Chương 40 : Các ngươi không hề biết Sở tướng có biết bao nỗ lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Tô Diêu đổi tuyến đường mới phải đi vòng không ít, vì vậy nơi này cũng rất hiếm có người lựa chọn. Nàng đi một quãng thật dài trừ bỏ gặp vài cái cung nhân cũng không có đụng tới những người khác.
Cảnh sắc xung quanh lịch sự tao nhã, vì nghênh đón tất niên, trong cung chuyển đến một tảng mai lớn, đoá hoa kiều nộn nở rộ trên cành càng tămg thêm vài phần tiên tư ngọc cốt.
Nàng đang xem xuất thần bỗng nghe được Ngọc Phù bên người thấp tiếng kêu lên: "Tiểu thư......"
Tô Diêu ngẩng đầu, còn chưa mở miệng dò hỏi, bên cạnh chỗ cây mai lúc trước đã xuất hiện một lão giả nằm trên mặt đất kêu rên: "Ai u, thật muốn đau chết người."
Tô Diêu giữa mày hơi động, trong lòng dâng lên một cổ phòng bị nồng đậm, vừa rồi nhìn thấy thị vệ hai bên con đường đi mất, nàng lo lắng Mộc Trăn Trăn có ý định mưu hại nên mới lựa chọn đường này, chẳng lẽ ngay cả nơi đây cũng bị mai phục?
"Tiểu thư." Ngọc Phù có chút lo lắng, tiến lên đỡ lấy cánh tay Tô Diêu, nhẹ giọng nói, "Tiểu thư, bốn phía không có ai, nếu tiểu thư không yên tâm chúng ta liền trực tiếp rời đi."
"Ai u, chân ta bị chặt đứt, tiểu cô nương không tới hỗ trợ còn muốn rời đi, ngay cả tâm tư đồng tình cũng không có ?" Ninh các lão đánh giá Tô Diêu trước mặt, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Tiểu cô nương này lớn lên thật đúng là đủ các tiêu chí.
Một thân cung trang hồng hoa quảng lăng hai tầng thêu chỉ vàng, trên đầu trâm thoa khảm hồ điệp lục sắc, ánh mắt thanh thấu đen triệt, càng có vẻ thon dài hơn nữ tử bình thường, phụ trợ cho đôi mắt thêm phần uyển chuyển, rung động lòng người.
Mọi người đều khen nhan sắc Trân phi hoàn mỹ, nhưng chờ đứa nhỏ này hoàn toàn trưởng thành, chỉ cần một đôi mắt  cũng có thể đem nhan sắc người ta áp xuống!
Nhận thấy thái độ của Ninh các lão, Tô Diêu trong lòng hơi động, vị lão nhân này quanh thân là hơi thở ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng đánh giá, lại không chứa chút ác ý nào, trực giác mách bảo nàng đây không phải là người xấu.
Nàng vỗ tay Ngọc Phù, ý bảo buông ra, sau đó chậm rãi đi lên phía trước: "Lão nhân gia, trên mặt đất lạnh lẽo, người vì sao không cẩn thận té ngã? Ngọc Phù, mau tới hỗ trợ vị lão nhân này ngồi xuống."
Cách đó không xa chính là chỗ tiểu đình, Ngọc Phù nghe phân phó vội vàng tiến lên giúp Tô Diêu đỡ Ninh các lão đến trong đình.
"Thời tiết lạnh, lão nhân gia ngồi trên mặt đất cũng không biết bao lâu. Ngọc Phù, ngươi đi tìm chén trà nóng tới,để lão nhân gia uống một chút cho ấm áp thân mình." Tô Diêu vừa nói vừa lấy lò sưởi của mình đưa tới trước mặt Ninh các lão, tươi cười nhu hòa ấm áp, "Lão nhân gia, ngài mau dùng cho ấm."
Ngọc Phù lo lắng nhìn về phía Tô Diêu, tiểu thư một mình ở chỗ này có được không?
Tô Diêu hơi gật đầu, Ngọc Phù mới mang theo bất an rời đi.
Trong đình chỉ còn lại hai người bọn họ, Tô Diêu ý cười không dừng mở miệng: "Lão gia tử, người hao hết khổ tâm tìm con, chính là có chuyện gì phân phó?"
Ninh các lão trên mặt mờ mịt: "Cô nương nói gì vậy? Lão phu không hiểu ý của ngươi?"
"Ngài mới vừa rồi liên tiếp kêu đau, còn nói chân bị chặt đứt, nhưng người sắc mặt hồng nhuận, một chút dấu hiệu đau đớn đều không có, hơn nữa thời điểm con tiến lên đỡ, trên quần áo người còn mang theo khí nóng hổi, hiển nhiên là vừa ngồi bên này không lâu. Càng quan trọng là nếu chân người bị chặt đứt, con đỡ người từ chỗ cây mai bên kia đi đến nơi này hẳn đã sớm đứt hai đoạn?"
Vị lão nhân gia này diễn không tỉ mỉ, hoàn toàn không sợ bị nàng phát hiện, hoặc là sau lưng có chỗ dựa dẫm, hoặc là tiện tay thử một lần, nàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc mục đích là gì.
Ninh các lão đánh giá Tô Diêu một thân xinh đẹp bức người, trong lòng nhịn không được lần nữa tán thưởng, cô nương này không chỉ có ánh mắt tốt, học vấn tốt, ngay cả tính tình cũng là nhất đẳng, nếu cùng Phi Diễn ở bên nhau, trai tài gái sắc, châu liên bích hợp, mỗi lần nhìn đều làm người ta thư thái.
"Tiểu cô nương không biết lão nhân gia cũng cần sĩ diện hay sao? Lại có thể nói trắng ra như thế?"
Tô Diêu nhịn không được bật cười, đôi mắt nàng phản chiếu đoá hoa mai xinh đẹp lay động lòng người: "Đó là con không đúng, con xin hướng lão gia tử bồi một cái." Nàng nói xong vội đứng dậy hành lễ với Ninh các lão, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp.
Ninh các lão cười ra tiếng, tiểu nha đầu này thật khiến người ta yêu thích, tính tình nàng cũng hoạt bát. Thật tốt, Phi Diễn tính tình chính là quá nặng nề, có cái nương tử như vậy, vừa lúc có thể điều tiết.
"Tiểu nha đầu, con có biết ta là ai?"
"Lần trước con ở trong cung, nghe thị nữ chiếu cố con nói rằng kinh đô có Thần Tiên Sống, hiện giờ đã thọ 90, ngài ấy đã từng đảm nhiệm chức vị đế sư, tài học cao xa,làm quan không tham luyến quyền thế, vì bá tính lo ưu. Tính tình yêu thích du ngoạn sơn thủy, là nhân vật được người khác hâm mô. Nhưng con lại coi lão gia tử mang một thân khí độ bất phàm, người sẽ không phải chính là vị Thần Tiên Sống này chứ?"
Ninh các lão trên mặt ý cười càng đậm, chòm râu cũng không xoa nữa, nhìn Tô Diêu mang theo ánh sáng: "Tiểu nha đầu con tuổi không lớn nhưng ánh mắt cực tốt. Không tồi, lão phu đúng là Ninh Du."
Tô Diêu vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ với Ninh các lão: "Ngưng Hoa gặp qua Ninh các lão, mới vừa rồi nếu con có đắc tội, vẫn mong ngài không lấy làm phiền lòng."
Tô Diêu ngay từ đầu đã hoài nghi vị này có phải là Mộc Trăn Trăn thiết lập bẫy rập hay không. Nhưng xem lão giả bộ dáng tuổi rất lớn, có thể ở hoàng cung điều động thị vệ, khiến nàng suy đoán đến người kia mới dám mạo hiểm đánh cuộc một phen, không nghĩ tới, bầu trời thật sự là rớt ra vật báu.
" Không cần đa lễ, cô nương vẫn nên gọi ta một tiếng lão nhân gia."
Tô Diêu thấy Ninh các lão nói chuyện thực lòng, nàng mới hơi thả lỏng, chỉ là tươi cười vẫn có vài phần câu nệ: "Ninh các lão, người đã vào cung rồi, Sở...Những người khác hẳn là cũng tới không sai biệt lắm, con có phải đi chậm hay không?"
"Không nóng nảy, mỗi năm cung yến Sở thừa tướng đều là người cuối cùng đến, có hắn như vậy, cô nương tự nhiên cũng không cần lo đi muộn."
Tô Diêu cúi đầu, bên tai nàng nổi lên một tia hồng nhuận: "Con...Con làm sao có thể so sánh với Sở tướng gia, thân thể không tốt lại trăm công nghìn việc...Tới trễ là điều đương nhiên."
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại thấp giọng nỉ non một câu: "Hôm nay tuy rằng thời tiết sáng sủa, nhưng càng lạnh hơn hôm trước, thật dễ dàng làm người khác ho khan..."
Ninh các lão bỗng nhiên nhớ tới Danh Thần đã từng nói: Giả đích nữ kia thế nhưng tuyên bố muốn ôm chân chủ tử...Còn nói nàng đã khuynh mộ từ lâu
Nếu điều này là sự thật, vậy đúng là Phi Diễn nhặt được bảo vật.
Ninh các lão nhìn khuôn mặt diễm lệ của Tô Diêu, lại nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Sở Phi Diễn, hài tử hai người này sinh ra quả thực...Ai u, tưởng tượng đến liền không khống chế được muốn cười ra tiếng ( Má, đoạn này cười ẻ với Ninh các lão luôn á )
"Đúng vậy,mấy ngày nay thời tiết lạnh, Hoàng Thượng lại sai sự nhiều việc,Phi Diễn thân thể không tốt còn phải nhọc lòng cứu tế Vinh Thành, hắn mệt đến nỗi nằm liệt trên giường không dậy. Nhưng hôm nay là cung yến, Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ không cho bất kỳ kẻ nào vắng mặt, điều này thật sự khổ cho hắn."
Tô Diêu nghe lời này, giữa mày không khỏi nhăn lại, khuôn mặt mỹ lệ tăng thêm vài điểm điểm u sầu, làm người xem lo lắng: "Tướng gia hẳn là nên bảo trọng thân thể......"
"Ai, nhưng ai có thể khuyên bảo hắn đây?" Ninh các lão tận lực giúp Sở Phi Diễn tranh thủ đồng tình, càng nói càng thê lương, "Cô nương tới kinh đô thời gian cũng không ngắn, những lời đồn đãi vớ vẩn hẳn đã nghe không ít, những người đó toàn là một đám ghen ghét Phi Diễn tuổi trẻ địa vị cao, nghĩ mọi cách bôi đen hắn, bọn họ nào biết làm Thừa tướng khổ sở ?"
Tô Diêu xoa ống tay áo, trên mặt thần sắc đau lòng càng đậm: "Đúng vậy, bọn họ cũng không biết tướng gia có bao nhiêu nỗ lực..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro