Chương 8: Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mary Kent đang tưới nước cho mặt cỏ trước nhà, liếc thấy hai mẹ con đang đi tới, dưới vầng sáng hoàng hôn đỏ rực, hai mẹ con có vẻ càng thêm lộng lẫy. Bà ta vội vàng vẫy tay về phía Aliya, nhiệt tình hô "Aliya, chào buổi chiều!"

Đợi đến khi bóng dáng hai mẹ con biến mất sau khúc ngoặt, Mary vội vàng ném vòi nước, chạy như bay sang nhà hàng xóm, "Lucy, Lucy, bà thấy không? Thấy không?"

Sau cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một phụ nữ trung niên tuổi ngang ngửa Mary vội vàng chạy ra, hưng phấn nói: "Thấy được, thấy được, tôi từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, phải đến hai mươi bảng đúng không?"

Mary Kent bĩu môi, có chút ghen ghét nói: "Không chỉ vậy đâu! Ít nhất năm mươi bảng!" Lucy kinh ngạc hút một hơi, Mary càng đắc ý, hất cằm nói: "Bà không thấy được cái hộp bên tay trái, đó chính là sản phẩm của cửa hàng kẹo Kelly, chỉ một hộp đó đã phải 23 bảng rồi! Còn thêm một đống kẹo khác nữa, không có 50 bảng nhất định mua không được!"

"Chậc chậc chậc" Lucy chép chép miệng, hình như bà ta cảm thấy dùng hơn năm mươi bảng chỉ để mua kẹo là quá mức lãng phí. Bà nhìn quanh bốn phía, sau đó thần thần bí bí ghé vào tai Mary nhỏ giọng nói: "Cái phòng học nhạc kia kiếm được nhiều tiền đến thế sao? Nhưng mà tôi nghe Daisy nói, Rachel nhà ấy học phí mỗi tuần chỉ có 7 bảng a."

Mary khoanh tay trước ngực cười nhạo: "Hừ, mỗi cái phòng học nhạc kia thì có thể kiếm được mấy đồng? Chỉ sợ còn chẳng đủ chi trả chi phí ăn uống cho quý cô Dashwood đâu, người ta chỉ ăn rau dưa, hoa quả mới mẻ nhất, chưa bao giờ mua cá tôm buổi trưa, luôn mua từ sáng sớm lúc giá cả quý nhất, hừ, tôi không tin chỉ mấy giờ ngắn ngủn mà cá đã hỏng!

"Đúng, đúng, đúng" Lucy bên cạnh cũng ra vẻ mặt tán đồng, "Vậy bà nói xem tiền của cô ta ở đâu ra vậy? Cả quần áo của cô ta và đứa con kia nữa, trẻ con bé tí mà cũng cho mặc đồ đắt đỏ như vậy làm gì, chậc chậc, đám con gái thời này thật lãng phí, nếu là lúc chúng ta còn trẻ......"

Mary và Lucy liếc nhau, đều làm ra vẻ tôi hiểu mà không thèm nói, tựa hồ cảm thấy mình chính là thượng đế, biết rõ hết thảy quá khứ xấu xa của Aliya Dashwood, cùng với nguồn thu nhập không chính đáng của cô.

"Ai u, bác sĩ Martin, chào buổi chiều." Hai người đang ghé đầu thầm thì, Mary tinh mắt nhìn thấy Martin, vội vàng cao giọng chào hỏi.

"Chào buổi chiều, phu nhân Kent, phu nhân Harris." Bác sĩ Martin mỉm cười nói. Anh là một người thanh niên cao lớn anh tuấn, mái tóc nâu xoăn nhẹ làm khuôn mặt sáng sủa kia càng thêm dịu dàng ấm áp, phòng khám nhà họ đã truyền qua ba đời rồi, Daniel Martin tốt nghiệp đại học xong thì trở về quê nhà kế thừa phòng khám từ cha mình, anh vẫn luôn được cư dân trong trấn yêu quý kính trọng, cũng rất được hoan nghênh - Daniel vẫn còn độc thân!

Mary Kent cùng Lucy Harris nhìn anh quẹo qua góc đường đi về phía tòa nhà nhỏ màu trắng kia, liếc nhau gật gật hiểu ý, trong mắt tản ra hương vị bát quái nóng bỏng.

"Bác sĩ Martin," Aliya mở cửa, quen thuộc chào hỏi: "Anh mau tiến vào, tôi đang pha trà, hồng trà nhé?"

Bác sĩ Martin đi theo Aliya, gương mặt hơi hơi đỏ lên, tay chân luống cuống, cười cười nói "Danny, gọi tôi là Danny đi?"

"Nga, xin lỗi, Danny," Aliya cởi tạp dề, bưng ấm trà từ trong phòng bếp đi ra, nghịch ngợm chớp chớp mắt, làm màu hồng trên má bác sĩ Martin càng thêm nồng đậm, Aliya cười nói: "Trước khi anh tới tôi còn đang nói chuyện với Andrew về chuyến đi tới bệnh viện."

Martin vội vàng hỏi: "Andrew có sao không? Tiến sĩ nói thế nào?" Tiến sĩ chính là vị bác sĩ khám cho Andrew, một chuyên gia khoa nhi nổi danh, là do Martin giới thiệu.

Aliya khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu nói: "Không sao hết, bác sĩ nói Andrew hết thảy bình thường, sốt nhẹ là phản ứng tự nhiên của trẻ nhỏ trông quá trình hình thành hệ thống miễn dịch, một thời gian nữa bé sẽ tự động khôi phục bình thường."

"Tôi đã nói mà!" Bác sĩ Martin nhấp ngụm trà vui vẻ cười nói. Nhìn Aliya vẫn cúi đầu trầm tư, anh lập tức thu hồi nụ cười, lo lắng hỏi: "Tiến sĩ nói hết thảy đều bình thường mà. Cô còn lo lắng gì sao?"

Aliya lắc đầu, không biết nên nói như thế nào, nói cô không tín nhiệm bác sĩ? Nhưng chính bác sĩ Martin cũng nói vậy, cô ngẩng đầu lên, cười cười: "Không có việc gì, tôi chỉ đang nghĩ xem bữa tối nên ăn món gì, trên đường về nhà Andrew đã kêu đói bụng, bây giờ tôi đi nấu cơm, Danny, nếu không có việc gì, anh ở lại dùng bữa tối nhé?"

Thấy bác sĩ Martin đã đứng dậy chuẩn bị từ biệt, Aliya vội vàng mời, lại liếc thấy Andrew đang đi xuống "Nga, Andrew, món chính trong bữa tối hôm nay là sườn cừu nướng, bảo bối còn muốn ăn gì không, để mẹ làm cho con."

Andrew vịn thang lầu chậm rãi đi xuống, lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì, Aliya lại quay sang bác sĩ Martin, chỉ thấy anh nhún nhún vai, chỉ chỉ Andrew, ý bảo anh cũng giống cậu bé.

Bữa tối thực vui vẻ, tuy rằng Andrew không thích nói chuyện, nhưng vẫn nghe lời mẹ: Khi nhà có khách thì phải lễ phép, làm khách nhân cảm thấy vui vẻ. Cho nên khi khách tới nhà, bé sẽ chú ý người khách, thỉnh thoảng mỉm cười, học theo ngữ điệu của mẹ nói: "Thật vậy sao? Chú Martin giỏi quá!"

Cậu chủ nhỏ Andrew đáng yêu hoạt bát nắm tay 'chú Martin thân ái', tiễn anh ta ra cửa, sau đó nở nụ cười giống mẹ mình nhìn theo vị bác sĩ Martin đang không ngừng lưu luyến quay đầu lại.

Tiễn khách đi, cậu chủ nhỏ thở phào thả lỏng thân thể, bộ dáng học theo người lớn này khiến Aliya che miệng cười trộm mãi.

Tắm cho con trai, thay áo ngủ, Aliya lại lấy ra nhiệt kế chuẩn bị đo cho bé, Andrew nằm trên giường, tròng mắt chuyển động theo mẹ, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, bác sĩ Martin sẽ trở thành cha dượng của con sao?"

Aliya ngẩn ra, hỏi: "Bảo bối, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"

"Là phu nhân Geller, con nghe được bà ấy nói chuyện với bà Kent." Andrew cau mày hồi tưởng, học theo giọng điệu phu nhân Geller nói: "Bác sĩ Martin vẫn thích Aliya! Anh ta đang theo đuổi! Phu nhân Kent còn nói 'bọn họ sẽ sớm trở thành người một nhà thôi', mẹ, chúng ta cùng bác sĩ Martin là người một nhà sao? Chú ấy là cha con sao?"

Nghe con trai nói, Aliya tức giận, máu nóng xông thẳng lên đầu, mấy bà ba hoa này!

Nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, cô nỗ lực áp xuống lửa giận trong lòng, nghiêng người nằm xuống cạnh Andrew, hôn hôn trán bé, nhẹ giọng nói: "Không đâu, bảo bối, bác sĩ Martin sẽ không trở thành cha của con, anh ta cũng không phải người nhà chúng ta, bác sĩ Martin chỉ là bạn của mẹ."

Andrew dường như yên tâm hơn một chút, cậu bé hé hé mắt, cố gắng đấu tranh cùng thần ngủ, nỗ lực nói: "Vậy là tốt rồi, mẹ, Andrew không muốn, không muốn chú ấy làm cha."

Vì sao? Aliya có chút nghi hoặc, vì sao không muốn Martin làm cha? Chỉ vì người này là bác sĩ Martin? Hay là vì bé không muốn có thêm một người cha?

Aliya muốn hỏi rõ ràng, nhưng thấy con trai đã mệt mỏi lại thôi, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Andrew, nói: "Được, không cho anh ta trở thành cha Andrew, bảo bối, ngủ đi, ngủ đi, mẹ mãi mãi ở bên con."

Từ sau hôm đó, Aliya dần dần giảm bớt số lần mời bác sĩ Martin tới nhà, chính cô không sợ những lời đồn đãi vớ vẩn đó, nhưng Andrew đã biểu hiện rõ ràng bé không muốn để Martin tiến thêm một bước, tuy Aliya không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cô suy xét tâm tình Andrew.

Từ buổi tối đó, Aliya vẫn muốn hỏi ý tưởng của Andrew đối với cha, đáng lẽ một đứa trẻ ở tuổi này thường rất tò mò, hay so sánh với bạn bè xung quanh, cậu là tóc đen, mình là tóc đỏ, vì sao cậu là con trai, mình lại là con gái, hoặc vì sao những bạn khác đều có cha có mẹ, Andrew lại chỉ có mẹ.

Aliya vẫn luôn lo lắng sự vắng mặt của người cha sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của Andrew, nhưng sau tối hôm đó, Andrew nnư đã quên mất chuyện này vậy, mỗi ngày đều chuyên chú đắm chìm trong thế giới nhỏ của bé, không có biến hóa gì khác thường.

Martin đương nhiên cũng cảm nhận được Aliya xa cách, cũng không đến mức xa cách, chẳng qua là không có thân mật như anh ta mong đợi, rất nhiều lần, khi cô khách khí chào hỏi, ánh mắt anh đều nhanh chóng ảm đạm xuống.

Một chiều chạng vạng cuối thu, anh ta ngăn lại Aliya đang dắt tay Andrew tản bộ.

"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện." Bác sĩ Martin nghiêm túc nói.

Aliya hơi ngạc nhiên, nói chuyện? Cũng được, nhìn trên mặt vị bác sĩ này không còn nụ cười ấm áp như bình thường, Aliya đồng ý. Cô cùng bác sĩ đi tới một hàng ghế tựa tương đối an tĩnh trong góc công viên, Andrew thì ở cách đó không xa chơi bập bênh cùng bé Suzy nhà hàng xóm.

Ngồi xuống ghế, bác sĩ Martin lại chậm chạp không chịu mở miệng, Aliya nhướng mày nhìn anh ta, nhận thấy Aliya có ý thúc giục, Martin xoa xoa tay, một lúc sau mới mở miệng: "Aliya, tôi, gần đây chúng ta, chúng ta có phải......"

"Hửm?"

"Được rồi," dùng sức vỗ trán, bác sĩ Martin như hạ quyết tâm gì đó, nói: "Tôi vẫn luôn thích em, em cũng cảm nhận được, đúng không?"

Aliya hơi bối rối, cô không ngờ Martin lại giáp mặt nói thẳng như vậy. Cô cho rằng chính mình đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng.

Cô đương nhiên cảm nhận được cảm tình của Martin! Từ ngày đầu tiên đi vào nơi này, khi bác sĩ Martin nhiệt tâm trợ giúp mình, Aliya đã biết, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với cảm tình mà, không phải sao?

Chỉ là, dù là ba năm trước hay hiện tại, cô đều không nghĩ đáp lại phần cảm tình đó, cho nên đều lấy thái độ đối với bạn bè để xử lý đoạn quan hệ này, nhưng cô đã làm vậy mà vẫn còn có lời đồn đãi, cô nghĩ xử lý lạnh một đoạn thời gian thì bác sĩ Martin sẽ hiểu, nhưng không ngờ......

"Từ lần gặp đầu tiên tôi đã thích em, tôi chưa bao giờ có loại cảm giác này, nóng ruột nóng gan, lo lắng suy nghĩ, mỗi lần em ôm hài tử đi qua phòng khám, tôi đều núp sau bức màn nhìn lén, tôi......"

"Danny!" Không biết vì sao, Aliya đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô ngắt lời anh ta, nói "Danny, tôi, tôi, cảm ơn anh, tôi thực vinh hạnh. Nhưng mà, xin lỗi, tạm thời, có lẽ tôi......"

"Vì lời đồn nhảm trong trấn sao?"

"Không, không phải, đồn đãi vớ vẩn không thể ảnh hưởng đến tôi, chỉ là chúng ta càng thích hợp làm bạn, anh không cảm thấy sao? Danny, cảm ơn vì tình cảm của anh, nhưng thực xin lỗi, tôi...... muộn rồi, tôi nên về nhà, Andrew đói bụng, xin lỗi, Danny. Thật sự rất xin lỗi." Aliya cúi đầu không dám đối diện bác sĩ Martin, cô cảm thấy không khí đột nhiên thật nặng nề.

Thật lâu sau, chỉ nghe được bác sĩ Martin hít hít mũi, thanh âm có chút mất tự nhiên: "Aliya, đừng xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi quá lỗ mãng, thực xin lỗi, hãy quên những gì tôi vừa nói đi, gần đây có chút, có một số việc phát sinh, xin lỗi, chúng ta vẫn là bạn, đúng không? Aliya?" Bác sĩ Martin vươn tay tới.

"Đương nhiên, đương nhiên." Aliya vội vàng nắm tay anh, "Đương nhiên chúng ta vẫn là bạn. Nếu nguyện ý, anh đến tham gia tiệc sinh nhật Andrew tròn ba tuổi được không? Là chiều thứ sau tuần này, đây là thiệp mời, tôi, tôi......" Aliya lấy thiệp ra, cầm bằng cả hai tay đưa cho anh.

"Phụt", bác sĩ Martin phì cười, tiếp nhận thiệp mời mới tinh, trên thiệp tràn ngập hình vẽ động vật hoạt hình, nét chữ cũng thực non nớt, anh cười nói: "Aliya, bởi vì Andrew đúng không? Không, không, đừng vội phủ định, giữa chúng ta cũng có chút cảm tình, cô không thể phủ nhận điều này, buổi tối ngày đó, chính là thời điểm cô mới tới thị trấn, vũ hội ở nhà mục sư William, khi chúng ta nắm tay khiêu vũ, ánh mắt cô đã nói cho tôi, cô cũng có cảm giác."

Bác sĩ Martin nhìn Andrew đang chơi đùa cách đó không xa, thở dài nói: "Aliya, tôi không rõ, tôi thực sự không hiểu, cô đang do dự cái gì, cô rất mâu thuẫn, mỹ lệ như ánh mặt trời, ấm áp như vầng thái dương chiếu rọi, nhưng đôi khi, đôi khi trong đôi mắt cô toát ra một chút u buồn, Aliya, mỗi người mẹ đều yêu thương con của mình, nhưng, rất ít người làm được đến mức như cô, mọi chuyện đều trước suy xét Andrew, Aliya, nhưngcòn chính cô thì sao, vì sao không nghĩ đến chính mình nhiều hơn một chút, đây cũng là cuộc đời của chính cô a."

Aliya không nhúc nhích, một vài tia sáng xuyên qua kẽ lá dừng trên gò má trắng hồng, nụ cười thường trực đã biến mất, hiện tại gương mặt cô có vẻ rất nghiêm túc, cứng đờ, thật giống một pho tượng mỹ lệ nhưng không có cảm tình, trong nháy mắt, cô đã phong bế tâm tình của chính mình.

Thẳng đến khi bác sĩ Martin rời đi, đại não Aliya mới dần dần ấm lại, bác sĩ Martin nói đúng, anh ta thông minh lại mẫn cảm, tính cách ôn hòa thân thiện, có trách nhiệm, ba năm, quen biết Martin gần ba năm, anh ta trước sau như một. Lần đầu gặp thấy Martin chính là ngày đầu tiên cô tới thị trấn, lúc đó cô một tay ôm Andrew còn trong tã lót, một tay kéo hai cái rương lớn, đó là toàn bộ gia sản của cô, Martin đạp xe đi ngang qua, ngừng lại trợ giúp.

Khi đó Martin cười rất ấm áp, làm Aliya ấn tượng khắc sâu. Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Aliya có thể thường xuyên nhìn thấy bác sĩ Martin, mỗi lần tương ngộ, hai người đều mỉm cười chào hỏi, sau đó, ở vũ hội nhà mục sư William, Aliya xác định mình đã sa vào cặp mắt ôn nhu kia, anh ta quá ấm áp, giống như tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất thông báo mùa xuân tới sau ngày đông giá rét, làm Aliya nhịn không được muốn tới gần.

Chỉ là, mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, cô và Martin đều thu hút lẫn nhau, không sai, nhưng, cô không muốn mối quan hệ này tiếp tục phát triển, ít nhất, hiện tại không muốn, trong giai đoạn này cô sẽ không tìm cha dượng cho Andrew, điều này không tốt, dù là đối với cô hay với con trai, nhớ tới sự việc phát sinh vài ngày trước, Aliya càng kiên định ý tưởng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro