Chương 33: Tình thương vô bờ bến - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Tình thương vô bờ bến – Hạ

"Ba..." Hãn Hải đờ đẫn gọi, Chu Tiến cũng không để ý đến cậu nữa, đứng dậy đưa lưng về phía cậu thản nhiên mở miệng: "Bắt đầu đi!"

Ưng Thất thở dài một hơi, hắn cầm lấy một nửa đằng trượng còn lại nhìn đôi cha con đầy mâu thuẫn, cũng mười phần rối rắm. Kéo Hãn Hải xụi lơ không còn chút sức lực đến hình đắng nhưng cậu vẫn như trước không hề phản ứng. Ưng Thất thử nói với Chu Tiến: "Tiến, thằng bé bị thương rất nặng..."

Chu Tiến xoay người lại, trong mắt tràn đầy sự đau xót nhìn đôi mắt mờ mịt đã sớm không còn tiêu cự của Hãn Hải, chỉ là nhìn ba...

"Đánh đi, nó đau, ta... càng đau hơn! Cả hai chúng ta đều dùng sự đau đớn đến tự hỏi xem thế nào là một người ba tốt, là một người con ngoan..."

Ưng Thất bất đắc dĩ, một tay đè Hãn Hải trên hình đắng một tay thay Hãn Hải đi y. Thời điểm ngón tay chạm vào thắt lưng của cậu, một cảm giác lạnh lẽo nhục nhã nhanh chóng làm cho Hãn Hải tỉnh lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Tiến, trong mắt của hai người đều tràn đầy thống khổ.

Ưng Thất cần đi y cởi ra quần, Hãn Hải nhanh chóng xoay người làm Ưng Thất sợ tới mức lùi sang một bên.

Hãn Hải vọt tới trước mặt Chu Tiến quỳ xuống, ôm chân của ba mình, nước mắt liền tràn mi: "Ba! Hãn nhi biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi. Ba, con không muốn, không muốn chịu gia pháp, đau lắm! Con không phải cố ý, con chỉ là tự trách nên mới đến tìm Thất thúc, con không biết baba sẽ tức giận như vậy, là con không hiểu chuyện, không rõ ba sẽ đau hơn con. Con biết ba đau con nhưng con luôn phí hoài tình thương của ba, là con tùy hứng làm thương tổn chính mình càng làm cho ba đau hơn gấp trăm ngàn lần, con không dám, con thật sự không dám nữa. Từ nay về sau con không dám nữa... không dám lừa gạt ba tự tổn thương mình nữa, con không nên tổn thương luôn ba. Con sẽ sửa, con sẽ làm một đứa con ngoan, sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa đâu, ba..."

Mắt Chu Tiền ngập nước nhưng không để cho nó được rơi xuống. Nghe được những lời con trai nói cũng biết là nó đã nghĩ thông suốt rồi, con trai thông minh có thể hiểu được cảm giác đau lòng của ba mẹ dành cho con mình. Tay đứt ruột xót, con trai cảm nhận được, so với đau còn hơn gấp trăm ngàn lần con trai cũng nghĩ tới. Cho nên con trai xin thoát gia pháp không phải là con sợ đau, mà là không đành lòng để cho ba của nó đau...

"Thật sự biết sai rồi sao? Biết vì sao phạt con ba mươi thước sao? Lần này ta vì sao lại tức giận?" Chu Tiến hỏi.

Hãn Hải nức nở trả lời: "Bởi vì Hãn nhi sau khi bị ba dùng gia pháp liền bỏ nhà trốn đi, bởi vì trốn nhà đi lại không biết tự chăm sóc bản thân mình làm cho bệnh càng thêm nặng, bởi vì cố chấp không chịu bôi thuốc làm cho ba đau lòng, bởi vì... Hãn nhi quên tổ quên tông, họ Triển, chẳng những bản thân bất hiếu còn liên lụy đến ba cũng mang tội danh bất hiếu... Hãn nhi chết tiệt, ba chỉ phạt Hãn nhi ba mươi thước thật sự là rất nhẹ, Hãn nhi biết sai rồi!"

Chu Tiến gật đầu: "Con cái gì cũng hiểu được, biết rất rõ ràng bằng tất cả những sai lầm đó ta sẽ không khinh tha cho con, vì sao lại không chịu đợi thương tốt lên mà đi đến Thất thúc con. Giấu diếm ta, con biết được nhìn thấy thương thế của con nhất định sẽ tới hỏi ta cho nên tối hôm qua con đến phòng ta cố ý muốn nói là đi tìm Thất thúc con cầu tình làm cho ta hôm nay tức giận, như vậy Thất thúc con sẽ không đành lòng cũng sẽ xuống tay có đúng không?"

Hãn Hải gật đầu. Chu Tiến lần này rất bình tĩnh, không hề tức giận.

"Thực xin lỗi, con chỉ là tự trách bản thân làm hại ba sinh bệnh, làm hại ba thiếu chút nữa là bị xe tông, con thật sự rất khổ sở. Con thật sự biết sai rồi, con sớm nên hiểu được ba không vội phạt con là vì đau lòng con... mà con lại làm như vậy càng làm cho ba thêm tổn thương, con không phải là đứa con ngoan hiểu chuyện, con xin lỗi ba!"

Những lời tự trách của Hãn Hải làm Chu Tiến đau lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy con trai: "Ba thầm nghĩ làm sao để con thật sự xem mình là người của Chu gia, cho dù con muốn họ Triển ba cũng sẽ không ép con. Lần trước con rời nhà trốn đi, ba thật sự sợ hãi, nếu để con rời nhà đi, vậy họ Chu hay họ Triển với ta mà nói còn ý nghĩa gì nữa đâu? Ba không phải thật sự muốn phạt con, ba chỉ là đau lòng..."

Chu Tiến buông con trai, kéo tay con cẩn thận xem, nhìn máu bầm tụ đen trên ngón tay con, đau lòng nhìn, cẩn thận thuận khí. Hai mắt đau xót, nước mắt liền chảy ra.

"Ba, người khóc... Không đau..."

Hãn Hải nhìn thấy ba đau lòng rơi nước mắt, chấn động cực kì, cực lực nở một nụ cười tươi, an ủi ba.

Chu Tiến nhìn con trai, đứa con kiên cường này... Mặc dù là đang cười nhưng lại khiến cho người khác không thể không đau lòng.

Chu Tiến đau lòng nhìn con nói: "Ba đánh thương con đi, đau cũng đừng chịu đựng, trước mặt ba không cần giả bộ. Ba không phải muốn đánh nặng con, ba chỉ là sợ, cảm giác nhìn thấy con trai ruột của mình chịu thống khổ con không thể nào hiểu được cho nên ba mới muốn dùng tay đứt ruột xót để nói cho con biết ba đau đến nhường nào... Ba hận Triển Hạo không phải vì ba, ba là đau lòng con... Ba con ta là cha con liền tâm, con đau, ba... càng đau..."

"Ba, con biết... con biết..." Hãn Hải ngăn nước mắt chảy ra lại vẫn như cũ mỉm cười. Khuôn mặt tươi cười đầy nước mắt làm cho Chu Tiến đau lòng không thôi.

"Chuyện trước kia chúng ta đều quên đi, không bao giờ nhắc lại nó nữa."

Hãn Hải gật gật đầu.

Nâng con trai dậy, "Đi, ba đỡ con về phòng bôi thuốc, Thất thúc con là chưởng quản hình đường, ra tay nhất định nặng."

Ưng Thất vốn bị hai cha con làm cho cảm động, bỗng nhiên bị nói thế lập tức xấu hổ, liều mạng ho khan.

Chu Tiến chau mày, Hãn Hải cũng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Thất thúc, Hãi Hải gây thêm phiền toái cho thúc. Thủ pháp của Thất thúc vừa rồi Hãn Hải đã lĩnh, Hãn Hải biết sai rồi, ghi nhớ Thất thúc dạy bảo."

Ưng Thất gật đầu, nhìn Chu Tiến, khinh bỉ cực kì. Ở trước mặt con trai điều gì cũng có thể làm, trừ bỏ đứa con trai độc nhất này ra còn có đối xử với ai như thế? Nhìn xem, thằng bé có bao nhiêu là hiểu chuyện a! Ngươi cứ nói không cần là không cần, hừ!

Lập tức hắng giọng một cái: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó nhìn Chu Tiến: "Tiến, đằng trượng của tôi đều bị ông tước thành thế này, ông xem nợ này chi trả ra sao a, hầu bao của lão Thất tôi không phải dư thừa, ông xem này..."

Hãn Hải dù đau đến không chịu nỗi nhưng vẫn xem kịch vui. Chu Tiến nhìu mày, được a! Đánh con ta thành như vậy còn dám đòi nợ ta!

"Lão Thất a! Hãn Hải bị ông đánh thương, này tiền thuốc men ông tính sao? Cả người đều là thương, thương lớn thương nhỏ, mấy thực phẩm bổ dưỡng linh tinh đều không cần nhiều, một ngày ba bữa cơm tẩm bổ là được. Ông vỗ béo được Hãn nhi tôi cho nó gọi ông một tiếng cha nuôi, nếu gầy, hắc hắc, vậy tiếp tục bồi bổi. Con trai, đi. Ba mang con đi bôi thuốc, không sợ, Thất thúc của con mua thuốc."

Hãn Hải cố nén cười, thầm khen ba lợi hại, đồng tình nhìn qua Ưng Thất tức giận nửa ngày không nói được gì, nương theo ba mà rời đi.

Ưng Thất tức giận, "Chu Tiến ngươi lão tiểu tử! Tôi không tin ông không có lúc phạm sai lầm phải đến hình đường, lão tử tôi bây giờ đi mua hình trượng mới! Hừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro