Chương 41 : Thúc giục hôn phối chẳng phân biệt niên đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( Các nàng thông cảm giúp ta nhé, chưa có thời gian beta nên đôi khi sẽ mắc lỗi diễn đạt hoặc các từ Hán Việt. Sau khi Edit xong sẽ beta sau huhu )
Thấy Tô Diêu khen ngợi Sở Phi Diễn, Ninh các lão trong lòng vô cùng vui vẻ: Thật là hấp dẫn, tiểu tử thối Danh Thần cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, lão nên quay đầu giúp hắn nói lời hay để hắn có cơm ăn. Không vì trừ bổng lộc mà khiến hắn đói chết nơi đầu đường xó chợ.
"Ngưng Hoa, hai ngày nay trong cung rộn ràng nhốn nháo, con hẳn là biết việc gì xảy ra?"
Tô Diêu gật đầu, thần sắc có vẻ trùng xuống: "Vâng, con đã nghe nói qua. Khanh Thần hỏi con vì sao phải đọc sách, trong đầu con đột ngột nhớ ra một câu nói, lúc ấy con cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng khích lệ nhị đệ một chút. Không nghĩ tới sẽ gặp một hồi phong ba, may mắn là Hoàng Thượng anh minh thần võ, khoan dung nhân lượng."
Ninh các lão mỉm cười: "Con văn thư hào sảng, tính tình cũng nhu hòa linh động, lão phu gần đây gặp một chút phiền toái, không biết con có thể giúp đỡ hay không?"
Nàng đang lo không có cơ hội tiếp xúc với Sở Phi Diễn,ân sư Ninh các lão lại đưa tới cửa, đừng nói giúp một cái, mười cái nàng cũng làm!
"Ninh các lão cứ nói đừng ngại, chỉ cần trong khả năng con nhất định sẽ hỗ trợ hết sức."
"Lão phu tuổi tác đã cao, hiện giờ ở phủ nhàn rỗi, luôn cảm thấy bản thân ăn không ngồi rồi, nên nói với Hoàng Thượng để lão phu quản lý Tàng Thư Các trong cung. Nay Hoàng Thượng đã chấp thuận, năm sau sẽ bắt đầu tu sửa, con có bằng lòng tới giúp lão nhân gia bơ vơ không nơi nương tựa này hay không ?"
"Ninh các lão, người nếu muốn tu chỉnh Tàng Thư Các, không biết sẽ có bao người nguyện ý giúp đỡ, con còn muốn ở lại hậu cung học tập quy củ, muốn thường xuyên ra vào Tàng Thư Các là không có khả năng."
"Tàng Thư Các thanh tĩnh, rất nhiều sách cổ yêu cầu cần được phơi nắng, nơi này chẳng có chỗ tốt gì, vừa tốn thời gian vừa lao lực, những kẻ xu nịnh lão phu vốn chướng mắt, hôm nay trò chuyện với cô nương thật vui. Cô nương nếu là nguyện ý, lão phu sẽ nói với Hoàng Thượng một câu,cho cô nương đảm đương giúp đỡ."
"Con đọc kinh thư không nhiều, giúp Ninh các lão tu bổ sách cổ thì làm không nổi, hỗ trợ dọn kinh thư rồi phơi nắng, rửa sạch vẫn có khả năng."
"Được, một lời đã định." Ninh các lão rất cao hứng, "Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta hiện tại đi tới bên trong đại điện thôi."
"Vâng."
Ngọc Phù bưng nước trà vốn định mang lại thì bị Danh Thần ngăn trở, lúc sau nhìn thấy Tô Diêu bình an không có việc gì đi ra, nàng mới nhẹ nhàng thở: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ?"
Tô Diêu hơi lắc đầu: "Không có việc gì."
Không chỉ có không có việc gì, còn rất tốt.
Muốn đi đến đại điện vẫn cần qua một đoạn đường, Danh Thần bên kia lo lắng Ninh các lão mệt mỏi, trực tiếp cho người an bài kiệu liễn.
Ninh các lão trừng mắt nhìn Danh Thần: "Ngươi cái tiểu tử này,có phải đang cảm thấy lão phu tuổi lớn, chút đường nhỏ này đều không thể đi qua? Ngưng Hoa nha đầu, con đi cùng lão phu hay tự đi đến?"
Tô Diêu mỉm cười lắc đầu: "Đa tạ Ninh các lão, hôm nay hoa mai nở rộ, cảnh sắc rung động lòng người, con còn muốn chạy đi xem."
"Vậy cũng tốt," Ninh các lão không cưỡng cầu, hiện tại quá mức khoa trương cũng không tốt, miễn cho Hoàng Thượng lại suy nghĩ nhiều, "Con đi chậm một chút, Phi Diễn hẳn còn ba mươi phút nữa mới đến hoàng cung."
Tô Diêu bên tai đỏ lên, hơi cúi đầu đáp: "Dạ, đa tạ Ninh các lão."
"Được, lão phu đi trước đây."
Nhìn Ninh các lão lên kiệu liễn, Ngọc Phù mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nàng đặc sắc nhìn Tô Diêu: Ninh các lão tuy rằng tính tình bình đạm, nhưng thân phận và địa vị của lão nhân gia rất cao, cặp mắt mang theo ôn hoà nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì sẽ bị phơi bày tâm tư, hơn nữa Ninh các lão lại có quan hệ với Sở tướng gia, càng không có người dám đem tâm tư động lên trên đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ vừa rồi ở nơi xa nhìn thấy người cùng Ninh các lão trò chuyện với nhau thật vui vẻ?"
"Từ xưa đến nay, các trưởng bối tâm tư đều vô cùng hài hước."
Cho dù là cổ đại hay hiện đại, các trưởng bối trong lòng đều giống như nhau. Ở niên đại này mười mấy tuổi đã có thể cưới vợ sinh con, Sở Phi Diễn năm nay 25 tuổi, không chỉ không cưới vợ, ngay cả nữ tử bên người đều không có, vì là thật tình yêu thương Ninh các lão chỉ sợ đã chờ không kịp.
Ngọc Phù có chút không rõ lí do, nhưng nhìn Tô Diêu không có ý định giải thích, nàng cung kính cúi đầu đi theo bên cạnh đi về hướng cung điện.
Dọc theo con đường Tô Diêu đi rất chậm, Ngọc Phù nhìn thời gian trôi, không khỏi mở miệng nhắc nhở: "Tiểu thư, mới vừa rồi nói chuyện cùng Ninh các lão đã chậm trễ một chút thời gian, người hiện tại xem như đã..."
Tô Diêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ : "Không cần nóng nảy."
Nếu Ninh các lão đã nhắc nhở với nàng thời gian mà Sở Phi Diễn đến, vì trong lòng nàng khuynh mộ, cho dù là mạo hiểm đi trễ yến hội, nàng chắc chắn vẫn lấy thâm tình tiếp cận Sở Phi Diễn, muốn thành công đều phải trả giá không ít.
Mắt thấy yến hội sắp bắt đầu, Tô Diêu rốt cuộc cũng xuất hiện.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã có thể nghe được tiếng đàn sáo.
Tô Diêu hít vào một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, cường điệu rằng mình đang nhìn Sở Phi Diễn đầy yêu thích, nguyện ý vì hắn làm đủ chuyện ngu ngốc...
Dần dần thần sắc của nàng đã xảy ra biến hóa, tươi cười không chỉ mang theo độ ấm mà còn mang theo một tia e lệ, gương mặt nàng hơi phiếm hồng, cúi đầu ngẩng lên tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy người trong lòng.
Đối với người như Sở Phi Diễn, muốn đơn thuần dựa vào diễn kịch để lừa gạt quả thực là khó giống như lên trời. Vì vậy điều đầu tiên nàng cần làm đó là dối gạt chính mình, luôn tự nhủ rằng bản thân nàng có cảm tình với hắn, có vậy mới đạt được hiệu quả.
Đúng lúc này, từ xa nghe được một loạt thanh âm hành lễ thỉnh an.
Đôi mắt Tô Diêu vốn dĩ trong suốt càng thêm long lanh, giống như sao trời rạng rỡ lấp lánh lộng lẫy mà loá mắt.
Danh Thần sau khi đưa Ninh các lão đến đại điện, một lần nữa trở về bên cạnh Sở Phi Diễn. Đi từ xa đã nhón chân mong chờ Tô Diêu.
Nghĩ đến Ninh các lão lôi kéo hắn dặn dò nhiều lần, Danh Thần cắn chặt răng, mở miệng nói: "Chủ tử, Mộc tiểu thư ở phía trước."
Sở Phi Diễn ánh mắt có chút dừng,chuyện Ninh các lão mang theo Danh Thần hồ nháo ở trong cung hắn đã biết, đơn giản nếu lão gia tử cao hứng thì cho Danh Thần theo ngài ấy chơi, Tô Diêu kia cũng không ngốc đến mức làm ra chuyện gì đó mạo phạm.
Danh Thần nói xong bỗng cảm giác cổ chợt lạnh, vội vàng cúi đầu lui ra phía sau hai bước, cách xa Sở Phi Diễn.
Nhìn thấy Sở Phi Diễn đã đi đến trước mặt, Tô Diêu vội vàng uốn gối hành lễ: "Gặp qua Sở tướng gia."
Đã tới gần đại điện, người xung quanh có không ít, mọi người hành lễ với nhau, không rõ ai nói cái gì.
Nhưng lúc này đây, Sở Phi Diễn lại nghe được rõ ràng thanh âm của Tô Diêu truyền tới, thanh âm này réo rắt, không mang theo chút sợ hãi nào, ngược lại mang theo lưu luyến, xuyên qua gió lạnh rơi vào trong tai sinh ra một tia ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro