Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đến nơi, Mặt Trời cũng đã treo trên cao, Ôn Trạc đỡ anh trai xuống xe, Ôn Du cũng khôi phục được nhiều ít sức lực, giúp giáo viên điểm danh lại các thành viên.

Ôn Trạc bên cạnh anh vươn vai thả lỏng gân cốt, ánh Mặt Trời chiếu lên ngọn núi, tựa như khoác thêm cho nó một chiếc áo màu vàng kim nhàn nhạt, khung cảnh này rất xứng đáng để ngâm một khúc thơ, Ôn Trạc dồn khí đan điền, lớn tiếng cảm thán:

"Ánh nắng chân lý, rọi sáng núi non hùng trùng"

Một câu này của hắn chọc cho các nữ sinh cùng lớp cười đến run rẩy, giáo viên chủ nhiệm luôn luôn nghiêm khắc cũng không nhịn được mà vui theo, Ôn Du đi đến gõ lên trán của hắn, mỉm cười mắng:

"Khôn lõi"

Ôn Trạc cười hì hì, khoác vai Ôn Du, hừng hực hứng thú bắt đầu leo núi. Ôn Du hốt nhiên nhìn về sau một cái, gặp được ánh mắt u oán của Lương Cừ Ngôn, không khỏi sững sờ. Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng gì, Lương Cừ Ngôn đã thu lại tầm mắt, một khuôn mặt lạnh không chút phiền muộn.

Ngọn núi này cũng không cao lắm, chỉ là địa hình có hơi gập gềnh, đi một chút đã vã ra một thân mồ hôi, đi được nửa đường, giáo viên mới dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi, ăn uống để lấy lại sức. Ôn Du thể lực không ra gì, cả nửa đường sau đều tựa vào thân thể cường tráng của em trai để hắn nửa nâng nửa ôm đi lên. Ôn Trạc xem cảnh một chút, lại hùng hục chạy đến quạt gió cho anh trai, nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh có chút đau lòng. Ôn Du đang dựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi, một bạn học nữ từ đâu chạy đến thẹn thẹn thùng thùng nhờ Ôn Trạc mở dùm nắp bình nước, Ôn Trạc không nói hai lời nhận lấy chai nước vặn ra từng chút từng chút cho anh trai uống, bạn học trợn to mắt mà nhìn.

Ôn Du có chút choáng váng, uống nước vào cũng tỉnh táo hơn, cười cười với bạn học kia, từ balo mình đeo lấy ra chai nước khác đưa cho em trai, Ôn Trạc tuy không hiểu lắm vẫn mở nắp chai, vừa muốn cho Ôn Du uống lại bị anh cản lại. Anh cầm chai nước vừa được mở nắp trả lại cho bạn học, nhẹ giọng xin lỗi cô nàng.

Nghe được bạn học tốt nói chuyện ôn nhu như thế là một loại trải nghiệm rất là tuyệt vời, tai bạn học đều ửng đỏ lên, nhận nước từ tay Ôn Du liên tục nói không có chi. Ôn Trạc đứng bên cạnh bất bình:

"Công sức em mở mấy cái nắp chai, anh bình thường nói chuyện với em cũng không ôn nhu như thế"

Ôn Du và bạn học bật cười, cô gái nhỏ mở to mắt quét quanh Ôn Du và Ôn Trạc một vòng, âm thầm cười trộm, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Ôn Trạc bất mãn thái độ của anh trai, nhưng cũng không nỡ quấy nhiễu khoảng khắc này, hắn thích nhìn anh cười. Không phải một nụ cười suông xa cách, mà chính là như lúc này, chân thật bị em trai nghịch ngợm chọc cho bật cười, cũng chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng chí ít, trong đôi mắt anh ẩn chứa những tia sáng vụn vặt, chứa cả sự ôn nhu và bao dung, điều ấy khiến Ôn Trạc cảm thấy thật thỏa mãn, như thể để có được thời khắc này đánh đổi cái gì cũng đáng giá, chỉ cần anh trai vui vẻ.

Nắng càng lúc càng gắt, Ôn Trạc không chút ngại ngần cầm lấy chai nước của anh trai mà uống, kéo cổ áo lau mồ hôi trên trán. Thể chất của hắn rất dễ chảy mồ hôi, nên đồ hắn mặc cũng rất thoải mái, áo ba lỗ freesize, để lộ ra hai cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp, tỏa ra hormone nam tính mạnh mẽ. Không trách có nữ sinh tìm hắn nhờ mở giúp nắp chai.

Chờ Ôn Du ổn hơn một chút, mọi người bàn bạc nhanh chóng lên núi, đoàn người lại tiếp tục hành trình. Ôn Trạc bị anh kêu đi giúp các bạn học nữ xách đồ, tức đến mức liên tục oán trách anh trai xem hắn là công nhân khuân vác, có Ôn Trạc pha trò, không khí cả đoàn náo nhiệt tưng bừng.

Lương Cừ Ngôn thấy Ôn Du đi chầm chậm ở cuối đoàn, gã cũng thả chậm cước bộ đi cạnh anh, lo lắng nhìn sắc mặt anh. Ôn Du ngẩng đầu cười nói với hắn:

"Tôi không sao, không cần chờ đâu"

Lương Cừ Ngôn không trả lời anh, đưa tay sờ trán Ôn Du, cảm nhận được hơi nóng truyền vào lòng bàn tay liền cầm túi chườm đá chườm lên trán anh. Ôn Du ngạc nhiên nhìn Lương Cừ Ngôn, túi chườm nước đá thình lình chạm vào trán, làm anh run lên một cái, nhưng khí lạnh rất nhanh đã giải tỏa phần nào sự nóng bức.

Ôn Du không ngờ bạn cùng bàn này bên ngoài nhìn lạnh lùng, bên trong lại nhiệt tình đến vậy (đương nhiên là anh không biết gã chỉ đối xử như thế với anh), nên chỉ cảm kích nở nụ cười, chậm rãi cùng đi với hắn.

Lương Cừ Ngôn cảm thấy dáng vẻ kinh ngạc vừa nãy của Ôn Du rất đáng yêu, tỉnh tỉnh mê mê, khiến lòng hắn đều mềm nhũn, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

"Nếu cảm thấy say nắng thì nói với tôi, tôi có mang theo thuốc"

Ôn Du gật đầu, vừa muốn nói đã bị Ôn Trạc xuất hiện đánh gãy. Hắn vác một đống đồ thở hồng hộc chạy tới, tức giận dò xét Lương Cừ Ngôn và anh trai của mình:

"Aish, hai người đang làm gì vậy, tôi xông pha giúp mọi người vác túi khinh nước, hai người sao có thể ở phía sau vụn trộm ? Anh bớt có táy máy tay chân với anh tôi, có biết anh tôi là... là tấm khiên của tôi không hả ?"

Ôn Du nghe xong bó tay toàn tập, vội vàng kéo tên em trai mất mặt này đi. Lương Cừ Ngôn diện vô biểu tình, vẫn cứ không nhanh không chậm đi cuối đoàn, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ôn Du.

______________

bỏ bê con khá là lâu T^T thiệt là tội lỗi, bữa giờ em bận quá là bận, nhưng mọi người đừng lo, em sẽ hoàn bộ này sớm nhất có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro