Chương 2: Đêm xuân (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao nam nhân này có thể là phu quân của nàng được cơ chứ? Không phải Tô Phùng An chết rồi à?

Trừ phi, hắn là quỷ...

Du Uyển Nhi bình tĩnh lại, tiếp tục nói chuyện với hắn: "Ta còn chưa nhìn thấy ngươi bao giờ, ngươi lấy gì chứng minh mình là Tô Phùng An?"

Nam nhân nắm tay nàng, vuốt ve mặt nàng: "Nàng có thể sờ mặt ta."

Đầu ngón tay nàng sờ từ trán xuống, sờ lên đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thắng, đôi môi mỏng đẹp.

Sờ hình dáng khuôn mặt này, đây chắc chắn là một nam nhân vô cùng tuấn tú.

Nhưng tại sao cơ thể hắn lại lạnh đến vậy?

Không có chút độ ấm nào, chỉ có thể là người chết.

Hắn thấy nàng ngây người, bật cười thành tiếng: "Nương tử, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đừng lãng phí thời gian đẹp như vậy."

Hơi thở của nam nhân xa lạ bao trùm nàng, nàng ở trong lòng hắn giống như con thỏ bị bắt được, co người lại, hai mắt rưng rưng, khó mà không hoảng loạn trước việc nam nữ.

Càng sợ hơn là, không biết đối phương là người hay quỷ.

Ngón tay hắn lạnh vô cùng, vuốt ve đường cong cơ thể tuyệt đẹp như đang mân mê một vật bằng sứ xanh vô giá, đợi khi chạm đến u cốc giữa hai chân thiếu nữ, đột nhiên luồn vào khe huyệt chật hẹp không chút thương tiếc, làm nàng đau đớn.

Nàng nói như đang van xin: "Đừng, đau..."

Hắn như đang kiềm chế gì đó, giọng khàn khàn: "Đợi lát nữa sẽ thoải mái."

Hoa hạch nàng bị chà xát gây ra cảm giác ngứa ngáy, cảm giác kia vô cùng xa lạ, làm nàng luống cuống kẹp chặt hoa huyệt. Ngờ đâu ngón tay kia càng thăm dò sâu hơn, ngang ngược đâm chọc trong hoa huyệt, mật ngọt trong cơ thể bị quấy tràn ra ngoài.

Nam nhân đè nặng người nàng, hung khí lạnh băng chen vào giữa hai chân nàng, cứng rắn đặt vào hoa huyệt mềm mại.

Nàng có dự cảm xấu, dùng khuỷu tay đẩy ngực hắn ra, ngược lại bị năm ngón tay hắn đè lên đầu gối, hung khí đột nhiên vọt vào trong cơ thể mềm mại của nàng.

Đau, đau, đau...

Cơ thể đau như bị xé rách thành hai nửa, nước mắt tràn ra như đê vỡ, được nam nhân dịu dàng hôn lên, hung khí vẫn còn đưa đẩy ra vào trong lối đi đang chảy máu,.

Hắn cầm tay nàng sờ lên bụng, mập mờ nói nhỏ: "Giờ phút này, ta ở trong cơ thể nàng, nàng có cảm nhận được không?"

Nàng sờ được hình dáng của một vật thô dài trên chiếc bụng đang phồng lên, nó nhấp nhô trong đêm tối theo động tác của nam nhân, chui ra chui vào cơ thể ngây ngô.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nơi riêng tư của hai người quấn chặt lấy nhau, đối phương còn là một nam nhân xa lạ, điều này làm nàng xuất hiện cảm giác kích thích khó tả.

Đau đớn dần giảm bớt trong lúc đâm chọc, loại cảm giác sung sướng như nước chảy lan ra khắp người đột nhiên biến thành thủy triều ập đến.

Thứ hung khí kia đâm lút cán, cảm giác duy nhất của nàng là như lạc vào sương mù, mọi thứ biến mất hầu như không còn.

Những chuyện tiếp theo, nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Ngày hôm sau, tỳ nữ hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Du Uyển Nhi suýt chút nữa không xuống được giường, cảm giác giữa hai chân vô cùng rõ ràng.

Thiếu nữ trong gương búi kiểu tóc của phụ nữ có chồng, mày cong như liễu, gò má ửng hồng như cánh hoa đào, đôi mắt long lanh như hồ nước thu, trên nụ cười toàn là ý xuân.

Có lẽ tân nương mới cưới nào cũng đều như vậy hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro