cảm thấy mình nợ nàng ta, mà sự không cam lòng và uất ức của nàng ta đúng lúc có thể phát tiết, sẽ hoàn toàn coi mình là nạn nhân, những cảm xúc đó không chỉ không biến mất, mà còn trở nên trầm trọng hơn. Hôm nay, nàng ta chịu uất ức, muốn người trả lại một vết sẹo, nếu sau này nàng ta gặp bất cứ chuyện gì không vừa ý, thì vẫn sẽ coi ngươi là nguồn gốc của mọi xui xẻo, sau đó thẳng thừng bắt ngươi đền một cánh tay, một cái chân, thậm chí là cả mạng sống."

"Yến tiệc ở Hầu phủ ngày đó, Thư cô nương nói năng rất khéo léo, tại sao đến bản thân mình, lại không hiểu rõ một đạo lý đơn giản như vậy? Nàng ta nói rằng chưa từng ép ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại sắp đặt cho ngươi cạm bẫy, để ngươi vô tình nhảy vào. Vậy ngươi có đè đầu nàng ta, ép nàng ta đi chịu những uất ức đó sao?"

"Người khiến nàng ta sống ngột ngạt không phải là ngươi, khiến nàng ta chịu uất ức cũng không phải là ngươi, vậy ngươi áy náy cái gì?"

Trong lòng Thư Thanh Đồng chấn động, lúc phản ứng lại mới nhận ra câu "không cần thiết" là chỉ nàng không cần thiết phải trả lại nhân tình cho nàng ta.

Trịnh Dục Đường liếc nhìn cánh tay nàng, đầu ngón tay phía sau khẽ run lên, không khỏi nhớ tới cảm giác khi nắm cánh tay ngọc này, sau khi phản ứng lại mình đang nghĩ gì, hắn nén xuống suy nghĩ kỳ lạ này, nói: "Thiên hạ rộng lớn, sao phải ưu sầu không có tri kỷ(*), nàng ta đã quen làm ra những hành vi thế rồi, vậy thì tự làm tự chịu thôi."

(*) Trích trong bài thơ "Biệt Đổng Đại" của nhà thơ Cao Thích thời Đường. Khi sắp chia tay Đổng Đại (tức Đổng Đình Lan, một nghệ nhân chơi đàn nổi tiếng thời Đường Huyền Tông), nhà thơ không viết những dòng cảm xúc chia tay không nguôi, mà nhiệt tình động viên bạn bè lên đường và chào đón tương lai. Đừng lo lắng nếu bạn không có người tâm sự trên đường đi (với tài hoa của bạn), sẽ không có người không tôn trọng bạn!

Tâm trạng hôm nay của Thư Thanh Đồng đúng là không tốt, nếu đây không phải là trong hoàng cung, nàng có lẽ còn ôm một vại rượu ngon, uống đến say khướt, thoải mái phát tiết. Nàng nghĩ, đổi lại là người khác, gặp phải hoàn cảnh này, phần lớn sẽ lựa lời khuyên bảo, giảng giải nhiều lần.

Sẽ không giống như hắn, câu nào cũng sắc bén, giống như vô số chiếc kim nhỏ đâm vào nơi mềm mại nhất của trái tim, vô cùng đau nhói, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo lại.

Thư Thanh Đồng cười nhẹ hai tiếng: "Huynh nói rất đúng, lẽ ra nên vạch trần từ sớm, là ta tự làm tự chịu, để nàng ta thành thói quen."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt di chuyển, nhìn chằm chằm vào hắn: "Trịnh đại nhân đối với chuyện này thấu hiểu sâu sắc như vậy, không phải là trước kia cũng từng trở mặt với ai, mất đi bạn tốt chứ?"

Trịnh Dục Đường bình tĩnh lại, không nhìn vào mắt nàng nữa, trả lời cũng như không: "Quan hệ tốt hay xấu cũng vậy, nếu mất đi một người bạn, cũng không khác biệt mấy."

Không đợi nàng mở miệng, Trịnh Dục Đường đã nói trước: "Thư cô nương rời tiệc đã lâu, không thể chậm trễ nữa, đi thôi."

"Khoan đã."

Mày Trịnh Dục Đường nhíu lại: "Còn có chuyện gì nữa?"

Thư Thanh Đồng hơi cụp mi, cố gắng làm cho biểu cảm trên mặt trở nên tự nhiên, một lúc sau, nàng thò tay vào trong tay áo, lấy ra vật gì đó.

Trịnh Dục Đường lập tức quay lưng lại: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Nàng ngước mắt nhìn, vô tình nhìn thấy một chút hoảng loạn trên người nam nhân trầm ổn, lạnh lùng này, nhịn cười nói: "Quay người lại đi, không phải là đồ không thể nhìn đâu."

Trịnh Dục Đường cau mày, dần quay đầu lại.

Vậy mà nàng lại lấy ra một cuốn kinh Phật chép tay khác.

Thư Thanh Đồng cầm kinh văn: "Vật bán từ thiện hôm nay lấy danh nghĩa của phủ Trấn Viễn Tướng quân, để đề phòng xảy ra chuyện, ta đã chuẩn bị hai quyển kinh Phật, chỉ sợ quyển đầu tiên dâng lên trên sẽ có rắc rối, định trước khi đấu giá sẽ đổi lại cho đảm bảo. Không ngờ lại được Trịnh đại nhân ra tay trợ giúp, nó cũng không còn tác dụng nữa."

Thư Thanh Đồng đi đến trước mặt hắn, hai tay nâng lên: "Nếu đại nhân không ghét bỏ, thì tạm thời coi đây là quà cảm ơn sự can ngăn vừa nãy."

Đầu ngón tay của Trịnh Dục Đường khẽ động, nhưng không đưa tay nhận.

Thư Thanh Đồng lại nói: "Nếu không muốn nhận, nhất định là lễ vật quá ít, thôi vậy, để ta chọn cái khác." Sau đó, làm động tác thu tay.

"Không cần." Lần này Trịnh Dục Đường không chút chần chừ, giơ tay nhận lấy, vừa đụng vào, Thư Thanh Đồng lại giấu đi, ánh mắt có chút gian xảo: "Vấn đề cuối cùng..."

Trịnh Dục Đường cảm thấy nàng hỏi hơi nhiều, kiên nhẫn nói: "Hả?"

Thư Thanh Đồng quan sát hắn từ trên xuống dưới, hơi nghiêng đầu, chiếc trâm ngọc trên tóc lấp lánh, trêu chọc nói: "Đồ lót đó —— ở đâu ra vậy?"

Trịnh Dục Đường nhếch đuôi mắt, đụng phải ánh mắt thăm dò của cô nương, cảm thấy buồn cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu đã đoán ra, sao lại hỏi vậy?"

Vừa nãy, nàng đã thừa nhận với Thương Di Quân là mình đổi bài thơ, đồ lót cũng là nàng nhét vào.

Nhưng những việc này đâu phải nàng làm.

Nếu bài thơ là do Trịnh Dục Đường thay đổi, vậy khả năng đồ lót cũng là hắn nhét vào.

Một nam nhân như hắn, lấy đâu ra đồ của phụ nữ? Hắn làm ra chuyện này mà chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, vừa rồi trên yến tiệc, vẫn phong độ thanh thoát như thường.

Thư Thanh Đồng chợt nghĩ đến việc hắn có thể lấy ra đồ lót của nữ nhân bất cứ lúc nào, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng không muốn tâm trạng này bị phát hiện, chỉ có thể dùng sự trêu chọc để che đậy, cẩn thận thăm dò.

Nàng không hỏi nữa, nhưng đối diện với ánh mắt của hắn, thì lập tức có cảm giác lo lắng bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, mất tự nhiên rời mắt, cố tỏ ra thoải mái: "Chuyện là từ ta mà ra, nếu để người giúp đỡ sau lưng phải gánh mối thù hận này, chỉ sợ là sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất."

Trịnh Dục Đường im lặng trong nháy mắt, đột nhiên duỗi cánh tay, trực tiếp lấy cuốn kinh văn trong tay nàng: "Như vậy, là thanh toán xong rồi."

Thấy hắn định đi, Thư Thanh Đồng đuổi theo hỏi: "Huynh vẫn chưa nói đồ lót đó từ đâu ra."

Trịnh Dục Đường vắt tay sau lưng, cầm quyển kinh thư được cuộn lại, như đang nắm lấy cánh tay đó. Khi bước đi, bàn tay khẽ run lên, hắn chậm rãi nói: "Tóm lại là không phải của ta..."

Thư Thanh Đồng lại nói gì đó, nhưng vì bước đi xa dần, nghe không rõ nữa. Hai người đều không phát hiện ra, bầu không khí ở một góc khác đang rất căng thẳng.

Trịnh Vân Hạm bịt chặt miệng, không để mình phát ra tiếng, quay đầu cứng nhắc.

Vệ Nguyên Châu hơi nghiêng người, dựa sát với khuôn mặt của nàng, nhưng không nhìn nàng mà nhướng mày, yên lặng nhìn theo bóng lưng của hai người mập mờ đi xa.

Cảm nhận được động tác nhỏ của nàng, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn, ôn nhu hỏi: "Bây giờ, bổn vương có thể ra ngoài được chưa?"

Ực. Trịnh Vân Hạm khẽ nuốt nước bọt, cổ họng trượt lên trượt xuống, ở trong mắt của nam nhân, giống như đang âm thầm dụ dỗ.

Ánh mắt của Vệ Nguyên Châu tối sầm lại, đứng thẳng dậy, kéo dãn khoảng cách với nàng, giọng điệu dần cứng rắn: "Xem náo nhiệt xong rồi? Đi thôi."

"Khoan đã!" Trịnh Vân Hạm tưởng rằng Vệ Nguyên Châu định đi tìm ca ca và Thư tỷ tỷ, tạm thời bỏ qua lễ nghĩa, căng thẳng nắm lấy cánh tay của Vệ Nguyên Châu: "Vương gia bình tĩnh đã, chuyện này, có thể giải thích... ca... ca ca ta..."

Vệ Nguyên Châu đột nhiên thở dài, cắt ngang lời giải thích lộn xộn của Trịnh Vân Hạm.

Hắn nhìn cặp nam nữ rời đi, cảm khái: "Bản vương bỏ ra bốn mươi nghìn lượng, còn chưa có cơ hội được chiêm ngưỡng nét chữ của Thư cô nương, Trịnh đại nhân thật may mắn khiến người khác hâm mộ!"

Trịnh Vân Hạm đau lòng nói: "Việc này là ca ca ta không hiểu chuyện! Vương gia yên tâm, đợi ta về phủ sẽ mang kinh văn giao cho Vương gia."

Vệ Nguyên Châu lạnh lùng từ chối: "Không cần, bản vương không muốn nó."

Thế ngươi bày ra dáng vẻ đáng thương, ghen tị đấy ra làm gì!

Trịnh Dục Đường và Thư Thanh Đồng đã đi xa, Trịnh Vân Hạm thở phào một hơi, hắng giọng, đổi sang giọng điệu bình thường, thử nói lý lẽ với hắn: "Nếu Vương gia muốn hiểu rõ lý do, vậy chúng ra liền phân tích chuyện này một chút, Vương gia còn nhớ hôm ở quán trà ta đã nói gì với ngài không? Nếu Vương gia chịu nghe lọt lời của tiểu nữ thì lần này ca ca ta đâu cần ra tay, Vương gia cũng không phải ghen tỵ như bây giờ."

"Thư tỷ tỷ không có tình cảm với Chu Thế tử của phủ Tín Ninh Hầu, suýt nữa mất đi thanh danh, ca ca ta trọng nghĩa giúp đỡ, đổi bài thơ tình, khi đó Vương gia đang làm gì? Thư tỷ tỷ và bạn tốt rạn nứt, suýt thì tự làm mình bị thương, ca ca ra tay ngăn cản, lúc đó Vương gia ngài lại đang làm gì?"

Vệ Nguyên Châu thở dài nói: "Chuyện ở quán trà coi như ngươi đúng, nhưng vừa nãy, người giữ bản vương ở lại đây, không cho ra ngoài, không phải là ngươi sao?" Nói xong, hắn giơ cánh tay đang bị giữ chặt lên.

Trịnh Vân Hạm như bị sét đánh, buông tay lùi về phía sau, hai tay đặt ngay ngắn phía trước, ngón tay không ngừng đan vào nhau, chột dạ nói: "Đó là, là bởi vì... gia huynh đã ra tay rồi thì không cần làm phiền đến Vương gia nữa đó... Giết gà đâu cần dùng đến dao mổ trâu."

Vệ Nguyên Châu "ồ" một tiếng đầy thâm ý, đến gần nàng một bước: "Cho ngươi thêm một cơ hội, khi Thư Thanh Đồng và bạn tốt xảy ra tranh cãi, suýt thì tự làm mình bị thương, Bản vương đang làm gì?"

Trịnh Vân Hạm trịnh trọng đáp: "Đang đau lòng, chỗ này của Vương gia đang âm thầm đau lòng, thật ra, ánh mắt lúc đó của Vương gia khiến tiểu nữ cảm động đến mức suýt rơi lệ."

Vệ Nguyên Châu mở mang tầm mắt.

Mấy lời bịa đặt này mà nàng cũng dám nghĩ ra.

Hắn thu lại nụ cười, không nhìn nàng nữa: "Rời đi cũng lâu rồi, quay về thôi."

Xem ra hắn sẽ không gây rối với Đại ca, Trịnh Vân Hạm gật đầu, ngoan ngoãn theo sau hắn. Khi gần đến yến tiệc, Trịnh Vân Hạm tạm biệt hắn rồi rời đi."

Vệ Nguyên Châu biết nam nữ khác biệt, không nên thân thiết đi cùng nàng, chỉ đứng tại chỗ nhìn nàng chạy đi, trong lòng có chút lạc lõng.

Đối với hắn mà nói, ý nghĩa lớn nhất của chuyện thành thân là có người lấp đầy hậu trạch lạnh lẽo của phủ Hoài Chương Vương, khi hắn vắng mặt có thể hiếu thuận với mẫu thân, quản lý tốt trong ngoài Vương phủ, kéo dài con nối dõi. Với tư cách là trượng phu, hắn sẽ cố gắng quan tâm, chăm sóc thê tử, thấu hiều và tôn trọng, cùng với không gian tự do.

Thời niên thiếu đã nhập ngũ, một đường chém giết, đối với hắn mà nói, tham dự vào mấy chuyện giữa nữ nhân thì không thể thuyết phục được, vì vậy khi Trịnh Vân Hạm đưa ra lời đề nghị đó trong quán trà, hắn chỉ thấy không cần thiết, hơn nữa là thật lạ lẫm và nan giải.

Hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày hắn và một tiểu cô nương lại chen chúc nhau trốn trong góc, nghe trộm cuộc cãi vã giữa hai cô nương khác, nhìn vị hôn thê tương lai và nam nhân khác nói chuyện, tặng quà dưới trăng; mùi hương của tiểu cô nương bên cạnh vấn vít nơi đầu mũi hắn, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, hắn lại có chút hưởng thụ.

Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, Vệ Nguyên Châu sững sờ, sau đó bật cười.

Nhất định là nàng có chút không bình thường mới khiến hắn thành ra như vậy.

Có tỳ nữ đến bẩm báo, yến tiệc đã kết thúc, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã hồi cung, nên về phủ rồi.

Vệ Nguyên Châu hỏi thời gian, trong lòng nghĩ giờ này mẫu thân vẫn chưa nghỉ, bây giờ về phủ có thể đến thăm bà, chuẩn bị lập tức rời cung.

Có thể là do nghĩ đến mẫu thân, trong đầu Vệ Nguyên Châu bỗng nhớ lại câu nói của mẫu thân—

Vậy con thích cô nương nào?

Con không có đối tượng nào sao, người khiến con nhìn thêm hai lần cũng được.

Giữa cơn gió mát xào xạc, Vệ Nguyên Châu xoa mặt, cố gắng để bản thân mình tỉnh táo lại.

Ngoại trừ Trịnh Vân Hạm, đêm nay hắn chưa từng để mắt đến ai.

Tác giả có lời muốn nói:

Phàn Nhẫn: Vương gia, mau buông roi ngựa xuống! Trịnh cô nương vẫn còn nhỏ đó! ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro