Chương 10: Trở về London

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần đó, Aliya ôm con trai cùng Lydia Carter tới London. Thẳng đến hai tuần sau cô mới trở lại trấn nhỏ, mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, người trong trấn thấy trước cửa căn phòng cho thuê của gia đình Geller có thật nhiều người bận rộn ra ra vào vào thu thập hành lý.

Aliya Dashwood cùng con trai của cô muốn dọn đi rồi!

Khi Daniel Martin nghe thấy tin tức này, anh hoảng loạn bỏ dở ca bệnh đang khám, một đường chạy như điên. Khi tới trước cửa căn phòng nhỏ của Aliya, toàn bộ hành lý đã được đóng gói hoàn tất, các nhân viên công ty chuyển nhà đang ngồi nghỉ ngơi uống bia tán gẫu, mà Aliya cùng Andrew đều không thấy bóng dáng.

Martin mờ mịt không biết làm sao, anh ngơ ngác đứng trước cửa, cô muốn đi? Đột ngột như vậy?

"Daniel?" Thanh âm ôn nhu quen thuộc làm Martin mừng rỡ như điên, anh ngốc lăng nhìn chằm chằm Aliya, một hồi lâu mới khàn khàn giọng chào hỏi.

"Cô, cô muốn đi sao? Vì sao?"

"Đúng vậy," Aliya nhìn thanh niên u buồn này, có chút không đành lòng, cô không giải thích nguyên nhân mình rời đi, nhớ tới lời anh nói ngày đó, hốc mắt có chút ướt át, Aliya vội vàng cúi đầu làm bộ tìm đồ trong túi xách, rồi đưa cho Martin một cái danh thiếp, cười nói: "Đây là địa chỉ của tôi ở London, anh, nếu anh có rảnh,......" Aliya cười gượng, "Tôi... tôi sẽ viết thư cho anh."

Martin ôn hòa cười, có vẻ như Aliya bối rối làm anh cảm thấy tốt hơn một chút, nhận lấy danh thiếp cẩn thận cất vào túi, anh cười nói: "Bảo trì liên hệ nhé! Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?"

"Ừ, đương nhiên, đương nhiên." Aliya cười nói. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cô chỉ sang cô gái đang dắt tay Andrew: "Martin, đây là bạn tốt của tôi, Susan; Susan, đây là bác sĩ Martin."

Susan cùng Martin bắt tay, ở nơi tầm mắt Martin nhìn không tới, Susan quay sang Aliya nháy nháy mắt, sau đó bế Andrew lên, nói: "Andrew, chúng ta đi kiểm tra xem còn sót thứ gì không nhé?"

Andrew nhìn mẹ, quay đầu nhìn bác sĩ Martin, lại nhìn qua dì Susan đang làm mặt quỷ, cảm giác như có chuyện gì lạ thường đang phát sinh, nhưng cậu bé vẫn bị Susan ôm lấy nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Dì Susan, mẹ nói bác sĩ Martin sẽ không trở thành cha của cháu." Andrew cường điệu.

Susan cùng Aliya liên hệ còn tính chặt chẽ, cứ cách một đoạn thời gian cô sẽ tới thăm Andrew, cho nên Andrew đối cũng không xa lạ với cô.

"Nga, không, bảo bối, anh ta sẽ không trở thành cha của con, nhưng vẫn có thể làm bạn trai của mẹ con nha, bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt tình yêu, nhìn hai người bọn họ, chậc chậc......"

Susan núp sau cửa sổ nhìn chằm chằm hia người.

Andrew cũng học dì Susan ghé vào trên cửa sổ nhìn, nhưng nhìn mãi mà vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đúng lúc đó có một cô bé đi tới, Andrew vui vẻ kêu lên, "Suzy," cậu bé vừa vẫy vẫy tay vừa chạy về phía Suzy.

"Andrew, cậu muốn đi London à?" Cô bé Suzy cũng hô lên.

"Đúng vậy, lát nữa sẽ đi."

"London có lớn không?"

"Có, rất lớn rất lớn, thật nhiều nhà cao tầng, đứng ở phía dưới nhìn không tới đỉnh, giống hệt như trong TV." Andrew nhón chân kiễng lên, khoa  tay múa chân nỗ lực miêu tả tòa nhà kia cao bao nhiêu, xe buýt hai tầng xinh đẹp đến thế nào, còn có thuyền chạy trên sông nhanh biết bao......

"Vậy khi nào cậu trở về?" Suzy hỏi.

Andrew hơi bối rối, cậu bé nắm tay Suzy ngồi trên bàn đu dây, nói: "Mẹ tớ nói phải đợi một thời gian nữa, công việc mới hơi bận rộn, phải chờ đến khi mẹ có thời gian rảnh mới được."

Suzy ngồi sát vào Andrew, hai tay chống cằm: "À, thế thì phải chờ thật lâu thật lâu, mình biết mà, công tác luôn rất bận, giống như cha của mình vậy!"

Andrew không biết trả lời thế nào, cậu bé cũng không rõ công tác là như thế nào, suy nghĩ một hồi, giơ tay lên so so: "Đại khái, đại khái khoảng năm tuần đi." Andrew không xác định năm tuần là bao lâu, nhưng bé cảm giác như thế đã thực dài, nhưng, nếu quá lâu không trở về, Vương quốc nhỏ của mình làm sao bây giờ?

"Mẹ, mẹ, mẹ!"

Aliya ngưng trò chuyện với Martin,, cô ngồi xổm xuống ôm lấy Andrew hỏi: "Bảo bối, có chuyện gì vậy?"

"Mẹ. Làm sao bây giờ? Vương quốc nhỏ của Andrew làm sao bây giờ?"

Aliya hiểu, mỉm cười hôn lên má Andrew, nói: "Andrew có thể nhờ người khác trông coi Vương quốc nhỏ nha, vừa nãy chúng ta đã đi tạm biệt cá nhỏ và rùa nhỏ, ngài Parker đã nói sẽ chuyển cá và rùa về sông mà."

"Nhưng, nhưng, còn ếch nhỏ thì sao? Nếu ếch nhỏ trở lại không tìm thấy bạn bè thì sao?" Andrew vẫn là có chút lo lắng.

"A, bảo bối" Aliya nhịn không được lại hôn con trai đánh chóc, kiên nhẫn giải thích: "Ếch nhỏ đã đi tìm mẹ rồi, các bạn ấy cũng muốn ở cùng mẹ trong sông nhỏ nha, có lẽ họ sẽ gặp được bạn bè mới thôi."

Andrew hài lòng gật gật đầu, rồi lại xoay người chạy qua cùng Suzy trò chuyện.

Hơn ba giờ chiều, Aliya và Andrew rời khỏi trấn nhỏ, khi cô đi, trừ phu nhân Geller, tất cả những người Aliya quen biết đều tới tiễn.

"Daisy, tạm biệt, Rachel đã đàn rất tốt, đây là nhạc phổ tặng cho Rachel, tạm biệt, thân ái."

"Georgia, chúc mừng con đoạt giải, xin lỗi vì không thể trở về xem con thi đấu, Lira thân ái, hãy viết thư cho tôi nhé! Tạm biệt."

...................

Một tay Aliya nắm tay Andrew, một vẫy vẫy từ biệt mọi người, cô đã thấy ngài Geller đứng ở cuối cùng đám người, ngẩng cổ nhìn Andrew, ngày hôm qua tới nhà bọn họ kết toán tiền thuê, ngài Geller tránh trong phòng không xuất hiện, Andrew còn thất vọng buồn bã thật lâu.

Giống như lần đầu tiên hai mẹ con Aliya xuất hiện ở trấn nhỏ này, vẫn là bác sĩ Martin đưa họ lên xe lửa, Susan đã đi theo xe ô tô của công ty chuyển nhà.

Nhìn hai mắt Martin hơi lấp lánh ánh nước, Aliya trong lòng đau xót, cô nén nước mắt, gật gật đầu chào anh, ôm Andrew lên xe lửa.

Martin là người tốt, Aliya biết, anh ta chính là hình tượng người chồng hoàn mỹ của Aliya thời thiếu nữ - ôn hòa, thiện lương, lạc quan, có nghề nghiệp và thu nhập ổn định, quan trọng nhất là, rất yêu cô.

Nếu, nếu bọn họ có thể quen nhau sớm hơn thì tốt. Đáng tiếc, trên đời này, không có 'nếu'.

Đặt Andrew ngồi lên đùi, hai mẹ con cùng nhìn đồng cỏ cùng rừng cây quen thuộc lướt nhanh qua cửa sổ, trên đồng cỏ kia, Aliya từng mang theo Andrew chơi diều, trong rừng cây nhỏ, Andrew gặp được rất nhiều động vật và thực vật mới lạ, những ngày đẹp trời, Aliya thường đưa Andrew tới đó ăn cơm dã ngoại......

Cảnh sắc ngoài ô cửa càng ngày càng xa lạ, Aliya cúi đầu hỏi Andrew: "Bảo bối, đói bụng sao?"

Andrew không vui lắm, cậu bé uể oải nằm trong lòng mẹ, uống một hộp sữa bò, ăn chút cơm nắm mẹ làm, tay cầm một quả táo, xoay xoay, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Mẹ, con nhớ nhà."

"Bảo bối, Andrew bé nhỏ," Aliya chỉ có thể ôm con trai chặt hơn nữa, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, Andrew thực bất an, cô không ngừng xxoa đầu hoặc vỗ vỗ lưng bé, thanh âm mềm nhẹ: "Chúng ta sẽ có một căn nhà mới, bảo bối, mẹ sẽ luôn ở bên con. Ngủ đi, bảo bối của mẹ, ngủ đi, khi con tỉnh lại chúng ta đã đến nhà."

Xe lửa lắc lắc như chiếc nôi hồi nhỏ, trong làn điệu khúc hát ru quen thuộc, Andrew vùi đầu trong lòng mẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Andrew bị một trận thanh âm "lách cách lách cách" đánh thức, bò dậy xoa xoa đôi mắt, không thấy mẹ, Andrew lo lắng sốt ruột, đầu nhỏ xoay quanh, một căn phòng xa lạ, trừ đám thú bông ra thì không còn đồ vật nào quen thuộc, "Mẹ, mẹ", Andrew ngồi trên giường khóc lớn, "Mẹ, mẹ đâu rồi?"

"Mẹ đây, mẹ đây, Andrew bảo bối, mẹ ở đây," thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng, Andrew vội vàng vươn tay lên cao, muốn mẹ ôm.

Tiến vào vòng tay quen thuộc, Andrew mới an tâm một chút, khóc lớn dần dần chuyển thành nức nở, đôi chân nhỏ vẫn đạp đạp liên hồi.

Aliya biết, đây là con trai giận rồi, từ khi sinh ra đến bây giờ, Aliya luôn ở bên Andrew, gần như mỗi khi cậu bé mở mắt ra đều có thể nhìn thấy mẹ, nhưng hôm nay, trong hoàn cảnh lạ lẫm mà cô lại không có mặt, Andrew thực bất an.

Hôm nay Andrew rất dính mẹ. Đến tận khi sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc, các công nhân chuyển nhà đã rời đi, Andrew vẫn không chịu rời khỏi mẹ, cậu bé gắt gao ôm cổ mẹ, Susan nói cái gì cũng không chịu buông tay, Aliya cảm thấy hôm nay con trai bị tủi thân, luyến tiếc răn dạy, Susan lại không biết nấu cơm, cuối cùng họ đành phải kêu cơm hộp.

Nhìn thấy pizza thịt xông khói Susan mang về, Andrew quay phắt đầu, ôm chặt cổ mẹ không chịu ăn.

"A?" Susan còn đang cắt phần pizza chính giữa chuẩn bị cho Andrew ăn, thấy cậu bé phản ứng như vậy, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Andrew không thích các loại đồ ăn nhanh như pizza hay hamburger," Aliya vỗ vỗ lưng bé, đi qua đi lại trong phòng, cười nói: "Mỗi bữa cơm nhất định phải có rau dưa hoa quả, đúng rồi, còn phải có canh, nếu không thì thà uống sữa bò qua bữa." Andrew vẫn còn rúc trong lòng mẹ không chịu xuống dưới.

"A? Mình tưởng trẻ con đều thích ăn hamburger hay pizza chứ nhỉ? Được rồi, để mình đi mua thứ khác, vừa nãy có đi qua một siêu thị nhỏ, ở đó có lẽ còn chút rau dưa." Susan đứng lên vươn tay định lấy áo khoác, Aliya vội vàng ngăn lại, "Không được, thân ái, đã trễ thế này, trời tối rồi, bên ngoài rất nguy hiểm." Lén lút nháy nháy mắt với Susan.

Susan ngầm hiểu, tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, bên ngoài thật tối, mình sợ tối nha. Nhưng làm sao bây giờ?Andrew không thích ăn pizza a, làm sao bây giờ?"

Aliya tiếp tục vỗ vỗ lưng Andrew, ôm cậu bé chậm rãi đong đưa, cố ý đi đến trước bàn ăn, vươn tay cầm lấy một mảnh nhỏ pizza, cắn một ngụm, "Ưm, hương vị tạm được, ngọt ngọt. Andrew, giúp mẹ nếm thử được không, có phải bên trong có bơ không." Aliya đưa pizza tới bên miệng Andrew, cậu bé mở miệng cắn một ngụm, khối pizza nhỏ mất một nửa, Andrew nhai nhai, lắc đầu, nói, "Không ngon."

"Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy không ngon lắm, ài, nhưng may mà nó còn nóng. Xem ra đêm nay chúng ta phải ăn tạm cái này vậy, sáng ngày mai mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con, được không nào?" Aliya rất hiểu con trai, dù còn nhỏ đã có ý tưởng của riêng mình, nhưng chỉ cần đưa ra lý do hợp lý, cậu bé sẽ chấp nhận.

Quả nhiên, Andrew suy xét một hồi mới miễn cưỡng gật gật đầu, tỏ vẻ đêm nay mình nguyện ý tạm chấp nhận, nhưng khi thấy mẹ định đặt mình lên ghế, Andrew lại chết sống không chịu đáp ứng, ôm chặt cổ mẹ liên tục ngọ ngoạy, nhất định không chịu ngồi vào ghế nhi đồng. Aliya cũng không ép buộc, cô biết Andrew đang làm nũng, bé tủi thân, muốn mẹ bồi thường.

Cho nên, bữa tối hôm nay, Andrew ngồi ăn trong lòng mẹ, mẹ bón mới chịu ăn, nếu không, hừ, không thèm!

Cơm nước xong, được mẹ ôm trong lòng, Andrew thăm thú từng căn phòng, từng góc nhỏ của căn nhà mới, thời điểm tắm rửa cũng không chịu để mẹ rời đi, chỉ cần Aliya cách bé không tới hai bước, Andrew liền bắt đầu đáng thương hề hề kêu "Mẹ, mẹ", không cần tiếng thứ ba, Aliya nhất định hạ vũ khí đầu hàng, cuối cùng chỉ có thể cùng Andrew bước vào bồn tắm, cùng bé chơi thật lâu.

Còn chưa xong, giúp Andrew thay áo ngủ, nằm ở trên giường, vương tử nhỏ Andrew còn muốn nghe hát, nghe xong, chưa ngủ được, lại muốn nghe kể chuyện, hơn nữa còn chỉ định nội dung! Tuyệt đối không được nói động vật là xấu xa, dù đó là loài vật nào, từ khi tận mắt nhìn thấy sói xám trong vườn bách thú, câu chuyện Andrew không thích nhất chính là 'Cô bé choàng khăn đỏ'.

Cuối cùng Andrew cũng chịu ngủ, Aliya nhẹ nhàng rút cánh tay dưới cổ con trai ra, ghém chăn chặt chẽ, nhón mũi chân rón rén đi ra ngoài, cực kỳ cẩn thận khép cửa lại

Phòng khách, Susan nhìn đến Aliya, rót một ly rượu cho cô, cười cười: "Chúa ơi, mình còn tưởng rằng Andrew thực ngoan ngoãn."

Aliya cười, Andrew thật sự rất thông minh ngoan ngoãn, nhưng, làm gì có đứa bé nào không có lúc giận dỗi, cô cảm thấy Andrew như vậy cũng thực đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro