Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư ký kiên định: "Trương tổng nói không cho anh lên."

Lời vừa thốt ra, Cung Tuấn nguy hiểm nheo mắt, thư ký liền vội vàng che miệng: "Phi phi phi! Tóm lại Trương tổng không ở đây."

Cung Tuấn đã hiểu Trương Triết Hạn đang tránh mình, hắn nhìn về phía thang máy một chút, muốn cứ như vậy nhấn thang máy đi lên, sau đó lại nghĩ phải ôn hòa một chút, hắn không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này lại khiến Trương Triết Hạn tức giận.

"Được, vậy tôi ở đây chờ anh ấy."

Thư ký trợn mắt há mồm nhìn đôi chân dài của Cung Tuấn sải bước đến khu tiếp khách tầng một. Nhân viên ra vào công ty đều rất tò mò về hắn, bọn họ nhận ra người này đoạn thời gian trước hấp tấp đi theo phía sau Trương tổng, khi đó cả người tràn đầy cảm giác thanh xuân, không ngờ hôm nay mặc tây trang đen, cổ tay đeo đồng hồ, lại biến thành một Alpha ưu tú!

Thư ký đau đầu, đáng lẽ phải đối mặt với một núi công văn báo cáo đầu của cậu mới bắt đầu đau, nhưng sáng nay đã bắt đầu đau sớm vì người đàn ông của Trương tổng.

Thư ký bấm thang máy lên lầu, sống không còn gì luyến tiếc chuẩn bị báo cáo đại sự này với ông chủ.

Trương Triết Hạn đang làm việc, nghe thư ký nói Cung Tuấn ở dưới lầu ngay cả lông mày cũng không động, chỉ nói mấy chuyện nhỏ nhặt không liên quan đừng tới quấy rầy anh.

Trán thư ký đầy dấu chấm hỏi, trong lòng phun tào đây là chuyện nhỏ nhặt không liên quan hả? Ngoài miệng vẫn cung cung kính kính nói "vâng". Trương Triết Hạn tiếp tục vùi đầu vào công việc, không nói thêm gì nữa.

Phần việc này làm một mạch đến bốn giờ chiều Trương Triết Hạn mới có thời gian hít thở, anh mở hai cuộc họp liên tiếp, nói khô cả họng. Sau khi trở về trên bàn của thư ký đã đặt hai cốc Mixue Ice Cream, Trương Triết Hạn nhíu mày, thư ký mờ mịt, vội vàng giơ hai tay nói trong cuộc họp em không dùng điện thoại.

Trương Triết Hạn xùy cậu một tiếng, tự mình cầm một cốc đi vào văn phòng, thư ký buồn bực nhìn cốc Mixue Ice Cream trên bàn, cái này ai đặt vậy?

Đúng lúc này máy bàn của thư ký đổ chuông, là quầy lễ tân lầu một, sau khi kết nối bên kia là một giọng nam trầm thấp, thư ký lập tức che micro "Anh anh anh" nửa ngày.

Cung Tuấn hỏi cậu Trương Triết Hạn có uống không, có cầm cốc không lạnh kia không, thư ký sờ cốc trà sữa lạnh buốt của mình, gật đầu nói có.

Cung Tuấn hài lòng, còn nói lát nữa sẽ đưa lên một phần bún xào, nhớ nói là mua ở nhà ăn nhân viên dưới lầu để Trương Triết Hạn ăn.

Thư ký không thể nói không, sự thật là điện thoại đã cúp trước khi cậu có thể nói.

Thư ký có miệng khó trả lời, nhìn cửa văn phòng đóng chặt, lại nhìn điện thoại bàn kêu tút tút cam chịu cúp máy.

Mười lăm phút sau bún xào được đưa đến, thư ký mang hộp đồ ăn đi vào, Trương Triết Hạn đang gọi điện thoại, chờ anh nói chuyện xong thư ký đã bày hộp bún xào ở khu tiếp tân. Trương Triết Hạn kinh ngạc nhìn cậu, đi tới vỗ vai thư ký cười hỏi có phải cậu tham ô một khoản tiền lớn muốn chạy trốn, trước khi đi mời tôi một bữa bún xào tạm biệt không hả?

Trương Triết Hạn nói xong gắp một đũa ăn thử, nếm miếng đầu tiên rồi dừng lại hỏi thư ký mua ở đâu.

Thư ký nói ở nhà ăn nhân viên dưới lầu, Trương Triết Hạn gật đầu, ăn thêm hai miếng, đập vai thư ký nói thả cho cậu nghỉ sớm đi ăn cơm đi.

Thư ký bày ra vẻ mặt cảm động thiếu chút nữa ôm đùi Trương Triết Hạn mà khóc, anh bịt tai nói dừng dừng dừng, vuốt phẳng cà vạt cho cậu, còn tốt bụng nhắc nhở: "Chỉ để cậu đi ăn cơm, ăn cơm, hiểu không?"

Thư ký xác nhận Trương tổng đúng là bảo mình đi ăn cơm, vội vàng lau đi nước mắt không tồn tại, thu dọn hộp cơm chuồn ra ngoài.

Cung Tuấn đang đợi ở tầng một, lúc thư ký đi xuống hắn đã cởi áo vest ra, bên trong mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh đậm, không thắt cà vạt, dáng người thẳng tắp ngồi ở khu tiếp khách xem tạp chí.

Thư ký vội vàng chạy tới, vừa đến nơi liền thả 'bộp' cái túi xuống bàn. Cung Tuấn ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí, nhìn hộp cơm một chút.

"Ăn xong rồi?"

"Ăn xong rồi ăn xong rồi, làm tôi sợ muốn chết." thư ký vẫn còn run rẩy: "Tiểu thiếu gia! Lần sau anh có thể tự mình đi lên được không? Đừng làm hại những con người nhỏ bé yếu đuối như chúng tôi."

Thư ký sầu khổ xoa mặt: "Anh không thấy sắc mặt Trương tổng... dọa chết người!"

Cung Tuấn từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, khép tạp chí lại: "Chờ chúng tôi kết hôn sẽ đưa cậu một bao lì xì thật to."

"Oa? To bằng nào?" nhắc tới cái này thư ký lập tức hăng hái.

"Nửa năm lương được không?"

Vừa nói đến nửa năm tiền lương, hai mắt thư ký đều phát ra lục quang, đầu gật như giã tỏi, liên tiếp "Được được được" còn lấy Wechat ra muốn add Cung Tuấn, nói là thuận tiện liên lạc có thể nắm được động thái của Trương tổng bất cứ lúc nào.

Cung Tuấn lấy điện thoại ra, thư ký nhìn vẫn là chiếc mình mua, khen Cung Tuấn thật sự thâm tình.

Cung Tuấn im lặng, sau khi trở về Mỹ hắn liền tắt nguồn chiếc di động này, chờ xử lý xong chuyện gia tộc đến khi về nước mới mở lại, vừa bật nguồn suýt nữa bị cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc chen nổ.

Tin nhắn chưa đọc gần nhất là hai ngày trước, Trương Triết Hạn gửi tin nhắn nói nhớ hắn, muốn ôm hắn.

Cung Tuấn cầm điện thoại không biết đang suy nghĩ gì, thư ký thấy trên giao diện kết bạn còn chưa chấp nhận, đưa tay lên trước mặt hắn lắc lắc: "Tiểu thiếu gia?"

Cung Tuấn hoàn hồn, mặt không chút thay đổi rút danh thiếp trong túi ra, thư ký tiếp nhận, sau khi nhìn rõ thân phận người đối diện thì đầu óc lập tức đứng máy, tiếp theo lại nghĩ nếu việc này thành vị đại gia này có khi nào vừa vung tay liền cho cậu 100 triệu không nhỉ...

Một trăm triệu hơi nhiều, cho mấy chục vạn cũng được... cậu không chê.

Thư ký cười ngây ngô hai tiếng, di động trong tay chợt vang lên, là Trương Triết Hạn, anh nói lần sau dặn đầu bếp cho thêm nhiều ớt, bún xào lần này nhạt quá.

Thư ký vừa nghe liền nhìn Cung Tuấn, khuôn mặt đẹp trai của hắn như sông băng tan chảy, nhẹ nhàng gật đầu.

Thư ký vội vàng nói "vâng vâng" rồi cúp điện thoại, cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành muốn đến nhà ăn. Thấy Cung Tuấn lại cầm tạp chí lên, thư ký do dự: "Tiểu thiếu gia, hôm nay Trương tổng sẽ không xuống đây, hay là anh về trước đi, ngày mai lại đến?"

Cung Tuấn lắc đầu, thư ký nói một câu "Tùy anh" rồi bước nhanh quẹo vào nhà ăn của nhân viên.

Cung Tuấn đợi ở khu tiếp tân đến chín giờ tối, Trương Triết Hạn vẫn chưa xuống.

Nhân viên đi ngang qua tốp năm tốp ba tất cả đều rời đi, một tầng lớn như vậy chỉ còn quầy lễ tân sáng đèn. Cung Tuấn chờ có chút mệt mỏi, mặc áo vest vào, cầm di động, đang nghĩ có nên gọi hay không.

Điện thoại chưa kịp gọi, thang máy tầng một bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, Cung Tuấn vội vàng chạy tới, Trương Triết Hạn khoác áo vest trên tay, đang nghe điện thoại.

Cung Tuấn dừng lại trên con đường Trương Triết Hạn phải đi qua, giọng nói chuyện điện thoại của Trương Triết Hạn có thể coi là nhu hòa, trước kia Cung Tuấn thường xuyên được nghe, trong điện thoại giọng nói của anh giống như bọc một lớp đường, vừa mở miệng chính là ngọt ngào.

"Vâng, con biết rồi, tối nay con về muộn một chút."

Trương Triết Hạn nói như vậy, lướt qua Cung Tuấn.

Bàn tay đang nâng lên ​​của Cung Tuấn dừng giữa không trung, nhịp tim cũng rung động theo, hắn cuống quýt xoay người muốn kéo áo anh, nhưng Trương Triết Hạn giống như có mắt sau lưng, chỉ nói: "Đừng chạm vào tôi."

Bàn tay khớp xương rõ ràng lập tức dừng cách 2cm, còn thiếu một chút là có thể chạm đến. Trương Triết Hạn nói xong câu này cũng không quay đầu lại nhìn Cung Tuấn, nói với người trong điện thoại mấy câu, một mình đi ra cửa chính công ty, đi về phía bãi đỗ xe.

Cung Tuấn mím môi đứng tại chỗ, sóng cả trong mắt dâng lên rồi lại dần lắng xuống, hai tay buông thõng chậm rãi nắm thành quyền, đêm tối là ngụy trang tốt nhất, hắn thở ra một hơi thật dài, cất bước đi theo.

Trương Triết Hạn gọi điện cho mẹ xong đi đến chỗ hẹn, hôm nay Trương Tô đưa bạn gái đến chính thức gặp mặt bọn họ, nói là muốn long trọng giới thiệu. Trương Triết Hạn nghĩ chuyện này là cần thiết, trước kia cũng bởi vì anh liên tục xảy ra chuyện khiến Trương Tô không thể hẹn hò tử tế với bạn gái, anh phải đi bồi tội, sau này muốn mượn người cũng đỡ ngại, đưa tay không đánh người tươi cười mà.

Lúc Trương Triết Hạn lái xe đến nhà hàng cao cấp thì Tiểu Vũ vừa tới, Tiểu Vũ ở phía sau anh bấm còi, sau khi xuống xe liền hỏi chiếc Maybach phía sau là ai?

Trương Triết Hạn đáp "Không quen" đong đưa chìa khóa xe đi vào cửa xoay. Trương Tô và bạn gái chờ trên lầu hai, sự riêng tư của nhà hàng này làm rất tốt, lúc Trương Triết Hạn và Tiểu Vũ lên lầu hai, Trương Tô đã chờ ở cửa.

Hai người đi vào gặp em dâu, Tiểu Vũ tương đối đáng tin cậy, chỉ kể mấy chuyện xấu hổ vụn vặt của Trương Tô, ngược lại Trương Triết Hạn nói không thiếu chuyện gì. Trương Tô chỉ biết câm nín, gắp cá tuyết nhét vào bát của anh để Trương Triết Hạn ăn cho đỡ nói.

Buổi tiệc gia đình đặc biệt kết thúc lúc 11:30. Trương Triết Hạn uống hơi quá chén, chỉ có thể nhờ Tiểu Vũ đưa về. Trương Tô giúp Tiểu Vũ nhét Trương Triết Hạn vào ghế sau, nhìn thấy bên ngoài chiếc Maybach nháy đèn. Hai người họ vẫn còn ký ức khắc sâu đối với chiếc xe này, nhìn nhau, nâng cả bốn cửa sổ lên.

Mặc dù tối đó Trương Triết Hạn hơi say nhưng sáng hôm sau hơn sáu giờ anh đã tỉnh dậy, xuống nhà tập thể dục, tập xong thì uống ly sữa chuẩn bị đi làm. Mẹ Trương đứng ở cửa đưa quần áo cho con, Trương Triết Hạn tạm biệt mẹ rồi ra ngoài.

Hôm nay Cung Tuấn không đến, Trương Triết Hạn đợi ở văn phòng cả ngày cũng không thấy thư ký báo cáo, ngược lại buổi trưa ăn lão tam dạng* cho rất nhiều ớt (một món ở Trùng Khánh: mì, lẩu và thịt hầm). Buổi tối tan làm Trương Triết Hạn vẫn về nhà như bình thường, sau khi đậu xe vào gara mới để ý hình như căn biệt thự kế bên có người vào ở, thấy ánh đèn nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, cho đến hôm sau anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thấy một người mặc đồ thể thao màu trắng trên con đường nhỏ của khu biệt thự. Lại nghĩ đến hôm qua lúc ăn cơm mẹ đại nhân nói nhà kế bên có một cậu nhóc đẹp trai vào ở, giờ anh mới hiểu.

Cung Tuấn mím môi, nắm chặt khăn lông ướt đẫm mồ hôi trên cổ, yếu ớt gọi anh: "Bà xã..."

Trương Triết Hạn nghe thấy xưng hô này bước chân vô thức chậm lại, nhưng trước khi Cung Tuấn kịp nghênh đón lại tăng tốc chạy qua người hắn, Cung Tuấn đợi một lúc mới chậm rãi chạy theo phía sau Trương Triết Hạn.

Hai người một trước một sau cách nhau khoảng 5-6m, chạy vòng quanh đường chạy bộ 5km của biệt thự, sau khi kết thúc Trương Triết Hạn rũ rũ mái tóc, tóc anh quá dài, chạy xong cũng rất nóng.

Cung Tuấn đúng lúc đến phía sau, cầm khăn lông phủ lên đầu anh, Trương Triết Hạn sửng sốt, Cung Tuấn lại nhanh chóng nhảy ra xa ba mét, sợ Trương Triết Hạn không nhận đồ của hắn.

Cuối cùng Trương Triết Hạn cũng không nói gì, dùng khăn lông lau tóc rồi trở về nhà mình.

Cứ như vậy trôi qua khoảng một tuần, ngày nào đó Trương Triết Hạn tan làm đúng giờ, còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của mẹ truyền đến từ khu vườn phía sau.

Trương Triết Hạn đi vòng qua hành lang ra vườn hoa, đầu tiên thấy Cung Tuấn đứng đó, còn giá nướng đang quay về phía hành lang, hương thì là chầm chậm bay tới. Trương Triết Hạn còn chưa kịp hỏi sao cậu lại ở đây, đã thấy mẹ đại nhân yêu quý và một người nữa...

"Tiểu Triết, Tiểu Triết" mẹ Trương nhìn thấy Trương Triết Hạn liền đứng lên đẩy anh, trực tiếp đẩy người đến trước mặt bạn tốt của mình: "Thế nào? Có đẹp trai hơn Tuấn Tuấn nhà cậu không?"

Người phụ nữ đứng trên bãi cỏ cười híp mắt, giữ chặt Trương Triết Hạn vỗ vỗ vai anh, lại kéo tay anh, Trương Triết Hạn còn chưa nghĩ ra người này là ai, chợt nghe thấy người phụ nữ nói một tràng tiếng Tứ Xuyên: "Đẹp trai quá, đẹp hơn Tuấn tử nhà tớ nhiều."

Trương Triết Hạn lễ phép cười một cái, lúc này Cung Tuấn cầm xiên nướng đã chín tới giải vây: "Ây da mẹ... mẹ nói gì vậy, mau ăn xiên nướng thôi."

Mẹ Cung dí ngón trỏ vào trán Cung Tuấn một cái làm hắn hơi lảo đảo: "Con nói nhiều quá! Đi nướng tiếp đi!"

Cung Tuấn vâng lời, hai bà mẹ vừa nói cười vừa dựng bàn ăn đơn giản trên bãi cỏ, sau đó còn khoác tay nhau đi lấy ghế gỗ, để Trương Triết Hạn đứng một chỗ nhìn bên này lại nhìn Cung Tuấn bên kia, không nói nên lời.

Anh chẳng thể ngờ, mọi thứ sẽ tiến triển thế này.

Cung Tuấn cũng không nghĩ tới, hôm nay hắn chỉ đi đón mẹ về nước, ai biết trở về ngang qua cửa nhà Trương Triết Hạn, mẹ hai người nhận nhau, ôm đối phương nửa ngày không buông. Cung Tuấn còn chưa từng thấy mẹ hắn nhiệt tình với cha như vậy, hắn bĩu môi, lại nghe thấy mẹ yêu nói tối nay cùng nhau ăn bữa cơm.

Ăn tối cùng nhau? Vậy bà xã có đến không?

Cung Tuấn xung phong nhận việc nướng thịt, trong bữa tối nghe hai người mẹ kể cho nhau nghe chuyện quá khứ, còn nói đến chuyện Cung Tuấn về nước bị ám sát.

Mẹ Trương nghe vậy vô cùng sợ hãi, đau lòng nhìn vết thương trên trán Cung Tuấn, hắn cười nói không sao, gặp được người tốt, cũng không để lại sẹo.

Hai người mẹ vẫn nói chuyện đến khi Trương Triết Hạn trở về, thấy Trương Triết Hạn hai mắt Cung Tuấn sáng lên, bước chân người nọ xuống bậc thang còn ngừng một chút, Cung Tuấn vừa định lên tiếng nhưng mẹ Trương nhìn thấy con trai thì liên tục gọi anh.

Cung Tuấn đành ngậm miệng tập trung nướng xiên.

Thịt xiên rất thơm, lần cuối cùng hắn ăn là khi còn nhỏ vẫn ở trong nước, cùng mẹ về thăm ông ngoại, sân sau nhà ông ngoại có cái giá đen thui thật cao, Tiểu Cung Tuấn tò mò đó là cái gì, ông ngoại liền dọn ra nướng khoai cho hắn ăn. Đúng rồi, lần đó hắn còn mang khoai lang nướng khét chia cho Trương Triết Hạn.

"Cậu còn nhớ không, khi Tuấn Tuấn còn bé từng trở về đây một lần, ôi chao đứa nhỏ kia túm lấy Tiểu Triết nhà tớ không buông, còn gọi ca ca ca ca, đi đâu theo đó giống như cái đuôi."

"Đúng vậy, đứa nhỏ ngốc nhà tớ còn khóc vì Triết Hạn không dẫn nó đi trèo cây. Chuyện bằng cái móng tay, không biết trèo cây thì con tập đi."

Hai bà mẹ nói nhỏ vài câu rồi quay lại, thấy hai đứa con trai một người vùi đầu nướng xiên, người kia mân mê giấy bạc trên bàn ăn, chẳng ai nói câu nào.

Mẹ Cung hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc thối, lúc nhỏ suốt ngày chạy theo mông người ta gọi ca ca. Giờ ba chục tuổi đầu lại biết xấu hổ à?"

Mẹ Cung không đợi Cung Tuấn giải thích lại gọi Trương Triết Hạn: "Tiểu Triết à, nam tử hán đại trượng phu, con không được thẹn thùng. Thẹn thùng không lấy được vợ."

Nói đến đây, mẹ Cung nhớ đến một chuyện quay đầu lại hỏi Cung Tuấn: "Con trai ngốc! Lúc con vội vàng hoảng hốt trở về đã nói gì với mẹ? Mẹ có một cô con dâu xinh đẹp như hoa ở trong nước chờ con về cưới? Con trở về bao lâu rồi? Con dâu của mẹ đâu?"

Cung Tuấn bất ngờ bị hỏi đến lập tức ngây người, theo bản năng nhìn về phía Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn cũng đang nhìn hắn, suýt nữa cầm khăn giấy trên tay ném qua, nhìn cái gì mà nhìn! Ai là vợ cậu?

Mẹ Cung nhìn theo tầm mắt con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi qua vỗ con trai: "Con nhìn Tiểu Triết làm gì? Mẹ Trương nói với mẹ người ta là hoa đã có chậu. Khi nào con mới có chậu đây?"

Cung Tuấn chớp chớp mắt, nhìn về phía Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn chột dạ né tránh quay qua hướng khác cho nên không nhìn thấy cún nhỏ ủ rũ cúi đầu, còn có bàn tay siết que cời than đến trắng bệch

Có phải bà xã thật sự có cún con khác rồi... Hôm đó gọi điện thoại giọng nói còn ngọt ngào như vậy......

Cung Tuấn bị mẹ đại nhân xoay vòng vòng một hồi cũng không có phản ứng, mẹ Cung khó hiểu sao hôm nay con trai lại ỉu xìu như khí cầu bị thủng vậy. Nghĩ đến khi nãy vừa nhắc đến bạn gái con trai liền lý không thẳng khí không tráng, bà có một suy đoán: "Con trai, không phải con bị đá rồi chứ?"

Cung Tuấn "Dạ?" một tiếng, có chút mờ mịt, cái gì bị đá? Mẹ Cung đau lòng xoa đầu con trai mình: "Con xem mắt đỏ hết rồi, đều tại mẹ, chỉ lo thúc giục mà không để ý tới tâm trạng của con. Không sao, bị đá thì chúng ta tìm người khác. Người sau sẽ tốt hơn."

Cung Tuấn cực kỳ bội phục mạch não của mẹ đại nhân nhà mình, hắn vừa thất thần giây lát đã được mẹ yêu ôm vào ngực xoa đầu, mẹ Trương ở bên cạnh cũng an ủi hắn: "Không sao, Tuấn tử tốt như vậy, là đứa nhỏ kia không có phúc khí, chúng ta tìm người khác."

Nói xong lại bổ sung: "Không sao, Tiểu Triết quen rất nhiều người, để Tiểu Triết giúp con tìm."

Trương Triết Hạn im lặng, Trương Triết Hạn không muốn nói chuyện, trong đời anh thật sự chưa bao giờ đụng phải chuyện máu chóa như này.

Bữa cơm này ăn không lâu, bởi vì hai bà mẹ đều không phải người thức khuya, khoảng hơn chín giờ thì tan tiệc. Mẹ Trương nhất định muốn mẹ Cung tối nay ở lại bên này, đúng lúc nhà Cung Tuấn bên kia cũng chưa dọn dẹp, ở bên này thật quá hợp lý.

***

Có một chuyện cần phải nói rõ: Mình cũng phải đi làm, chỉ edit lúc rảnh thôi 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro