Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Ôn Trạc thức dậy với hai vành mắt đen như gấu trúc hiếm thấy, Ôn Du lại là một đêm vô mộng. Giáo viên tổ chức cho mọi người cùng ngắm bình minh, các bạn học túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ, quây quần bên đống lửa lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn.

Lúc này trời rất lạnh, ở nơi đường chân trời tối đen xé ra một vệch sáng nhạt màu, vầng thái dương dần dần lên cao, chậm rãi đổ màu nắng lên mặt đất.

Mọi người đều trầm lặng, trong lòng dường như có chút rung động không nói thành lời. Ôn Du núp bên cạnh em trai, lạnh đến mức đôi chân bên dưới tấm thảm len run lên nhè nhẹ, Ôn Trạc lo tập trung xem cảnh Mặt Trời mọc, nhất thời không phát hiện anh trai không bình thường. Ôn Du cũng không gọi hắn, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay, một ấm nước bỗng xuất hiện trong tầm mắt. Ôn Du vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lương Cừ Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, Lương Cừ Ngôn không chờ anh đồng ý đã vội vàng đem bình nước nhét vào tay anh, ngửa đầu làm động tác uống nước. Ôn Du cảm thấy bình nước trong tay âm ấm, lúc này mới nhận ra nước này từ sáng sớm đã được Lương Cừ Ngôn nấu sôi, anh mở bình ra thổi thổi, sau đó uống vào, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Ôn Du uống xong liền muốn trả lại bình nước, Lương Cừ Ngôn lắc đầu, đi đến nhét bình nước vào lòng anh, Ôn Du cảm giác được hơi ấm dán vào bụng, trong người lập tức ấm áp hơn, không khỏi híp lại đôi mắt đẹp tựa như một chú mèo nhỏ. Lương Cừ Ngôn thấy vậy tỏ vẻ hài lòng, ngồi lại chỗ cũ xem mặt trời mọc, thỉnh thoảng vẫn đưa mắt qua quan sát trạng thái của Ôn Du.

Bên này Ôn Trạc chậm nửa nhịp quay đầu lại, thấy anh trai lạnh đến đôi môi trắng bệch, vội vã ôm anh trai vào lòng thủ thỉ:

"Ôi anh trai của tôi ơi, lạnh muốn chết rồi đi ? Đừng để chút nữa bị cảm, có muốn mặc thêm đồ vào không ?"

Ôn Du nhẹ nhàng lắc đầu, nằm trong lòng ngực ấm áp của em trai cảm thấy an tâm hơn hẳn, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi. Ôn Trạc nhìn anh trai ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, không khỏi mở cờ trong bụng, hai tay ôm lấy anh trai chặt hơn một chút, hắn ngẩng đầu bắn ánh mắt khiêu khích đến chỗ Lương Cừ Ngôn, tựa như đánh dấu chủ quyền nhân lúc không ai nhìn hôn lên tóc anh một cái. Lương Cừ Ngôn khinh thường dời mắt, Ôn Trạc đem tấm thảm len trên người anh mình dém lại kĩ càng.

Một lát sau, Ôn Du bị nhẹ nhàng đánh thức, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt dương dương tự đắc của em trai, không khỏi nhíu mày:

"Em lại làm sao?"

"Không có gì" Ôn Trạc dùng hai tay nâng gò mà Ôn Du lên "Chỉ là sau khi ngắm mặt trời mọc, có rất nhiều suy nghĩ, cảm thấy thế giới này càng tốt đẹp hơn, có anh trai thật là tốt, cảm ơn mẹ của con"

Ôn Du biết tên em trai này lại bắt đầu nói hưu nói vượng, quay đầu tránh khỏi tay hắn nhìn xuống lòng ngực mình, vẫn ấm áp, nhưng bình nước không thấy đâu, vừa định hỏi, Ôn Trạc đã giành nói trước:

"Đừng tìm, em giúp anh trả lại cho bạn cùng bàn tốt bụng của anh rồi, nhưng mà em nói, sau này những thứ không rõ nguồn gốc anh đừng nhận, lỡ đâu gặp phải người có ý đồ xấu..."

Ôn Du thấy em trai lại muốn tiếp tục nói, liền đứng dậy đem thảm thu lại cẩn thận, Ôn Trạc cũng đứng dậy hỏi anh có lạnh không, Ôn Du đã ăn được chút đồ nên thể lực hồi phục không ít, cũng đi giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

Mọi người ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một lúc, chơi vài mini game, cũng không có ý định nán lại lâu, bắt đầu thu dọn hành lý xuống núi.

Đường đi xuống dễ dàng hơn đi lên rất nhiều, xuống đến chân núi phải đợi một lúc sau xe mới đến, lúc lên xe Lương Cừ Ngôn đưa cho Ôn Du vài viên thuốc chống say, bị Ôn Trạc trừng mắt.

Ôn Du uống thuốc xong cảm thấy đỡ hơn nhiều, suốt đường ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã đến nơi.

Lúc xuống xe Ôn Du cố ý đi đến chỗ Lương Cừ Ngôn, nhẹ giọng nới cảm ơn rồi mới rời đi, Lương Cừ Ngôn cảm giác nơi Ôn Du vừa đụng vào đều ngứa ngáy, lỗ tai nóng lên, hắn không khỏi đưa tay sờ lỗ tai, trên mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào đặc biệt của mấy người đang yêu, khiến cho bạn học đi ngang qua thiếu chút nữa nghĩ mắt mình có vấn đề.

Lương• tan nát nhân thiết • Cừ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro