Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Mãn ngủ một giấc ngon lành, lúc thức dậy còn không biết hôm nay là hôm nào, hiển nhiên cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì.

Hôn sự của nàng được định xuống một cách bất ngờ, ngay cả khâu chuẩn bị cũng rất vội vàng, Diệp phu nhân còn chưa thu xếp nha hoàn hồi môn cho nàng.

Diệp Mãn tỉnh dậy nhìn thấy trong phòng không có ai, liền ôm chăn ngẩn người ngồi ở trên giường, loại cảm giác chân tay luống cuống lại ập tới lần thứ hai.

Chợt phía ngoài cửa phòng vang lên một tiếng động nhỏ, Diệp Mãn hoảng sợ chui vào ổ chăn, nhắm chặt mắt lại giả bộ ngủ.

Tiếng bước chân tới gần đi cực nhẹ, như sợ quấy rầy người trên giường.

Diệp Mãn lặng lẽ híp một bên mắt, bất ngờ đối mặt với một nha hoàn có khuôn mặt tròn trịa, giờ còn giả vờ thì không biết xấu hổ rồi.

"Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ? Em là Tiểu Viên, được phái tới để hầu hạ thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu!" Tiểu nha hoàn thanh âm thanh thúy, tay chân nhanh nhẹn, nhưng lúc đỡ Diệp Mãn đứng dậy lại rất cẩn thận.

Diệp Mãn ôm chăn ngồi trên giường, thân thể ít nhiều có chút không khoẻ, lại vì không mặc quần áo nên cực kỳ không quen, chỉ hơi dịch mông đã phải nhăn mày.

Tiểu Viên lấy một chiếc áo lụa cho nàng khoác thêm, lại lấy nội y và váy quần mới tinh treo qua một bên, nói với nàng: "Em đi châm thêm nước, thiếu phu nhân nếu có gì căn dặn, bất kỳ lúc nào cũng có thể phân phó Tiểu Viên."

Trên mặt Diệp Mãn lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nàng ôn nhu cảm tạ, làm Tiểu Viên liên tục xua tay, đáp rằng đây là bổn phận của mình.

Tiểu Viên vốn là người bên cạnh Lý phu nhân được chuyển sang đây để hầu hạ tân phu nhân mới vào cửa của Thất thiếu. Cô nương này miệng mồm lanh lợi, làm việc cũng gọn gàng ngăn nắp, Diệp Mãn cảm giác bản thân trừ việc duỗi tay há mồm, còn lại chẳng cần làm gì cả.

Lúc Lý Ôn Kỳ trở về, Tiểu Viên đã hầu hạ Diệp Mãn rửa mặt chải đầu, đồ ăn vừa được gọi mang lên bàn, thời gian chờ không dài không ngắn.

Thấy Lý Ôn Kỳ ngồi xuống, Tiểu Viên liền bày biện ly chén đũa muỗng rồi đi ra ngoài chờ gọi.

Bởi vì thức dậy trễ, đã đến trưa mà Diệp Mãn vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Trước đó, Lý Ôn Kỳ đã cố ý phân phó với nhà bếp, giữa trưa tạm thời cứ an bài thực đơn như buổi sáng, làm thêm mấy món rau trộn dưa cải, tránh cho thịt cá quá dầu mỡ.

Trên bàn là một chén cháo gạo lứt đã được nấu mềm, Lý Ôn Kỳ mở nắp chén đẩy qua cho Diệp Mãn, ôn tồn hỏi nàng vài câu rồi mới động đũa.

Diệp Mãn không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là Lý Ôn Kỳ hỏi nàng mới mở miệng, trên bàn cơm cơ bản chỉ có thanh âm đũa muỗng va chạm với miệng chén.

Lý Ôn Kỳ ánh mắt lơ đãng, lại Diệp Mãn quan sát một cách rõ ràng. Hắn phát hiện lúc Diệp Mãn ăn cơm đều ăn từng thứ một, cho nàng chén cháo gạo lứt, nàng liền hăng hái uống xong cháo rồi mới động đũa gắp món khác.

Lý Ôn Kỳ bất giác cứng họng, ăn riêng như vậy chẳng phải là nhạt thì rất nhạt còn mặn thì sẽ quá mặn sao?

"Nàng nếm thử bánh bao chay đi, ăn kèm với món rau trộn này là hợp nhất." Lý Ôn Kỳ thấy nàng gắp bánh bao lên gặm không, liền gắp một đũa đồ ăn để vào chiếc đĩa kim loại trước mặt nàng.

Thấy Diệp Mãn ngay cả đồ trang trí món chính cũng ăn sạch, Lý Ôn Kỳ mới hiểu ra là do nàng quá câu nệ, cái nào đặt gần, tiện với thì gắp cái đó.

Tửu phường Diệp gia thanh danh không nhỏ, còn kết giao với quyền quý, lại dưỡng ra một nữ nhi nhát gan như Diệp Mãn cũng làm Lý Ôn Kỳ rất kinh ngạc.

Thế nhưng điều này lại làm Lý Ôn Kỳ nảy sinh cảm giác thương yêu, cảm thấy xem nàng ăn cơm cũng là một chuyện khá thú vị. Lúc hắn buông đũa xuống thấy Diệp Mãn vẫn còn đang gặm bánh bao, liền thay nàng gắp thêm đồ ăn.

"Nàng và ta đã thành phu thê, không cần quá câu nệ, muốn ăn muốn uống gì cứ phân phó với nhà bếp một tiếng là được, hoặc có thể trực tiếp nói với ta."

Diệp Mãn nghe Lý Ôn Kỳ nói rất nhiều, trong lời nói toàn là trấn an nàng làm thế nào để cùng người nhà ở chung, liền nghiêm túc gật đầu đáp ứng, sau đó lại cảm thấy chính mình không nói lời nào thì hơi thiếu lễ phép, bèn nhấp môi cẩn thận nhìn về phía hắn, nói: "Thiếp đã biết, thưa phu quân."

Nào biết Lý Ôn Kỳ nghe nàng xưng hô như thế, lại không hề vui sướng, còn chỉnh lại cho nàng: "Gọi ta là Ôn Kỳ."

Diệp Mãn sửng sốt, đôi mắt đen nhánh trong veo bởi vì sững sờ mà mở lớn, vừa lúc đối mắt Lý Ôn Kỳ.

Mắt Lý Ôn Kỳ hơi cong, "Gọi tên của ta là được, ta thích nghe."

Hắn luôn cảm thấy xưng hô "Phu quân" từ miệng Diệp Mãn luôn mang theo cảm giác tôn ti rất rõ ràng, đây là điều khiến hắn không thích nhất. Cha mẹ hắn, bao gồm cả vài vị huynh tẩu đã thành hôn chưa bao giờ xưng hô với nhau như vậy. Bọn họ đều gọi thẳng tên, nghe qua là thấy thân mật, Lý Ôn Kỳ đương nhiên cũng học theo họ.

Tính cách của Diệp Mãn thúc đẩy nàng có thói quen bảo sao nghe vậy, cho nên Lý Ôn Kỳ nói thế nào, nàng liền nghe lời làm theo.

Tuy rằng xưng hô kiểu này rất thoải mái, nhưng Lý Ôn Kỳ thấy dáng vẻ nàng nghe lời như vậy, vẫn có chút bất đắc dĩ.

Tục ngữ có câu con dâu xấu mấy cũng phải gặp cha mẹ chồng, Diệp Mãn tuy rằng đã làm tốt công tác chuẩn bị từ sáng sớm, nhưng khi chuyện tới trước mắt vẫn không khỏi khẩn trương.

Thời điểm nàng ở Diệp gia cũng ít khi giao tiếp với người khác, ngược lại thường nói chuyện nhiều nhất với thỏ con tiểu Tước Nhi mà mình nuôi, dù sao một mình lẩm bẩm sẽ không bị người khác quở trách nói sai.

Nàng cúi đầu xuống, luôn cho rằng suy nghĩ thầm trong lòng sẽ không bại lộ, không ngờ lại bị người tinh tường như Lý Ôn Kỳ nhìn cái là ra.

Chẳng trách Lý Ôn Kỳ luôn thích nhìn nàng, đúng là nàng có ý tưởng gì đều viết hết trên mặt, ngay cả khi thất thần phồng má cắn môi, Lý Ôn Kỳ đều biết nàng đang khó chịu chuyện gì.

"Cha nương và các vị huynh tẩu đều là người thông tình đạt lý, rất dễ ở chung, không cần quá khẩn trương. Mọi việc đã có ta giải quyết, nàng chỉ cần là chính mình là được."

Diệp Mãn khẩn trương vẫn hoàn khẩn trương, không hiểu rốt cuộc có chuyện lớn gì cần giao cho hắn giải quyết, nhưng được hắn nắm tay, nàng liền cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cũng ấm trở lại, lúc vào cửa cũng không đến mức răng run lập cập.

Lý gia con cháu thịnh vượng, dưới gối Lý phu nhân có tổng cộng bảy đứa con trai, hiện tại các huynh tỷ trên Lý Ôn Kỳ đều đã lập gia đình, có lớn có nhỏ tụ lại càng thêm náo nhiệt.

Diệp Mãn vừa vào cửa, đã bị rất nhiều gương mặt xa lạ cười khanh khách chăm chú nhìn, trong tay lại bắt đầu toát mồ hôi.

Lý Ôn Kỳ dẫn nàng đi bái kiến cha nương trước, sau đó lại giới thiệu huynh tẩu trong nhà theo thứ tự. Người tuy có chút nhiều, nhưng ghế ngồi xếp theo thứ tự, cũng không khó nhận diện lắm. Diệp Mãn một bên ngoan ngoãn gọi người, một bên lại sợ chính mình quên mất, nên lặng lẽ chú ý trang phục và trang sức bắt mắt trên người mọi người, bàn tay khuất dưới lớp áo lặng lẽ đánh dấu "Một hai ba".

Thời gian các huynh đệ Lý gia thành hôn đều không tính là sớm, tiểu bối ở đây chỉ có con trai Lý đại ca và một đôi huynh muội của Lý nhị ca đều đã hiểu chuyện, nữ nhi nhà Lý Tứ ca vừa mới tròn hai tuổi, được người lớn ôm ngồi trên đầu gối bi bô tập nói, lúc Diệp Mãn làm lễ chào hỏi, bàn tay nhỏ của cô bé bắt lấy vòng uyên ương trên cổ tay nàng tò mò lắc lắc.

Diệp Mãn liền cởi vòng tay ra cho tiểu hài tử chơi đùa, thật ra cũng có ý muốn tặng đi, chẳng qua nàng cảm thấy vòng tay này không phải đồ vật gì quý báu nên ngại mở miệng.

"Tam ca Ngũ ca không đến kịp, còn đang ở trên đường, ước chừng qua hai ngày nữa sẽ trở lại." Lý Ôn Kỳ dẫn Diệp Mãn ngồi vào ghế bên trái xa vị trí chủ tọa nhất, thuận tay nhặt một hạt hồ đào trong mâm đựng trái cây, bóp nát lột nhân quả ra cho nàng.

Diệp Mãn cầm ở trong tay, nhưng không dám ăn trước mặt mọi người. Lý Ôn Kỳ lại không để bụng chuyện đó, vẫn cứ lột hạch đào, lột hạt thông cho nàng.

Diệp Mãn thật sự nhận không được, lại không muốn phật ý hắn đem đồ vật thả lại chỗ cũ, liền cúi đầu dùng cái miệng nhỏ nhai cắn, tận lực để không phát ra âm thanh.

Mọi người tuy còn nói chuyện uống trà với nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng ánh mắt luôn như có như không lướt qua Diệp Mãn.

Lý phu nhân nhìn dáng vẻ Diệp Mãn phồng má ra sức ăn hạch đào hạt thông, thấy thú vị vô cùng, người nàng lại nhỏ xinh trắng nõn, thật sự đáng thương đáng yêu.

Chẳng qua thuận mắt thì thuận mắt, chuyện cưới nhầm chung quy lại vẫn là nhầm, Lý phu nhân còn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết, liền nhịn không được nhíu mày thở dài.

Diệp Mãn vẫn luôn không dám thả lỏng chính mình, nghe thấy Lý phu nhân thở dài, tựa như sóc con bị dọa hoảng, lập tức dừng động tác, ngẩng đôi mắt đen nhánh sáng bóng, cẩn thận nhìn qua chỗ bà.

Lý phu nhân nhìn thấy, trong lòng tự nhủ đứa nhỏ này thật sự làm người ta đau lòng, vội lộ ra một một nụ cười từ ái, "Ăn đi, hài tử! Ăn xong lại nói Ôn Kỳ lột cho con!" Dứt lời liền gọi người mang thêm ly trà hoa táo đỏ tới.

Những người khác cũng đều cười tủm tỉm, cũng không có ý trách cứ, Diệp Mãn lúc này mới nhàng thở ra, cầm tiểu hạch đào của mình lên.

Lý lục tẩu ngồi gần, thấy tướng ăn nàng đáng yêu, nhịn không được cũng lột hạt hạch đào cho nàng.

Diệp Mãn nhận lấy, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại mà kêu một tiếng: "Cảm ơn lục tẩu."

Lý lục tẩu lúc này tâm thoáng chốc mềm đến rối tinh rối mù, ôm ngực lộ ra vẻ mặt yêu mến, chọc cho vài vị tẩu tẩu khác cũng có chút đỏ mắt, muốn đi qua đút cho tiểu đệ muội mềm mại.

Lý Ôn Kỳ đối mặt với nhóm người ánh mắt như toát ra lửa, liền ném vỏ hạch đào trong tay, nhắc bọn họ tốt xấu gì cũng nói chút lời nên nói, đừng cứ nhìn chằm chằm vào người khác, cũng không phải đang xem khỉ làm xiếc.

Lý lão gia ho nhẹ một tiếng, thấy tầm mắt Diệp Mãn hướng lại đây, liền vuốt râu bày ra một biểu tình ôn hòa: "Hiện tại đều là người một nhà, Mãn Mãn về sau đừng coi mình là người ngoài, mọi việc đều có người trong nhà."

Diệp Mãn nhẹ giọng đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, lời nói của phu quân cùng công công đều không khác biệt lắm.

Mọi người nhìn vẻ mặt đơn thuần của Diệp Mãn, quả thật giống như không biết bản thân đã gả nhầm, bất giác lại càng thêm nghi hoặc, hiện giờ chỉ có thể chờ Minh Bình tìm hiểu tin tức ở bên kia mới biết được.

Nhưng Vinh Tranh không thể trầm ổn giống như Lý Ôn Kỳ, người muốn cưới vốn là người hắn ta vẫn luôn ái mộ, bây giờ đã sai quá sai, há có đạo lý đâm lao phải theo lao.

Vinh Tranh sau khi trở về lập tức đem việc này báo cho tiêu cục Dương Thiên. Tính tình Mục lão cha vốn nóng nảy, giọng lại lớn, lập tức gào cho mọi người đều biết, sau đó liền chỉnh đốn đệ tử trong tiêu cục mình tới cửa đòi giải thích.

Lý Ôn Kỳ nghe người gác cổng nói tình huống bên ngoài, liền quay đầu nói nhỏ với Diệp Mãn vài câu, rồi phân phó Tiểu Viên: "Mang Thiếu phu nhân trở về phòng trước đi."

Những người còn lại trong nhà cũng có linh cảm có người tới công chuyện rồi, sắc mặt đều biến đổi, nào có khoan khoái giống như vừa rồi.

Lúc hai nhà kết thân, Mục lão cha lúc nào cũng câu trước là thông gia, câu sau cũng thông gia, hôm nay vừa vào cửa liền lộ ra vẻ mặt hung dữ, hoàn toàn không để ý đến sự lấy lòng của phu thê Lý gia, rảo bước ngồi phịch xuống, bàn tay như quạt hương bồ đập lên mặt bàn làm cho ly chén rung bần bật, "Khuê nữ của ta rõ ràng gả đến Lý gia, vì sao giờ lại tới Vinh gia?"

Mục lão cha cảm thấy dù người có hồ đồ đến mức nào cũng không thể làm ra việc này, chắc chắn là Lý gia kết phường lừa dối, nên giọng nói tràn đầy ý tứ chất vấn.

"Mục lão bớt giận, ở giữa quả thật có chút chuyện, ngay cả chúng ta cũng chưa thể làm rõ." Lý lão gia nhẹ giọng khuyên bảo, để những người khác tạm thời đi ra ngoài, chỉ chừa lại Lý Ôn Kỳ.

Đối với thông gia, Mục lão cha cũng không tiện nổi nóng, nhưng đối với Lý Ôn Kỳ - người vốn là con rể mình thì không khách khí, chỉ thẳng vào hắn nói: "Tiểu tử, có phải ngươi không cam lòng cưới khuê nữ nhà ta, ngầm giở trò quỷ đúng không?"

So với Mục lão cha giọng nói hùng hậu, Lý Ôn Kỳ không nhanh không chậm đáp: "Tiểu chất không dám lừa gạt, chỉ là sau hôn lễ mới biết mình nâng nhầm người, sự tình liên quan đến thể diện các nhà, xin thứ cho tiểu chất tự chủ trương. Hiện giờ sự cũng đã thành, nếu như lộ ra, tổn thương nhất không thể nghi ngờ chính là thể diện của Mãn Mãn và Thanh Sương cô nương, đến lúc đó tin đồn sẽ không nằm trong tầm khống chế của chúng ta nữa. Bất quá Mục lão yên tâm, những chuyện đã đáp ứng với tiêu cục trước đó, Lý gia tất nhiên sẽ không chối từ, Thanh Sương nếu có điều khó khăn, ta nhất định việc nhân đức không nhường ai."

Lý Ôn Kỳ chỉ với mấy câu nói đã chặn ngang hỏa khí của Mục lão cha, ông nghẹn rồi lại nghẹn, chỉ có thể tiếp tục đập tay xuống mặt bàn.

"Buồn cười! Thật là hoang đường! Chưa từng nghe thấy!" Mục lão cha liên tiếp xuất khẩu thành câu, sau đó lại chỉ về phía Lý Ôn Kỳ, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Hiền chất à, không phải ta nói với ngươi rồi sao, ngươi cũng đã biết mình thú sai rồi, sao cứ nhất nhất phải sai đến cùng hả!"

Bây giờ thì hay rồi, gạo đã nấu thành cơm, cho dù có đem người đổi lại đây, Vinh gia kia há có thể đổng ý?

Lúc đến đây, nhóm người Mục lão cha đã đem tất cả chủ ý thương lượng qua một lần, thật sự ngoài đâm lao theo lao ra thì không có lựa chọn nào khác.

Mục lão cha cũng biết rõ tính tình con gái mình, nếu có thể bình an vô sự với tiểu tử Vinh gia thì tốt, còn không kết cục sẽ là một tờ hưu thư chấm dứt mọi chuyện.

Nghĩ đến đây, Mục lão cha không nhịn được thở dài, quan hệ thông gia đang yên lành giờ lại thành ra thế này, sớm biết vậy thà không gả còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro