Chương 36 : Người muốn thành tài phải nỗ lực rất nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( Ôi cuối cùng cũng thi xong, giờ ta sẽ quay trở lại Edit tiếp. Xin lỗi các nàng vì chưa beta được nhiều chương )
Bên trong Lãnh Thúy Hiên,Tô Diêu đang cùng Mộc Chiêu Ngọc nhẹ giọng bàn bạc lễ vật dâng tặng cung yến.
Tại một nơi khác Mộc Trăn Trăn lại tức giận đến mức ném vỡ chén trà: "Mộc Chiêu Ngọc thật đúng là tỷ muội tốt với Mộc Ngưng Hoa, nàng ngày thường là kẻ chỉ lo thân mình,hôm nay cũng dám ngáng chân ta!"
Nàng đã âm thầm bóng gió việc không cho ai đến tham gia yến hội của Tô Diêu, lại cố ý kêu các nàng lại đây cùng nhau uống trà muốn chê cười Tô Diêu, không ngờ Mộc Chiêu Ngọc xem ra không thèm để ý tới lời nàng nói, cảm giác này thật giống như việc nàng bị một cái tát hung hăng đánh vào mặt, nóng rát thật khó coi.
Đám tiểu thư xuất thân thấp không dám nói lời nào, Mộc Vãn Thanh chờ một lát chỉ có thể mở miệng khuyên bảo: "Minh Châu quận chúa không cần tức giận, chẳng qua chỉ là một cái Mộc Chiêu Ngọc, tính tình nàng muội muội cũng biết, ngày thường chỉ thích bo bo thân mình, làm việc cũng khác mọi người, chưa bao giờ muốn hòa hợp. Ai có thể biết trong lòng nàng nghĩ cái gì? Để cho hai người kia thưởng trúc cũng được, dù sao cũng lăn lộn không ra được sóng gió gì."
Mộc Trăn Trăn hừ lạnh một tiếng, nhưng tức giận trên mặt cũng đã dần dần giảm bớt.
Mộc Vãn Thanh nói tiếp: "Tỷ tỷ nghe nói quận chúa muốn ở cung yến lần này dâng tặng lễ vật cho Hoàng Thượng, không biết hiện tại đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
Nghĩ đến cung yến năm nay nàng có thể ở trên đại điện biểu diễn tài hoa,để Cố Viễn Du nhìn đến chỗ mà nàng xuất sắc, Mộc Trăn Trăn tâm tình tức khắc tốt hơn rất nhiều: "Hiện tại đã chuẩn bị gần xong, thời gian này còn cần luyện tập nhiều hơn, trong cung yến không thể mắc sai lầm."
Mộc Vãn Thanh cười nói: "Vậy cầu chúc quận chúa thể hiện ra phong thái khiến toàn trường yêu thích."
Sau khi thảo luận tốt về lễ vật dâng tặng trong cung yến năm nay của Hoàng Thượng, Tô Diêu cùng Mộc Chiêu Ngọc bận rộn hơn rất nhiều.
Mộc Khanh Thần thân thể đã tốt hơn,bây giờ chỉ còn chút ho khan, thân ảnh hắn có vẻ càng thêm đơn bạc.
Ở Thái Học Viện, chuyện hắn không biết chữ đã lan truyền ra bên ngoài, khiến cho hoàng cung có một phen chê cười thật lớn, thậm chí còn có một vài kẻ thái giám nói bóng gió,khiến trong lòng hắn phẫn hận ngày càng gia tăng.
Hắn gắt gao nắm chặt bút lông trong tay, sức lực mạnh đến nỗi có thể đem cán bút bẻ gãy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt giống như đang đối mặt với kẻ thù.
Tô Diêu đi vào nhìn thấy bức tranh ấy, đuôi lông mày nàng không khỏi giơ lên: "Nhị đệ làm gì vậy ? Đến cả tờ giấy này cũng đắc tội đệ sao?"
Mộc Khanh Thần đem bút lông ném sang một bên,xoa tờ giấy trước mặt thành một cục rồi vứt xuống đất.
Tô Diêu ý bảo Ngọc Phù ở ngoài đợi, nàng chậm rãi đi qua khom lưng đem tờ giấy nhặt lên.
Mộc Khanh Thần trong lòng quẫn bách,ngữ khí càng thêm cứng đờ: "Ngươi không phải nói rằng sẽ dạy ta viết chữ hay sao? Đúng là kẻ lừa đảo!"
"Hai ngày nay tỷ tỷ có việc phải làm nên không có thời gian tới đây. Tuổi còn nhỏ,sao lúc nào cũng tức giận như vậy?" Tô Diêu đem tờ giấy mở ra, nhìn chữ viết trên đó, không khỏi cười ra tiếng, "Haha, giun bò trên giấy cũng đẹp hơn chữ của đệ!"
Mộc Khanh Thần trừng mắt nhìn Tô Diêu, hô hấp có chút dồn dập, dẫn tới ho khan hai tiếng: "Khụ khụ...... Ai cần ngươi lo!"
Ngữ khí hắn không vui như cũ, nhưng lại không mang theo hận ý,trái lại có thêm một chút giận dỗi. Hắn có thể cảm giác được bên trong tiếng cười của Tô Diêu không mang theo trào phúng, chỉ đơn thuần muốn trêu đùa chính mình mà thôi.
"Được rồi, đệ mới bắt đầu viết chữ, có thể dựng thẳng lên đã không tồi, tỷ tỷ cũng không nghĩ đệ sau một đêm có thể  thành tài." Tô Diêu vừa nói vừa đi đến bên cạnh Mộc Khanh Thần, nàng lấy bút lông đặt vào tay Mộc Khanh Thần, "Cố gắng viết hai chữ để tỷ tỷ nhìn xem."
Mộc Khanh Thần không nhịn được liền dùng sức, đầu ngón tay hơi phiếm hồng: "Dù sao ta viết cũng không đẹp..."
Tô Diêu sắc mặt trầm xuống: "Những lời này đừng bao giờ nói nữa, tỷ tỷ nghe cũng không cao hứng, một khi không cao hứng thì sẽ thu thập đệ." Nàng đối với Mộc Khanh Thần chính là mang theo kỳ vọng lớn, đương nhiên sẽ không cho phép hắn sa ngã.
Tô Diêu nói xong liền giơ tay sửa đúng tư thế cầm bút cho Mộc Khanh Thần, sau đó nắm tay hắn, dùng sức lưu lại trên giấy bốn chữ to.
Ở giới giải trí lăn lộn, hơn nữa vì bóng ma tâm lý hồi nhỏ lưu lại, bác sĩ tâm lý phụ trách yêu cầu nàng phải tự luyện tĩnh tâm, kiên trì qua 6 năm, thời điểm nàng đóng phim đem kỹ năng này thi triển, giúp nàng có thêm không ít fans.
Mộc Khanh Thần sau lưng ngồi đến thẳng tắp, thân thể cứng đờ giống như cục đá, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên cánh tay Tô Diêu nắm, nguyên bản khuôn mặt tái nhợt lúc này đã hồng hồng, ánh mắt hung ác có vẻ đã nhạt đi rất nhiều.
Tô Diêu viết xong liền mang chữ viết trên giấy ngắm nghía, gật đầu đáp ứng: "Cũng không tệ lắm, trời thương những người cần cù, đệ biết bốn chữ này có ý nghĩa gì không?"
"Không...... Không biết." Mộc Khanh Thần vẻ mặt có chút ngốc nghếch, ngón tay Tô Diêu đã dời đi,ở nơi mà nàng đụng chạm, phảng phất cháy bỏng giống như lửa lớn.
"Ý nghĩa chính là người muốn thành tài đều phải nỗ lực rất nhiều,ông trời sẽ không bạc đãi đệ."
Mộc Khanh Thần không có phản đối gì, hắn lấy bút lông trên bàn ý đồ viết lại.
Tô Diêu luyện được chữ viết vô cùng xuất sắc, viết ra không giống như chữ của các nữ tử khác thanh mảnh tú lệ, chữ của nàng ngược lại lộ ra một loại khí thế sắc bén, hiện tại cổ tay nàng bị đau nên viết ra còn không đủ xinh đẹp, nhưng vài phần khí thế vẫn có thể nhận thấy.
Mộc Khanh Thần nhìn chữ viết của mình mềm oặt trên giấy, cảm thấy thật đúng như lời Tô Diêu nói, con giun bò so với hắn còn đẹp hơn.
"Chữ viết này không phải một sớm một chiều có thể luyện ra,giống như việc đệ mới khỏi bệnh, muốn ăn một ngụm trở nên mập mạp là tuyệt đối không thể. Tỷ tỷ chỉ cần đệ viết ra người khác có thể hiểu là được, đem những đồ vật trong khoảng thời gian này đệ được học mang lại đây, tỷ sẽ giúp đệ xem qua một chút, giải đáp một số kiến thức đệ không rõ."
Tô Diêu đã từng tiếp xúc qua cổ văn, nhưng dù sao nàng cũng là người hiện đại, không tinh thông nhiều lắm. Nàng chỉ có thể nói những ý chính, nhưng mấy thứ này cũng đủ để Mộc Khanh Thần học một thời gian. Hơn nữa nàng  không tính đem Mộc Khanh Thần bồi dưỡng thành học giả, nàng yêu cầu đối phương cần hiểu về đạo trị quốc, ngày sau khi hắn có quyền thế, sẽ có rất nhiều học giả vì hắn mà lót đường.
Nghe Tô Diêu giải thích ý nghĩa bên trong, Mộc Khanh Thần bỗng nhiên mở miệng: "Vì cái gì muốn ta đọc sách, hiện tại đọc sách sẽ có tác dụng sao?"
"Đọc sách?" Tô Diêu hơi hạ đôi mắt, đọc sách thật đúng là một con đường, dù cho có là cổ đại hay hiện đại, đọc sách, khoa cử, nhập sĩ, đều sẽ mang đến rất nhiều cơ hội. Nhưng đọc sách lại chẳng phải con đường duy nhất, có người cả đời đọc sách cũng không làm ra được cái gì, "Đọc sách là thủ đoạn đệ sẽ lợi dụng chứ không phải mục đích đệ muốn đạt đến."
"Thủ đoạn?"
"Đúng vậy..." Tô Diêu đang nói bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén loé lên một đạo ánh sáng, nàng đã nghĩ ra biện pháp đào hố Vinh Vương phủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro