Chương 44: Chân tướng rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Chân tướng rõ ràng

Thôi Mạnh sớm biết đứa con này sẽ có phản ứng như vậy, hắn cũng không kỳ quái, ngay lúc đó hắn cũng đã hỏi như La Thủ Sơn vẫn như bậy giờ chỉ lắc đầu. Bây giờ gặp lại sau nhiều năm như vậy, nó vẫn là như thế, cho dù có hỏi lại một lần nữa thì cũng sẽ như vậy thôi. Thôi Mạnh hừ lạnh một tiếng, đã cho Triển Hạo thấy mình cho hắn mặt mũi, thản nhiên nhìn hắn. Lúc này thật muốn xem Triển Hạo còn có thể nói cái gì đây.

Triển Hạo ngồi xổm xuống, cũng không để ý Thôi Mạnh mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho La Thủ Sơn, như đối với Hãn Hải, không có gì khác biệt.

"Thủ Sơn, ba của con trước kia có thương con không?"

La Thủ Sơn không biết vì sao Triển Hạo lại hỏi như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Thôi Mạnh, chỉ cần nhìn đến ba thôi thì bản thân không tự giác được mình đã nhìn đến mê ly, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

Triển Hạo tiếp tục nói: "Ba của con hiện tại cũng là như vậy."

Người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Thôi Mạnh cùng La Thủ Sơn đều như nhau, khiếp sợ không thôi.

"Mạnh huynh, ta và ngươi đều giống nhau, là một người cha, ngươi có thể giấu được ta sao? Con có sai như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là con của mình. Hãn nhi không phải là thân sinh của ta, dù ta hận nó thế nào cũng không thể nào không yêu thương nó được, huống chi Thủ Sơn lại là con trai ruột của ngươi."

Hãn Hải trong lòng không khỏi cảm khái. Chính xác, nghĩa phụ vừa thương cậu mà cũng hận cậu, nhưng may mắn là phần thương nhiều hơn phần hận, hai người bọn cậu đi đến được như bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Thôi Mạnh không hờn không giận, quay đầu đi không nói lời nào.

Triển Hạo lại nhìn La Thủ Sơn: "Thủ sơn, bác biết con là đứa bé lương thiện, phía sau chắc chắc có nổi khổ tâm. Người không sống ở quá khứ mà sống ở hiện tại và tương lại thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Anh hai của con không hy vọng con sẽ sống khổ sở như vậy. Con là bạn của Hãn nhi, con cũng sẽ giống như nó, có thể dũng cảm đối diện với hiện thực."

Từng câu từng chữ của Triển Hạo đầu đánh mạnh vào trong lòng La Thủ Sơn, từng trận từng trận đau nhói.

"Bác kể cho con một câu chuyện xưa..." Nói xong nhìn Hãn Hải, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Hãn Hải nhìn thấy ánh mắt của nghĩa phụ, trong lòng liền biết nghĩa phụ muốn nói gì liền cảm động không thôi. Nghĩa phụ vì bạn của cậu mà không tiếc nói ra dù biết bản thân người sẽ đau lòng.

La Thủ Sơn cũng Thôi Mạnh đều cảm thấy hứng thú với điều mà Triển Hạo muốn nói, vẻ mặt đều trở nên chuyên chú.

Triển Hạo dìu Thủ Sơn lên salon ngồi, ý bảo Thôi Mạnh cũng ngồi xuống, mới nói: "Con biết ta và Hãn nhi không phải ruột thịt đi!"

La Thủ Sơn gật đầu, Triển Hạo tiếp tục: "Hai mươi năm trước, ba ruột của Hãn nhi là Chu Tiến hại chết vợ bác và đứa con xấu số không thể ra đời nữa, bác cứ như vậy hận mà bắt cóc Hãn nhi đi, Hãn nhi không hề biết chuyện này, vẫn đối xử với bác như là ba ruột của nó. Nhưng là, bác so với ba con còn ác hơn như vậy gấp trăm ngàn lần. Bác luôn luôn ngược đãi nó, tùy ý chà đạp lên tình cảm của nó chỉ vì nó là con của kẻ thù của bác. Nhưng cuối cùng là, bác hối hận, Hãn nhi cũng không còn là con của bác nữa, nó trở về bên cạnh ba ruột của nó, ba ruột của nó yêu thương nó, nâng niu bảo bọc nó. Có đôi khi bác suy nghĩ, Hãn Hải ở với bác hai mươi năm vậy mà lại không bằng một khoảng thời gian ngắn nó ở gần bên cạnh ba ruột của nó. Có một lần Hãn Hải vì hai người ba của mình mà rời nhà trốn đi, khi biết tin lòng bác nóng như lửa đốt vậy, chuyện này so với chuyện bác đưa nó trả về với ba ruột của nó càng thống khổ hơn rất nhiều, bởi vì bác không thể nào chịu được con của bác vì bác mà chịu cực chịu khổ. Đến tận lúc đó bác mới hiểu được vì sao Chu Tiến lại hận bác như vậy, bác vì sao có thể nói rằng lấy lại công đạo cho Hãn nhi..."

"Có rời đi xa thế nào đi nữa thì hai người họ vẫn là ruột thịt của nhau, có một thân huyết thống không thể nào xóa bỏ, Chu Tiến yêu thương Hãn nhi ngay cả bác cũng phải hổ thẹn..."

"Thủ Sơn, bác biết con thương ba con cũng như bác thương Hãn nhi, bác tin tưởng chắc chắc ba của con cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ không thể nào bỏ con được. Mặc dù rời nhau sáu năm, mặc dù là vấn đề của anh hai con cũng không thể nào ba con ghét con hận con mãi được. Bác thương tổn Hãn nhi tận hai mươi năm nhưng đến cuối cùng nó vẫn tha thứ cho bác. Bác tin tưởng nếu con nói cho ba con biết mọi chuyện, ba con nhất định sẽ tha thứ cho con."

La Thủ Sơn nghe thấy cảm động không thôi.

Hãn Hải cũng kích động không thôi, nghĩ phụ vì muốn La Thủ Sơn nói ra mọi chuyện mà không ngại đem chuyện đau lòng mà bản thân muốn chôn giấu phơi bày ra ánh sáng. Chỉ vì cứu vớt một đứa nhỏ, vì cứu vớt bạn của Hãn Hải cậu.

"Đi thôi! Đi đối mặt với bản thân, bác mất tới hai mươi năm mới có thể tỉnh ngộ, đã khiến cho Hãn nhi chịu cực chịu khổ nhiều năm như vậy. Con còn trẻ, con không thể để con của cứ mãi hiểu lầm con, cứ mãi đau thương vì nghĩ rằng con trai nhỏ giết chết con trai lớn của mình. Đi thôi! Cho ba con cam tâm tình nguyện nhận lại con."

Trong mắt La Thủ Sơn hiện lên một tia thống khổ, hắn nhìn Hãn Hải rồi lại nhìn Hoa Bân, hai người cho hắn một ánh mắt cổ vũ. La Thủ Sơn gật gật đầu, đứng dậy đi tới trước mặt Thôi Manh, quỳ xuống ngay ngắn mặc cho trên người lúc này toàn là vết thương, áo đã nhiễm máu rất nhiều, bên môi còn lưu lại vết máu.

Run run rẩy rẩy nắm lấy tay Thôi Mạnh, ngoài ý muốn là Thôi Mạnh không có bỏ tay hắn ra. Có lẽ là vừa rồi bị Triển Hạo làm cho cảm động, có lẽ là thật lòng tin tưởng đứa con này không phải là người như vậy.

Thôi Mạnh có thể cảm nhận được bàn tay lạnh như băng của con trai nhỏ đang run rẩy lợi hại.

La Thủ Sơn nước mắt rơi đầy mặt, nắm chặt tay ba, sợ chỉ một chút buông lỏng sẽ phãu thức giấc khỏi giấc mộng này. Hắn cuối cùng cũng cí thể nắm lấy tay của ba, cảm nhận được thân nhiệt trên tay ba cũng lạnh băng như tay mình, cổ họng nghẹn ngào cuối cùng cũng có thể phát lên một tiếng: "Ba..."

Thôi Mạnh cứ như vậy nhìn con trai, chẳng hiểu thế nào mà cũng đau lòng.

La Thủ Sơn nghẹn ngào nói: "Ba, xin lỗi ba, con không có cố ý..."

Thôi Mạnh im lặng nghe con khóc, cũng thật sự muốn nghe con giải thích.

"Một lần, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để giải thích, nếu còn không chịu nói thật, ta sẽ thực hiện lời nói của ta với ngươi."

La Thủ Sơn theo bản năng nắm chặt lấy tay Thôi Mạnh, ánh mắt mê ly, vẻ mặt dị thường thống khổ: "Xin lỗi... xin lỗi... Con không cố ý, là anh hai... Anh hai tự mình chạy đến, không phải con, không phải... không phải con..."

Thôi Mạnh như bị sét đánh, đại não mất đi năng lực tự hỏi, bắt lấy con trai thất thố hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

La Thủ Sơn khóc không thành tiếng nói: "Anh...anh hai muốn tự sát... Anh biết mình không thể sống lâu được, anh không muốn ba phải khổ sở cho nên nhiều lần tùy theo nhiệm vụ mà liều mạng nhưng tất cả đều được con cứu về, con sợ anh cứ mãi nghĩ quẩn... Cho đến ngày sinh nhật con năm mười lăm tuổi, con không nghĩ rằng anh sẽ chọn ngày đó... Anh hai nói muốn cùng con chơi một trò chơi, còn che mắt bịt tai con lại, sau đó... sao đó..."

Thôi Mạnh quả thực không thể tin được chuyện này, hắn ngàn vạn lần không thể nào có thể ngờ được con trai lớn của mình lại lựa chọn cách chết như vậy, nó làm sao có thể làm như vậy?

"Chuyện như vậy sao con lại không chịu nói?" Triển Hạo có chút khiếp sợ, chuyện này vậy mà lại do Thôi Thiên trăm phương ngàn kế muốn tự sát, chẳng những mạng sống của bản thân mà còn hại luôn cả em trai mình.

"Lúc anh hai ngã xuống, ba phát hiện ra con cầm súng, ba dường như nổi điên ôm anh hai,anh hai muốn giải thích với ba nhưng anh chỉ kịp nói ba đừng trách con rồi liền... Là lỗi của con, là con phớt lờ không để tâm đến anh... Anh hai mặc dù tự sát nhưng cũng do đôi tay này của con đã hại anh..."

Thôi Mạnh tựa hồ như bị đâm thấu tim gan, tựa hồ như đau hết không thể thở. Hắn đã thể hiểu được vì sao trong tình huống đó con trai nhỏ không thể nào giải thích được, nhưng là mình cũng chưa từng chịu tin nó, lại còn chính tay đánh gãy nát xương tay của nó. Đứa nhỏ này đã vô cùng áy náy nhưng lại một mực gánh lấy tội danh này. Bị mình đuổi ra khỏi nhà không một câu oán hận... Hắn không hiểu vì sao bản thân lại có thể nhẫn tâm sau khi con cứu mình rồi lại đánh gãy tay nó lần nữa, nó... có đau nhiều lắm hay không...

Hình ảnh trước mắt hiện giờ đều là hình ảnh con trai vẻ mặt thống khổ quỳ trước mặt mình, làm sao mà mình có thể thờ ơ như vậy, làm sao có thể...

Nhìn con trai khóc, Thôi Mạnh tay chân luống cuống, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của con, nhẹ nhẹ nhàng nhàng gọi: "Sơn nhi..."

La Thủ Sơn không tin nhìn dáng vẻ đau lòng của ba, nhưng vết thương trên người do ba đánh lại nói chó hắn biết đây đều là thực. Đau quá, chuyện này đều là thật đi...

"Ba... Ba tha thứ cho con sao? Ba, ba thật sự nguyện ý nhận lại con sao?"

'Ba' một tiếng, một tiếng vang thanh thúy vang lên.

La Thủ Sơn không kịp che đi vết bỏng rát trên gương mặt mình đã bị Thôi Mạnh kéo vào trong lòng ngực, "Tiểu tử thối nhà con, dám nói dối lừa lão tử, phản rồi."

La Thủ Sơn được ba ôm, không thể không chế được cảm xúc nữa mà khóc lớn lên, hắn, cuối cùng có thể trở về bên cạnh ba rồi.

Triển Hạo nhìn mắt của con trai mình cũng ánh nước, biết rằng cảnh tượng như vậy khiến cho nó nghĩ đến Chu Tiến, đau lòng mà ôm Hãn Hải vào trong lòng, nhỏ giọng nói cho nó biết: "Con trai, con cũng hạnh phúc như Sơn nhi, con có đến hai người ba yêu thương con."

Hãn Hải ngọt ngào cười, nhẹ giọng đáp: "Con biết... Ba!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro