Chương 36: Thật tâm đối đãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bão số 9, bị cưỡng chế nghỉ làm. Chán quá không có gì làm, nên là có một chương ~~~~

Chương 36: Thật tâm đối đãi

Khi Hoa Bân tỉnh lại đã thấy La Thủ Sơn lo lắng canh chừng mình.

Thấy cậu tỉnh lại La Thủ Sơn mừng như điên, vội vàng kêu lên: "A Bân, cậu tỉnh rồi, thật tốt quá!"

Hoa Bân vừa cử động một chút, thương ở mông đau đến mức cậu nhẹ giọng rên rỉ. La Thủ Sơn sợ vội vàng nâng cậu dậy nhưng không biết nên xử lý như thế nào.

"A Bân, thương trên người cậu làm sao lại có vậy, là ai đánh cậu? Cậu mất tích mấy ngày, tôi rất sợ."

Hoa Bân thật sự không có khí lực, vừa định mở miệng thì yếu hầu lại giống như bị đốt cháy làm cậu khốn khổ, một chữ nói cũng không nên lời. Nửa ngày cậu đều không trả lời câu hỏi của La Thủ Sơn, khàn khàn hỏi: "Hãn... Hải, cậu ấy đã về chưa?"

La Thủ Sơn rốt cho cậu một ly nước, nghi hoặc hỏi: "Hãn Hải vẫn còn đang trong ngày xin nghỉ phép nên chưa trở về."

Hoa Bân nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên hỏi: "Tôi... Tại sao tôi lại ở chỗ này?"

"Cậu mất tích ba ngày, ba ngày sau cậu cả người đầy máu nằm trước cửa kí túc xá, có người gõ cửa, tôi đi ra liền không thấy ai. Sau đó tôi thay cậu xử lí vết thương cậu lại ngủ ba ngày, vừa mới tỉnh lại đây."

Hoa Bân bỗng nhiên kì quái nhìn La Thủ Sơn, cậu ta vậy mà một chút sợ hãi cũng không có, vậy mà có thể một mình xử lý. La Thủ Sơn này làm cho cậu thấy có chút gì có không giống lắm.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Hiên Viên Minh Phàm tuyệt tình với mình, cậu vừa đau lòng vừa mất mác. Thì ra, cậu cũng chỉ là công cụ có hắn sử dụng mà thôi. Cậu mơ hồ nhớ rằng hắn ta muốn tự tay trách phạt mình nhưng là hiện tại mình không có việc gì. Hắn là, mềm lòng đi?

Bất luận như thế nào, hiện tại phải cùng Hãn Hải nghĩ kế hoạch đối phó chuyện lần này là quan trọng nhất, cậu không có thời gian so đo làm sao cậu có thể sống sót trở về đây.

"Cảm ơn đã thay tôi giữ bí mật. Thủ Sơn, lấy điện thoại dùm tôi rồi cậu có thể ra ngoài trước một chút? Tôi có một cuộc điện thoại riêng tư cần gọi." Sắc mặt Hoa Bân không tốt nhưng ngữ khí lại không tùy ý như mọi người mà vô cùng nghiêm túc.

"Được, bất quá có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi, điện thoại của cậu đây."

La Thủ Sơn vừa đi, Hoa Bân liền gọi cho Hãn Hải, "Hãn Hải, cậu không sao chứ?"

Hãn Hải ở nhà được Chu Tiến cùng Ưng Thất chăm sóc rất cẩn thận, nhận được điện thoại của bạn tốt tất nhiên rất vui vẻ: "Tôi đương nhiên không có việc gì, anh em, chờ sau khi tôi trở về sẽ nói cho cậu nghe mấy ngày nay tôi xảy ra chuyện gì. Thế nào, nhàm chán?"

Hoa Bân nghe được ngữ khí thoải mái của bạn tốt thì biết rằng chuyện giữa hai cha con đã được giải quyết triệt để, trong lòng vừa vui mừng mà cũng âm thầm chua xót. Khi nào thì, ba mới có thể cho cậu một vị trí nhỏ nhoi trong lòng người...

"Hắn... Tìm được tôi..." Hoa Bân vốn không phải là một người thương cảm, nhưng là trải qua lần gia pháp này tim của cậu đã đóng băng. Ba năm qua vẫn luôn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng ba cũng thương cậu liền tan biến. Trong giọng nói thể hiện rõ sự chua xót khôn cùng.

"Hắn? Là hắn? Như thế nào lại vậy? Ba của cậu có làm gì cậu hay không? Tôi... Tôi lập tức về trường." Giọng nói của Hãn Hải có chút lớn, vội vàng hỏi Hoa Bân, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.

Hoa Bân cười khổ, "Yên tâm, bất quá chỉ là gia pháp hầu hạ, tôi với cậu không phải đã rất quen với chuyện này rồi hay sao?"

Hãn Hải lạnh giọng nói: "Hắn dùng gia pháp với cậu? Hắn có tư cách gì làm như vậy? Ba năm trước đây cậu ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết hắn có để ý qua cậu? Bây giờ hắn có tư cách gì mà làm như vậy?"

"Tiểu tử, đừng lo lắng cho tôi, tôi hiện tại có thể khẳng định hắn đang phái người canh chừng tôi nhưng chỉ là để che mắt, vốn dĩ là muốn canh chừng cậu. Cậu phải cẩn thận, rất xin lỗi, nếu như ba năm trước cậu đừng dể tôi sống..."

"Nói cái gì đó? Triễn Hãn Hải tôi làm gì cũng sẽ không bao giờ hối hận, cậu còn nói như vậy, chúng ta không phải là anh em!"

"Đã biết, về sau sẽ không. Chỉ là, tôi lo lắng Triển Minh chủ có hay không...?" Hoa Bân không phải là không có chuyện lo lắng.

Hãn Hải khẽ cười: "Cậu không phải đã nói rồi sao? Bất quá cũng chỉ là roi thước lên thân, cậu còn không sợ thì tôi sợ cái gì. Cậu yên tâm, hiện tại ba xem tôi như bảo bối, người sẽ không dùng gia pháp để phạt tôi đâu, không có việc gì."

Hoa Bân hạ thấp giọng, nói: "Một tháng sau, Tụ Mộc Nhai, có thể sẽ xảy ra chuyện..."

"Tụ Mộc Nhai... Hừ! Ba của cậu thật đúng là biết chọn địa điểm, chọn nơi này với cậu, ba cậu thật không phải là người." Hãn Hải cười nhạt. Ba năm trước Triển Hạo ở hình đường tra tấn Hiên Viên Diệp, Hiên Viên Diệp dù chết cũng quyết không bán đứng Hiên Viên Minh Phàm. Cuối cùng ở Tụ Mộc Nhai, Đạt Minh quyết định tử hình Hiên Viên Diệp, là Hãn Hải đã dùng kế đánh bại Hiên Viên Diệp, đổi trắng thay đen, lừa dối cứu lấy hắn một cái mạng. Hiện tại vẫn là Tụ Mộc Nhai, Hiên Viên Minh Phàm cuối cùng muốn làm cái gì đây?

Hoa Bân mệt mỏi không chịu nổi cũng rất cảm kích Hãn Hải: "Được, tôi lại thiếu cậu một lần. Nếu ba cậu phạt cậu, tôi nhất định sẽ thay cậu... Lần này, sẽ không để cậu chịu đựng một mình."

"Được rồi, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi. Đầu gỗ kia chăm sóc cậu thì tôi cũng an tâm, như vậy đi, trở về lại nói. Toi trước tiên trở về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro