Chương 8 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 8 (1)


Trương Gia Nguyên.

Khi hai chiếc xe đi lướt qua nhau, tôi hạ cửa kính xuống, ra hiệu cho người ngồi trong.

Châu Kha Vũ không trả lời, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tức giận.


Hôm nay cả nhóm chuẩn bị ghi hình bài "Dancing on the moon" tại show Superhit Triều Dương. Trong giờ nghỉ tổng duyệt, Lưu Vũ cầm theo di động rồi đi đến chỗ tôi.

"Anh muốn đu trend này!"

Tôi quay đầu lại, hóa ra anh ấy đang xem video hot trend trên douyin dành cho các cặp tình nhân. Trong video là hình ảnh cô gái đặt tay lên hông bạn trai, người bạn trai ôm cô nhấc lên rồi quay vòng vòng.

Tôi vỗ vỗ hông mình: "Lại đây nào!"

"Làm thật à?" Lưu Vũ có chút kinh ngạc.

"Thật mà!"


Lưu Vũ đỡ lấy hông tôi bằng cả hai tay, còn tôi vòng tay ôm lấy eo anh.

Anh vẫn nhẹ như vậy, theo lực nâng và xoay của tôi, hai chân Lưu Vũ bay về phía sau. Trông anh lúc này giống như một cánh bướm, tôi nắm chặt lấy eo không cho anh ấy bay đi, tiếng cười khúc khích của anh vang vọng bên tai tôi.

Trong lúc quay, chúng tôi chăm chú nhìn vào mắt đối phương, như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại nữa, chỉ còn lại có nhau.


Sau buổi ghi hình, cả nhóm tụ tập ăn một bữa cơm, cũng là dịp để các thành viên tổ chức liên hoan chúc mừng sinh nhật Lưu Vũ.

Thật ra tôi không thích sự sắp xếp này cho lắm, đây là năm thứ hai tôi được đón sinh nhật cùng người thương, hôm nay chỉ muốn bản thân cùng anh trải qua ngày đầu tiên của tuổi 22.


"Gia Nguyên, điện thoại em kêu kìa." Lâm Mặc ngồi cạnh tôi, chỉ vào điện thoại đặt trên bàn.

"Em biết rồi, cảm ơn nhé."

Tôi cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình, là tin nhắn của Lưu Vũ. "Sau bữa tiệc, chúng mình đi xem phim đi!"

Tôi sung sướng cầm điện thoại lên hun cái chóc, hí hứng trả lời: "Được thôi, cơ mà trước khi xem phim thì em dẫn anh đi ăn ngon ngon nhé!"

"Nay em ăn thịt nướng chưa đủ no hả?"

"Vốn dĩ hôm nay em đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh, đáng tiếc là kế hoạch bị mấy anh em kia phá mất rồi! Nhưng em vẫn muốn dẫn anh đến đó."

"Nhưng ăn nhiều sẽ tăng cân đó nhe!" Tôi ngước mắt nhìn Lưu Vũ ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu cảm đau khổ của anh ấy thật là đáng yêu quá đi mà.

"Lưu Vũ ca, xin anh mòa, chiều em đi!" Tôi dùng tuyệt chiêu nài nỉ, nhắn lại anh.

"Nếu Gia Nguyên nhà mình đã gọi anh là ca ca, vậy anh đành miễn cưỡng chiều em thôi!"

Ngồi bên cạnh nhìn gương mặt tự dưng đỏ bừng lên của Lưu Vũ, dù anh đã cố kiềm nén nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ, Nine cạn lời với cái cặp đôi này luôn rồi.

Chàng trai đảo mắt, nhìn tôi rồi nhắn. "Hai đứa chú ý đi trời!"

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


Tôi không đi xuyên qua hành lang nối giữa tòa A và B, mà đứng chờ anh ở cửa ký túc xá. Tôi đứng lặng một lúc, điều chỉnh nhịp thở, cho dù có hẹn hò bao nhiêu lần thì lần nào đi cùng Lưu Vũ cũng luôn có thể khiến tôi hào hứng như lần đầu tiên.

Hôm nay tôi đặc biệt thay một bộ vest đen, áo sơ mi sọc đen sẫm, cổ áo phanh ngực, tóc vuốt dựng lên một cách phóng khoáng.

Tôi hồi hộp bấm chuông, cửa mở, Lưu Vũ bước ra từ bên trong, xinh đẹp như một bức tranh.


Người ấy đi đôi bốt Martin màu đen, quần jeans đen được cắt may cẩn thận, áo khoác nhung đen hơi sờn và phồng lên một cách dễ thương, chiếc áo sơ mi trắng bên trong in họa tiết hồng nhạt.

Bộ quần áo sạch sẽ tôn lên mái tóc và đôi mắt đen láy, làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng xinh xắn và khuôn mặt thanh tú cùng hàng mi dài như nan quạt của người ấy.


Tôi lùi lại một bước nhỏ, ngắm kỹ anh từ đầu đến chân.

Rồi hít một hơi sâu, mãn nguyện thở ra: "Anh đẹp quá đi!".

Lưu Vũ ngại ngùng, cúi đầu di di mũi chân: "Hôm nay trông em cũng bảnh lắm."

Đúng vậy, chúng tôi không hẹn mà cùng phối đồ đôi, tông xuyệt tông đó nha.


Bầu không khí bỗng dưng trở nên lãng mạn vô cùng.


Tôi cười cười xoa cằm, đè nén cảm giác muốn một miếng nuốt luôn con người đáng yêu này vào bụng.

Cuối cùng, tôi tiến lên thơm nhẹ vào má anh: "Đi thôi, em dẫn anh đi ăn món Pháp ngon ngon."

Anh nhìn tôi, mỉm cười: "Được"

"Nhân tiện," Tôi chỉ vào kính chiếu hậu sau khi lên xe: "Món quà kia dành cho anh."

Lưu Vũ quay lại nhìn, ở băng ghế sau của xe đặt một bó hoa tulip lớn màu xanh lam, hai mươi hai bông, đều tăm tắp và đẹp đẽ vô cùng.

"Đẹp quá Gia Nguyên ơi, anh thích lắm."

Tôi mỉm cười, khởi động xe.


Xe dừng trước một căn nhà nhỏ, đây là một nhà hàng Pháp tư nhân chỉ nhận đặt bàn riêng, tôi cũng phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới có thể xin được một slot đặt chỗ ở đây.

"Chào mừng quý khách!" Ông chủ nhìn thấy xe từ cửa sổ nhà bếp, vui mừng chào đón chúng tôi.


"Chào buổi tối!" Tôi cười chào hỏi, kéo Lưu Vũ lại gần, ghé vào tai anh thì thầm: "Nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, anh sẽ thích."

"Nhà hàng đã chuẩn bị chỗ ngồi tốt cho quý khách rồi, mời hai người lên."


Nhà hàng không có menu, ông chủ phục vụ cho chúng tôi các món ăn theo sở thích cá nhân.

"Quý khách có muốn một chút rượu vang không?" Ông hỏi.

Hai người gọi nửa chai champagne, trong tiếng nhạc Jazz réo rắt và ánh nến bập bùng, chúng tôi nhìn nhau thật bình yên.

"Bầu không khí ở đây rất tốt." Lưu Vũ vô cùng thích thú nhìn ngắm xung quanh. "Em luôn có thể làm anh ngạc nhiên."

"Chỉ cần anh thích là được!" Tôi luôn thích nhìn vẻ tò mò và kích động như một đứa trẻ của anh.

"Hoa tulip xanh đó đẹp quá đi!"

"Màu sắc mộng ảo như xanh nước biển rất hợp với anh, anh có thích không?"

"Thích lắm! Em mua ở đâu vậy?"

"Ở Hà Lan, em đã đặt hàng qua mạng đấy."

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi thở dài: "Gia Nguyên, không ngờ em lại biết cách thả thính như vậy. Anh vốn tưởng em là một cậu nhóc tiểu học ngây thơ cơ, giờ lại có phần nghi ngờ em thực ra là một tay chơi lão luyện đó nha."

Tôi cười không đáp, nâng chén mời anh cạn ly.


Lưu Vũ, anh có biết rằng ngôn ngữ loài hoa của tulip xanh chính là tình yêu vĩnh cửu không.

"Sau này nếu có cơ hội, mình cùng đi Hà Lan nhé." Tôi thăm dò hỏi.

Anh nắm tay tôi. "Được, chúng mình đi xem biển hoa tulip."


Kết thúc bữa ăn, bởi vì tâm trạng tốt mà chúng tôi đã ăn no đến mức dường như không đứng dậy nổi.

"Anh không ăn thêm được nữa đâu!" Lưu Vũ xoa xoa chiếc bụng nhỏ.

"Còn món tráng miệng nữa."

"Gia Nguyên, để anh cho em cái này thay cho món tráng miệng nhé." Lưu Vũ thần bí lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo khoác.

Tôi mở ra xem, bên trong là một chiếc khăn lụa thêu tên viết tắt của tôi bằng chỉ vàng: Z.J.Y

Trên đầu chiếc khăn lụa có cài một cặp khuy măng sét bằng bạch kim, mỗi khuy măng sét đều được khắc một chữ Y in hoa. (Y ở đây có thể là Nguyên - Yuan, cũng có thể là Vũ - Yu, ghép lại là Nguyên Vũ nha)

Tôi sững sờ, món quà này thật sự quá quý giá rồi.


"Lưu Vũ, đắt quá..."

"Anh không muốn nghe câu này đâu, anh muốn nghe em nói cảm ơn cơ!" Anh vươn tay giúp tôi cài khuy vào cổ tay áo sơ mi: "Em xem nè, thật đẹp làm sao."

"Vậy, em cảm ơn nhé." Tôi có chút xấu hổ.

Anh cũng ngượng ngùng thè lưỡi: "Thật ra anh chỉ phụ trách chọn thôi, mẹ anh mới là người mua cho em."


"Mẹ của anh ư?"

"Đúng vậy, lần trước không phải ba em đã tặng anh một chiếc đồng hồ rất đắt tiền đó sao? Sau khi nghe anh kể, mẹ nói nhất định phải mua tặng em cặp khuy măng sét này."


"Thật sao?" Tôi có chút nhụt chí, chẳng lẽ là vì không muốn mắc nợ người nhà nên mới vậy ư.

"Mẹ nói rằng, cách anh chọn quà giống hệt như cách chọn quà cho bạn gái ấy."

"Vậy à? Sau đó anh nói thế nào?" Tôi nắm lấy tay anh, hỏi.

"Anh nói, Trương Gia Nguyên là bạn gái của con!" Lưu Vũ chớp chớp mắt.

"Rõ ràng trông anh giống con gái hơn chứ!"

Anh ấy bĩu môi, mang theo vẻ không phục. "Anh là mãnh nam, hạo ma?"

"Được được, sinh nhật anh, anh là lớn nhất!" Tôi cười cười, siết chặt bàn tay nhỏ bé. "Đi thôi, em cũng còn cái này muốn tặng anh, thay cho món tráng miệng."


Sau khi xuống xe, tôi dắt Lưu Vũ vào một rạp chiếu phim tư nhân.

Cô nhân viên mỉm cười dẫn chúng tôi đến phòng chiếu nhỏ không người.

"Này, không cần chọn phim à?" Lưu Vũ lẩm bẩm, bước vào phòng chiếu phim có ánh sáng mờ mờ.

Tôi cười rồi thản nhiên kéo anh ngồi xuống sofa.

Đèn tắt, ánh sáng trong mắt lóe lên.


Một bức ảnh Lưu Vũ cười phóng to trên màn hình.

"Chúc mừng sinh nhật!" Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên đó một nụ hôn.

Anh mở to mắt nhìn những bức ảnh của bản thân đang liên tục nhấp nháy trên màn hình rộng.

Lưu Vũ trên sân khấu, Lưu Vũ tham gia show, Lưu Vũ trong phòng tập, Lưu Vũ tập thể dục, Lưu Vũ ăng nhăng nhăng, Lưu Vũ chơi trò chơi, Lưu Vũ nhắm mắt ngủ.

Lưu Vũ trầm lặng, Lưu Vũ sôi nổi, Lưu Vũ quyến rũ, Lưu Vũ trêu ghẹo, Lưu Vũ u sầu, Lưu Vũ xấu hổ, Lưu Vũ kiêu hãnh và Lưu Vũ giận dữ.

Lưu Vũ xanh, Lưu Vũ đỏ, Lưu Vũ trắng, Lưu Vũ vàng, Lưu Vũ đen...


Anh ấy vừa xem, đôi mắt đẹp vừa đỏ lên: "Cảm ơn em, Gia Nguyên."

"Cảm ơn gì chứ!" Tôi lại nắm tay anh, hôn thêm cái nữa. "Em muốn anh hạnh phúc."


Sau khi slideshow chiếu xong, nhân viên đi vào cùng với một chiếc xe đẩy, bên trên đặt chiếc bánh sô cô la nhỏ cùng 22 cây nến cắm trên mặt bánh.

"Anh mau thổi nến đi." Tôi cười, bảo anh.

Ánh nến ấm áp phản chiếu gương mặt tinh xảo của người ấy, anh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng thổi tắt chúng.


Phòng chiếu lại chìm trong bóng tối.

"Làm sao bây giờ?" Lưu Vũ hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình.

"Đương nhiên là xem phim rồi." Tôi uể oải điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái. "Em đã chọn vài bộ phim anh thích xem, dưới đáy xe đẩy còn có đồ ăn vặt khoái khẩu của anh nữa đó."

Anh ấy ngay lập tức vui vẻ, chăm chú xem phim và nhai bỏng ngô.

Đã gần mười hai giờ, tôi lén nhìn đi nhìn lại đồng hồ, nhưng Lưu Vũ bên cạnh tôi dường như không để ý thời gian, vẫn mê mải đắm chìm vào tiết tấu bộ phim.

Ngày đầu tiên sau sinh nhật của người thương, chính mình được ở bên cạnh anh là vui lắm rồi. Tôi cười khổ, yên lặng cầu nguyện trong lòng, chỉ có duy nhất một điều ước: mong rằng anh ấy sống lâu trăm tuổi.

"Sao em không xem phim đi? Đang suy nghĩ gì đó?" Trong bóng tối, Lưu Vũ đột nhiên dí mặt lại sát bên, ánh mắt anh lấp lánh, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Giờ phút này, anh cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi chiffon phủ lên thân thể non nớt tươi trẻ, chìm đắm trong hơi ấm và hương thơm dịu dàng, phảng phất quanh mũi lúc có lúc không. 

"Không có gì." Tôi vô cớ đỏ mặt, cởi áo khoác ngoài. "Cho em ít bỏng ngô với."

"Em muốn bỏng ngô của anh á? Không cho!" Lưu Vũ cố tình giấu xô bỏng đằng sau lưng, đảm bảo rằng tôi không thể với tới nó.


"Thật keo kiệt mà." Tôi phồng má.

"Gia Nguyên, sao mà em dễ thương quá vậy." Anh đưa tay nhéo má tôi.

Tôi giả vờ giận dữ, nhíu hai hàng lông mày, nhướn bên cao bên thấp như để dọa anh, nhưng Lưu Vũ không những chẳng sợ mà càng cười khanh khách: "Ha ha, đáng yêu thật đấy."

Anh đưa tay ra, tiếp tục vần vò gương mặt tôi.

"Đừng nhéo nữa." Tôi gọi anh, nhưng anh ấy phớt lờ tôi.

Cho đến khi chơi tận hứng rồi, anh vẫn không buông tay ra. Lưu Vũ chộp lấy hai miếng bỏng ngô, nhìn tôi khiêu khích rồi há to miệng ném bỏng ngô vào.

"Này." Tôi giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi sững người khi anh đột nhiên lao tới.

Một miếng bỏng ngô được đưa vào miệng tôi, theo sau là đầu lưỡi non mềm.


Ngọt.

Ngọt đến tê liệt toàn thân.

Nụ hôn của anh ấy tinh tế và quyến rũ, như muốn hút cạn hồn phách tôi.

Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen xoăn và chiếc cổ thanh tú của Lưu Vũ.

Môi anh hơi hé mở, trườn đến bên tai tôi phả ra hơi thở thơm ngát. "Muốn hôn anh thì không cần nhìn đồng hồ đâu."

Tai tôi phừng lên như lửa đốt, máu nóng không kiểm soát được chạy rần rần khắp cơ thể.

Thế là, tôi đảo khách thành chủ mà chiếm lấy đầu lưỡi anh, đè anh xuống sofa với khí thế mạnh mẽ.

Đây là món ngon chưa từng được nếm trải trong đời, tôi khao khát hôn dọc xuống bờ ngực trắng mịn, đôi tay không tự chủ được mà thò vào trong lớp áo sơ mi mỏng vuốt ve, cảm nhận xúc cảm nhẵn nhụi đầy mê hoặc của làn da giữa các ngón tay.

Lưu Vũ không ngăn cản sự hung hăng của tôi, nhưng anh cũng không khuyến khích hành động này.

Tôi ngước lên nhìn vào đôi mắt anh, chúng vẫn trong sáng như ngày nào, nhưng cũng xen lẫn vài phần bối rối.

"Em xin lỗi." Tôi thấp giọng thì thầm, sau đó đem khuôn mặt nóng bỏng vùi vào ngực anh.

"Không cần nói xin lỗi." Giọng của anh rất chân thành, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. "Giữa anh và em không cần..."

Tôi cảm động ôm chầm lấy Lưu Vũ, tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, duy trì tư thế mập mờ này, tham lam hít hà mùi hương cơ thể người thương để kiềm chế dục vọng.


Vài giây sau, tôi nghe được sắc thái xa lạ trong giọng nói của Lưu Vũ vang lên giữa không gian tĩnh mịch: "Châu Kha Vũ?"

Tôi nhìn lên, bắt gặp vẻ phức tạp xuất hiện trên gương mặt anh.

Quay người lại, tôi trông thấy Châu Kha Vũ.


Chẳng lẽ người là Asura, đang tận hưởng ngọn lửa chiến tranh thê lương.

Không muốn đạp đất thành Phật, cam tâm tình nguyện tẩu hỏa nhập ma.


(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro