Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☘ Chương 4 

Edit+Beta: Thần Phù nương nương

Diệp Nha gắt gao ôm lấy áo đồng phục dúm dó của Thẩm Trú, đem cái tên đã nhớ kỹ nói ra: "Thẩm Trú ca ca đưa."

Thẩm Trú...

Diệp Thanh Hà ngẩn ngơ.

"Em có thể nói cho ca ca, vì sao em lại ở cùng một chỗ với cậu ấy không?"

Diệp Nha tiếp tục trả lời, "Thẩm Trú ca ca nhặt được em, cho em nước uống. Anh ấy rất tốt, về sau em nhất định phải báo đáp ảnh ~"

Tuy rằng hắc tước nhìn qua rất đáng sợ, cô cũng hơi sợ nó, bất quá Thẩm Trú là người tốt, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy không có bao nhiêu đáng sợ.

Về sau nếu gặp lại, cô nhất định sẽ để ca ca lại sờ đầu mình ~ Bởi vì mẹ từng nói, cô mang đến may mắn cho người ta cũng không phải cả đời, cho nên cô muốn để tiểu ca ca sờ nhiều thêm vài lần.

Diệp Thanh Hà không nói chuyện nữa, nhìn chiếc áo khoác đồng phục kia lâm vào trầm tư.

Hắn và Thẩm Trú là bạn học từ cấp một, lên đến cấp hai thì thành bạn cùng bàn. Trong ấn tượng, Thẩm Trú trầm mặc ít nói, gia cảnh lại bần hàn, bình thường chính là đối tượng ức hiếp của đám lưu manh bất lương ngoài trường.

Bọn họ vốn dĩ không hề liên qua gì, cho đến ngày họ Diệp Thanh Hà gặp phải phiền toái, Thẩm Trú hỗ trợ giải quyết, hắn vốn dĩ ở trường không có mấy ai cũng nói chuyện, lập tức muốn làm bạn với Thẩm Trú, kết quả thái độ của đối phương cực kỳ lãnh đạm.

Diệp Thanh Hà nhìn chiếc áo kia, bên môi không khỏi treo lên nụ cười rõ ràng.

... Quả nhiên, bạn học Thẩm Trú là người tốt trong nóng ngoài lạnh mà.

"Ca ca và Thẩm Trú là bạn học, chờ đến khi đi học có muốn để anh giúp em trả áo khoác?"

Tiểu Diệp nghiêm túc cân nhặc một hồi lâu, đồng ý, "Được thôi." Cô lại khó hiểu hỏi, "Anh là ca ca em sao?"

Cô nghiêng nghiêng đầu nhỏ, mắt to có tia hoang mang cũng có tìm tòi nghiên cứu.

Diệp Thanh Hà giơ tay sờ đầu cô, làm loạn đầu tóc mềm mượt lên, ánh mắt ôn nhu sâu lắng, "Ừ, về sau ca ca sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai bắt nạt em nữa."

Mẹ hắn là nhân viên nghiên cứu, từng nói với hắn tạo ra bản sao là trái đạo đức, càng trái với đạo làm người.

Mẹ hắn luôn miệng nói đạo đức với đạo làm người, cuối cùng vẫn vì ích kỷ của bản thân lén lút làm ra cô, lại không quan tâm đem vứt cô đi.

Diệp Thanh Hà không hiểu đạo làm người trong miệng mẹ hắn là cái gì, cũng không biết cái gọi là giới hạn đạo đức của nàng, hắn chỉ biết Diệp Nha là một sinh mệnh tươi sống, trong ngực cô có nhịp đập trái tim giống với bọn họ cũng cần máu để nuôi dưỡng.

Lúc này đây hắn sẽ thuyết phục cha hắn, giữ Diệp Nha lại.

Diệp Nha ăn cơm xong, bác sĩ Lý cũng vừa đến đây. Trước tiên hắn kiểm tra toàn thân cho Diệp Nha, cô gái nhỏ ngoại trừ thiếu vitami cũng dinh dưỡng thì không có vấn đề nghiêm trọng ở mặt khác, còn vết thương trên người chỉ cần chú ý chăm sóc là khỏi.

Sau khi kiểm tra xong, Diệp Thanh Hà dắt Diệp Nha đi một vòng quanh nhà.

Diệp Lâm Xuyên mua cả một tòa đỉnh núi ở vùng ngoại ô, biệt thự Diệp gia lẻ loi đứng sừng sững trên sườn núi. Thiết bị bên trong biệt thự đều đầy đủ, nhà kính trồng hoa, bể bơi, công viên trò chơi của trẻ em cái gì cần có cũng đều có, sau núi là trại nuôi ngựa, bên trong nuôi mấy con liệt mã mà Diệp Lâm Xuyên mua với giá cao ở nước ngoài.

Trước tiên Diệp Thanh Hà đưa cô đến phòng trẻ em, cô đối với mấy món đồ chơi trong nhà đều không có hứng thú. Thấy cô bé không thích, Diệp Thanh Hà lại đưa cô đến nhà kính trồng hoa sau biệt thự.

Nhà kính trồng hoa được tọa thành hình mê cung, lớn bằng một sân thể dục, chủng loại hoa cỏ cũng rất nhiều.

Nhìn thấy khắp nơi là đủ loại màu sắc, đủ các loại hoa cỏ khác nhau, hai mắt Diệp Nha lập tức sáng lên, rực rỡ như hai ngọn đèn huỳnh quang.

"Xin chào nha, hoa nhỏ." Cô cười lộ lúm đồng tiền, giọng nói non nớt, ngọt ngào của trẻ nhỏ chào hỏi.

Hoa hồng đỏ kiều diễm lay động thân cây, "Hello, sweetheart."

Rất nhanh, các thực vật khác cũng sôi nổi đáp lại,

"おはようございます."

"Здравствуйте."

"Sáng sớm đừng gây chuyện!"

"Thằng nhãi con này đừng bám lấy gai của ba mi!" ← Đây là một đóa hoa tổ an*

Hoa tổ an:

Ừm, mị cũng không biết đúng không chứ tìm 朵祖安花 thì nó ra cái này à.

× × ×

Vốn dĩ là một buổi sáng đẹp trời, lại vì Diệp Nha chào một câu mà loạn thành một đoàn.

Cô có thể nghe thấy tiếng của chúng nó, nhưng lại nghe không hiểu chúng nó nói cái gì, chỉ cảm thấy hình như chúng không được vui lắm. Diệp Nha như mèo con làm sai nắm lấy tay Diệp Thanh Hà rồi dựa vào người hắn, vô tội mờ mịt nhìn chằm chằm thực vật hoa cỏ ríu rít cãi nhau.

"Nha Nha chào hỏi với hoa sao?"

Diệp Nha chầm rì rì đè ép sợ hãi xuống.

Diệp Thanh Hà cảm thấy hứng thú, hỏi: "Bông hoa kia đáp lại em sao?"

"Có đáp."

"Chúng nó nói cái gì?"

"Em nghe không hiểu." Nói đến đây Diệp Nha lại ủy khuất, "Chúng nó nói tiếng nước ngoài."

Diệp Thanh Hà: "..."

Diệp Thanh Hà đưa cô xem hết nhà kính trồng hoa, lại đưa cô về biệt thự, đi thẳng đến cầu thang lên tầng hai.

Tầng hai là phòng cho khách, tầng ba là phòng ngủ của hắn và Diệp Tử Dục, toàn bộ không gian tầng thứ tư là của riêng Diệp Lâm Xuyên, bình thường không cho bọn họ đi lên. Bởi vì tầng ba không còn phòng trống, chỉ có thể tạm thời an trí Diệp Nha ở phòng cho khách.

"Đây là phòng của Nha Nha, về sau em có thể ở đây."

Phòng Diệp Nha là tối hôm qua Diệp Thanh Hà lâm thời tìm người sửa sang lại, phòng ngủ màu vàng ánh mặt trời, trên giường bày mấy món đồ chơi bằng lông nhung, đó là của Diệp Tử Dục thuận tiện đem tới.

"Đợi chút nữa anh cho người chuẩn bị áo mới cho Diệp Nha, vui không?" Diệp Thanh Hà khom lưng nói chuyện với cô, biểu tình nhìn qua còn muốn vui vẻ nhảy nhót hơn cả cô.

Diệp Nha không có khái niệm gì đối với quần áo đẹp, cũng không trả lời hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên con búp bê lông nhung công tử trên giường.

"Nha Nha muốn chơi với nó?" Diệp Thanh Hà đi qua, lấy búp bê bằng lông nhung đưa đến tay cô.

"Cảm ơn ca ca." Diệp Nha cảm thấy mỹ mãn ôm búp bê, lộ ra hàm răng tuyến trắng với hắn.

Diệp Thanh Hà tâm cũng mềm, sờ sờ đầu cô, nói: "Vậy trước em tự chơi, anh đi gọi người giúp em chuẩn bị ít đồ dùng."

Diệp gia có cửa hàng của riêng mình, yêu cầu cái gì chỉ cần gọi điện là sẽ đưa tới.

Sau khi Diệp Thanh Hà rời đi, Diệp Nha vừa nhìn vừa sờ khắp nơi đồ trang trí trong phòng, cô sợ sẽ làm hỏng, động tác rất cẩn thận. Diệp Nha một mình chơi vui vẻ, hoàn toàn đem nhiệm vụ hệ thống ban bố vứt ra sau đầu.

Thẳng đến khi có một ánh mắt hung ác từ phía sau cửa nhìn đến đây, Diệp Nha mới giật mình cảm thấy mà nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng không tránh, chỉ như cũ hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Diệp Nha ôm đồ chơi, nhảy xuống từ trên giường đi tới.

[ Nha nhi, đây là anh hai của ngươi, mục tiêu nhiệm vụ của ngươi. ]

Nhiệm vụ là cái gì cơ?

Diệp Nha tự hỏi một lúc.

Hệ thống: [... Khiến hắn lăn. ]

Diệp Nha bừng tỉnh đại ngộ, nhớ ra rồi.

"Chào anh." Trước tiên Diệp Nha lễ phép chào hỏi đối phương.

Từ nhỏ Diệp Tử Dục đã có chứng hưng cảm trầm trọng, dù rằng tuổi còn nhỏ, hai tròng mắt lại lộ ra một mảng tia vằn hung ác. Cậu không thích tiếp xúc với người ngoài, sau khi hai mắt quét qua trên dưới Diệp Nha, biểu tình càng hung.

"Mi ai?"

"Diệp Nha."

 Diệp Tử Dục ngũ quan dúm dó dính lại vào nhau, "Bậy bạ! Diệp Nha sớm đã chết!!"

Diệp Tử Dục bảy tuổi đối với em gái đã chết không có chút ký ức cũng không có chút tình cảm gì, chỉ đơn thuần cảm thấy cô xuất hiện khiến cậu bực bội.

Diệp Nha suy nghĩ một hồi, "Vậy đi." Cô nói, "Ngươi lăn."

Nhóc lùn không lớn nổi này nói ra loại lời nói hung ác này căn bản có gì gọi là tính uy hiếp, càng miễn bàn đôi mắt cô sạch sẽ, mặt mày đáng yêu.

Diệp Tử Dục nheo mắt, một tay chỉ vào Diệp Nha: "Mi, mi lặp lại lần nữa!"

Diệp Nha lặp lại: "Lăn ~"

Biểu hiện của cô rất tốt, làm cho hệ thống vốn dĩ lo lắng cô không hoàn thành được nhiệm vụ tức khắc vui vẻ lên, nhịn không được khen ngợi, [ Nha nhi giỏi! Nha nhi ngoan! Quả nhiên là hoa ăn thịt người mẫu không sinh khuyển nữ nha! ] Nó không nhìn lầm! Nó biết Diệp Nha nhất định có thể! Dù sao thì mẹ cô cũng bá đạo như vậy, xuyên qua nhiều thế giới đánh đến thiên hạ vô địch không có đối thủ!

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử vặn vẹo, tức giận đến ngực phập phồng: "Mi, mi, mi thế mà dám bảo ta lăn?"

"Lăn ~"

"Có bản lĩnh mi nói lại lần nữa!!"

Diệp Nha: "Lăn ~"

"..."

"......"

Mắt đối mắt, không khí trầm mặc.

Diệp Tử Dục bĩu mỗi, đôi tay cắm trong túi, vẻ mặt khinh thường, "Ta sẽ không lăn, mi có bản lĩnh biểu diễn ta xem một lần."

Hừ, nhãi con thế mà cũng muốn cậu lăn, thật sự là không biết lớn nhỏ.

Chính mình cũng chỉ là một nhãi con – Diệp Tử Dục nghĩ như vậy.

Diệp Nhã gãi gãi đầu, hệ thống thúc thúc nói, nếu không hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ không cứu được linh địa, ba mẹ còn có các chú dì nữa.

"Được thôi." Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tử Dục, cô gật đầu đống ý, "Ta đây làm mẫu cho ngươi một lần, ngươi xem cho kĩ nha ~"

Diệp Nha lui về sau hai bước, bò trên mặt đầu nghiêm túc biểu diễn một lần thân thể quay cuồng. Cô lăn rất ra sức, không chút nào chú ý tới chân ghế dựa. Diệp Tử Dục chỉ nghe ầm một cái, cô gái nhỏ đã ôm chặt lấy cái gáy nằm yên.

Au...

Diệp Tử Dục há hốc miệng, đau quá...

Diệp Nha ôm đầu, ngã trên mặt đất nửa ngày không bò dậy.

"Mi... mi không sao chứ?"

Diệp Nha hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ hoa mắt bò dậy từ trên đất, che cái gáy hạt dưa ôn nhu dặn dò: "Lúc ngươi lăn phải cẩn thận chút, không thể giống ta mà bị đập đau."

Diệp Tử Dục nghẹn một cái, á khẩu không trả lời được.

Diệp Nha mắt mèo ướt áp phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt non nớt của Diệp Tử Dục, nói: "Tiểu ca ca, ngươi hiện tại có thể lăn ~"

Diệp Tử Dục: "..."

Cậu nên lăn hay không lăn?

Nếu lăn... rất mất mặt.

Nếu không lăn... càng mất mặt.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử Dục nhắn lại, biểu tình chốc chốc lại thay đổi, cuối cùng hạ quyết tâm dậm chân một cái, nằm trên mặt đất một đường lăn lên tầng ba.

Diệp Nha đứng ở cửa thấy cậu càng lăn càng xa, chờ cậu lăn đến chỗ ngoặt của cầu thang còn hô to nhắc nhở: "Tiểu ca ca cẩn thận không đụng vào cây cột."

Một đường lăn trở về hao phí không ít sức lực của Diệp Tử Dục, cậu ghé vào giường trong phòng thở hồng hộc, một lúc sau mới phản ứng lại, Diệp Tử Dục xoát ra nhảy dựng lên từ trên giường...

Không đúng !!

Cậu có phải bị chơi rồi không ?!!

Ý thức được điểm nào, Diệp Tử Dục hung hăng dậm chan: A a a a a a a, tức chết đi được, tức chết đi được, tức chết đi được!! Chờ ba cậu về, cậu nhất định khiến cô lăn!!

**

Thành công hoàn thành nhiệm vụ khiến Diệp Nha cảm thấy mỹ mãn khép cửa phòng lại, hướng hệ thống muốn được khen ngợi, "Thúc thúc, con hoàn thành rồi."

Hệ thống trầm mặc.

Thế này muốn hắn nói thế nào nữa?

Nhiệm vụ là lăn không sai, nhưng cái lăn này của hắn lại bị tiểu tứ diệp thảo này lý giải thành động từ...

Theo lý thuyết không tính là hoàn thành, nhưng thanh nhiệm vụ hiển thị đích xác là đã hoàn thành, nhưng vì cái gì mà không vui thế này?

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng: Hạt giống nguyện vọng. ]

Hệ thống thu lại cảm xúc buồn bực nho nhỏ kia, ôn nhu hỏi: [ Nha nhi muốn để hạt giống ở đâu? Hay là để thúc thúc giúp ngươi giữ, ngươi xem ta còn giúp ngươi bảo... ]

Một chữ cuối cùng chưa nói xong, Diệp Nha đã kích động nhảy dựng: "Trên đầu trên đầu! Hạt giống để ở trên đầu của Nha Nha!"

[...?]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro