Chương 72: Siêu sao đại nhân, tránh xa ra một chút 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: PhươngNhi1612

Qua gần nửa ngày, nụ hôn mang theo ý nghĩa trừng phạt cùng phân cao thấp rốt cuộc cũng đã kết thúc.

Một bàn tay của Tư Vân Tà vỗ về chơi đùa những sợi tóc có chút tán loạn của cô.

Khuôn mặt nhìn xuống mắt hàm chứa ý cười, ái muội từ trong xe tỏa ra, còn ẩn ẩn mang theo cảm xúc khác.

"Em cùng cái người tên là Âu Dương gì đó, có quan hệ gì?"

Tuyên Vân Chi một tay đẩy anh đang tới gần, trong mắt mang theo một tia hỏa, tựa hồ đối với chuyện vừa mới bị thằng nhãi này cắn cô còn chưa nguôi lửa giận.

"Quan hệ thủ trưởng cùng cấp dưới."

Sâu trong yết hầu của Tư Vân Tà phát ra tiếng cười: "Như thế mà thôi?" Thanh âm lười biếng âm cuối nhẹ nhàng mang theo câu dẫn triền miên.

Tuyên Vân Chi nhún vai bĩu môi, đầu dựa vào một bên trên cửa sổ, bộ dáng tin hay không tùy thích.

Sau đó cằm của cô liền bị một đôi tay khớp xương rõ ràng dùng sức nắm, đối diện với con ngươi giống như tinh quang lộng lẫy cùng cặp mắt phượng kia hơi hơi nâng lên.

Cô liếc mắt một cái liền nắm bắt giữ được tia khói mờ âm u trong đáy mắt của Tư Vân Tà.

Nhìn lại, cả người anh cảm giác hung ác nham hiểm, hoàn toàn đã không còn bộ dáng lười biếng bắt mắt như thời điểm ở trước mặt mọi người kia nữa.

Lúc này, trong đầu vang lên thanh âm khẩn cấp của hệ thống:

"Tích ————-, hệ thống nhắc nhở, nguy hiểm, nguy hiểm, tích ————-, hệ thống nhắc nhở, nguy hiểm, nguy hiểm."

Cô biết, hệ thống mỗi lần lên tiếng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói cho có. Khiến cô trong nháy mắt liền cảnh giác lên.

Chỉ là thời điểm đang nhìn quét qua tình huống chung quanh, phát hiện trừ bỏ Tư Vân Tà xác thật lại không có những người khác tới gần.

Đang nghĩ ngợi, cằm liền đến hơi đau đớn. Người kia dùng sức nắm cằm cô, thanh âm vẫn câu dẫn như cũ:

"Ở trước mặt tôi còn thất thần, là đang suy nghĩ đến người đàn ông nào khác? Hửm?"

Lúc tầm mắt của cô lại lần nữa đối diện cùng Tư Vân Tà, phát hiện trong mắt đen nhánh thâm thúy của anh toát lên lốc xoáy, giống như giây tiếp theo liền sẽ cắn nuốt hết thảy mọi thứ.

Cô giơ tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng vậy thì sao, lực tay của người này lại rất lợi hại, căn bản lại không có tính toán buông ra.

Người này lửa giận bốc lên không thể hiểu được, cô cũng không biết chỗ nào chiêu trọc đến anh rồi. Đặc biệt là nghe được anh điểm này đều nói chuyện không đâu, cô hít một hơi, đôi mắt ngập nước trừng anh"

"Anh yêu nghiệt thế nào còn tự mình không biết? Ở bên cạnh anh, nào còn có tâm tư tưởng nhớ người khác?"

Tâm tư của cô hàm chứa nửa bực bội, nửa bất đắc dĩ nói.

Sau khi giọng nói vang lên, liền nhìn thấy người đàn ông kia lại hàm chứa ý cười không chút để ý, giống như là được lấy lòng, làm khói âm u trong mắt tan đi, lại lại lần nữa khôi phục bộ dáng lười biếng yêu tà ngày thường kia.

Giơ tay ôm Tuyên Vân Chi, ý cười từ sâu trong yết hầu truyền ra, tiến đến ở trên cánh môi của Tuyên Vân Chi hôn hôn:

"Vật nhỏ, ánh mắt không tồi." Lời nói trêu đùa, nghe ra được tâm tình tốt cực kỳ.

Tuyên Vân Chi chớp mắt nhìn anh, bĩu môi. Hóa ra vẫn là một yêu nghiệt thích nghe những lời nói dễ nghe.

Cho nên ····· anh vừa mới rốt cuộc là phát điên cái gì?

Đương nhiên, cô hiện tại sẽ không hiểu được, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô cùng Tư Vân Tà ở chung, giống như là đã xảy ra lượng biến hóa dẫn đến chất biến hóa.

Thằng nhãi này ····· càng ngày càng dính người.

Buổi tối về nhà, cô nhìn phòng của chính mình bị để tràn đầy những cái rương, ngay cả địa phương để chen chân cũng không có.

Quay đầu nhìn về phía sau một bàn tay đặt ở bên hông cô, thân thể của người đàn ông tuấn mỹ này cơ hồ hơn phân nửa dựa vào ở trên người cô.

Liền nghe anh không thèm để ý ghé vào trên vai cô không nhanh không chậm nói:

"Phòng để đồ chất đầy đồ rồi, không có địa phương để, đành phải bảo Đường Nhất để vào nơi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro