Chương 52: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PhươngNhi1612

"Trách tôi không có ngăn cô lại a."

"Vân Chi, cô ngàn vạn lần không cần xúc động như vậy, đợi chút nữa cô đi xin lỗi Triệu Mạn đi ·····" Vừa đi vừa nói một đống.

Cô đứng trước phòng nghỉ, thật muốn khóc, tay xoa xoa mi tâm giữa đôi lông mày.

"Được rồi, tôi khát nước, cô mau giúp tôi đi lấy một cốc nước uống, tôi muốn tự mình an tĩnh trong chốc lát."

Nói xong, trực tiếp đẩy ra cửa phòng nghỉ đi vào. Nhưng là... cô không nghĩ tới trong phòng nghỉ lại có người, càng không nghĩ tới người kia đang đứng ngay ở trong cạnh cửa phòng nghỉ.

Thế cho nên, cô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực người ta. Cô sửng sốt một chút.

Một cỗ hơi thở quen thuộc tràn ngập ở trong cánh mũi cô. Quá quen thuộc, quen thuộc đến giống như là một màn ở thế giới trước đó chỉ mới phát sinh ngày hôm qua.

Ngoài cửa có hai người mặc đồ đen đi vào, trực tiếp đem Tuyên Vân Chi từ trong ngực người kia lôi kéo ra.

"Tư tiên sinh, thật sự xin lỗi, vừa rồi Đường tiên sinh gọi chúng tôi ra ngoài một lát."

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tư tiên sinh trong miệng hai người bảo tiêu kia.

Chậc.

Dáng người thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ, thân mặc một chiếc áo lông màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mắt phượng một mí, mí mắt buông xuống mang theo vẻ lười biếng cùng tôn quý từ trong xương cốt, ý cười bên môi mỏng không giảm, nhàn nhạt nói một câu. "Không có việc gì."

Chậc, chậc, chậc.

Bộ dáng yêu nghiệt này, làm cho trong mắt Tuyên Vân Chi nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng, buột miệng thốt ra.

"Tư Vân Tà?!"

Lông mày người đàn ông ở đối diện nhếch lên một chút, tầm mắt thong thả chuyển qua trên người Tuyên Vân Chi. "Có việc?"

Thanh âm dễ nghe giàu từ tính, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tôn quý không chút để ý.

Hai tròng mắt thâm thúy cùng đáy mắt hờ hững, làm cho cô liếc mắt một cái liền biết, người này không quen biết cô, cho nên liền không phải giống cô cũng xuyên qua đây.

Cô nhìn người đàn ông này, đột nhiên cười. "Không có việc gì."

Có một số việc, cô cần phải cùng hệ thống nói chuyện một chút. Cô đang định xoay người rời đi, liền nghe thấy Tư Vân Tà rũ mắt đối với mấy bảo tiêu áo đen nói. "Bảo Đường Nhất lấy một bộ quần áo tiến vào."

"Vâng, Tư tiên sinh."

Tuyên Vân Chi giương mắt nhìn về phía anh, nhịn không được bĩu môi. Bộ dáng giống nhau, thanh âm giống nhau, tên giống nhau, còn có giống ở chỗ... thói sạch sẽ.

Còn ngại cô bẩn? Bởi vì vừa mới đụng vào anh??

Biểu tình của Tuyên Vân Chi biến hóa rất nhỏ, nhưng vẫn là bị Tư Vân Tà bắt giữ tới. Môi mỏng đột nhiên cười.

"Cô, tựa như không hài lòng?" Thanh âm dễ nghe quanh quẩn ở bên tai cô.

Cô giống như còn chưa có hoàn toàn tiếp nhận một Tư Vân Tà quá thay đổi không quen biết cô như thế này. Thế cho nên buột miệng thốt ra.

"Ít nhất cũng phải chờ đến khi chính chủ đi rồi mới nói chứ? Như thế này tôi đều nghe được tất cả rồi, tôi sẽ bị mất mặt biết bao nhiêu a."

Cô tặc lưỡi không chút do dự nói ra bất mãn của chính mình. Lúc nói xong liền sửng sốt.

Mà Tư Vân Tà ở đối diện cũng đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Trong giây lát một tia thần sắc yêu diễm hiện lên trong mắt.

"Cô biết?"

Lời nói của anh mang theo chút nghiền ngẫm. Anh có thói ở sạch, thực nghiêm trọng. Nhưng việc này, chỉ có Đường Nhất biết.

Người phụ nữ này làm sao lại biết rõ như vậy?

Tuyên Vân Chi nhún vai, chỉ cảm thấy nguy hiểm chợt lóe lên rồi biến mất. Cô tính toán trước tiên cứ rời khỏi nơi này đã rồi hỏi rõ ràng lại hệ thống.

Kết quả ····· cạch một cái, cửa phòng bị một đôi tay thon dài khép lại chặt chẽ.

Cô bị chặn ở giữa cửa phòng cùng Tư Vân Tà.

"Cô làm sao lại biết được? Hửm?" Gương mặt tuấn mỹ vô song kia thình lình phóng đại ra ở mắt trước mặt cô.

Một tia yêu diễm phiếm hồng ở trong mắt anh lại hiện lên. Cô hoảng hốt.

"Việc này, ai cũng đều có thể nhìn ra được."

Thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên:

"Đinh ..., hệ thống nhắc nhở, vai ác nhất của thế giới này xuất hiện, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."

Tuyên Vân Chi: "·······"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro