Chương 11: Hộ độc chi tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Hộ độc chi tâm

Triển Hạo đều giọng khách quan nói sơ quan về Nhã Thuyền rồi từ từ mới bắt đầu vào chuyện chính.

Hãn Hải trong đầu chỉ nghĩ đến nghĩa phụ, căn bản không để tới những gì người nói.

Thì ra Nhã Thuyền là tài sản của Đạt Minh, vì sao mà cậu chưa bao giờ nghe nói đến, nhưng hiện tại thì không có thời gian để quan tâm chuyện này. Bây giờ cậu chỉ thấy được mình rất hạnh phúc mà thôi. Những năm trước hai mươi tuổi, nghĩa phụ chưa một lần ra mặt vì cậu. Học tiểu học thì nghĩa phụ chẳng quan tâm, cứ mãi ảo tưởng rằng nếu như ở trường học gây chuyện thì nghĩa phụ có hay không vì cậu mà ra mặt giải vây cho.

Hãn Hải không cho mình là một cô gái yếu ớt, nhưng hiện tại Triển Hạo tự mình đến trường đã đem hai mươi năm ủy khuất của cậu bồi thường a. Cậu vẫn cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, sợ rằng bản thân sẽ nhịn không nỗi mà chạy đến bên nghĩa phụ ôm khóc lớn một hồi.

Đến khi Triển Hạo đi vào chủ đề, Hoa Bân lại nhắc nhở Hãn Hải không được thất thố.

Hiệu trưởng thuật lại mọi chuyện một lần nữa, để quyết định cuối cùng lại cho Triển Hạo, lại nhìn qua Hãn Hải, đứa trẻ kia làm sao lại có chút lo lắng, sự tin tưởng của buổi sáng đâu rồi? Chẳng lẽ Triển tiên sinh làm cho nó sợ?

"Đả thương người, bất kính với lão sư, phạm vào nội quy của Nhã Thuyền, nếu vần đề nghiêm trọng có thể bị khai trừ."

Đằng Tuấn khiêu khích nhìn Hãn Hải như thể Minh chủ chắc chắn sẽ bảo vệ mình.

"Triển tiên sinh, em ấy là Chu Hãn Hải, gia cảnh bần hàn, bởi vì thành tích học cực kì ưu tú cho nên theo quy định được miễn học phí, đặc biệt được đưa đến khu A, còn được nhảy cấp. Thật sự là một nhân tài, tôi xem ngài có thể cho em ấy một cơ hội hay không?"

Nhìn đến Hãn Hải hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ ủy khuất thật khiến người khác đau lòng, cho nên Hiệu trưởng tranh thủ nói tốt cho Hãn Hải với Minh chủ.

Hiệu trưởng không hề biết Hãn Hải ủy khuất vì cái gì, khổ sở vì cái gì.

Đằng Dực nói: "Một sinh viên có dã tâm như vậy, thành tích cho dù có tốt thì cũng chỉ được bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối nát. Ta nghĩ Hiệu trưởng không nên vì một kẻ bất hảo như vậy mà phá hủy nội quy nhà trường."

"Thật vậy sao? Ta không tốt làm sao có thể sao sánh với lệnh công tử a!" Hãn Hải bỗng nhiên ngẩng đầu. Tâm tình cũng đã thu lại được rồi, cậu hiểu được, cậu không thể yếu thế hơn người ta. Vừa rồi thất thố cũng vì cậu đang cẩn thận làm nũng với nghĩa phụ mà thôi.

Triển Hạo nghĩ, 'Con hắn, làm sao có thể để kẻ khác khi dễ.'

"Các người đã xem lại camera chưa? Là ta sai sao? Không phải ta sai, tại sao ta không thể đi khi thầy chặn ta lại, thầy muốn động thủ đánh sinh viên vô tội. Vì tránh cho thầy sau này hối hận, ta ngăn cản một hành động sẽ làm cho thầy hối hận cả đời, như vậy là đối với thầy bất kính sao? Thật sự oan uổng." Nói xong không quên dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Triển Hạo.

Triển Hạo nếu không sớm đã quen với những trường hợp như vậy, chỉ sợ là sớm đã ôm đứa con làm cho mình phải cao ngạo này lại mất, không hỗ là con trai ta a! Hơn nữa ánh mắt kia, trước tiên là vì mình mà cầu xin tha thứ a! Biết rất rõ khi xong việc này tránh không khỏi một chút giáo huấn, thừa dịp quang minh chính đại kể ra ủy khuất, nếu không chỉ cần câu "Em ấy là Chu Hãn Hải..." chỉ sợ tiểu gia hỏa này sẽ vì bản thân mình mà thương tâm... Đứa con trai này, làm nũng, ủy khuất, mạnh mẽ, tàn nhẫn... thật là làm cho người khác không thể không đau lòng.

Đằng Tuấn biến sắc: "Hỗn đản, Chu Hãn Hải là thứ nhu nhược, dám làm không dám nhận, con mẹ nó."

"Làm càn! Đằng Dực, ngươi dạy con như vậy sao!" Triển Hạo tức giận đập bàn, gương mặt tức giận đủ làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều im lặng run sợ, không ai dám lên tiếng.

Đằng Dực không nghĩ đến Đằng Tuấn sẽ làm cho Minh chủ tức giận, vội quát: "Tuấn nhi, an phận cho ta."

"Ngẫu Nhiên, mở camera." Triển Hạo luôn thích lấy chứng cứ ra nói chuyện, không có chứng cứ chứng minh thì những gì nói ra cũng chỉ là bịa đặt. May mắn lần này vật chứng nhân chứng đều có, không còn giải thích thanh minh.

Ngẫu Nhiên nghe mệnh lệnh không dám chậm trễ. Chậm trễ? Sao hắn dám! Nếu để Thiếu chủ chịu ủy khuất, chỉ sợ Hình đường của Đạt Minh sẽ mở rộng cửa chờ hắn a. Lấy USB và chiếu lên bằng tốc độ nhanh nhất. Ngay lập tức trên màn hình đang chiếu lại những gì đã diễn ra khi đó. Tại hiện trường, mọi người đang kích động vỗ tay cổ vũ.

Đằng Dực đương nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy đoạn thu này, trên mặt bất giác đầy mồ hôi, nắm tay thành nắm đấm đến gân xanh đều nổi lên, hung hăng trừng mắt nhìn Đằng Tuấn. Đằng Tuấn chẳng hề để ý, dù sao Chu Hãn Hải tiểu tử này sống cũng không yên.

USB phát xong, người đầu tiên đứng lên nói là La Thủ Sơn, "Thực xin lỗi, Hãn Hải là vì ta nên mới gây nên xung đột với Đằng Tuấn. Ngày đó Đằng Tuấn muốn ta trước mặt mọi người quỳ xuống liếm giày hắn, ta không muốn, Đằng Tuấn muốn đánh ta, là Hãn Hải đã thay ta giải vây. Không nghĩ tới Đằng Tuấn không cam lòng khuất nhục, lại đến tìm chúng ta rồi mới xảy ra chuyện như vừa rồi. Hãn Hải không có lỗi. Nếu thật sự phải đuổi học, vậy thì hãy đuổi học ta đi." La Thủ Sơn một hơi nói hết ra mọi chuyện, mặt đỏ như quả gấc. Hắn hôm nay muốn bình tĩnh nói ra hết mọi chuyện. Không nghĩ tới vừa nói xong thì lại trở về như trước, vẫn luống ca luống cuống.

Cẩn thận nhìn Hãn Hải, quả nhiên, sắc mặt không tốt. Lời uy hiếp của Hãn Hải ngày hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, khó trách Hãn Hải tức giận như vậy. Nhưng là, ta vì muốn giúp ngươi a!

Hãn Hải thật tức giận, La Thủ Sơn, quả thật đầu gỗ.

Triển Hạo hứng thú nhìn con trai rồi lại nhìn La Thủ Sơn cuối cùng nhìn đến sắc mặt của phụ tử Đằng gia: "Thật vậy sao?"

Đằng Dực hận không thể trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội. Bây giờ ngoại trừ đứng yên bất động nhìn ra thật không biết nên làm thế nào.

Triển Hạo giận tím mặt: "Ỷ mình là người của Đạt Minh thì khi dễ bạn học, ra uy tác phúc, nghĩ rằng bổn Minh chủ vì giúp ngươi mà muốn ra oai. Cái gì chỉ cần một câu thì người ta sẽ chết. Dám can đảm bắt Hãn nhi quỳ xuống, ngươi quả thật ăn gan hùm gan báo. Đằng Dực, chuyện của con ngươi, ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không biết gì hết."

Đang lúc mọi người đang im lặng nghe mắng, Triển Hạo lại dời ánh mắt qua vị trí thầy Bành: "Không biết làm gương cho sinh viên, không điều tra mọi chuyện rõ ràng liền đưa ra kết luận, không một lời liền ra tay động thủ với sinh viên. Nếu ngươi thật sự động thủ, Hãn Hải nói không sai, điều này sẽ làm ngươi tiếc nuối cả đời." Triển Hạo nhìn một lượt mọi người rồi lớn tiếng nói: "Đạt Minh Thiếu chủ ta ngươi nói đánh là đánh?"

Hãn Hải kích động cực kì, ba thật sự...

Đạt Minh Thiếu chủ? Chu Hãn Hải? Trong phòng họp, ngoài hành lang, lầu 1, lầu 2, ngoài cửa sổ mọi người đều không tin vào những gì mình vừa nghe, nháo nhào cả hiện trường.

Phụ tử Đằng Tuấn thật không thể nào tin. Đằng Dực đã sống lâu trong giang hồ cũng bị dọa toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Đạt Minh Thiếu chủ Triển Hãn Hải tàn nhẫn thủ đoạn ra sao hắn rất rõ, hắn làm sao mà có thể cho rằng Chu Hãn Hải và Triển Hãn Hải một chút quan hệ cũng không có? Thiếu chủ không những là Đạt Minh Thiếu chủ mà còn là con trai của Chu Tiến, hắn gọi Chu Hãn Hải, thiên kinh địa nghĩa a!

Đằng Tuấn cũng ngây người, ly nước đang định lấy lên để uống liền không thể cầm nỗi. Ngây người một chốc, quên đi đầu gối có thương liền quỳ mạnh xuống. Đằng Dực lập tức nâng hắn lên ngồi xuống, nhìn Triển Hạo: "Minh chủ thứ tội, mạo phạm Thiếu chủ."

Hiệu trưởng cùng những giảng viên khác trợn mắt há hốc miệng, bốn mắt nhìn nhau. Thầy Bành nghĩ thấy mà sợ, lấy khăn tay lau mồ hôi đang đầy trên mặt.

Trong phòng hội nghị điều hòa đang mở như thế nào lại có thể ra mồ hôi!

Hãn Hải đi đến trước mặt Triển Hạo, trước mặt mọi người làm ra vẻ quỳ gối ngay cạnh ghế, ánh mắt có chút đỏ, cố gắng nhẫn xuống, nói: "Ba, thực xin lỗi, làm cho người phải quan tâm."

Triển Hạo nghe thanh "Ba", mà không phải là "Nghĩa phụ", trong lòng thực kích động không thế kìm chế xuống, nhưng chỉ nói một câu: "Ba biết! Ba sẽ không để cho con chịu ủy khuất."

Nhìn người đối diện sắc mặt trắng bệch: "Ai đúng ai sai, ở đây mọi người cũng đã rõ ràng. Cho dù nó là con ta, chân tướng ở ngay trước mắt ai dám đuổi học nó! Đằng Tuấn, mặc kệ ngươi là ai, nơi này không dung ngươi. Đằng Đà chủ, dẫn người trở về đi. Tính tình của lệnh lang nên giáo huấn một chút."

Đằng Dực chỉ có thể gật đầu xin vâng!

"Thầy Bành, tuy rằng việc thầy làm cũng không phải, nhưng Hãn Hải cũng không có lễ phép. Hãn nhi, hướng thầy Bành giải thích."

Hãn Hải tuy rằng không muốn nói, nhưng cũng biết ba vì muốn cho đối phương một bậc thang, cũng như muốn nói Minh chủ xử sự công bằng không thiên vị. 'Xem, con ta bị ủy khuất mà ta còn cho nó đi giải thích.'

Bĩu môi, đứng lên đi đến trước mặt thầy Bành, hơi hơi cúi người, giống như học sinh tiểu học vấn an. Đem câu 'Thầy, buổi sáng tốt lành' đổi thành 'thầy, thực xin lỗi.'

Thầy Bành nào dám tự cao tự đại, đây chính là Thái tử gia đích thực nha! Đành phải cười bồi nói rằng mình cũng không đúng.

Mọi chuyện trong phòng họp như vậy xem như đã xong, Hoa Bân kéo La Thủ Sơn ra khỏi phòng họp, nên tan thì cũng phải tan. Người vừa đi, Hãn Hải lập tức làm nũng, nói: "Ba, Hãn nhi nhớ người quá!"

Triển Hạo cười vuốt ve mặt con trai: "Gầy, có phải hay không lại không nghe lời, không chịu đúng giờ đúng bữa?"

"Nào có! Ba oan uổng Hãn nhi!" Hãn Hải nũng nịu, nói dối không chớp mắt.

"Nga, Ngẫu Nhiên, mở camera."

"A, đừng. Hãn nhi sai lầm rồi còn không được sao!" Vừa rồi USB kia là lấy từ camera ở căn-tin, công nghệ hiện đại chính là ghi hình lại Triển thiếu gia của chúng ta quá trình ăn uống mỗi ngày a. Triển thiếu gia sao còn dám chọc giận nghĩa phụ, đành phải thành thật nhận sai cầu xin khoan hồng. Huống chi, cậu còn có rất nhiều 'chứng cớ phạm tội' đâu. Bây giờ làm sao có thể làm nũng được a, chỉ có thể đành lòng nhận sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro