Chương 4: Bệnh nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ tay trắng nõn của Du Uyển Nhi bị một mảnh vải đỏ mỏng trói lại, cơ thể lả lướt yêu kiều bị nam nhân đè xuống, khó mà thoát được, da thịt trắng nõn vì tình dục mà ửng hồng như cánh hoa đào.

Đôi chân thon dài đặt lên bả vai dày rộng của nam chân, tay hắn nắn bóp cặp mông tròn trịa của nàng, lần nào côn thịt thô dài cũng đâm sâu vào cánh hoa sưng đỏ.

"Ưm ư... Căng quá... Chậm một chút... ứ á..."

Nàng không nhịn được mở miệng xin tha, mê man rên rỉ, bị bắt thừa nhận sự va chạm kịch liệt, yếu ớt như nhành hoa hải đường đong đưa trong gió.

Nam nhân liên tục đẩy vòng eo cường tráng, đâm thẳng vào tiểu huyệt làm dâm dịch chảy ra, đột nhiên điên cuồng đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, bắn tinh hoa tích tụ nửa canh giờ ra.

Khoái cảm ùa đến làm đầu óc nàng mơ màng, đợi lúc nàng tỉnh táo lại thì đã không thấy bóng dáng của nam nhân lạnh như băng kia đâu.

Mà dấu vết duy nhất còn sót lại là tinh dịch trắng đục được rót đầy vào người nàng.

Cảm giác nóng bỏng vô cùng rõ ràng.

...

Sau cái chết của tỳ nữ chết đuối dưới giếng không lâu, Tô Tĩnh Hiên sốt cao không khỏi, bệnh không dậy nổi. Tô Đàm không tiếc dùng một khoản tiền lớn tìm đại phu tốt nhất cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh phong hàn nhìn có vẻ rất bình thường này. Căn bệnh này của hắn như hòn đá rơi xuống hồ sâu, làm bầu không khí nặng nề của Tô gia càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Người hầu lén lút truyền tai nhau nhị công tử bị bệnh nặng là do oan hồn của đại công tử quấy phá. Thậm chí vào đêm hôm khuya khoắt, có người còn nhìn thấy bóng quỷ đong đưa cạnh miệng giếng có người chết chìm.

Dù sao Du Uyển Nhi cũng là đại tẩu (chị dâu) của người ta, ngại với lễ tiết nên đành đến thăm một lát. Lúc vào phòng ngủ thì thấy hắn vẫn đang ngủ say, nàng liếc mắt nhìn cho có rồi định rời đi thì bỗng nhiên bị Tô Tĩnh Hiên nắm lấy tay phải.

Hắn cho người hầu lui xuống, đôi mắt hẹp dài cong thành hình trăng non, môi mỏng tái nhợt mỉm cười, suy yếu nhìn nàng, nói: "Tẩu tẩu, tẩu đến rồi."

Du Uyển Nhi khách sáo nói vài câu, tìm bừa một lý do để rời đi.

Y nhíu mày, tủi thân than: "A, tẩu tẩu đừng đi, ta đau đầu lắm..."

"Ta đi gọi đại phu đến đây."

"Những đại phu đó toàn là kẻ vô dụng, chỉ cần tẩu tẩu xoa nhẹ là khỏi rồi."

Du Uyển Nhi bị kéo ngã ngồi xuống giường, gần sát tên nam nhân vô sỉ này, lòng bàn tay bị ép đặt lên cái trán nóng bỏng rồi di chuyển xuống sờ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của y.

"Uyển Nhi..." Tô Tĩnh Hiên nắm chặt tay nàng hơn, năm ngón tay mập mờ đan vào bàn tay nàng, xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, làm nàng chợt thấy hoảng hốt.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi chạy vào, mái tóc rối tung, trên mặt dính bụi, khóe miệng chảy nước bọt, gào lên: "Hiên Nhi... Hiên Nhi của ta... hức hức..."

Du Uyển Nhi vội rút tay ra, thấy mặt bà ta có vài nét giống Tô Tĩnh Hiên, trong lòng đoán người đàn bà điên nữ này là là Tần thị.

Bà ta ôm Tô Tĩnh Hiên vào lòng, đáy mắt xuất hiện vẻ chán ghét, đúng lúc bị Du Uyển Nhi nhìn thấy, nàng đột nhiên nghe thấy giọng Tô Đàm ở ngoài cửa.

Tô Tĩnh Hiên chỉ vào tủ đầu giường, ý bảo Du Uyển Nhi mau trốn vào đó.

"Đám cẩu nô tài các ngươi, sao dám để phu nhân tự tiện chạy ra ngoài, mau nhốt bà ta vào phòng nhanh lên." Tô Đàm nổi giận mắng đám người hầu ngoài cửa xong thì bước vào phòng, nhẹ nhàng hỏi Tô Tĩnh Hiên, "Con của ta, con có thấy đỡ hơn không?"

Tô Tĩnh Hiên lặng lẽ tránh khỏi Tần thị, để mặc người hầu kéo bà ta ra khỏi phòng, hắn dựa vào đầu giường, thở hổn hển nói: "Căn bệnh nhỏ này của con không đáng nhắc đến, con chỉ lo cho bệnh điên của mẫu thân thôi."

"Mẫu thân con bị ác quỷ kia tra tấn thành như vậy, sao cha có thể nhẫn tâm để con cũng..." Tô Đàm nắm chặt tay đấm vào bức tường trắng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Con đừng lo, ta đã mời một nhà sư có pháp lực cao cường ở Tây Vực đến rồi."

"Nhưng những nhà sư trước đó có đối phó được với ác quỷ đâu."

"Nhà sư này chắc chắn khác trước, ngày mai lên đường ra nghĩa địa đào hài cốt của ác quỷ kia lên, dùng nước bùn giam cầm hồn phách nó, để nó mãi mãi không được siêu sinh."

"Nhưng dù sao huynh ấy cũng là ca ca con, cách này tàn nhẫn quá."

Mặt Tô Đàm lộ vẻ nghi ngờ: "Chủ ý mượn tay thổ phỉ diệt trừ nó là của Hiên Nhi, tại sao bây giờ con lại mềm lòng?"

Tô Tĩnh Hiên cười nói: "Chẳng qua con chỉ nhất thời không đành lòng thôi."

Du Uyển Nhi trốn trong tủ đầu giường, nghe cuộc trò chuyện của hai cha con kia, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Có phải Tô Tĩnh Hiên cố tình để nàng nghe thấy chuyện này không?

Rốt cuộc mục đích của hắn là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro