Chương 38 : Tổn thương kẻ địch 1000 nhưng tự tổn hại đến 800

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( có 2 điều muốn nói trước với các nàng . Do số chương hơn 600 rất dài mà ta bò chẳng biết đến chừng nào mới xong nên ta nghĩ ra biện pháp khá khác người...)
+ Những chương nào ta cảm thấy bỏ được sẽ không Edit, thay vào đó là đặt link cv để các nàng vào đọc
+ Tóm tắt nội dung chương đấy cho những nàng nào lười và không thích đọc bản cv

***Tóm tắt nội dung chương 37 :
Tô Diêu tìm ra cách đào hố Vinh Vương phủ với việc viết những câu nói có ý đồ muốn triệu tập nhân tài để Mộc Khanh Thần nộp cho lão sư ở Thái Học viện . Lão sư đọc xong vô cùng kinh ngạc và dâng lên Hoàng Đế . Hoàng Đế truyền Sở Phi Diễn vào triều để bàn bạc về những câu nói này và vô cùng tức giận...
*** Link cv : https://wikidich.com/truyen/gian-phi-nhu-vay-da-kieu/chuong-37-dao-cai-ho-chon-diem-tho-W_VtZcQsRDmjHjJR

Trong hoàng cung,lửa giận của Hoàng Đế ngút trời.
Ngoài cung bên trong Ninh phủ, Ninh các lão Ninh Du đang nghe Danh Thần kể lại, trên mặt tràn đầy thần sắc phức tạp khó đoán : "Vì trời thành tâm, vì dân thành mệnh, đem thánh kế tuyệt hảo, vì muôn đời thái bình...Chí hướng này thật lớn! Danh Thần, những lời này xác định được nói ra từ Vinh Vương phủ?"
Danh Thần lắc đầu: "Tin tức điều tra khi trước chưa từng nghe nói bên trong Vinh Vương phủ truyền ra lời này, có lẽ là Vinh Vương còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để đem lời này truyền ra ngoài..."
Hắn không tự chủ nghĩ tới thế thân Mộc Ngưng Hoa - Tô Diêu, khoảng thời gian này hắn lại lần nữa cho người điều tra thân phận, mặc kệ là tra như thế nào cũng chỉ thấy nàng xuất thân từ thôn dã, không hề có chỗ nào xuất sắc.
Mẫu thân của nàng chính là nữ tử thôn quê,phụ thân nàng là tú tài, đọc được một ít kinh thư, nhưng thiên phú không nhiều, ở kì thi tú tài miễn cưỡng được một vị trí phía cuối, sau này thành thân sinh con, ở trong thôn dạy học viết chữ cho một ít trẻ con để trang trải cuộc sống.
Tô Diêu có thể đọc sách biết chữ chính là nhờ phụ thân nàng dạy dỗ.
Ninh các lão đi đến bàn gỗ, đem những lời này viết xuống giấy trắng, càng ngắm càng cảm thấy khí thế trong đó mạnh mẽ đến không dám nhìn .
"Những lời này nói ra không biết có thể thu nạp bao nhiêu nhân tài, Vinh Vương sẽ không nhịn được, hắn có thể kiềm chế đến bây giờ không tiết lộ dù chỉ là tiếng gió...thật sự làm người ta ngoài ý muốn."
"Ninh các lão, ngài nói những lời này liệu có phải Tô Diêu nói ra không?"
"Tô Diêu? Ngươi nói là tiểu nha đầu thế thân Mộc Ngưng Hoa?"
Danh Thần lắc đầu: "Có lẽ là thuộc hạ suy nghĩ nhiều,ý chí cao xa,lời nói trọng đại như thế làm sao lại xuất hiện trên người một nữ tử..."
Phụ thân Tô Diêu tài hoa bình thường, bằng không cũng sẽ chẳng từ bỏ khoa cử, một người như vậy có thể dạy dỗ ra tài nữ kinh hãi thế tục?
Ninh các lão giơ tay vuốt vuốt chòm râu, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa: "Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, Tô Diêu sau khi mang đến Vinh Vương phủ thì bị người trộm rót thuốc mất đi kí ức đúng không?"
" Người truyền tin quả đúng là nói như vậy, thuộc hạ xem qua biểu hiện của Tô Diêu, có phải nàng thật sự mất trí nhớ hay không vẫn còn cần thời gian để xem xét."
"Mặc kệ nàng đã quên thật hay làm bộ đi nữa, nàng cùng Vinh Vương phủ vốn không có chút huyết thống nào, đơn giản mà nói thì chính là lợi dụng, hơn nữa nàng tới Vinh Vương phủ không được mấy ngày đã vội vàng đi tới kinh đô,xem ra nàng không phải không có khả năng tiếp xúc bí mật của phủ Vinh Vương."
Danh Thần bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, nếu lời này từ Vinh Vương phủ, Vinh Vương sẽ nhẫn nại mà không nói ra,tình huống Tô Diêu còn là thế thân, dù cho thế nào đi nữa cũng sẽ không nói cho nàng biết."
Ninh các lão gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi vừa nói liệu Tô Diêu có phải thật sự mất trí nhớ đúng không?"
"Vâng."
Ninh các lão tươi cười mang theo vài phần tán thưởng: "Điều này há còn không rõ."
"Tô Diêu nhớ rõ quá khứ,mang theo cừu hận với Vinh Vương phủ,nàng tung ra những lời này chính là muốn treo trên đầu Vinh Vương phủ một cây đao! Cuối cùng những lời này được nói ra từ miệng ai cũng thật sự khó nói."
Hoàng Thượng tâm thần nghi kỵ cực cao, vốn vì Vinh Vương phủ đưa tới thứ tử con vợ lẽ mà canh cánh trong lòng, hiện tại còn có những câu nói muốn lập chí hướng này, đúng là muốn giang sơn rung chuyển, xã tắc bất an!
Vinh Vương phủ muốn đem thể diện của Hoàng Thượng dẫm lên mặt đất, Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
"Cái này chỉ sợ đả thương kẻ thù 1000 thì tự tổn hại đến 800." Danh Thần thổn thức.
Hoàng Thượng nghi kỵ Vinh Vương phủ, đồng thời cũng sẽ liên lụy đến Tô Diêu cùng Mộc Khanh Thần, Vinh Vương hiện tại thế lực khổng lồ, Hoàng Thượng nhất thời sẽ không có cách nào xử trí, nói không chừng sẽ đem tỷ đệ hai người các nàng trút giận,tính tình lão nhân gia hắn thực sự khiến người ta cân nhắc không ít, phảng phất giống như chuyện gì cũng có thể làm ra.
Ninh các lão trên mặt tươi cười nhạt nhẽo đi vài phần, cân nhắc một lát rồi đuổi Danh Thần: "Ngươi chạy nhanh trở về nói với Phi Diễn, bảo nó nghĩ cách đem bản thảo Tô Diêu viết tới đây cho ta nhìn một cái, ta hiện tại muốn vào cung một chuyến, tìm Hoàng Thượng chơi cờ."
"Lão gia tử, ngài gần đây tiến cung dường như rất thường xuyên nha?"
"Chuyện của người già như ta các ngươi không cần lo lắng, ngươi nhanh trở về nói với chủ tử ngươi. Còn phải giúp ta nói với nó một câu, Vinh Vương tạo nghiệt nhưng bá tánh vô tội,nói hắn chú ý đúng mực, chớ có làm mình hối hận."
Hoàng Thượng nhất định sẽ nghĩ cách phế bỏ Vinh Vương, sự tình Vinh Thành phát sinh nạn tuyết chính là thời cơ tốt nhất. Chỉ là không nên liên lụy tới bá tính vô tội....
"Vâng."
Trong An Phúc cư, Tô Diêu đang giảng sách cho Mộc Khanh Thần, thấy hắn mang theo bộ dáng thất thần, nàng ngừng lại hỏi: "Tỷ nói những thứ này đệ đã hiểu hay chưa?"
Mộc Khanh Thần phục hồi lại tinh thần: "Còn...Không có."
"Tại sao đệ lại mang bộ dáng thất thần như thế?"
"Ngươi...ta cho Cát Phúc đến truyền lời, ngươi đã nghe hay chưa?"
"Đệ là nói chuyện tỷ tỷ viết tờ giấy kia?"
"Đúng vậy. Hai ngày nay cho dù ở trong lớp cũng có người đề cập tới câu nói ấy, còn có người nói Vinh Vương phủ thật muốn xui xẻo. Số phận ta và ngươi cũng sẽ không quá tốt."
"Chúng ta từ khi nhập cung tới giờ có gì tốt sao?" Tô Diêu quay đầu đánh giá bố trí trong phòng Mộc Khanh Thần, so với lần trước đã có thêm không ít "Trong phòng đệ thêm không ít đồ vật, cảm giác như thế nào?"
Nhìn thần sắc Tô Diêu cười như không cười, Mộc Khanh Thần trong lòng có chút quẫn bách: "Ta dựa theo lời ngươi nói ra bên ngoài tìm người mượn."
"Điều này thật không tồi, da mặt thì đáng giá mấy quan tiền, quan trọng là để chính mình sống trong thoải mái."
"Ngươi còn chưa có trả lời ta đâu, tỷ sở dĩ nói ra những lời này, có phải tính kế Vinh Vương phủ hay không?"
"Không tồi," Tô Diêu hào phóng thừa nhận, "Vinh Vương phủ lực lượng khổng lồ, tỷ tỷ và đệ hiện tại giống như con kiến, căn bản không có biện pháp nào lay động, nếu không thể lay động căn cơ, vậy động tay chân ở một số việc nhỏ không đáng kể tới, thời gian dài sẽ có biện pháp quật nó ầm ầm ngã xuống !"
"Tuy rằng ta và ngươi đều hận Vinh Vương phủ, nhưng ở trong mắt người ngoài, chúng ta vẫn đều xuất thân từ đó ra."
Tô Diêu buông sách bưng lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Nếu có Vinh Vương phủ chôn cùng, cho dù là chết thì có thế nào? Chẳng lẽ lần trước thu thập đệ, đem lá gan của đệ làm nhỏ lại?"
Lời này tràn đầy phép thử, nàng thế nhưng không tính toán chôn cùng phủ Vinh Vương, nàng muốn sống lâu dài, nhìn những kẻ coi mạng người như cỏ rác một đám bị chơi xong!
"Ta mới không bị dọa đến!" Mộc Khanh Thần ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện hừng hực hận ý, "Nếu thật sự có thể vặn ngã Vinh Vương phủ, chính là khiến ta chết một trăm lần đều không sợ."
Tô Diêu nao nao, sau đó tươi cười: "Tốt, nhớ kỹ lời đệ vừa nói, chờ một ngày tỷ cần tới đệ, đừng bị dọa sợ đến đi không nổi."
"Ta sẽ không," Mộc Khanh Thần dùng sức cắn chặt răng, "Nếu ngươi thật sự có thể vặn ngã Vinh Vương phủ, ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi sai bảo!"
Hắn có thể hiểu được hiện tại chính mình lực lượng nhỏ yếu, đầu óc cũng không tốt, muốn báo thù còn phải rất lâu. Hiện tại có Tô Diêu mang theo thù oán với Vinh Vương phủ, nếu có thể mượn sức nàng, nói không chừng hắn thật sự có thể đợi đến ngày ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro