Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, hai anh em làm ổ một chỗ, Ôn Trạc ôm anh trai, không dám siết quá chặt, chỉ đặt cánh tay ngang thắt lưng anh trai, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt ngủ say của anh. Ôn Du ngủ không quá an ổn, ngay cả trong giấc mơ cũng cau mày, có lẽ là cảm nhận được cánh tay kiên cường khiến người an tâm của Ôn Trạc anh mới dần yên tĩnh lại.

Trong lòng Ôn Trạc cũng yên tĩnh theo anh. Chuyện cũ vụn vặt ào ào tràn về, tự dưng hắn nhớ về ngày còn bé, tính tình hắn rất xấu, hay đi kiếm chuyện đánh nhau, còn có lần trộm nửa ly bia của người khác uống dư, lén lút khoe khoang với anh trai, Ôn Du từ khi bé đã ngoan ngoãn, lạnh mặt hù dọa hắn sẽ méc mẹ, Ôn Trạc vội vàng nịnh nọt rót cho anh một ly nhỏ, mặt dày mày dạn đưa cho anh trai uống thử. Lúc đầu Ôn Du từ chối, sau đó không biết bị Ôn Trạc dụ dỗ như thế nào vẫn nhấp thử một miếng, vị bia đắng ngắc, anh lập tức phun ra. Ôn Trạc từng ngụm từng ngụm uống hết, mặt đỏ như đít khỉ, còn cười nhạo anh trai.

Ôn Du bị hắn chọc tức giận đánh cho hắn một phát, không ra thể thống gì hết, Ôn Trạc bị đánh choáng váng đứng không vững, hắn bám lấy anh trai, thế là cả hai té lăn ra đất. Hai đứa nhỏ, lăn qua lộn lại, đất cát dính đầy người, âu cũng rất thú vị, chuyện sau đó như thế nào Ôn Trạc cũng không nhớ rõ, chỉ là hắn cảm thấy rất vui vẻ, khi đó anh trai mềm mại, yêu cười, không giống như bây giờ lúc nào cũng nghiêm mặt với hắn, lúc cười cũng là cười khách khí. Có lẽ Ôn Trạc đã quên, nhưng câu chuyện này trong phiên bản của Ôn Du chính là Ôn Trạc uống say ôm lấy anh không chịu buông, sau đó bị mẹ nhìn thấy, lôi cái tên cả người toàn mùi rượu ra đập cho một trận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Trạc không khỏi ngây ngốc nở nụ cười, dí trán mình vào trán anh trai, hơi thở hòa vào nhau. Điều này khiến hắn nhớ về nụ hôn kia, nụ hôn ấy mang theo mùi thuốc lá, mùi máu tanh, một nụ hôn cầm lòng không đặng, hắn lại nhớ đến những giọt nước mắt của anh trai khi ấy, nụ cười ngây ngô trên môi biến thành cười khổ.

Ôn Trạc dịch đầu về sau, tránh khỏi hơi thở ấm áp của anh trai, từng cơn đau thét gào trong lòng hắn. Ôn Du đột nhiên mở mắt, chỉ liếc qua Ôn Trạc một chút lại quay lưng về phía hắn, trằn trọc thật lâu vẫn không thể ngủ được.

Ôn Trạc khoác tay mình qua eo anh, chậm chạp không nỡ buông ra, mãi đến khi hắn bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, Ôn Du nhẹ nhàng lấy tay em trai xuống, cũng chầm chậm thiếp đi.

Mấy ngày sau mẹ xuất viện, Ôn Du cũng không thể không đi học trở lại. Thật ra trong lòng hai anh em đều rõ ràng, tình hình của mẹ bây giờ vẫn chưa thể chủ quan, nhưng mẹ Ôn cứ cố ý một hai phải đi làm, Ôn Du không ép được bà, không thể làm gì khác hơn là đi học trước.

Một tuần không gặp, các bạn học rất lo lắng cho lớp trưởng xinh đẹp ôn nhu này, chỉ là lớp mười hai học tập rất căng thẳng, họ không thể tổ chức đi thăm mẹ Ôn. Ôn Du vừa vào cửa phòng học, mọi người liền đồng loạt vỗ tay hoan nghênh, nhìn những gương mặt trẻ tuổi thân quen này, Ôn Du cảm thấy rất ấm áp, tịch mịch nhiều ngày như vâỵ, cuối cùng anh cũng cảm thấy được xoa dịu đi ít nhiều.

Lương Cừ Ngôn ngồi cạnh chỗ ngồi của Ôn Du lặng lẽ ngắm nhìn anh, Ôn Du chợt nhớ tới quyển ghi chép người bạn học nhiệt tình này đưa anh, không khỏi thật lòng nở nụ cười, ngồi lại vị trí ban đầu, đem notebook ra trả lại cho hắn:

"Tuy cậu nói không cần tôi cảm ơn, nhưng ngoài lời cảm ơn ra tôi không có gì để báo đáp cậu."

"Mấy quyển ghi chép này bây giờ tôi cũng không cần lắm, nếu cần cậu cứ giữ ôn tập đi." Lương Cừ Ngôn đẩy notebook về lại bàn Ôn Du, không dấu vết đánh giá tình huống của anh.

Gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt lắm. Lương Cừ Ngôn đang đau lòng suy nghĩ, bỗng thấy Ôn Du khác với ngày trước xa lạ khách khí đem notebook lần nữa đẩy tới:

"Bên trong có tạ lễ của tôi."

Lương Cừ Ngôn sững sờ một chút, dường như ý thức được điều gì, gã lộ ra một nụ cười phải dùng từ "cưng chiều" để diễn tả, cẩn thận lấy 0notebook về. Bên trong thật ra có một số đáp án Ôn Du viết cho Lương Cừ Ngôn, còn có mấy dòng thảo luận và mấy dòng suy nghĩ.

Không khí giữa hai người tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không vượt quá quan hệ giao lưu học tập. Cứ thế đến lúc tan học, Lương Cừ Ngôn đột nhiên nói có lời muốn nói riêng với anh, Ôn Du có chút mơ hồ, không biết chuyện gì, cuối cùng vẫn ở lại với hắn.

Trong phòng học bây giờ không còn bao nhiêu người, Lương Cừ Ngôn mở ra một cái cửa sổ khác, gió đêm mát mẻ thổi vào, quạt trong phòng học chậm rãi xoay đi xoay lại. Lương Cừ Ngôn nghiêm túc nhìn về phía Ôn Du:

"Tình hình dạo này rất khó khăn sao ?"

Ôn Du rõ ràng hắn đang hỏi cái gì, do dự một chút, vẫn là gật đầu, chờ đợi Lương Cừ Ngôn nói tiếp.

Nhưng Lương Cừ Ngôn không có lên tiếng, mà là từ trong balo lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho anh:

"Tôi cũng không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất có thể giúp được cậu."

Phía trên cái thẻ có một tờ giấy ghi chú ghi mật khẩu, động tác của Ôn Du khựng lại nửa nhịp, lại trợn to hai mắt nhìn về phía Lương Cư Ngôn, bởi vì quá kinh ngạc mà nói chuyện lắp bắp:

"Cậu... Cậu lấy đâu ra số tiền này thế?"

Lường Cừ Ngôn cười:

"Tôi nói là tiền mừng tuổi, cậu có tin không?"

Ôn Du nói không nên lời, nhưng dứt khoát đem thẻ nhét về lại tay hắn, sắc mặt rất nghiêm túc:

"Cậu cất kỹ đi, đừng làm cho người nhà lo lắng, không nên tùy tiện đưa cho người khác."

Lương Cừ Ngôn nhất thời bật cười, hắn không con nít. Hắn so với bạn cùng lứa trưởng thành hơn nhiều, điều kiện gia đình cũng rất tốt, thậm chí có thể gọi là đại gia, hắn đã sớm đoán được Ôn Du sẽ không dễ dàng nhận lấy, nên nói:

"Coi như là cậu mượn tôi, chờ cậu lớn trả lại cho tôi, được chứ ?"

Ôn Du vẫn không chịu nhận.

Lương Cừ Ngôn thở dài, mở lòng bàn tay Ôn Du ra nhét thẻ vào rồi khép tay Ôn Du lại, để anh nắm chặt, hắn nhìn thẳng vào mắt anh:

"Ôn Du, sau này cậu đi học phải dùng rất nhiều tiền, nếu không có tiền phải làm sao đây ? Chẳng lẽ bỏ học vừa đi làm thuê vừa chăm sóc cho mẹ ? Tôi biết cậu là học sinh giỏi, sau này cậu chắc chắn có thể đạt được những thành tựu to lớn, hiện tại cứ coi như tôi đang "đầu tư" được không? Chúng ta có thể ký giấy nợ, tuy rằng tôi tin tưởng cách làm người của cậu."

Ôn Du nhìn chằm chằm hắn, không biết trong lòng cảm kích nhiều hơn hay là xấu hổ nhiều hơn. Mặc kệ thế nào, Lương Cừ Ngôn vẫn quan tâm đến lòng tự trọng của anh, bọn họ có thể ký giấy ghi nợ.

Thật ra những lời Lương Cừ Ngôn nói không phải anh không nghĩ đến, anh đúng thật là không muốn nghỉ học, nếu vì chữa bệnh cho mẹ mà từ bỏ sự nghiệp, mẹ chắc chắn sẽ rất buồn lòng. Ánh mắt của Lương Cừ Ngôn rất chân thành, Ôn Du nhìn đôi mắt ấy, tâm trạng bắt đầu dao động. Kì thực anh cũng chỉ mới có mười mấy tuổi, những từ như đầu tư này kia chỉ mới thấy qua sách tập, nhưng anh tin tưởng Lương Cừ Ngôn sẽ không lừa mình.

Cuối cùng Ôn Du vẫn là gật đầu, Lương Cừ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cùng hắn ký giấy nợ.

Hai thiếu niên cứ thế ở trong phòng học tĩnh lặng viết "hợp đồng", Ôn Du cùng Lương Cừ Ngôn ký kết xong xuôi, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải đậu trường tốt, trả hết số tiền kia. Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ mơ màng, nhưng tương lai của họ lại vô cùng xán lạn.

Lời tác giả:
Có phải chương này tôi viết quá dài rồi không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro