Chương 12: Đúng, cũng không phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đúng, cũng không phải

Phía tây bắc của trường đại học Nhã Thuyền, biệt thự đặc biệt "Nhất Tràng". Nói đặc biệt là vì từ khi xây xong đến nay chưa có ai từng ở đây. Sự xa hoa này chính là sự xa hoa bật nhất của học viện quý tộc này.

Hãn Hải đi theo Triển Hạo vào khu biệt thự. Tuy nói rằng không có ai từng ở đây nhưng lúc nào cũng có người quét dọn thành ra rất sạch sẽ, gọn gàng.

Hãn Hải trong lòng bất an. Vừa rồi khi ở trong phòng họp, nghĩa phụ nói nhỏ bên tai Ngẫu Nhiên gì đó rồi thấy Ngẫu Nhiên đi ra ngoài... Nhìn biểu tình khó xử của Ngẫu Nhiên, Hãn Hải cảm thấy lành ít dữ nhiều, nhất là khi nghe nghĩa phụ nói "Phiền Chu Thiếu gia đi theo ta" Làm cho Hãn Hải cả người đều run lên.

Tuy rằng đến đây là lần đầu tiên, nhưng Triển Hạo vẫn có thể tìm thấy thư phòng, từ từ ngồi xuống bàn làm việc.

Hãn Hải không đợi nghĩa phụ lên tiếng liền thẳng tắp quỳ xuống, thật cẩn thận quan sát nghĩa phụ, không có gì a! Như thế nào mà mình lại sợ thành như vậy?

"Ba..." Hãn Hải gọi, nhưng trong lòng sớm run sợ.

"Ân..." Nhẹ nhàng ừ một tiếng, Triển Hạo nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mà dựa vào lưng ghế. Thật sự là mệt mỏi! Vừa xuống máy bay liền chạy đến nơi này xử lí việc, yên tĩnh được một lúc thì mệt mỏi cũng dần đến.

Hãn Hải thấy nghĩa phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, biết là nghĩa phụ sinh khí, không dám gọi lần nữa, chỉ hảo hảo thật quy củ quỳ. Thời tiết quá nóng, Hãn Hải chỉ mặc một bộ đồ vận động cùng với nhiệt độ trong phòng khẽ rùng mình một chút. Nhìn điều hòa, mười độ. Đầu gối đang đặt ở sàn nhà lạnh lẽo, cậu rất rất nhớ đến tấm thảm mềm mại ở Chu gia. Từ sau khi nhận thức cậu, cho dù có làm sai, Chu Tiến biết trên đùi cậu còn thương cũ thì có phạt cũng sẽ không phạt cậu quỳ trên sàn nhà lạnh. Có đôi khi Hãn Hải bực bội cố tình phạt nặng chính mình, Chu Tiến thập phần bực mình kéo con trai vào thảm, làm cho cậu dở khóc dở cười.

Nhiệt độ trong phòng quá thấp, Hãn Hải nắm chặt tay lại cố chịu đựng, lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Triển Hạo: "Thế nào? Lạnh? Chịu không nổi?"

Hãn Hải buống vội nắm tay ra, nói: "Không, Hãn nhi chịu được." Rõ ràng rất muốn làm nũng cầu xin tha thứ nhưng khi nghe được giọng nói lạnh lùng của nghĩa phụ, tất cả những gì nghĩ muốn làm đều hóa thành không, thậm chí còn nghĩ đây có phải là một giấc mộng đẹp! Mời vừa rồi còn cùng baba đùa giỡn, vì sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?

Hãn Hải cúi đầu, trong thư phòng cực kì yên lặng, đến mức có thể nghe rõ được âm thanh của đồng hồ treo tường, thậm chí là hô hấp của Triển Hạo. Trong nháy mắt, không khí trong phòng lại trở nên lạnh, Hãn Hải tự giễu, còn hy vọng xa với cái gì nữa chứ... Nhưng cậu không nghĩ ra, vì sao vừa rồi nghĩa phụ lại bảo vệ cho cậu mà bây giờ lại trở về như trước đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy.

Thời gian dần dần trôi qua, không cần ngẩng đầu xem đồng hồ Hãn Hải cũng biết là đã được một tiếng. Đầu gối dần dần trở nên đau đớn, Hãn Hải vẫn nhắm mắt lại, âm thầm lấy tay xoa xoa đùi, vẫn là nhịn không được run rẩy.

Nghe được trước bàn có động tĩnh, Triển Hạo lấy điện thoại: "Ngẫu Nhiên, lấy đồ đem vào đây."

Cả người Hãn Hải run lên.

Ngẫu Nhiên đi đến, nhìn thoáng qua Hãn Hải đang quỳ trên mặt đất, dường như có chút không đành lòng nhưng vẫn phải đứa vật trên tay mình cho Triển Hạo.

Triển Hạo khoát tay, Ngẫu Nhiên cũng biết, lần này Thiếu chủ chắc sẽ khó qua nhưng mình ở đây thì Thiếu chủ sẽ khó chịu, chỉ hy vọng Thiếu chủ đừng hiểu lầm ý tốt của Minh chủ. Tối hôm qua khi Minh chủ nói sẽ dùng gia pháp với Thiếu chủ, tuy rằng rất đau lòng Thiếu chủ, nhưng cũng hiểu được dụng ý của Minh chủ, tất nhiên là thay Minh chủ chuẩn bị tốt dụng cụ trách phạt Thiếu chủ.

Ngẫu Nhiên cung kính lui ra, Hãn Hải nghe được nghĩa phụ hỏi cậu: "Ta đã bao lâu không phạt qua con?"

Trong mắt Hãn Hải hiện lên vẻ đau đớn, nhưng vẫn phải nói: "Hãn nhi không nhớ rõ." Có bao lâu không có trách phạt qua thì đồng nghĩa với việc xa nghĩa phụ bấy lâu, cậu làm sao có thể nhẫn tâm trả lời.

"Một năm ba tháng lẻ chín ngày." Triển Hạo thương cảm nói.

"Nghĩa phụ..." Hãn Hải muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng gọi một tiếng.

Nghĩa phụ? Không phải ba, chẳng lẽ vừa rồi đã làm tổn thương đứa nhỏ này sao? Nhớ lại vừa rồi mình lãnh đạm, đứa nhỏ này vẫn như trước mẫn cảm a!

Lúc trước bởi vì hoài nghi Chu Tiến không thương nó, tình nguyện im lặng phục vụ bên người để có thể tranh thủ yêu thương. Hiện tại lại muốn dùng cách này? Hừ! Chu Tiến không dạy con bỏ đi tật xấu này sao? Hôm nay giáo huấn con cũng không oan.

"Đã chịu trách đánh nhiều năm như vậy, tất cả đều đã quên hết?" Triển Hạo hung hăng cầm roi mây ném xuống trước người con trai.

Hãn Hải cuối cùng vẫn làm ba sinh khí, đúng vậy. Tại sao có thể quên? Nghĩa phụ hận ngươi, người làm sao có thể quên đi mối hận này. Cậu nghĩ đến khi đã thật sự trở thành cha con thì cho dù sau này có chịu gia pháp cũng sẽ không giống như trước, nhưng vì sao cái gì cũng không hề thay đổi? Quỳ gối trên sàn nhà, cố ý chỉnh điều hòa xuống thấp, vẫn ngữ khí lạnh như băng, bây giờ còn muốn dùng phương thức cũ mà trách phạt cậu sao? Thì ra cái gì cũng chưa từng thay đổi, chỉ là do cậu vọng tưởng mà thôi.

Hãn Hải hạ người xuống rồi mới nhẹ nhàng lê đầu gối, ngẩng đầu, hai tay giơ lên roi mây, đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày: "Hãn Hải biết sai rồi, thỉnh nghĩa phụ trách phạt."

Triển Hạo tiếp nhận, vung roi trong không khí, thanh âm phát ra làm cho lòng người chấn kinh.

Hãn Hải quỳ đưa lưng về phía Triển Hạo, cởi ra áo sơ mi trắng của mình, chỉnh tề để sang một bên. Đưa lưng về phía nghĩa phụ, trong ánh mắt toát ra một tia thất vọng nhưng không có nửa phần sợ hãi.

Lúc roi mây để ở trên lưng, Hãn Hải bỗng thấy được thật buồn cười, bởi vì cậu thậm chí còn không biết nhận sai như thế nào, chuyện ở trường học nghĩa phụ sẽ vì vậy mà đối xử thế với mình sao?

Một câu biết sai, mà lại không biết sai nơi nào.

"Sưu ba." Một roi mạnh mẽ đánh xuống làm gián đoạn suy nghĩ của Hãn Hải, đau quá! Cậu nhớ... Quá đau thở không ra hơi, nhưng vẫn quật cường chịu đựng. Nghĩa phụ trách đánh chưa bao giờ có thể đếm, bởi vì cho tới bây giờ đều là phát tiết vì nhớ thê nhi, khi nào nghĩa phụ nguôi giận, đánh mệt mỏi thì tự nhiên sẽ dừng tay.

Hung hăng mười roi trên lưng Hãn Hải tạo nên mười lằn hồng đậm, không hề gián đoạn mười roi, vết thương trên lưng mau chóng sưng lên, từ hồng chuyển sang đỏ sậm. Hãn Hải không hề động, đầu gối như có trăm ngàn con kiến cắn, lưng ngàn vạn lần đau đớn như lửa đốt, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng.

"Ba ba ba ba..." Triển Hạo không chút lưu tình trách phạt, đến khi lưng của con trai có vết máu mới ngừng lại.

"Bao nhiêu roi?" Triển Hạo lạnh lùng hỏi.

Hãn Hải thân thể phát run, hai tay để ở trên đùi, run run trả lời: "Ba...ba mươi hai roi."

Triển Hạo nhìn con trai như thế cũng đau lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: "Biết vì sao đánh con?"

Hãn Hải thật không biết như thế nào trả lời, chỉ nói: "Hãn Hải nên đánh."

Triển Hạo thật sự nổi giận, liên tiếp năm roi đánh xuống chồng lên vết thương đã phá da.

"A..." Đau đớn bất ngờ ập đến làm cho Hãn Hải đau la ra tiếng, nhưng chỉ la có một chữ liền hung hăng cắn chặt môi.

"Ba biết con không có làm Đằng Tuấn bị thương, nhưng con lại không muốn nói cho ba biết là ai!"

Hãn Hải trong lòng kinh ngạc, cũng thật hoảng sợ, nghĩa phụ phát hiện sao? Người phát hiện Hoa Bân... Nghĩa phụ đã biết nhiều ít, bây giờ chờ mình khai ra? Trận giáo huấn này không phải bởi vì hận? Hoảng sợ lại mang theo chút mừng thầm. Nhưng là Hoa Bân, không thể thừa nhận...

"Nghĩa phụ... con..." Đã biết được lí do Triển Hạo giáo huấn nó, Hãn Hải tự nhiên tiêu tan (cảm giác ủy khuất, tủi thân vì nghĩ nghĩa phụ vẫn còn hận)

"Đúng là Hoa Bân. Nói, hai đứa vừa quen biết hay là đã quen từ trước?"

Hãn Hải chịu đựng đau quỳ thẳng lên, nói: "Ba, con cùng Hoa Bân vừa gặp tựa như đã thân cho nên mới thân nhau như vậy. Khi sự việc đó xảy ra con mới biết được hắn có thân thủ tốt như vậy, sau thì hắn cũng không có gạt con..."

Triển Hạo bỗng nhiên cười, cười có chút bí hiểm: "Hãn nhi, ba nhớ rất rõ, từng có một người cũng có thân thủ, thủ pháp dùng ám khí rất giống Hoa Bân."

Hãn Hải trong lòng căng thẳng, cố nhịn xuống đau nhức, lê đầu gối về trước hai bước, cầu xin nói: "Không, không phải hắn. Ba, con thừa nhận con quen hắn là vì cảm giác rất quen thuộc với hắn, giống như đã từng quen biết nhưng người kia đã chết cách đây ba năm. Ba, Hoa Bân là Hoa Bân. Cho dù thủ pháp có giống nhau cũng không có nghĩa họ là một." Hãn Hải cẩn thận nói từng từ một, sợ nghĩa phụ nghi ngờ.

Khẽ cắn môi, vì muốn nghĩa phụ tin tưởng, Hãn Hải lại bồi thêm một câu: "Đúng vậy, Hãn nhi thừa nhận. Nhìn đến thủ pháp của hắn, Hãn nhi càng thêm nguyện ý cùng hắn làm bằng hữu. Từng tiếc nuối, Hãn nhi muốn bù lại..." Nói xong ủy khuất cúi đầu, không nhìn Triển Hạo.

Là mình quá đa tâm sao? Ai! Có lẽ thật sự là trùng hợp đi! Nhưng sự an toàn của Hãn nhi... Nếu Hoa Bân thật là hắn, có thể hay không đối với Hãn nhi bất lợi...

Cuối cùng vẫn là mềm lòng, chỉ vì một suy đoán mà làm cho đứa nhỏ này tổn thương đâu! Ba mươi bảy roi, đánh đau nó rồi.

Nâng con trai dậy, không biết con trai có suy nghĩ miên man hay không, chỉ có thể ôn nhu nói: "Ba là sợ. Năm đó... Nếu con nhất thời mềm lòng buông tha cho hắn, ba sợ hắn sẽ lấy oán trả ơn!"

"Ba, hắn không phải..." Hãn Hải trong lòng ấm áp. Thì ra là thế, ba hoài nghi cũng chỉ vì sợ nó gặp nguy hiểm.

Triển Hạo cười: "Không phải thì không phải. Ba biết năm đó giết Hiên Viên Diệp cũng là ủy khuất con. Con chắc là không muốn..."

"Ba, đừng nói nữa! Đều là quá khứ, Hiên Viên Diệp đã chết, chúng ta không đề cập đến nữa được không?" Đúng vậy, Hiên Viên Diệp đã chết, chỉ còn Hoa Bân.

"Ừ, được." Triển Hạo cười xoa đầu con trai, bỗng nhiên như trêu chọc nói: "Chúng ta còn có vấn đề chưa giải quyết xong đâu, Chu Thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro