Chương 9: Ma lực sơ hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aliya, chào buổi chiều," một vị phu nhân trẻ tuổi, dáng người cao gầy ăn mặc rất thời thượng hướng về phía Aliya vẫy vẫy tay.

"Chào buổi chiều, phu nhân Carter." Đây là vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp của chủ nhân trang viên lớn nhất thị trấn này.

"Andrew, chào buổi chiều." Phu nhân Carter cong lưng, đứng đối diện Andrew, vươn tay.

Hiển nhiên Andrew thực thích loại thái độ trịnh trọng này, cậu bé mím môi, vươn bàn tay nho nhỏ của mình nắm lấy tay phu nhân Carter, còn bắt chước người lớn lắc lắc hai cái, nho nhã lễ độ mỉm cười nói: "Phu nhân Carter, chào buổi chiều."

Bộ dáng mô phỏng người lớn này thực buồn cười, nhưng Aliya và phu nhân Carter đều không cười, phu nhân Carter thậm chí còn hàn huyên vài câu với Andrew như khi xã giao với người trưởng thành. Nhìn Andrew đắc ý dạt dào thẳng lưng ưỡn ngực, khuôn mặt phiếm hồng cùng phu nhân Carter khách sáo, hai vị người lớn liếc nhau, ăn ý nắm tay Andrew, cùng đi đến quán cà phê bên cạnh.

"Trà chiều nơi này còn miễn cưỡng chấp nhận được," phu nhân Carter khuấy nhẹ ly trà, nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói.

Đối với loại bình luận này, Aliya cười cười không tỏ ý kiến, vừa nghe phu nhân Carter phun tào, vừa xoay người cài khăn ăn cho Andrew, thử thử nhiệt độ sữa bò, thấy ấm ấm vừa phải mới đưa cho Andrew.

Phun tào một lượt từ cách trang trí tầm thường trong tiệm đến hương vị cà phê, phu nhân mới tiến vào chính đề.

"Aliya, tôi sắp phải đi rồi." Phu nhân Carter có vẻ không vui cho lắm.

"A?" Aliya hơi kinh ngạc, "Không phải nói muốn ở đây đến lễ Giáng Sinh mới trở về sao?"

Phu nhân Carter lắc đầu, "Tuần sau chồng tôi sẽ đi Paris, cô biết đấy, lại là những vụ làm ăn nhàm chán hoặc tiệc tối xã giao linh tinh, ông ấy muốn tôi đi theo."

"Nhưng thân thể của cô có ổn không?" Aliya có chút phản cảm với quyết định của ngài Carter. Năm nay phu nhân Carter một mình tới thị trấn, khi đó sắc mặt cô tái nhợt, thân thể suy yếu, phải nằm trên giường hơn một tuần mới đỡ hơn. Cô nói cho Aliya rằng mình lại sinh non, ngài Carter cảm thấy trấn nhỏ này an tĩnh thích hợp tu dưỡng, mới sinh non chưa đến một tuần đã sai người đưa cô tới đây.

Aliya nhớ tới khuôn mặt tái nhợt cùng giọng điệu thờ ơ lúc ấy của phu nhân Carter, vì cô mà đau lòng. Ngài Carter nói là tu dưỡng, nhưng sự thật hẳn là muốn phu nhân Carter tránh né đồn đãi mà thôi.

Mà ngay sau đó, khuôn mặt đã hơi hồng hào của phu nhân Carter đột nhiên lại hơi hơi tái nhợt, cô nuốt xuống một ngụm cà phê, môi đỏ mấp máy, giọng điệu nhàn nhạt: "Aliya, tôi rất hâm mộ cô. Thật sự, năm đó, khi tôi gần hai mươi tuổi, tôi cũng từng có một đứa nhỏ, nhưng tôi...... lựa chọn khác, để đến bây giờ......"

Cô xoay đầu, dường như lau lau khóe mắt, Aliya vội vàng nghiêng người chỉnh khăn ăn cho Andrew, làm bộ không thấy được.

Phu nhân Carter xoay người lại, cười nói: "Thôi, không nói cái này nữa. Đúng rồi, tôi muốn báo cho cô một chuyện, là về trường học cho Andrew, khu phía nam London có mấy ngôi trường phù hợp yêu cầu của cô, trong đó có một trường trung học dự bị, học sinh tốt nghiệp ở đó đại đa số đều thi được vào trường trung học trọng điểm, còn có hai trường tiểu học tư nhân không tồi, tôi đề cử trường Walker, Julia và William đều từng học trường này."

Julia và William là hai đứa con của ngài Carter cùng vợ trước.

Andrew đã ba tuổi, Aliya muốn chọn trường cho con trước. Chuyện này không thể qua loa, thời gian cô sống ở London còn chưa tới hai năm, đối với chuyện giáo dục cô cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể nhờ phu nhân Carter giúp đỡ.

Tiếp nhận một tệp tư liệu các khu trường học, Aliya thật sự vô cùng cảm kích, "Cảm ơn cô, Lydia."

"Đừng khách khí, cũng phải cảm ơn cô vì ở bên tôi thời gian dài như vậy, nếu không có cô, Aliya, không biết tôi có thể chịu đựng qua quãng thời gian đó hay không. Ở nơi này, tôi chỉ có thể trò chuyện cùng cô." Phu nhân Carter theo thói quen rút ra một điếu thuốc, lại khựng một chút, nhìn nhìn Andrew đang cầm cái muỗng nhỏ xắn bánh ngọt ăn ngon lành, tay không cầm điếu thuốc gõ gõ mặt bàn, thu hồi.

Tạm biệt phu nhân Carter, Aliya nắm tay Andrew chậm rãi đi về nhà.

Aliya vẫn luôn suy xét việc dọn về London, cô vốn định đợi đến năm sau rồi tính, Andrew còn chưa đến ba tuổi, nhưng, sự tình phát sinh hai ngày trước làm cô không thể không đẩy kế hoạch này lên trước tiên.

"Ộp ộp ộp, ộp ộp ộp, ếch xanh nhỏ, ku ku ku, tặc tặc tặc, xì xì xì, thành ếch xanh lớn, nhảy nhảy nhảy, đi tìm mẹ, oa oa oa~~" Andrew nắm tay mẹ nhảy nhót, trong miệng lầm bầm bài ca tự chế.

Nhìn con trai ngây thơ vô tư lự, nỗi lo đè nặng Aliya mấy ngày nay cũng có chút tiêu tán, cô cũng ngâm nga theo Andrew, hai mẹ con tùy ý biến hóa làn điệu, ca từ cũng không cố định, Andrew nghĩ đến cái gì họ liền hát cái đó, dù sao Aliya luôn có biện pháp xâu chuỗi những ca từ vô nghĩa trong miệng Andrew thành một bài hát khá hay ho

Tầm mắt đã nhìn thấy căn nhà nhỏ màu trắng, nhưng nhác thấy hai bóng người đang đi qua trước cửa, Aliya giật thót, tim bắt đầu đập dồn.

Còn Andrew lại cực kỳ vui vẻ, thả tay mẹ ra, giang hai cánh tay, chân nhỏ sải bước chạy chạy về phía hai người, vui sướng reo lên: "Ông Geller, ông Geller......"

Nhưng, hôm nay ngài Geller không tiến lên ôm lấy đứa bé, ngược lại, ông ta nhanh chóng lui về phía sau vài bước, hình như còn có chút sợ hãi, Andrew chuẩn bị nhào vào lòng ngài Geller, nhưng ông ta đột nhiên lui lại làm bé bị hẫng chân suýt chút té lăn trên đất, Aliya vội vàng chạy tới ôm lấy con trai còn đang nghi hoặc khó hiểu, xoay người tựa lưng tựa vào cửa nhà, biểu hiện hiền hòa giả dối trên mặt cô đã biến mất, thay thế chính là sự đề phòng như một đầu sư tử bị xâm phạm lãnh địa, nhìn chằm chằm vợ chồng ngài Geller.

"Ông Geller, ông Geller," Andrew vẫn nhắc mãi, còn hướng về phía ngài Geller nhiệt tình vẫy vẫy tay.

Ngài Geller lại phản ứng như là đang nhìn thấy một con quái vật đáng sợ, ông ta túm chặt cánh tay phu nhân Geller, vội vàng lui ra sau, như là muốn trốn chạy.

Andrew nghi hoặc, không hiểu vì sao ông Geller bình thường rất thích bé hôm nay lại tỏ ra lạ lẫm như vậy, chần chờ gọi: "Ông Geller???"

Aliya ôm chặt con trai, nhìn ngài Geller chạy trối chết, ngược lại, phu nhân Geller vẫn lôi kéo cánh tay chồng như tranh cãi gì đó, sau đó bà ta hất mạnh tay chồng, bước nhanh quay lại trước mặt Aliya, nhìn Andrew cười, nhưng nụ cười kia thực gượng gạo, tựa như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chuyển động được cơ mặt.

Andrew hơi sợ hãi, Aliya cảm thấy con trai rùng mình, sau đó co rụt lại chui vào trong ngực mình không dám quay ra.

Aliya dịu dàng vỗ vỗ lưng Andrew, thân thể căng chặt đề phòng nhìn phu nhân Geller, cố ý không nói lời nào, chờ bà ta mở miệng.

Phu nhân Geller không kiên trì được bao lâu, bà ta chần chờ liếc liếc Aliya, nói như hết hơi: "Cô Dashwood, thực xin lỗi, cái kia, phòng ở, phòng ở không thể để cô tiếp tục thuê, tôi, chúng tôi, con trai tôi sẽ trở về vào lễ Giáng sinh, cho nên, cho nên, phiền cô nhanh chóng dọn đi, có thể chứ?"

Quả nhiên, Aliya thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì thái độ kiêu căng ngạo mạn, hất cằm lên lười biếng nói: "Phu nhân Geller, nhưng tôi nhớ rõ tháng trước mình đã giao tiền thuê nhà cả một năm sau, lúc ấy bà không nói thế."

Aliya nói làm phu nhân Geller tức giận, bà ta cắn răng, vẻ mặt trở nên thực khắc nghiệt, xương gò má cao cao khiến bà ta trông thật dữ tợn, hạ giọng phẫn nộ nói: "Cô biết vì cái gì! Buổi tối hôm đó! Con của cô đã làm gì! Cô đừng nói không biết! Vì tình cảm trong mấy năm nay, tôi sẽ giúp các người giữ bí mật, nhưng trong nhà của tôi, tuyệt đối không thể chứa chấp một đôi quái......"

"Một đôi cái gì?" Aliya lớn tiếng hỏi, lửa giận bùng cháy làm phu nhân Geller co rúm, "Một đôi cái gì? Phu nhân Geller! Bà muốn nói cái gì!" Aliya lạnh giọng quát!

"Tôi không cho phép các người bôi nhọ con trai tôi! Không bao giờ! Nghe rõ chưa?" Aliya rít gào.

"Tôi nghĩ chúng ta đã không còn tình cảm gì sất! Phu nhân Geller, ngài Geller! Chúng ta dựa theo hợp đồng nói chuyện! Nếu tôi đã giao tiền thuê nhà một năm kế tiếp, tôi liền có quyền lợi ở tại đây, trong căn nhà này đến thời điểm tôi không muốn ở nữa! Nếu các người vi phạm hợp đồng, luật sư của tôi tùy thời có thể cống hiến sức lực, còn nữa!" Aliya bước lên bậc cửa, xoay người, đôi mắt ngày thường luôn ôn hòa lấp lánh ý cười hiện tại chỉ còn tràn ngập hung ác lạnh lẽo, khiến hai vợ chồng Geller không tự chủ được mà run rẩy, "Nếu tôi nghe thấy bất kỳ lời đồn dãi nào về con trai tôi, phu nhân Geller, tôi tin tưởng, hai vị sẽ không muốn nếm thử một ít thủ đoạn nho nhỏ đâu nhỉ, hiểu chưa?"

"Cô dám uy hiếp tôi?" Phu nhân Geller tự cổ vũ chính mình, dùng một loại ngữ khí càng hung ác rống lại.

"Không, không phải uy hiếp, tôi chỉ trần thuật một sự thật." Aliya lại dịu giọng, thậm chí cô còn nhìn phu nhân Geller mỉm cười dịu dàng, tuy nụ cười này rõ ràng khiến bà ta càng càng sợ hãi, "Tôi sẽ dọn đi, Marie thân ái, sẽ mau chóng dọn đi như bà mong muốn, chỉ là trước khi hai mẹ con tôi rời đi, chúng ta vẫn hòa thuận ở chung, nhé? Tôi nghe nói con trai nhỏ của bà làm việc trong công ty của ngài Carter, công việc còn khá ổn định, phải không? Phải biết rằng hiện tại tỉ suất thất nghiệp rất cao, dưỡng dục ba đứa con cũng không phải chuyện dễ dàng."

Ngài Geller há hốc miệng, mắt trợn trừng nhìn Aliya, phảng phất không thể tin được cô có thể nói như vậy.

Aliya cười lạnh một tiếng, lão ta có tư cách gì mà tới đây chất vấn, từ khi hai vợ chồng họ tới cầu Aliya hỗ trợ tiến cử con trai mình tới công ty của ngài Carter, bọn họ liền không còn tư cách ở trước mặt cô diễu võ dương oai! Kẻ yếu đuối!

Không thèm nhìn ngài Geller, Aliya lại mỉm cười xinh đẹp, thanh âm ôn nhu vô cùng: "Chúng ta đạt thành chung nhận thức rồi phải không? Marie," thấy phu nhân Geller hoảng sợ gật đầu lia lịa, Aliya mới lộ ra một nụ cười chân chính, lễ độ chào tạm biệt họ: "Phu nhân Geller, ngài Geller, tôi nghĩ chúng ta nên từ biệt thôi, chúc ngủ ngon."

Aliya thấp giọng chúc ngủ ngon, thật giống như hình tượng hung dữ vừa rồi không hề tồn tại, sư tử hung ác lại trở về thành mèo con vô hại.

Không để ý đến hai kẻ đang đứng như trời trồng trước cửa, Aliya vui vẻ đóng cửa lại, thậm chí còn khe khẽ hát: "Một con quạ đen oa oa oa, hai con quạ đen oa oa oa......"

"Mẹ, phu nhân Geller cùng mẹ cãi nhau sao?" Andrew ôm thú bông hình ếch xanh nằm trên sô pha hỏi. Thời điểm sắp nổi lên xung đột, Aliya đã để con trai vào nhà trước.

Cô có chút do dự có nên nói ra sự thật hay không, tuy Andrew không quá thích phu nhân Geller, nhưng đối với ngài Geller, thằng bé vẫn vô cùng thân cận, luôn gọi lão ta là ông Geller, gần như ngày nào cũng phải qua nhà bên đó một lần, cô có chút không đành lòng nói cho Andrew, ông Geller của cậu bé từ giờ sẽ không thích bé nữa.

Ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Andrew, Aliya tận lực dùng giọng điệu thật bình thản mà nói: "Đúng vậy, Andrew, mẹ cùng phu nhân Geller cãi nhau, giữa chúng ta có một ít mâu thuẫn không có biện pháp giải quyết, cho nên, hai mẹ con mình và nhà Geller sẽ không thể thân mật như trước kia nữa."

"Giống như Suzy cùng Bruce sao? Bruce kéo đứt lỗ tai thỏ con của Suzy, Suzy thực tức giận, không chịu nói chuyện với Bruce nữa. Vừa rồi ông Geller cũng không chịu nói chuyện với con." Andrew nghiêng nghiên đầu, dường như có chút nghi hoặc, "Nhưng, nhưng con không chọc ông ấy tức giận mà."

Aliya thầm thở phào, may quá, may mà chuyện hôm đó không tạo thành bóng ma cho Andrew: "Không phải lỗi của con, bảo bối, vấn đề này, là do người lớn."

"Là phu nhân Geller sao?" Andrew hỏi, "Phu nhân Geller vẫn luôn không thích mẹ."

"A? Bà ấy không thích mẹ? Sao con biết?" Aliya giật mình, quả thật phu nhân Geller có chút không thích cô, mỗi lần nói chuyện đều có vẻ là lạ, ẩn ẩn một chút địch ý, cái này Aliya có thể cảm giác được, chỉ là cả hai người đều giỏi che dấu cảm xúc, ngay cả ngài Geller cũng không phát hiện, ông ta vẫn luôn cho rằng Aliya và vợ mình là bằng hữu tốt nhất, nhưng Andrew làm sao mà biết được?

Trợn trắng mắt, Andrew bò dậy, đứng thẳng trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói, "Đương nhiên là bà ấy không thích mẹ, mỗi lần nhìn thấy mẹ mặc quần áo đẹp, bà ấy luôn trộm lé mắt ra vẻ khinh thường, như này này," Andrew bắt chước phu nhân Geller trộm trợn trắng mắt, "Những lúc mẹ không chú ý, bà ấy thường xuyên nói xấu mẹ với mấy người khác, cno đều biết! Bà ấy nói xấu sau lưng người khác, Suzy nói đó là ghen ghét!" Andrew nhìn mẹ, ba chữ 'mẹ thật ngốc' như in luôn trên trán.

Aliya là hoàn toàn ngây ngẩn, cô biết Andrew thông minh, nhưng không ngờ cậu bé lại trưởng thành sớm như vậy.

"Mẹ, không sao hết, không cần thương tâm, còn có những người khác." Andrew nhẹ nhàng vỗ bả vai mẹ an ủi. Ý tứ là Aliya còn có những người bạn khác, không cần phu nhân Geller.

"Bảo bối của mẹ," được con trai an ủi, Aliya ôm lấy Andrew, nâng bé lên cao cao, hôn hôn khắp mặt bé, Aliya vui vẻ cực kỳ: "Thiên sứ nhỏ của mẹ, con đáng yêu quá!"

Andrew bị mẹ hôn cười khanh khách không ngừng, chân nhỏ vung vẩy: "Cao cao, cao cao, bay cao cao!"

Đây là trò chơi Suzy cùng cha thường xuyên chơi, tung đứa bé lên cao rồi lại vững vàng đón được, Andrew thực thích, nhưng từ khi cậu bé dần dần lớn lên, Aliya không đủ sức, không dám lại chơi như vậy, hiện tại nghe con trai yêu cầu, Aliya mềm lòng không nỡ từ chối.

"A," Aliya dùng sức, tung Andrew lên cao, rồi lại nhanh chóng tiếp lấy.

"Lại nữa, lại nữa, càng cao, mẹ, càng cao!" Andrew hưng phấn cao giọng kêu.

Lắc lắc cánh tay tê dại, Aliya cười lớn dùng sức tung Andrew lên, quả nhiên càng cao, Andrew đã sắp đụng tới đèn treo.

Khi Aliya chuẩn bị chạy tới đỡ con, lại vấp phải thú bông dưới chân, thân thể lảo đảo, không kịp chạy tới, mắt thấy Andrew sắp đập mạnh xuống nền đất, Aliya hoảng sợ kêu to: "Andrew!"

Sau đó, trước mắt giống như pha quay chậm, cô nhìn thấy Andrew đụng xuống sàn, nhưng khi đó, sàn gạch cứng rắn như biến thành cao su, thân thể Andrew vừa mới tiếp xúc đến sàn nhà đã bị một loại lực lượng không biết tên đẩy bay lên không trung, một lần, lại một lần......

Andrew giơ cao đôi tay, hưng phấn thét chói tai: "Mẹ, mẹ, Andrew bay, bay!!!"

Aliya không kịp giật mình, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phía dưới Andrew, đón lấy con trai, ôm chặt bé vào lòng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lầm bầm lặp đi lặp lại: "Andrew, Andrew, bảo bối của mẹ, Andrew, không có việc gì, con không có việc gì chứ?"

Lại xuất hiện, loại chuyện này lại xuất hiện, từ khi Andrew còn ở trong tã lót cô đã phát hiện một vài điều dị thường, rõ ràng mình đã đặt thú bông của Andrew vào giỏ quần áo chuẩn bị đi giặt, nhưng đến phòng tắm lại không thấy đâu, những con thú bông đó vẫn nằm trong nôi......

Loại tình huống này xuất hiện rất nhiều lần, lúc ấy cô còn tự mình an ủi, có thể là mình vội quá mà nhớ lầm. Sau đó, khi Andrew học nói, có thể biểu đạt ý nghĩ của chính mình, việc này rất ít khi xảy ra, Aliya càng kiên định rằng đây là do mình nhớ lầm.

Nhưng vào ba ngày trước, khi phu nhân Geller lôi kéo ngài Geller theo thường lệ tới kiểm tra xem Aliya có tạo thành thay đổi gì quá lớn đối với căn phòng hay không, Aliya thuận thế mời hai người lưu lại dùng trà chiều.

Hôm đó là ngày bánh kem của Andrew, thứ ba hàng tuần, Aliya đều làm một món điểm tâm ngọt mà Andrew thích, có khi là bánh kem mâm xôi, đôi khi là su kem, bánh xốp táo, hoặc là món Andrew thích nhất - bánh pudding.

Ngày đó, thời điểm vợ chồng Geller tới, Aliya vừa vặn bưng dĩa pudding lên bàn, vì khống chế lượng đượng con trai hấp thu, chiếc bánh không lớn, chỉ vừa đủ để Andrew ăn.

Khi sự tình phát sinh, Aliya đang chuẩn bị bưng bánh Scones ra, mà tiếng thét chói tai của phu nhân Geller làm Aliya sợ tới mức thiếu chút nữa làm đổ khay bánh, cô vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, mà cảnh tượng trước mắt cũng làm cô trợn mắt há hốc mồm.

Andrew ném cái muỗng, tức giận vỗ bàn rầm rầm, bé trợn mắt giận dữ nhìn phu nhân Geller, mà dĩa bánh pudding thiếu một góc thì trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Andrew, hơn nữa còn lạng trái lạng phải, dường như chiếc bánh sợ chính mình bị ăn nên tránh né khắp nơi.

Andrew nhìn thấy mẹ, giận dữ chỉ vào phu nhân Geller còn đang la hét, uất ức tố cáo: "Andrew! Pudding! Andrew!"

Mà ngài Geller thì cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Andrew giống như đang nhìn ma quỷ bò khỏi địa ngục.

Aliya vội chạy vòng qua phu nhân Geller, bà ta đã mềm nhũn ngã trên mặt đất mà miệng vẫn mở lớn khàn giọng kêu la, ôm lấy Andrew, vung tay hất cái dĩa pudding còn đang lơ lửng kia, pudding rớt lên bàn, nát nhừ.

Andrew quay đầu lại nhìn thấy, oa một tiếng, khóc rống lên, vừa khóc vừa giãy giụa: "Pudding, Andrew, pudding, mẹ, pudding của Andrew."

Tiếng Andrew khóc lớn làm bức tượng Geller bừng tỉnh, lão ta run run rẩy rẩy chỉ tay vào hai mẹ con Aliya, miệng lẩm bẩm 'ma quỷ', phu nhân Geller nhanh chóng bò dậy, thân thể khô gầy thấp bé đột nhiên bộc phát ra lực lượng thật lớn, bà ta túm ngài Geller, nhanh chóng chạy biến.

Vỗ về an ủi Andrew, đến khi thằng bé nín khóc, Aliya xuyên thấu qua cửa sổ phòng khách nhìn thấy vợ chồng Geller lén lút dựa gần góc tường, vòng qua căn nhà nhỏ này đi tới giáo đường, một hồi lâu sau, hai người xách một đống túi đựng thứ gì đó bước thấp bước cao trở về, khi đi ngang qua phòng Aliya thì co rúm chạy nhanh như tránh né hồng thủy mãnh thú, liền xem cũng không dám xem một cái.

Tối hôm đó, Andrew lại được ăn một phần pudding nóng hầm hập, mà Aliya một đêm không ngủ, đôi mắt không dám chớp canh giữ bên cạnh con trai.

................................................

Aliya ôm chặt con trai, không ngừng đi qua đi lại, đến khi Andrew ngủ say.

Loại năng lực này đang dần tăng trưởng, Aliya đứng im lìm trước cửa sổ, lẳng lặng tự hỏi.

Cần phải nhanh chóng dọn đi, Aliya không tin tưởng phu nhân Geller, bất cứ chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần bị bà ta biết được thì nhiều nhất một ngày sẽ lan ra toàn thị trấn. Tuy hôm nay cô dùng con trai bà ta uy hiếp, nhưng quỷ mới biết bà ta có thể làm gì, vừa nãy cô đã trông thấy được vợ chồng Geller cầm một lọ nước gì đó hất về phía căn phòng. Aliya biết, đó là nước thánh họ lấy từ chỗ mục sư!

Aliya biết, cô phải tính đến trường hợp xấu nhất, cô không thể khẩn cầu thiện lương trong lòng nhân loại, từ những gì cô trải qua trong quá khứ, cô rõ ràng, đối với những người khác biệt, nhân loại thường có khuynh hướng bài xích cùng tiêu diệt, mà không phải bao dung.

Hiện tại Andrew còn ngây thơ không biết, bé không rõ năng lực này là đặc biệt, đó chỉ là thiên phú của bé mà thôi, mà khi dần dần lớn lên, nếu người chung quanh đều nhìn bé bằng ánh mắt khác lạ, kêu bé là 'quái vật', 'quái thai', 'ma quỷ', Andrew nên làm cái gì bây giờ?

Aliya hiểu loại cảm giác này, khi còn nhỏ cô cũng có khả năng như thế, đây cũng là nguyên nhân khiến cha mẹ ly hôn, cũng làm mẹ không dám mời bảo mẫu chăm sóc cô, vì cô đã dọa chạy hai vị bảo mẫu, một người còn sợ hãi chết ngất ngay tại chỗ, lúc ấy Aliya chỉ làm nước trong bồn tắm dựng lên thành cột nước dập dềnh, mà cô thì nằm trên đỉnh cột nước vui vẻ lăn lộn cười khanh khách.

Cha trách cứ mẹ sinh ra quái vật, sau đó không quay đầu lại mà rời đi, còn Aliya thì bị mẹ đưa đến trường nội trú, ngày đó cô ghé vào cánh cửa phòng hiệu trưởng, nghe được mẹ nói với hiệu trưởng: "Đứa nhỏ này là quái vật!"

Quái vật! Một bé gái bị chính mẹ mình gọi là quái vật thì có thể được đối xử tốt sao?

Ban đầu hiệu trưởng và giáo viên vẫn tương đối thích Aliya vì cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đến một đêm, khi cô bị mấy đứa trẻ lớn hơn nhốt trong phòng WC đen nhánh, Aliya liền trở thành đại diện của ma quỷ, vì bên cạnh cô xuật hiện một bóng đèn sáng long lanh mà không cần bất kỳ nguồn điện nào, lại còn ngồi trò chuyện với một vách tường trống rỗng, tựa như nơi đó có người......

Sau đó Aliya hoàn toàn trở thành dị loại trong trường học, ai cũng không dám trêu chọc cô, những cũng không ai muốn tiếp cận cô! Một cô bé mới bốn tuổi, cô độc một mình......

Thẳng đến khi Lâm xuất hiện, Lâm dạy cô khéo léo giấu diếm năng lực, dạy cô cách lấy lòng giáo viên, cách đấu tranh với đám ác bá trong trường học, cách xoa dịu mối quan hệ với cha mẹ, cách kết giao bạn bè tri kỷ, cách tranh thủ ích lợi lớn nhất cho mình......

Có thể nói toàn bộ năng lực sinh tồn của cô đều là do Lâm dạy dỗ, nếu không có Lâm, có lẽ Aliya đã chết, chết trong ngôi trường u ám như địa ngục kia!

Cô không muốn để Andrew gặp phải những chuyện như thế nữa, thừa dịp tất cả còn chưa phát sinh, cô phải lập kế hoạch ứng đối, tính toán từng bước rõ ràng.

Trưa hôm sau, Aliya mang theo Andrew bái phỏng Lydia Carter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro