Chương 40: Hơn cả anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Hơn cả anh em

Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Hoa Bân, nếu không phải Ngẫu Nhiên đang ở đây thì cậu thật muốn cho hắn một đạp. Mà không, đuổi Ngẫu Nhiên đi là được. Đóng cửa lại, cậu lập tức tóm lấy A Bân. Tóm lấy hai chân của A Bân, lấy chăn, cuộn lại thành một cái bánh chưng.

Hoa Bân bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ, ngay cả tiếng kêu cứu mạng cũng không kịp gọi đã bị cậu áp chế hoàn toàn.

"Cậu, cậu làm gì?" Hoa Bân trừng mắt nhìn bạn tốt, thật sự không ngờ.

Hãn Hải vẻ mặt xấu xa nói: "Đương nhiên là đánh cậu, bất quá tôi sợ đánh hỏng cậu nên cho cậu thêm một lớp bảo hộ."

Nói xong liền nhẫn tâm nhéo tai của Hoa Bân: "Ngu ngốc, không biết trốn hả? Ba của cậu là một kẻ biến thái, làm sao mà cậu lại chưa hết hy vọng với hắn ta! A!"

Hoa Bân hai tay bị cuộn vào trong chăn không có cách nào phản khán, bị người em trai Hãn Hải này nhéo tai cũng quá mất mặt đi. Đành phải liều mạng lắc lắc đầu, nhưng là cậu lại càng dùng sức khiến cho hắn không dám giãy nữa, mặt đỏ tai hồng nhìn cậu.

"Triển Hãn Hải, thằng nhóc không biết lớn nhỏ này, tôi lớn hơn cậu a."

"Hừ! Quản cậu lớn hay không chắc, tôi muốn thì cậu làm được gì a. Nói! Ba của cậu chính là kẻ hỗn đản. Tôi đã sớm cảnh cáo cậu không được để ý đến hắn ta, đừng nói với tôi cậu không thể trốn được." Hãn Hải buông tay ra nhưng lại ôm cái 'bánh chưng' càng chặt.

Hoa Bân lập tức phản bác: "Hừ! Không phải cậu cũng giống vậy, ở trước mặt ba cậu không phải ngoan ngoãn nghe lời sao."

Cậu lập tức bay đến, nhắm ngay mông của hắn mà vỗ một cái. Tuy rằng cách một lớp chăn nhưng mông của Hoa Bân vốn còn thương, lần này giống như cá rơi vào chảo dầu giãy mạnh lên. Trên mặt đo đỏ, 'Xú tiểu tử này, chờ đó'.

Hãn Hải bất chấp tất cả, tiếp tục đánh xuống. Lần này Hoa Bân cũng không thuận theo, mang theo chăn lăn qua lộn lại, đến khi đem giường của cậu lộn xộn hết mới thôi.

Cậu tức giận mắng: "Hỗn đản! Tôi là nói ba cậu chứ không phải ba tôi. Ba của tôi mới không biến thái như vậy. Người tuy rằng dùng thủ đoạn ngoan độc để trả thù nhưng là người vẫn vượt qua được thù hận, không có gây thêm bất cứ chuyện gì để không thể vãn hồi, cho dù người có hận tôi đến mức nào thì người cũng không chà đạp tôn nghiêm của tôi. Ngươi ít nhất còn hối hận muốn được bù đắp lại cho tôi. Ba của cậu thì sao? Cậu đã chết vì hắn một lần rồi hắn còn muốn cái gì nữa mà không hài lòng."

Hoa Bân im lặng nghe không nói gì cũng không động, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh được như vẻ ngoài. Đúng vậy, lúc ba tìm được hắn muốn thoát là có khả năng nhưng bản thân lại cố chấp muốn biết rốt cuộc trong lòng ba, đứa con trai này có là gì của người hay không. Nhưng là, một cây sắt, một đằng trượng đã đem mọt chút hy vọng cuối cùng trong hắn dập nát, vỡ tan tành. Đúng thế, Triển Minh chủ có sai cũng biết được hối hận, mà mình cho dù đã chết một lần cũng không thể làm cho ba rơi một giọt nước mắt. Mình làm sao có thể so sánh được với Hãn Hải đâu?

"Tê." Hoa Bân cứu mình ra khỏi 'bánh chưng' chăn. Nghĩ thông suốt, tâm tình tất nhiên không tồi.

Hãn Hải sớm biết chỉ một cái chăn làm sao làm khó được Hoa Bân, làm tới mức này chỉ vì muốn người bạn này không còn phải tự lừa mình dối người nữa, hiện tại mục đích đã đạt được nên không cần giả bộ. Đau lòng nhìn qua cái chăn rách nát cùng đống hỗn độn trên giường mình, cậu hung hăng liếc nhìn Hoa Bân, nói: "Đến cho tôi cái chăn."

Hoa Bân tươi cười rạng rỡ: "Lúc cậu dùng nó để cuộn tôi lại thì cũng nên biết hậu quả của cái chăn này đi."

Hãn Hải không để ý tới hắn, song song nằm trên giường, chân bắt chéo rồi mới nói: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Ù ôi, một chút trò vặt của cậu mà cũng có thể đối phó được tôi? Tôi chỉ chọc cậu thôi."

"Vô nghĩa! Cậu biết rõ đây không phải ý tôi muốn nói đến." Cậu bất mãn đạp hắn một cước.

Hoa Bân cười: "Ba của tôi? Chỉ là đánh tôi một chút rồi thôi, hiện tại cái cần phải lo là chuyện gì sẽ xảy ra ở Tụ Mộc Nhai. Ba của cậu? Ha hả, nhìn cậu không có việc gì là ổn rồi."

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến làm da đầu Hãn Hải run lên. Lúc này mới nhớ đến yêu cầu của nghĩa phụ, cuối cùng nén giận liếc nhìn Hoa Bân, hung hăng nhéo đùi hắn: "Ai nói tôi không sao! Hừ, tiểu tử cậu hại tôi đủ thảm."

Nói xong đứng dậy đi đến góc tường, do dự nhìn thoáng qua Hoa Bân, vẫn là nhận mệnh quỳ xuống.

Hoa Bân sửng sốt, vội hỏi: "Ba cậu phạt?"

Hãn Hải nói: "Không có việc gì, chỉ là phạt quỳ. Cậu nghỉ ngơi đi không cần phải để ý tôi."

Hoa Bân cũng đi đến bên cạnh cậu song song quỳ xuống. Nhìn bộ dạng hờn giận của Hãn Hải, ảm đạm cười: "Không phải đã nói với cậu sẽ không để cậu một mình gánh vác nữa hay sao."

Hãn Hải trong lòng cảm động, nhỏ giọng thì thầm: "Tùy cậu, thật sự là cái tốt không học cái xấu học..."

Cái tốt không học cái xấu học? Hoa Bân cười, xú tiểu tử, cùng hoạn nạn không chỉ có một mình cậu, đệ đệ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro