Chương 30: Mạnh mẽ và yêu kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Vệ Nguyên Châu đến tìm Thư Thanh Đồng đúng là vì việc hai nhà có thái độ mập mờ với hôn sự.

Buổi từ thiện vừa kết thúc, chuyện hắn tiêu vạn lượng vì Thư Thanh Đồng truyền về Vương phủ, tuy Hiền quý phi dưỡng bệnh trong phủ những cũng không phải không biết chuyện gì.

Trong mắt Hiền quý phi, Vệ Nguyên Châu vĩnh viễn là tên thẳng nam không hiểu phong tình, kém hiểu biết nhất là tâm tư của nữ nhi, không yêu thích nhất chính là cùng với cô nương khác bày trò tình cảm.

Bà từng lo lắng, cho dù có là cô nương hiền huệ đến đâu, sau khi vào Vương phủ cũng sẽ bị dáng vẻ của hắn làm cho thất vọng, phu thê không có tình cảm sống với nhau tựa như chịu tội vậy, chỉ khi có thể ở bên người chồng chu đáo, thấu hiểu mình thì sau này mới có chút gia vị, trong khổ cũng sinh ra điều vui.

Vì vậy, Hiền thái phi cảm thấy, việc xảy ra ở buổi từ thiện là việc lãng mạn duy nhất mà đứa con trai ngay thẳng của bà làm ra trong hai mươi lăm năm nay, nảy ra suy nghĩ quyết định mối hôn sự này.

Sau khi Vệ Nguyên Châu hổi phủ liền đến gặp mẫu thân, Hiền Thái phi mỉm cười nói chuyện chính thức đi cầu thân.

Vệ Nguyên Châu, người luôn hiếu thuận với mẫu thân, bỗng ngây người, dáng vẻ này trong mắt Hiền thái phi chính là đang xấu hổ, trong lòng càng nắm chắc.

Trong chuyện hôn nhân đại sự, với mức độ chiều chuộng của Thư gia, suy nghĩ của cháu gái còn hơn cả lời mai mối của cha mẹ.

Vì vậy hôn sự có thành công hay không quan trọng là ở Thư Thanh Đồng. Bà hy vọng nếu con trai có lòng thì nên bày tỏ với cô nương Thư gia, tiểu bối nói chuyện xong rồi, thì trưởng bối sẽ dựa theo quy củ mà làm.

Vệ Nguyên Châu trầm mặc quay về phòng, ngồi suốt một đêm.

Hắn tưởng mình đã nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra hắn chẳng nghĩ được gì cả, trong đầu trống rỗng, cho đến khi chân trời dần đổi sang màu trắng bạc, khi Phàn Nhẫn cũng đứng ngoài cửa cả đêm nơm nớp bước vào, hắn mới chợt nhận ra mình đã làm chuyện không giống bình thường.

Lúc sau, trong đầu trống rỗng cả một đêm bỗng hiện ra một khuôn mặt tươi tắn, khuôn mặt đó vừa tức giận vừa sợ sệt, thở hổn hển nói: Cũ rích! Vô vị! Tục không chịu được! Ngươi vốn chẳng có chút thành ý nào, nếu mà kết thân, quả thực không hề có linh hồn!

Hắn ngồi đó, cười xùy một cái.

Dám nói hắn cũ rích, vô vị, tục không chịu được... nhưng đến nửa câu sau, hắn không cười được nữa.

Giữa hắn và Thư Thanh Đồng tuyệt đối không có chút tình cảm nam nữ nào... Tuy hắn chẳng có kinh nghiệm tình cảm phong phú, nhưng có thể nhận ra tối qua dưới ánh trăng, nàng ấy đối với Trịnh Dục Đường không hề bình thường.

Nàng không cần bắt buộc phải đồng ý mối hôn sự này.

Nghĩ đến đây, Vệ Nguyên Châu lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Phàn Nhẫn đứng một bên quan sát rất lâu, càng nhìn càng thấy sởn gai ốc.

Vương gia chưa từng thế này!

Mặc dù quanh năm ở với những binh sĩ thô lỗ nhưng ngài vẫn là một Vương gia tốt, một tướng quân tốt, không hề có sở thích nào, đừng nói đến mấy tên con cháu thế gia chơi bời, quần là áo lượt, ngài đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng phải chính xác!

Chuyện thức trắng đêm như thế này, nếu như không phải trong tình huống có công vụ đặc biệt, đối với Vương gia mà nói thì khác gì tự sát chứ!

Nhưng Vương gia lúc này, ban đầu có thể hình dung là suy sụp do thức nguyên đêm, lát sau lại lộ ra nụ cười hận thù u ám, tiếp theo lại chìm vào trong âu sầu, cuối cùng nở nụ cười thoải mái...

Đừng, đừng nói là không hợp thủy thổ ở Trường An, khiến não có bệnh đi...

Trong sắc mặt khủng hoảng của Phàn Nhẫn, Vệ Nguyên Châu rửa mặt chải đầu một phen rồi dẫn người ra ngoài.

Hắn không muốn trì hoãn nữa, chỉ muốn nói rõ ràng với Thư Thanh Đồng.

Nếu đã coi suy nghĩ của tiểu bối mới quan trọng, hai người họ không muốn kết thân, chuyện này đương nhiên sẽ không thành.

Trong phòng khách của phủ Tướng quân, Thư lão phu nhân càng nhìn Vệ Nguyên Châu càng thấy hài lòng, liên tục cảm kích sự hào phóng của hắn trong buổi từ thiện.

Vệ Nguyên Châu lịch sự trả lời, từ lời nói đến hành động đều thể hiện là một nam nhân thành thục, thận trọng, trong lòng Thư lão phu nhân đã nhận định cháu rể này rồi.

Không lâu sau, Thư Thanh Đồng đã đến.

Trên người mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh nhạt, buộc tóc đơn giản, trên tay nô tỳ theo phía sau vắt một chiếc áo choàng màu trắng, đúng là chuẩn bị cưỡi ngựa.

Trong lòng Thư lão phu nhân nghiến răng giậm chân—con bé này, sao lại ăn mặc thế này. Hôm nay Vương gia rõ ràng muốn mời nàng đi du ngoạn, trong phủ thiếu đồ cho nàng mặc hay sao, nhiều quần áo trang sức xinh đẹp như vậy nàng đều không dùng, có tức không cơ chứ.

"Xin chào Vương gia." Thư Thanh Đồng mặc trang phục cưỡi ngựa anh khí ngời ngời, khi hành lễ thì cúi đầu ôm quyền, Thư lão phu nhân trợn mắt, lửa giận bùng lên.

Vệ Nguyên Châu nhìn cách ăn mặc của nàng rất đơn giản, không hề tỉ mỉ lụa là trang sức, trong lòng nhẹ nhõm, ý cười cũng chân thật hơn mấy phần: "Bản vương và lão phu nhân trò chuyện rất vui vẻ."

Thư Thanh Đồng gật đầu: "Nếu đã như vậy, Vương gia và tổ mẫu cứ tiếp tục nói chuyện, con có việc, đi trước đây."

Thư phu nhân suýt nữa từ trên ghế ngã xuống.

Vệ Nguyên Châu hơi ngỡ ngàng một lúc, trong lòng càng nhẹ nhõm.

Thư phu nhân trừng mắt nhìn cháu gái: "Thanh Đồng! Vương gia đang đợi con, muốn gặp con đấy."

Thư Thanh Đồng nhướng mày nhìn lại, Vệ Nguyên Châu cười nhẹ: "Xem ra hôm nay Thư cô nương có việc bận, hay là..."

"Không sao." Thư Thanh Đồng sảng khoái nói: "Ta vốn không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn ra ngoài dạo xung quanh, Vương gia có muốn đi cùng không?"

Vệ Nguyên Châu đứng dậy, thân hình cao lớn anh tuấn: "Cũng được."

Thư lão phu nhân cười từ ái, mắt nhìn cháu gái và Hoài Chương Vương sánh vai nhau đi, quay người lại thì nụ cười vụt tắt, nổi trận lôi đình: "Thư Hoài Bang, đều là do ông chiều đó!"

Ở sau viện, tắm mình trong khung cảnh yên tĩnh ngày xuân, Thư lão tướng quân đang cắt tỉa bồn cây đột nhiên thấy lạnh sống lưng, suýt nữa thì bẻ gãy cành cây yếu ớt nhất.

Vừa ra khỏi cửa, có người dắt ngựa của Thư Thanh Đồng đến.

Vệ Nguyên Châu liếc nhìn, hắn nhìn thấy ngựa của Thư Thanh Đồng nhưng trong đầu lại nghĩ đến con ngựa màu đỏ thẫm, cái móng nhỏ lộc cộc vui vẻ, tốc độ thì chậm đến kinh người.

Thư Thanh Đồng thấy ánh mắt của hắn: "Vương gia nhìn cái gì vậy?"

Vệ Nguyên Châu thu hồi tầm mắt: "Thư cô nương chọn ngựa không tệ."

Giỏi hơn ai đó.

Thư Thanh Đồng xoay người lên ngựa, lưu loát đẹp mắt: "Là ca ca của ta giúp ta chọn."

Vệ Nguyên Châu cười cười, không nói nữa.

"Thư cô nương muốn đi đâu?"

Thư Thanh Đồng đặt tay lên xương mày nhìn ra xa "Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió thổi cũng không lạnh, không bằng đi đến sông Hộ Thông ở ngoại thành phía bắc? Cưỡi ngựa dọc ven sông, không phải rất hay sao?"

Vệ Nguyên Châu chỉ có thể cùng đi.

Hai người cưỡi ngựa đi, chắng mấy chốc đã đến cạnh sông Hộ Thông.

Hôm nay sông Hộ Thông đặc biệt náo nhiệt, những chiếc thuyền hoa lớn nhỏ nổi trên mặt sông để mọi người cùng vui chơi, gần đó có bảy tám chiếc thuyền đậu bên bờ, hai tầng ba tầng đủ cả, đều là tửu lầu, đến tối nơi đây sẽ thắp hoa đăng, trở thành một khung cảnh phồn hoa; xa hơn một chút là chỗ cho thuê thuyền hoa để du ngoạn, cũng có những gia đình giàu có sở hữu thuyền riêng.

Trên bờ sông có nam nữ đang thả diều, hoặc ngồi trên mặt đất ngâm thơ đối đáp, đánh đàn.

Mùa xuân đúng là mùa của vạn vật hổi sinh, đâm chổi nảy lộc, sông Hộ Thông ở ngoại thành phía Bắc thực sự là thánh địa hẹn hò.

Vệ Nguyên Châu cảm thấy, chọn địa điểm này không tốt chút nào.

Hai người giao ngựa cho hộ vệ theo sau, đứng ở gần sông, Vệ Nguyên Châu nhận ra ánh mắt của Thư Thanh Đồng luôn nhìn mặt sông.

"Thư cô nương muốn du thuyền sao?" Vệ Nguyên Châu chỉ đơn thuần hỏi theo phép lịch sự, trong lòng chỉ muốn tìm nơi hẻo lánh để nói chuyện chính.

Thư Thanh Đông đưa mắt nhìn hắn, trong mắt chẳng có chút hứng thú nào, vừa định mở miệng, ánh mắt đột nhiên thay đổi, người hơi nghiêng về phía trước, lướt qua Vệ Nguyên Châu, nhìn về phía xa: "Là muội ấy?"

Ai?

Vệ Nguyên Châu theo tầm mắt của nàng nhìn qua, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trái tim đột nhiên đập thịch một cái.

Một loại cảm giác kỳ lạ sinh sôi ở trong lòng—giây trước, hắn không muốn nán lại ở chỗ này; giây sau, lại cảm thấy đây đúng là địa điểm đẹp, hắn không nhịn được khen một phen.

Hôm nay gió lớn, tiểu cô nương ở xa xa khoác một chiếc áo choàng rất đặc biệt—áo choàng lông tơ màu vàng nhạt, viền một vòng lông ngắn màu trắng, vai trái thêu một con mèo màu cam vừa béo vừa lười, đôi mắt tròn long lanh rất ngây thơ.

Đến mũ chùm đính vào áo choàng cũng được luồn một sợi dây nhỏ ở viền, chỉ cần kéo xuống thì rìa mũ sẽ khép chặt lại, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn.

Trên mũ còn có hai cái tai mèo, không biết nó được gắn với cái dây nào, chỉ thấy nàng đang ngổi xổm trên bờ sông chán nản, ngây ngốc nhìn chiếc thuyền hoa trên mặt sông, hai tay kéo kéo hai cục bông lủng lẳng, cái tai trên mũ cũng theo đó mà dựng lên.

Hài hước khiến người khác bật cười, đáng yêu khiến trái tim người khác rung động.

Vệ Nguyên Châu và Thư Thanh Đồng cùng cười ra tiếng, hai người sững sờ, đối với khoảnh khắc ăn ý này lộ ra ánh mắt khó chịu và ghét bỏ, lại không hẹn mà cùng nhìn về thiếu nữ bên bờ sông.

Vệ Nguyên Châu càng nhìn càng cảm thấy không đúng, suy nghĩ muốn đi đến ôm nàng vào lòng để tránh gió khiến hắn vừa sửng sốt vừa mờ mịt.

Một bên, ánh mắt của Thư Thanh Đồng dần chuyển sang người bên cạnh Trịnh Vân Hạm.

Trừ bốn hộ vệ đứng ở phía xa, còn có ba tỳ nữ.

Chân Nhi, Thiện Nhi nàng đều biết, người còn lại...

Thư Thanh Đồng khẽ cắn môi.

Nàng suy đoán, chiếc đồ lót trong cung yến hôm đó, là do Trịnh Dục Đường lấy từ trên người cô nương này, quan hệ giữa hai người họ không bình thường.

Rất nhanh, nàng nhìn ra một điểm bất thường.

Chân Nhi và Thiện Nhi đứng cạnh Trịnh Vân Hạm, ánh mắt vừa lo lắng vừa đau lòng, dường như không muốn nàng tiếp tục ngồi đáng thương ở đây, nhưng dáng vẻ của Hàng Nhã bên cạnh rất kỳ lạ—

Nàng yên tĩnh đứng bên cạnh Trịnh Vân Hạm, ánh mắt nhìn Trịnh Vân Hạm tràn đầy yêu thương, giống như đang cổ vũ một con vật nhỏ đáng yêu, thú vị, ngược lại không giống một tỳ nữ vâng vâng dạ dạ.

Trong chớp mắt, Hàng Nhã nhíu mày, cảnh giác ngẩng mặt lên, ánh mắt trở nên sắc bén liếc qua, đụng phải ánh mắt của Thư Thanh Đồng. Đợi đến khi nhìn rõ người đến là ai, trong nháy mắt liền trở lại dáng vẻ dịu dàng, xinh đẹp, dường như vẻ lạnh lùng ban nãy chỉ là ảo giác nhất thời của người khác.

Đáng tiếc, Thư Thanh Đồng nhìn thấy rất rõ ràng, nàng nhíu mày suy nghĩ: Vị cô nương này còn là người có hai mặt nữa.

Hàng Nhã tiến về phía trước hai bước, nói nhỏ vài câu bên tai Trịnh Vân Hạm, con mèo nhỏ đáng thương ngồi xổm bên bờ sông bỗng quay đầu nhìn qua đây.

Vệ Nguyên Châu luôn nhìn Trịnh Vân Hạm, khoảnh khắc nàng quay đầu, kéo theo cái dây trên tay, hai cái tai mèo bỗng dựng đứng, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ—trên chiến trường cửu tử nhất sinh là chuyện thường tình, nhưng nếu nơi quê hương thanh bình xa xôi, có người như vậy đợi hắn trở về, cho dù có chết thì thi thể của hắn cũng phải lết trở về.

"Vương gia, xin phép đi trước." Thư Thanh Đồng dứt khoát bỏ lại câu nói này, bước qua đó.

Vệ Nguyên Châu cười một cái, trong lòng nghĩ: Trùng hợp quá, ta cũng muốn đi trước.

...

"Thư tỷ tỷ." Trịnh Vân Hạm ngồi xổm lâu quá, khi đứng dậy thì chân nhũn ra, Hàng Nhã đỡ nàng, ân cần hỏi: "Cô nương không sao chứ?"

Trịnh Vân Hạm lắc đầu, nhìn thấy Vệ Nguyên Châu đi sau Thư Thanh Đồng, vô cùng kinh ngạc, trong lòng gào thét—sao ta lại đụng phải đúng lúc Thư tỷ tỷ và Hoài Chương Vương hẹn hò chứ?

Lần phá đám này, Vệ Nguyên Châu nhất định sẽ nghĩ là do nàng cố tình!

Nàng hận không thể dẫn theo người phía sau lùi mười dặm, rời xa nơi này để chứng minh trong sạch—ta không hề có suy nghĩ đó, đừng có hiểu lầm!

Vệ Nguyên Châu cảm nhận được thay đổi của nàng, trong lòng hơi trầm xuống.

Nàng tưởng hắn cùng Thư Thanh Đồng đang hẹn hò?

Đột nhiên hắn lại nảy ra một suy đoán ngọt ngào—nàng để ý chuyện hắn cùng nữ nhân khác hẹn hò?

Thư Thanh Đồng cảm thấy dáng vẻ này của Trịnh Vân Hạm vô cùng thú vị, giơ tay gẩy cái tai mèo của nàng một cái, cười nói: "Muội ngồi xổm ở đây làm gì?"

Thực ra nàng còn muốn hỏi thêm, cái áo choàng này mua ở đâu vậy, vô cùng phù hợp với muội.

Trịnh Vân Hạm muốn giải thích, lời đến bên miệng nhưng lại ngại ngùng khó nói.

Hôm nay An Âm bất ngờ đến phủ, một hai bắt Đại ca nàng đến sông Hộ Thông du ngoạn.

Nàng hùng hổ dẫn theo Hàng Nhã và nô tỳ hộ vệ đến đây, thấy thuyền của An Âm chở theo Đại ca chậm rãi lướt đến giữa hồ, lúc đó nàng muốn thuê một chiếc thuyền đuổi theo, làm như vô tình gặp gỡ, cắt ngang buổi hẹn hò của hai người họ.

Không ngờ rằng, trong túi nàng chỉ còn dư hai cục bạc to bằng củ lạc.

Nàng đường đường là thiên kim Hầu phủ, lẽ ra đâu có nghèo như vậy.

Nhưng lúc trước dốc túi đặt gỗ tử đàn hương, sau đó lại đưa cho Đại ca bù vào chỗ thiếu hụt, số ngân lượng còn lại để tiêu cũng chẳng còn.

Đối mặt với giá cả thuê một chiếc thuyền của ông chủ, nàng sờ chiếc vòng trên cổ tay do Tam ca tặng, lại sờ cây trâm vàng trên tóc do Nhị ca tặng, lại sờ mặt dây chuyền Phật bằng ngọc do Đại ca tặng, đau lòng lắc đầu, cái nào cũng không thể bán, nếu đem bán sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Chủ thuyền mất kiễn nhẫn rời đi, để lại nàng ngồi xổm đáng thương ở đây, nhìn ra mặt hồ, hận không thể mọc ra đôi cánh bay đến chiếc thuyền đó.

Trịnh Vân Hạm nàng cũng cần mặt mũi, nàng không muốn để người khác biết, cô nương của phủ Trung Liệt Hầu ra ngoài chơi đến một chiếc thuyền cũng không thuê nổi.

Hàng Nhã cười nhẹ, dịu dàng nói: "Xin trả lời Thư cô nương, Đại công tử cứ bận rộn suốt, hôm nay mới có thời gian rảnh, cô nương vốn là muốn để Đại công tử nghỉ ngơi cho tốt, không ngời An Âm Công chúa đến phủ làm khách, Hầu phủ luôn coi khách là lớn nhất, Đại công tử bèn ra đón tiếp, cô nương lo lắng công tử mệt mỏi vì vậy muốn đến thay công tử tiếp khách, nhưng cô nương lại đến chậm mất một bước, bọn họ đã xuất phát rồi. Cô nương đuổi theo đến đây, cũng mệt rồi bèn ngồi nghỉ ở đây."

Khi Hàng Nhã nói chuyện, Thư Thanh Đồng nhìn về chiếc thuyền hoa lệ trên mặt sông, trong lòng cười lạnh.

Nàng đương nhiên biết đó là thuyền của ai, chở theo người nào.

Đôi mắt long lanh của Trịnh Vân Hạm nhìn Hàng Nhã đầy cảm kích, Vệ Nguyên Châu nhìn thấy, trong lòng nghĩ: Có phải nàng... không có tiền thuê thuyền không?

Chuyện này không phải là không có căn cứ, hôm đó ở Hoằng Văn quán, Trịnh Dục Đường chính miệng thừa nhận chuyện muội muội đưa tiền, phủ Trung Liệt Hầu có chiều nữ nhi đi chăng nữa, cho tiền tiêu cũng có giới hạn.

Trịnh Vân Hạm đưa tiền của mình cho Trịnh Dục Đường, Vệ Nguyên Châu thậm chí còn nhớ rõ chiếc túi tiền thêu hoa thược dược đó.

Được lắm, cầm tiền của muội muội và cùng Công chúa đi du ngoạn, để lại muội muội đang hứng gió lạnh bên bờ sông.

"Vì vậy, ngươi bọc mình thành thế này rồi ở đây hứng gió lạnh?" Vệ Nguyên Châu bước ra từ sau lưng Thư Thanh Đồng, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Trịnh Vân Hạm.

"Hở?" Trịnh Vân Hạm mơ màng nhìn hắn, còn chưa kịp trả lời, từ đâu nhảy ra một tên mặt trắng.

Hắn ăn mặc rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng không quý giá, có lẽ là người hầu. Hắn không nhìn ai, chỉ cười hành lễ với Trịnh Vân Hạm: "Nếu cô nương muốn thuê thuyền, cần gì phải muộn phiền vì bạc, công tử nhà ta đã thuê toàn bộ chiếc thuyền kia, bây giờ đang ở trên đó, thấy cô nương chờ ở bờ sông đã lâu, trong lòng thương tiếc, nếu cô nương không chê, có thể một mình lên thuyền."

Hai chữ "một mình" được hắn nhấn mạnh.

Nhưng lời chưa nói hết, hắn kêu một tiếng thảm thiết, cả người bị đá ra xa.

Trịnh Vân Hạm hoảng hốt.

Thư Thanh Đồng dùng đôi chân dài thẳng của mình đá người, khi hạ chân xuống liền được vạt áo che lại, nàng cười lạnh một tiếng: "Công tử nhà ngươi là cái thứ gì, nàng là người có thể tùy tiện mời sao?"

Hàng Nhã để tay sau lưng, nhẹ xua tay với bốn hộ vệ của Hầu phủ— không cần đến đây.

Gương mặt của Trịnh Vân Hạm đỏ lên: Được rồi... bây giờ bọn họ đều biết nàng không có tiển thuê thuyền.

Tên người làm vừa bị đá bay tức giận đứng dậy, đang định mở miệng mắng, Vệ Nguyên Châu đột nhiên ra dấu.

Giây sau, Phàn Nhẫn mang gương mặt hung hãn, dẫn theo bốn huynh đệ bước đến.

Vệ Nguyên Châu giơ tay chỉ vào chiếc thuyền của tên công tử đó: "Đem đám người đó dọn dẹp sạch sẽ, bản vương muốn thuê thuyền."

Thư Thanh Đồng nhìn Vệ Nguyên Châu một cái, nhướng mày cười với Trịnh Vân Hạm: "Đón khách quan trọng là náo nhiệt, nếu đã có duyên tình cờ gặp nhau, Trịnh công tử và An Âm Công chúa cũng ở đây, hay là chúng ta cùng nhau đi du thuyền?"

Nhiều người càng tốt, xem An Âm kia có thể làm gì!

Trịnh Vân Hạm đang định đồng ý, bỗng đụng phải ánh mắt của Vệ Nguyên Châu, trong lòng run rẩy, rốt cuộc nàng phải quấy rầy buổi hẹn hò của Vương gia rồi.

"Vương, Vương gia có để ý không?"

Vệ Nguyên Châu chắp tay sau lưng, ngạo mạn nhìn chiếc thuyền hoa đậu bên kia sông, lạnh nhạt nói: "Bản vương không để ý."

Bên kia, tên công tử bị Phàn Nhẫn đuổi ra ngoài đã rời đi.

Thư Thanh Đồng vừa cười vừa nắm tay Trịnh Vân Hạm: "Đi thôi."

Trịnh Vân Hạm lén nhìn Vệ Nguyên Châu, trong lòng nghĩ, Vương gia thật sự không tiếc tiêu tiền vì Thư tỷ tỷ, hẳn đã yêu đến mức sâu đậm.

Lần sau nàng—

Tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người họ.

Đợi đến khi hai người họ thành thân, dựa vào ân tình ngày hôm nay, nàng sẽ nhét một phong bao tiền mừng thật dày!

...

Trên chiếc thuyền hoa giữa sông, cửa sổ ở bốn mặt đều mở rộng, chiếc rèm màu xanh nhạt trong phòng đang chậm rãi tung bay theo nữ nhân nhảy múa ở trung tâm, như một bạn nhảy trong yên lặng.

Vòng eo của An Âm mềm mại như rắn nước, bởi vì động tác múa mà vai áo bên trái khẽ trượt xuống, lộ ra một mảng lớn, nàng ta cũng không để ý, ánh mắt dán chặt lên người nam nhân đang ngồi.

Từ khi bắt đầu đến giờ, đến hơi thở của hắn cũng chưa từng rối loạn, nàng ta không cam tâm, chỉ muốn tóm lấy nam nhân này.

Vài bước xoay người, nàng ta ngã vào trong lòng hắn.

Dáng ngồi của Trịnh Dục Đường vẫn vững vàng, cái gáy mềm của An Âm gối lên chân của hắn, ánh mắt quyến rũ: "Có thích không?"

Trịnh Dục Đường cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng mình, nhếch khóe miệng: "Công chúa kim chi ngọc diệp, hạ thần không có tư cách thích hay không thích."

An Âm nắm chặt tay, sự không cam tâm trong lòng như một ngọn lửa cháy càng ngày càng lớn.

Hắn nói lời khiêm nhường nhưng trong mắt là vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng như đã từng nhìn nhiều hoa thơm cỏ lạ, hắn không rung động, không phải vì thân phận thấp hơn mà là vì không vừa mắt hắn.

Nhưng dựa vào cái gì? Một nô tỳ thấp kém trong phòng hắn cũng có thể nhận được sự coi trọng!

An Âm cảm thấy mình đang nghiên cứu một cơ quan, vừa tức giận vì không tìm ra cửa vào, vừa tò mò về điểm yếu của nó.

Nàng ta muốn tìm ra chỗ đó, tóm chặt hắn, khiến nam nhân lạnh lùng này phải quỳ trước mặt nàng ta cầu xin được thương yêu!

Trong lòng nghĩ vậy, nàng ta dường như quên mất lí do ban đầu quan trọng nhất khiến nàng ta chọn trúng hắn.

"Ta nhảy mệt rồi, ngươi hãy ôm ta dậy." Nàng ta duỗi tay, ánh mắt liếc nhìn chiếc giường sau tấm bình phong, ám thị rõ ràng.

Trịnh Dục Đường cười nhạt, khí chất trên người khiến người khác mê muội.

"Hôm nay Công chúa tới tìm ta chỉ vì chuyện này sao?" Hắn thẳng thắn vạch trần, ngược lại là làm cho An Âm đang đắm chìm trong đố kị tỉnh táo lại, cười nhẹ rồi đứng dậy.

Cũng đúng, nam nhân có dã tâm, chuyện giường chiếu chỉ là giải tỏa, nàng ta cảm thấy mình có lẽ đã phát hiện ra điểm yếu này ở đâu rồi.

Nàng ta trở về chỗ ngồi của mình, cũng không ngồi đàng hoàng, nửa người nằm cúi xuống, lộ hết phong cảnh, "Trịnh đại nhân thật thẳng thắn, bản Công chúa rất thích."

Trịnh Dục Đường cười không nói.

Khi An Âm đang định mở miệng nói tiếp, thân thuyền bỗng dưng bị đụng mạnh, lập tức bị nghiêng, An Âm vốn là nửa ngồi nửa nằm, khi thuyền bị nghiêng, Trịnh Dục Đường nhanh chóng nắm chặt bệ cửa sổ sau lưng, An Âm hét lên một tiếng, lăn bình bịch ra xa, đầu đập vào chân đèn, vang lên một tiếng "cộp" !

Trịnh Dục Đường nghe đã thấy đau.

"Công chúa!"

Thuyền dần ổn định, có tỳ nữ ùa đến đỡ An Âm dậy, thấy giữa trán đỏ lên, sưng tấy, ồn ào kêu lên không ổn.

An Âm thở hổn hển, đẩy hết người ra: "Cút ra! Ai làm!"

Trịnh Dục Đường nhìn ra ngoài, cất bước rời đi.

Tỳ nữ sợ hãi nói: "Có... có thuyền khác đâm vào...."

Dám đâm vào thuyền của nàng?

Sắc mặt An Âm đen sì, nắm chặt tay, xông ra ngoài.

Đều là thuyền có hai tầng, đâm mạnh như thế gây ra động tĩnh không nhỏ.

An Âm xông ra, nhìn thấy một cô nương mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt đứng ở trên thuyền đối diện, chiếc áo choàng màu trắng bị gió thổi tung bay, đang vịn vào thuyền đứng vững.

Thư Thanh Đồng, lại là nàng ta!

Thư Thanh Đồng mỉm cười, thờ ơ nói: "Ôi, xin lỗi, hôm nay gió trên sông lớn, lại là lần đầu tiên lái thuyền, không cẩn thận đâm vào rồi."

Gió trên sông rất lớn, ban ngày càng mạnh, Trịnh Dục Đường nhìn thấy nàng, hơi nheo mắt, khóe miệng cong lên; là nụ cười đầy hứng thú.

Nữ nhân này thật đúng là... liều lĩnh.

Mắt An Âm u ám đến mức muốn nhỏ nước, sắp phát tác thì bỗng nhiên thấy hai người đang bước ra từ bên trong thuyền đối diện.

Nam nhân cao lớn lạnh lùng, không giận mà uy.

Là Hoàng thúc.

An Âm nhìn thấy Vệ Nguyên Châu, lửa giận vừa bốc lên lại bị đè xuống.

Nàng không thể đắc tội với vị Hoàng thúc này.

Ngược lại vị kia hoàn toàn không bị sợ hãi vì chuyện thuyền đâm vào nhau, chạy về phía trước, chiếc tai mèo đính trên áo choàng cũng dựng lên theo.

"Đại ca!" Nàng vừa hét lên vừa chạy đến đứng bên cạnh Thư Thanh Đồng, nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay với Trịnh Dục Đường, đôi mắt long lanh như đang muốn nói: Kinh ngạc không, bất ngờ không!?

Tác giả có lời muốn nói: Xin hỏi Hoài Chương Vương là người thế nào?

Phàn Nhẫn: Vương gia nhà ta ấy mà, chính trực vô tư, thương yêu thuộc hạ. Hiếu thảo với mẫu thân, đối đãi chân thành. Ngài ấy không có bất cứ đặc điểm nào của một nam nhân xấu xa và nam nhân cặn bã, là người rất đáng tin cậy. Ngài ấy cũng rất chú trọng dưỡng sinh, từ trước đến nay không thức khuya, không nát rượu, khi nhìn chúng ta luyện tập, ngài ấy sẽ khoác áo choàng, ôm một bình nước ấm, bên trong có ngâm cẩu kỷ..."

Vệ Nguyên Châu: Lôi hắn ra ngoài!

Thư Thanh Đồng: Thật không dám giấu, lúc đâm vào cái thuyền kia thật sảng khoái.

Trịnh Vân Hạm: Đại tẩu đua thuyền thật lợi hại!

Trịnh Dục Trừng: Đại tẩu đua thuyền thật lợi hại!

Trịnh Dục Tinh: Đại tẩu đua thuyền thật lợi hại!

Trịnh Dục Đường: May mà ta đây nhanh tay, không thì cũng lăn ra ngoài rồi...

Hàng Nhã (vô cùng hào hứng mở túi nhỏ): Cô nương, ở đây còn rất nhiều áo choàng, có hổ nhỏ, hồ ly nhỏ, sóc nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro