Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần sáu giờ chuẩn bị tan làm, thư ký nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt thầm nghĩ sao hôm nay ông chủ không gọi nội tuyến sai bảo như mọi khi.

Thư ký không hiểu cho nên càng tò mò, cậu ngồi trên ghế xoay trái rồi lại xoay phải, nhìn đồng hồ còn nửa tiếng nữa là hết giờ trong lòng bắt đầu tính toán xem lát nữa về đi chơi ở đâu.

Nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, trước giờ tan làm mười lăm phút điện thoại bàn của cậu bất ngờ vang lên, thư ký giật nảy mình vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia giọng của tổng giám đốc hơi khàn, lần đầu thư ký không nghe rõ ông chủ nói gì, lần thứ hai đã đổi thành người khác.

"Bà xã bảo anh mang quần áo vào..."

Thư ký mờ mịt, bà xã nào? Bà xã ở đâu ra?

Lần này điện thoại lại đổi thành người khác, là Trương tổng, Trương tổng không phản bác hai chữ 'bà xã', còn nói thêm: "Mang hai bộ, một bộ lớn hơn một cỡ, cho Tuấn Tuấn mặc."

Trong lòng thư ký hoảng hốt nhưng không ảnh hưởng đến giọng nói, rất tận chức tận trách nói 'vâng' sau đó ba bước thành hai chạy xuống cửa hàng dưới lầu mua quần áo, lúc nhảy vào thang máy chân vẫn còn đau.

Trong văn phòng Trương tổng đang vùi mình dưới chăn, Cung Tuấn dùng khăn mềm lau tay cho anh, hai người đều không mặc quần áo, Trương Triết Hạn cả người trần trụi còn Cung Tuấn quấn khăn tắm quanh eo. Trương Triết Hạn để Cung Tuấn hầu hạ lau người xong thấy bên ngoài có người gõ cửa thì đẩy đẩy hắn: "Tuấn Tuấn ra mở cửa đi."

Cung Tuấn hấp tấp đi ra, một lát sau hấp tấp đi vào, mang theo 5 túi hàng hiệu, Trương Triết Hạn nhìn một chút là đồ thể thao, lại nhìn số đo, cầm lấy bộ quần áo màu trắng.

Bộ của Cung Tuấn cũng giống hệt nhưng là màu đen, Trương Triết Hạn mới mặc xong áo hai mắt bỗng sáng rực lên, có câu người dựa vào y phục Phật dựa vào kim trang, các cụ nói quả thật không sai.

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn nhìn mình chăm chú không rời mắt, mím môi một cái, gọi anh: "Bà xã..."

"Ơi?" Trương Triết Hạn cười híp mắt nhìn hắn, giang rộng hai tay: "Nào, bảo bối đẹp trai cho anh hôn một cái."

Hai người dính dính lại náo loạn một hồi Trương Triết Hạn mới mặc quần áo tử tế, âu phục dính đủ loại chất lỏng bị Cung Tuấn nhét hết vào túi. Bên ngoài trời đã tối hẳn, Trương Triết Hạn lắc lắc chìa khóa xe mang Cung Tuấn xuống lầu.

Lúc hai người về đến nhà, bảo mẫu đang nấu cơm trong bếp, ba món mặn một canh, là canh bào ngư, Trương Triết Hạn đột nhiên có linh cảm hỏi bảo mẫu bình thường nấu món gì cho Tuấn Tuấn, bảo mẫu nói tiểu thiếu gia thích ăn cháo, Trương Triết Hạn lại hỏi cháo gì, bảo mẫu nói cháo hải sản, cháo hạt súng, cháo gạo mễ, cháo táo đen, cháo vừng đen (tui Google thì mấy loại cháo này bổ dương 😂) còn có các loại cháo Trương Triết Hạn lần đầu tiên nghe tên, nhắc đến đồ ăn là bảo mẫu thao thao bất tuyệt, còn nói Cung Tuấn cũng thích ăn vặt: hạt điều, hạt dẻ, hạch đào, đậu phộng, hạnh nhân v.v... Trương Triết Hạn nghe thấy những cái tên này thì đầu óc quay cuồng, một nửa đầu nghĩ thì ra lần trước Tuấn Tuấn đút cho mình ăn là quả hạch đào, nửa còn lại nghĩ chẳng trách mỗi lần Tuấn Tuấn đè anh đều giống như chó đực phát tình.

Má....

Eo của anh.

Lúc Trương Triết Hạn lên lầu Cung Tuấn đang ở trong nhà vệ sinh nghiên cứu làm thế nào để giặt sạch tinh dịch trên quần áo.

Thế là hai người vùi đầu cùng nhau nghiên cứu, mười lăm phút sau bảo mẫu gọi xuống ăn cơm, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn cùng xuống lầu trên người đầy bọt xà phòng trắng xóa.

Bảo mẫu kinh ngạc hỏi hai người có chuyện gì xảy ra, Cung Tuấn nói là đang giặt quần áo, bảo mẫu cười nói hai người thì giặt cái gì, cứ để đó cho dì, Trương Triết Hạn nghe xong sặc một tiếng vội nói không cần không cần, Cung Tuấn vỗ lưng cho anh. Trương tổng nghẹn họng nói lát nữa thư ký sẽ tới mang quần áo đi giặt khô, không cần phiền phức. Dáng vẻ giống như chậm một bước sẽ ủ ra mầm họa gì đó.

Bảo mẫu dọn dẹp xong xuôi rồi ra về, Trương Triết Hạn lên thư phòng trên lầu, hôm nay ở công ty anh không làm được việc gì, thư ký vừa thông báo đêm nay có cuộc họp trực tuyến với bên Mỹ, nhắc nhở anh chủ trì cuộc họp đúng giờ.

Vì vậy một giờ sáng Trương Triết Hạn đầu óc váng vất bước ra khỏi thư phòng, tiếng Anh của đám người Mỹ bên kia làm anh nhức đầu, lần sau để nhân viên người Trung qua làm báo cáo cho rồi, anh nghĩ vậy, đi về phòng ngủ còn nhớ rõ nhẹ nhàng một chút, từ khe cửa hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, Trương Triết Hạn rón rén đi vào, đèn đầu giường vẫn mở Cung Tuấn đã ngủ say.

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Cung Tuấn vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, lông mi vừa dài vừa cong, gãi nhẹ vào lòng Trương Triết Hạn khiến anh không nhịn được vươn tay muốn chạm một cái, lại sợ đánh thức hắn đành phải nhịn xuống, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt say ngủ của Tuấn Tuấn một hồi.

Sau đó anh cũng mệt rã rời, nhấc tấm chăn mỏng lên chui vào nằm cạnh hắn. Trong lúc ngủ mơ Cung Tuấn quơ tay một cái vòng qua người anh kéo vào trong ngực mình, nhưng cũng không tỉnh, Trương Triết Hạn hôn nhẹ trán hắn, đưa tay tắt đèn ngủ.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, đa số thời gian Cung Tuấn sẽ theo Trương Triết Hạn đến công ty, anh làm việc còn hắn đọc sách hoặc chơi game, đến trưa thì ôm người ngủ một giấc, buổi chiều đúng sáu giờ tan làm, hôm nào tăng ca Cung Tuấn sẽ xuống lầu để thư ký dẫn đi mua thức ăn.

Mua nguyên liệu thì chắc chắn phải nấu cơm, cho nên trong phòng nghỉ của Trương Triết Hạn có thêm một bộ nồi niêu xoong chảo, cũng may không gian khu nghỉ ngơi vẫn còn chỗ trống, nếu không hai người còn chẳng có chỗ ăn cơm.

Cung Tuấn nhờ thư ký đưa đi siêu thị một lần rồi sau đó tự đi, trong công ty có nhà ăn dành cho nhân viên, hắn không thích ăn ở đây nhưng vẫn mượn bếp sau để nấu cơm. Thường xuyên qua lại Cung Tuấn đã quen hết đầu bếp ở nhà ăn, mấy người không có việc gì còn đánh cược xem hôm nay món ăn của vị nào sẽ bán hết trước.

Hết giờ tăng ca Trương Triết Hạn sẽ đến nhà ăn xách một em cún cả người toàn mùi khói dầu về, cún nhỏ biết trên người mình nặng mùi lên xe cũng không cho anh ôm hôn một cái, nhất định phải về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới hôn, Trương Triết Hạn không lay chuyển được hắn đành phải dùng vũ lực giải quyết, đè ép hắn ở hầm để xe, không hôn không cho đi.

Sau đó xuất hiện tin đồn có người chơi xe chấn ở hầm để xe công ty, kích thích quá trời.

Đương nhiên tin đồn chỉ là tin đồn, tin đồn không truyền đến tai Trương tổng, cho nên anh cũng không có cơ hội giải thích, anh thật sự chỉ muốn hôn một cái thôi mà.

Hai tháng trôi qua, Trương Triết Hạn lại hỏi ý kiến Cung Tuấn lần nữa, hỏi hắn có muốn đến bệnh viện không, Cung Tuấn mím môi, không gật cũng không lắc đầu, Trương Triết Hạn kiên nhẫn chờ thêm một hồi, rốt cuộc chờ được cún con rầu rĩ vâng một tiếng.

Vậy là lại hẹn, Trương Triết Hạn cân nhắc tâm trạng của Cung Tuấn, hẹn người ta một tuần sau, anh muốn tranh thủ một tuần này trấn an dỗ dành cún con, mặc kệ là tinh thần hay thân thể, đừng quá bài xích chuyện kiểm tra là được.

Thực tế chứng minh một tuần này cần được ghi vào tình sử của hai người, Trương Triết Hạn bị giày vò quá sức, anh thực sự không biết Cung Tuấn học ở đâu lắm chiêu trò như vậy, cứ tiếp tục thế này, chưa biết chừng một ngày nào đó anh sẽ thật sự ngủm trên giường.

Trương tổng vừa đỡ eo vừa mắng con cún ở nhà. Thư ký đi vào nói lịch hẹn của Cung Tuấn là ngày mai, Trương Triết Hạn ừ một tiếng bảo thư ký sắp xếp lịch trình ngày mai, anh muốn nghỉ phép.

Thư ký gật đầu, Trương Triết Hạn nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ, anh hơi nhớ Cung Tuấn nhưng lại ngại tan tầm bây giờ. Hai ngày nay anh đều về khá sớm, vì bé ngốc nhà anh giống như bước vào kỳ phản nghịch, bắt đầu giữ khoảng cách với anh, Trương Triết Hạn buồn cười muốn chết, cho rằng Cung Tuấn đang giận dỗi, dù sao cún con thực sự không muốn đến bệnh viện. Nhưng anh đã hầu hạ bé ngốc một tuần rồi, đừng nói là đến phút cuối lại muốn lật lọng chứ.

Trương Triết Hạn nhấp nhổm trên ghế thêm năm phút nữa, nhìn đồng hồ cuối cùng vẫn đứng dậy, trước vẻ mặt 'em biết ngay mà' của thư ký cầm chìa khóa xe đi xuống lầu. Thật ra từ công ty về nhà không xa lắm nhưng giờ này tắc đường khủng khiếp.

Lúc anh về tới nhà là 6 giờ, Trương Triết Hạn vừa vào cửa đã gọi Tuấn Tuấn nhưng không có ai trả lời, tưởng là ở phòng bếp hoặc thư phòng, anh lên lầu nhìn qua thư phòng, sau đó là phòng ngủ, rồi phòng cho khách, hậu tri hậu giác cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc.

Đâu chỉ quen thuộc, anh còn bị shock!

Đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng, cầm lấy chìa khóa xe không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài, sau sáu giờ đường càng thêm tắc, chật như nêm cối, Trương Triết Hạn dứt khoát vứt xe chạy bộ đến Khứ Hải Thượng Thiên, trên đường anh gọi điện thoại cho Trương Tô và Tiểu Vũ, nói có chuyện khẩn cấp.

Hai người không hiểu ra sao, một người đang ngồi trong văn phòng công ty, người còn lại đang trong phòng livestream lúc 18h, nhưng nghe ngữ khí lo lắng của Trương Triết Hạn thì biết lại xảy ra chuyện vội vàng hỏi anh đang ở đâu, Trương Triết Hạn nói Tuấn Tuấn lại bị bắt đi, tới Khứ Hải Thượng Thiên.

Nghe thấy tên Khứ Hải Thượng Thiên trán Tiểu Vũ giật giật mấy cái, lần trước sau khi ba người họ quậy phá một trận, y mượn danh nghĩa cha già nhà mình đến đó lần nữa, nên giải thích thì giải thích nên bồi thường đã bồi thường, cũng yêu cầu bọn họ cam kết Cung Tuấn sẽ không dính dáng đến Khứ Hải Thượng Thiên nữa, giờ lại ầm ĩ chuyện này là sao?

Lúc Tiểu Vũ đầu đầy dấu hỏi chấm chạy đến Khứ Hải Thượng Thiên thì Trương Triết Hạn đang giằng co với người ở đây, Trương Tô ngăn cản nhưng một mình y làm sao giữ được Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn thật sự quá sốt ruột, sợ đám người này lại cho Tuấn Tuấn nhà anh một đống vết thương, đau lòng chết anh.

Đầu óc Tiểu Vũ vẫn tỉnh táo, dù sao y mới gặp Cung Tuấn một lần không có quan hệ gì với hắn, bình tĩnh nói chuyện với người của Khứ Hải Thượng Thiên đối phương nói kể từ lần trước không hề phái người đi bắt Cung Tuấn, Trương Triết Hạn cũng đã bình tĩnh lại. Tiểu Vũ giải thích rõ tiền căn hậu quả, những người ở đây đều không nói câu gì, cuối cùng vẫn là Tiểu Vũ lên tiếng:

"Hay là về nhà cậu xem lại camera?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Trương Triết Hạn quay người liền chạy, Trương Tô và Tiểu Vũ nhanh chóng đuổi theo, ba người lại trở về biệt thự của Trương Triết Hạn tìm bảo vệ xem camera, bảo vệ hôm nay vẫn là người lần trước, nghe được muốn tìm Tuấn Tuấn thì đập mũ một cái: "Không cần tìm nữa, tôi tận mắt thấy đứa nhỏ kia rời đi."

Trương Triết Hạn nghe xong lời này càng thêm sốt ruột, cái gì "rời đi"? Rời đi đâu?

"Cho anh nhìn, có đúng người của anh không? Sao cứ hai ba ngày lại có người mặc tây trang đen đến tìm cậu ta vậy?"

Bảo vệ mở băng ghi hình, trong video đúng là Cung Tuấn, lúc 10h sáng bảo vệ nhận được điện thoại nói có một chiếc xe biển số GXXXX muốn đi vào để anh ta cho qua. Hơn 10h chiếc Maybach màu đen tiến vào, đi một mạch đến trước cửa nhà Trương Triết Hạn, Cung Tuấn từ trong nhà đi ra, hắn mặc bộ trang phục bình thường, bên trên là chiếc áo len mỏng tuần trước hai người cùng nhau đi mua, dưới là quần jean, đi giày thể thao. Sau khi ra ngoài hắn cũng không dừng lại, trực tiếp ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach.

Chiếc Maybach quay đầu lái ra khỏi chốt kiểm tra an ninh, bên cạnh trạm kiểm tra có gắn camera, Trương Triết Hạn nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Cung Tuấn ở ghế sau, ánh mắt liếc qua camera rồi ngoảnh đi.

Đến khi chiếc Maybach ở ngoài phạm vi ghi hình Trương Triết Hạn cũng gần như sụp đổ, suýt nữa quỵ xuống đất.

Trương Tô và Tiểu Vũ ở cạnh mỗi người đỡ một bên, Trương Triết Hạn lại hỏi: "Tuấn Tuấn em ấy có nói gì không?"

Bảo vệ khó hiểu: "Cậu ta có cái gì để nói với tôi, không phải anh biết cậu ta sao?"

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, hai mắt anh vừa xót vừa đau, gần như không nhìn rõ thứ gì, Tiểu Vũ và Trương Tô cảm ơn một tiếng, dìu anh về.

Gió đêm se lạnh, ba người im lặng suốt quãng đường, Tiểu Vũ lấy chìa khóa của Trương Triết Hạn mở cửa, đèn trần trong phòng chiếu tới, rất chói mắt, Trương Triết Hạn đột nhiên giãy thoát hai người, ngồi xổm gần cửa không muốn động nữa.

Tiểu Vũ và Trương Tô nhìn nhau, hai người đợi một hồi, Tiểu Vũ vừa định nói "Triết Hạn cậu đứng lên trước đã rồi chúng ta nghĩ cách" lại nghe thấy người đang ngồi xổm rốt cuộc thút thít khóc một tiếng, lời đến bên miệng lập tức ngừng lại, nhìn sang Trương Tô, hai người cởi áo khoác trải trên mặt đất, ngồi phịch xuống. Hai mắt Trương Triết Hạn đỏ hoe, lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt, lại bị anh lấy tay gạt đi.

Trương Triết Hạn lấy tay che mắt, không buông ra. Tiểu Vũ bất lực muốn an ủi lại không biết phải an ủi thế nào, Trương Tô lo lắng xoay ngược vành mũ ra sau: "Không sao đâu Triết Hạn, biết không bị bắt cóc là tốt rồi, cậu vẫn muốn gặp thì tụi mình lại đi tìm."

Trương Triết Hạn không nói gì cũng không ngẩng đầu lên, Tiểu Vũ thử vỗ vỗ vai anh lại không biết phải nói gì, nhìn sang Trương Tô, tên kia cũng chỉ biết vỗ vai.

Trương Triết Hạn lau sạch nước mắt, lộ ra đôi mắt đỏ hoe: "Không tìm được đâu, bỏ đi."

Trương Tô định nói "Một người sống sờ sờ làm sao lại không thể tìm được" nhưng ý tứ của Trương Triết Hạn đã rất rõ ràng, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ bằng ánh mắt của Cung Tuấn xuyên qua băng ghi hình kia anh đã biết, đời này trừ phi hắn muốn gặp anh, nếu không anh sẽ không bao giờ tìm thấy người.

"Coi như bị chó cắn, đi tiêm phòng thôi." Trương Triết Hạn lau nước mắt đứng dậy, Tiểu Vũ và Trương Tô bất đắc dĩ đi theo phía sau. Trương Triết Hạn vào bếp mở tủ lạnh, anh vốn định lấy bia uống giải sầu, lại nhìn thấy tủ lạnh dán một tờ ghi chú, trên đó viết anh đừng chỉ ăn cay mà không uống nước, làm việc phải chú ý nghỉ ngơi, không nên thức khuya, chú ý thân thể.

Trương Triết Hạn xé tờ giấy vo lại ném vào thùng rác, rút hai lon bia từ ngăn mát tủ lạnh ném cho Trương Tô và Tiểu Vũ mỗi người một lon, còn anh tự cầm hai lon, ba người trở lại phòng khách ngồi dưới đất. Tiểu Vũ và Trương Tô vốn tưởng rằng Trương Triết Hạn sẽ nói chuyện xảy ra giữa anh và Cung Tuấn, nhưng đợi nửa ngày chỉ thấy Trương Triết Hạn hỏi bọn họ: "Sao hai người không uống?"

"Uống uống uống..."

Trương Tô và Tiểu Vũ run rẩy nhìn Trương Triết Hạn bụng rỗng uống bia, lại còn là bia lạnh, uống hết hai lon Trương Triết Hạn lại đi lấy, Tiểu Vũ sợ người còn chưa tìm được anh em mình đã nhập viện trước, đi theo đến tủ lạnh muốn tìm chút gì lót dạ nhưng không tìm được, sau khi trở về Trương Tô cầm quả hạch đào trên bàn hỏi cái này có ăn được không?

Trương Triết Hạn ở phía sau y, sắc mặt âm tình bất định, Trương Tô run rẩy giấu đĩa hạch đào ra sau lưng. Trương Triết Hạn ngồi bệt dưới đất, hai người nhìn anh uống hết lon này tới lon khác, cả người rầu rĩ ngậm chặt miệng, chỉ khi uống đến thần trí không rõ mới khàn giọng gọi hai tiếng Tuấn Tuấn. Trương Tô và Tiểu Vũ thở dài, mỗi người một bên dìu Trương Triết Hạn về phòng ngủ.

_Hết chương 4_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro