Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☘ Chương 3 ☘

Edit+Beta: Thần Phù nương nương

Cửa xe mở ra, thiếu niên lập tức đi xuống.

Tuổi tác hắn không lớn, cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, sợi tóc đen nhánh, mắt như ngọc đen, mặt mày non nớt tinh xảo, trong xương cốt lộ ra vài phần quý khí ôn nhuận.

"Sao vậy, Thanh Hà?" Tài xế ngồi phía trước từ trong xe đi ra, tò mò hỏi hắn.

Diệp Thanh Hà không nói chuyện, nhìn chằm chằm Diệp Nha nằm trên ghế.

Hắn cảm thấy chung quanh quá tối, vì thế nhẹ nhàng ngồi xổm xuống phía trước băng ghế, hơi ghé sát vào.

Cô gái nhỏ hô hấp dồn dập, khuôn mặt lộ ra sắc đỏ ửng không bình thường, không biết là do quá lạnh hay thiếu cảm giác an toàn, thân thể hơi hơi run rẩy.

Ánh mắt Diệp Thanh Hà rời xuống, nhìn nốt ruồi son ở phía dưới mắt trái cô.

"Nha Nha..." Diệp Thanh Hà trong miệng nỉ non, đầu ngón tay không tự chủ chạm vào mặt cô.

"Thanh Hà?" 

Tiếng gọi của tài xế làm hắn hoàn hồn, Diệp Thanh Hà trầm mặc như cũ, khom lưng nhẹ nhàng ôm nhóc bánh bao vào trong xe, ngẩng đầu nói với tài xế còn đang hoang mang, "Chú Triệu, chúng ta đi thôi."

Tài xế thân là người làm công cũng không thắc mắc nhiều chuyện của chủ nhân, gật gật đầu lên xe khởi động xe.

Xe hơi một đường chạy vững vàng, trong không gian nhỏ hẹp, Diệp Thanh Hà không nén được tò mò đánh giá cô.

Giống nhau như đúc.

Giống như đúc với em gái đã chết, ngay cả vị trí nốt ruồi phía dưới mắt kia cũng không sai lệch một ly.

Em gái hắn vừa sinh một tháng thì bất hạnh chết yểu.

Sau khi em gái mất, mẹ hắn đau đớn muốn chết, không màng cha ngăn cản mà mạnh mẽ sử dụng gen của em gái tạo ra Diệp Nha thứ hai, ngay cả tên cũng không đổi.

Diệp Thanh Hà nhớ rõ, từ khi em gái nhân bản về nhà, quan hệ của cha mẹ rõ ràng lãnh đạm hơn.

Nhưng mẹ hắn không thèm quan tâm, tận lực đem những thứ tốt nhất cho Diệp Nha.

Nhưng loại hạnh phúc này không được bao lâu.

Em gái nhân bản của hắn không quá mấy tháng đã biểu hiện ra chỉ số thông minh vượt qua người thường, cô học cái gì cũng nhanh, đi đường, nói chuyện, toán học, cơ hồ chỉ cần một lần là rõ. Bởi vì cô quá mức thông minh, ngược lại không có tình cảm mà trẻ con nên có, cô xé nát ảnh chụp của em gái thật, cũng cố ý đập nát bình hoa mẹ yêu thích. Nhớ rõ một lần mẹ té xỉu trên đất, Diệp Nha thế mà không khóc không nháo, thờ ơ chơi trò chơi một bên.

Diệp Thanh Hà từng nghe mẹ nói một câu, "Cho dù tướng mạo giống nhau, gen tương đồng, nhưng trước sau cũng không phải con gái mẹ."

"Thanh Hà, em gái con sớm đã chết, thứ sống lại chỉ là máy móc vô tâm."

Sau ngày đó, mẹ chết vì bệnh.

Lại không lâu sau, Diệp Nha một tuổi bị cha tiễn đi, hắn giải thích nói là đi ra nước ngoài, nhưng Diệp Thanh Hà lại tìm thấy một tờ hợp đồng tiêu hủy người nhân bản trong ngăn kéo phòng cha hắn, trên tờ giấy còn có chữ ký và dấu vân tay cha hắn.

Diệp Thanh Hà tuổi còn nhỏ, hắn không hiểu thế giới người lớn rộng lớn phức tạp, chỉ nhớ rõ khi đi em gái hắn vô cùng khổ sở. Hắn cũng không biết em gái Diệp Nha vốn bị tiêu hủy vì cái gì lại trở về đây, chỉ biết rằng hắn vô cùng vui vẻ, phi thường cực kỳ vui vẻ.

Rất nhanh đã đến biệt thự Diệp gia, Diệp Thanh Hà nhìn tài xế ngồi ở ghế lái, "Chú Triệu, ba con có phải hơn một tháng nữa mới về?"

"Tiên sinh nói nếu nhanh thì nửa tháng nữa sẽ về."

Diệp Thanh Hà suy nghĩ một hồi, mới nói: "Trước khi ba con về nước, chú có thể đừng đem chuyện này nói với ông ấy không."

Chuyện này chính là chỉ Diệp Nha.

Tài xế gật đầu: "Chú sẽ coi như không biết."

Trở về Diệp gia, Diệp Thanh Hà giao Diệp Nha cho bảo mẫu chăm sóc, còn mình ở bên ngoài sốt ruột chờ. Cho đến khi bảo mẫu tắm rửa sạch sẽ người cho Diệp Nha, thay quần áo cho cô rồi mới kêu hắn vào.

Cô gái nhỏ nằm hôn mê trên đệm chăn mềm mại, ga trải giường màu lam nhạt làm tôn lên gương mặt phấn điêu ngọc mài của cô, tóc ngắn cong tự nhiên bao lấy khuôn mặt nho nhỏ, hàng mi dài đen nhánh, khẽ rung động như con bướm vỗ cánh.

... Thật là đáng yêu cực kỳ.

Diệp Thanh Hà ngồi bên mép giường, thích thú sờ soạng gương mặt cô.

"Nha Nha phát sốt ạ?" Diệp Thanh Hà nâng lên đôi mắt cực kỳ giống với Diệp Nha, con ngươi trong veo thấy đáy để lộ lo lắng không che dấu.

Bảo mẫu nắm chặt tay, môi mấp máy, "Chỉ phát sốt thì còn tốt, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Bảo mẫu không trả lời, ánh mắt dừng trên người Diệp Nha.

Diệp Thanh Hà cảm thấy quái dị, lập tức xốc chăn lên vén quần áo trên người cô lên.

Đứa nhỏ làn da tái nhợt, khô quắt gầy gò. Trên bụng, trên cánh tay, ngực đùi, toàn thân trên dưới đều trải rộng lỗ kim lớn bé cùng những vết thương màu đỏ quỷ dị.

Những vết thương dữ tợn đó đập vào mắt, khiến hắn không dám nhìn lâu.

"Ngày mai bác sĩ Lý sẽ đến kiểm tra cho Tiểu Tử Dục, cậu không cần quá lo lắng." Bảo mẫu trấn an hai câu, "Trời không còn sớm, không thì cậu đi ngủ trước đi. Buổi tối dì ở đây trông trừng cho."

Diệp Thanh Hà không tình nguyện gật gật đầu, lưu luyến từng bước rời khỏi phòng.

Chờ đến khi hắn về phòng ngủ, bảo mẫu cũng rất tẫn trách trông Diệp Nha, cứ cách một đoạn thời gian sẽ vào phòng xem cô có tè dầm, có đá chăn không.

**

Diệp Nha ngủ một giấc vô cùng an ổn, đến tận tám giờ sáng mới tỉnh lại.

Nhìn ánh sáng mặt trời rơi xuống ngoài cửa sổ, Diệp Nha phản xạ có điều kiện muốn giãn cành cây ra, tiến hành quang hợp thường ngày, kết quả cô quên hiện tại cô không còn lá cây nữa, miễn cưỡng chỉ có thể duỗi duỗi cánh tay, đá đá chân nhỏ.

[ Ngủ ngon không? ] Ngữ khí hệ thống mang theo oán hận.

"Thúc thúc buổi sáng tốt lành." Diệp Nha lễ phép chào hỏi, "Thúc vẫn còn nha."

Thúc vẫn còn nha?

Nha?

Nghe xem kìa cái này là sao hả, rốt cuộc đã nói cái gì hả!

Hệ thống sắp buồn bực mà chết rồi, nó vốn dĩ muốn Diệp Nha ngồi lên xe Hạ Tình tiến vào quỹ đạo cốt truyện, hiện tại ngược này, cô nương này trực tiếp trở về Diệp gia!!

Trong tiểu thuyết, nữ xứng ác độc 14 tuổi mới được lão đại Diệp gia Diệp Thanh Hà tìm về.

Sau khi cô trở về, quậy cho toàn bộ Diệp gia long trời lở đất, gà chó không yên. Anh trai Diệp Tử Dục vốn dĩ mắc chứng hưng cảm nghiêm trọng, hai người tính cách không hợp, ngày đêm khác khẩu, nghiêm trọng còn sẽ động thủ.

Đến nỗi Diệp Lâm Xuyên, hắn ngay từ đầu đã không thích đứa con gái nhân bản ngày, đối với cô phá lệ lãnh đạm. Nữ xứng biết rõ ràng lúc trước là Diệp Lâm Xuyên tìm người tiêu hủy mình, đối với hắn không có hảo cảm, chỉ có hận ý, vì thế ủ mưu trả thù. Diệp Thanh Hà vốn định để cái gia đình này khôi phục bình ổn, không ngờ càng ngày càng hỏng, rốt cuộc chưa gượng dậy nổi, bệnh tim tái phát mà qua đời, trước khi chết mới có 23 tuổi.

Bất quá không có vấn đề gì, nếu đã trở về, trước tiên cứ đi trước cốt truyện cũng không sao!!

Pháo hôi gì đó tóm lại đều muốn chết, sớm chết muộn chết không khác biệt.

Hệ thống nghĩ thông, bắt đầu ban bố nhiệm vụ của nữ xứng ác độc hôm nay.

[ Yêu cầu ký chủ làm chuyện xấu khiến anh em Diệp gia chán ghét, hiện tại mời ký chủ chọn hoàn thành một nhiệm vụ trong bốn cái đã cho, nếu dành được điểm cấp SSS, sẽ có khen thưởng nhiệm vụ: Hạt giống nguyện vọng. ]

Màn hình màu lam xuất hiện trước mặt Diệp Nha, bốn lựa chốn song song xuất hiện trên màn hình.

1, xé sách bài tập của Diệp Thanh Hà.

2, điên cuồng nhục mà Diệp Thanh Hà xấu.

3, nói lăn với Diệp Tử Dục.

4, thực hiện tất cả ba nhiệm vụ trên.

Diệp Nha cẩn thận phân biệt chữ nhỏ trên màn hình hồi lâu, bối gối cắn ngón tay.

[ Nha nhi có vấn đề gì sao? ]

Suy xét đến Diệp Nha là trẻ con, hệ thống tận lực không tuyên bố nhiệm vụ quá ác độc, giống như việc phá sách bài tập này chỉ là hành vi ác độc nhẹ, một giây là có thể hoàn thành.

Lông mi Diệp Nha khẽ run, tiếng nói ngọt ngào: "Thúc thúc, con không biết mặt chữ."

[...]

Cô thành khẩn dò hỏi: "Thúc có thể viết chữ yêu không?"

Hệ thống: [¥%......&&#¥%%@! ]

[ Nhận được nhiệm vụ chưa? ]

Diệp Nha hoảng đầu.

Hệ thống nhận mệnh, tự sa ngã nói: [ Vậy ngươi thấy trong bốn cái, cái nào thuận mắt thì chọn. ]

"Ò ~" Diệp Nha không nóng không lạnh đáp lại, ngón tay ngăn ngắn nhẹ nhàng ấn vào cái lựa chọn thứ ba. Mẹ cô từng nói, ba dài một ngắn chọn cái ngắn nhất ~

[ Tiếp nhận nhiệm vụ thành công, thỉnh hoàn thành trong vòng 12 tiếng. ]

Diệp Nha nhìn như đã hiểu, nhưng...

"Thúc thúc, điều thứ ba là cái gì nha, thúc không nói cho con?"

Hệ thống giữ vững tâm kiên nhẫn nói: "Nha Nha muốn để anh hai ngươi lăn."

Diệp Nha ngây thơ nghiêng đầu nhỏ, đang muốn nhiều lời nói mấy câu với hệ thống, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân. Diệp Nha giật mình nhảy từ trên giường xuống đất, ôm đồng phục vắt trên ghế trốn ra sau rèm cửa.

Cô che kín mít đầu và mắt, thân thể lại hoàn chỉnh để lộ ra ngoài.

Hai cái đùi của cô bắt mắt, khiến Diệp Thanh Hà vừa tiến vào muốn không chú ý đến cũng khó.

Diệp Thanh Hà đứng trước cửa trầm mặc, nghiêm túc tự hỏi có nên nhắc nhở cô không.

Nếu nhắc nhở có thể làm tổn thương lòng tự trọng của bạn nhỏ không.

Ừm...

Suy xét ba bốn giây, Diệp Thanh Hà phối hợp chơi tiếp, "Thật kỳ quái, sao lại không thấy Nha Nha rồi? Em chạy trốn mất rồi sao?"

Diệp – tự cho là trốn rất khá – Nha giật giật tai, thật cẩn thận vén áo đồng phục lên, lộ ra nửa cái đầu, tròng mắt đen bóng lập lòe ánh sáng, "Vì sao anh biết em tên Nha Nha?"

Diệp Thanh Hà nhấp môi nén cười, đi qua ngồi xổm trước mặt cô, "Đã đói bụng rồi đúng không."

Diệp Nha sờ sờ bụng nhỏ lép xẹp, "Đói."

Diệp Thanh Hà dắt tay nhỏ mềm mại của cô, để bữa sáng đã cho người làm xong trước đó lên bàn, đôi tay chống cằm cười mỉm nhìn cô, "Ăn đi."

Vẻ mặt Diệp Nha cảnh giác, nhưng đến khi nhìn thấy trên đỉnh đầu Diệp Thanh Hà có mèo con màu trắng đang nằm lại không sợ nữa.

Linh thần hộ mệnh của một người có thể nói lên bản chất của người này, cho nên đại ca ca này không phải người xấu.

"Muốn anh đút cho em không?" Diệp Thanh Hà cảm thấy để trẻ nhỏ tự mình cầm thừa thật hơi quá với cô, vì thế hứng thú hừng hực muốn hỗ trợ.

Diệp Nha lắc đầu, "Em đã là người trưởng thành một trăm tuổi, không cần đã đút."

Hệ thống nói câu kia làm nàng ghi nhớ đến tận bây giờ.

Đáy mắt Diệp Thanh Hà có chút mất mát lướt qua, khóe mắt thoáng nhìn, chú ý đến áo đồng phục trên người cô có chút quen mắt.

Giống như... của trường bọn họ?

"Nha Nha, áo này từ đâu ra vậy?"



---

Chứng hưng cảm, (từ gốc: 躁狂症) hay còn gọi là chứng mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần. Chứng này lấy việc cảm xúc tăng vọt làm khởi đầu, khi phát bệnh thì tinh lực tràn đầy, ngôn ngữ tăng, hành động cũng tăng, nghiêm trọng hơn là có thể bị ảo giác, lo lắng khẩn trương, dễ dẫn đến một số bệnh tâm thần khác.

Mania là từ có nguồn gốc từ "μανία" (mania), nghĩa là "điên cuồng, điên rồ" xuất phát từ "μαίνομαι" (mainomai), nghĩa là "nổi giận, thịnh nộ, giận dữ".

(Theo Baidu và Wekipedia. )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro