Chương 7: Thần đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Aliya rời giường sớm, tay chân nhẹ nhàng đi phòng bếp, hiện tại bữa sáng của Andrew chủ yếu làm từ trứng và sữa, bé rất thích ăn trứng hấp sữa, cứ cách vài ba ngày Aliya sẽ làm một lần.

Làm xong, Aliya đặt trứng vào nồi hấp, sau đó lấy tiền lẻ đi ra cửa.

Phía đông thị trấn có một bến tàu nhỏ, mỗi ngày đều có thuyền vận chuyển tới rau dưa dưa và trái cây mới mẻ, Aliya thích dậy sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.

"Chào buổi sáng, tiểu thư Dashwood. Mua con cá đi, cá mới đánh bắt đấy." Bác gái xách một con cá còn đang giãy đành đạch lên hô với qua.

"Chào buổi sáng, cảm ơn, hôm nay không được, tôi muốn mua một ít hoa quả." Aliya vừa mỉm cười chào hỏi phu nhân ngài mục sư, vừa từ chối lời mời của bác gái.

"Aliya, cô nghe nói sao? Năm nay gia đình ngài Carter sắp sửa tới thị trấn!" Mục sư phu nhân chen qua mấy người bán hàng, tiến đến gần Aliya thì thầm vào tai cô.

"Thật sao?" Aliya có chút kinh ngạc, "Nhưng hiện tại mới tháng năm a, gia đình Carter thường tới trang viên vào tháng bảy mà!"

Ngài Carter là chủ nhân của trang viên lớn nhất phía tây thị trấn, gia đình họ cư trú tại London, đến mùa hè những đứa nhỏ nhà Carter được nghỉ hè, họ mới tới đây nghỉ ngơi một thời gian.

"Tôi nghe nói a," mục sư phu nhân đưa mắt nhìn tứ phía, thấy không có người chú ý đến mình mới ghé bên tai Aliya nhẹ giọng nói: "Tôi nghe William nói, là phu nhân Carter muốn tới." (William là mục sư trong trấn)

"Phu nhân Carter?" Aliya nhanh chóng suy nghĩ, là lý do gì khiến phu nhân Carter - người chưa từng tỏ ra hứng thú gì với cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn lại muốn tới vùng trấn nhỏ mà cô không hề yêu thích?

Aliya nhớ tới phong thái của phu nhân Carter, cô ấy là một mỹ nhân thực thời thượng, thích xã giao và các buổi tiệc tùng, "Aliya thân ái, ở cái  thị trấn nhỏ này, tôi cảm thấy điều duy nhất có thể ca tụng chính là Shakespeare(*). Người nơi này dường như vẫn đang sống ở thập niên 60, cả rock'n roll cũng không có! Nếu không phải John kiên trì muốn tới đây, tôi đã đi Paris rồi!" Đây là lời vị phu nhân Carter trẻ tuổi thường xuyên phun tào.

(*) Thị trấn Stratford là nơi nhà văn, nhà viết kịch William Shakespeare sinh ra, ông cũng trở về nơi này nghỉ dưỡng từ năm 49 tuổi và qua đời tại đây sau ba năm.

"Bác biết nguyên nhân không?" Aliya thầm tính toán, cô là giáo viên dạy âm nhạc cho con trai nhỏ nhà Carter trong dịp nghỉ hè, đã công tác liên tục ba năm.

"Không quá rõ, chỉ biết là thực cấp bách, William nhận được thư của ngài Carter, nói là cuối tuần này sẽ đến. Ngài ấy muốn William giúp đỡ lão Henry một chút, dù sao trang viên kia đã bỏ không cả năm, mà thời gian để lại cho lão Henry dọn dẹp kỳ thực không nhiều lắm." (Lão Henry là quản gia của trang viên Carter).

"Có lẽ là vì năm nay thời tiết London quá nóng nên mới tới sớm." Aliya thuận miệng nói.

Hôm nay dâu tây rất tươi ngon, Andrew khẳng định sẽ thích, mua một ít dâu tây và cam, tạm biệt mục sư phu nhân, lại gặp phu nhân Geller ở cuối phố, giúp bà xách túi khoai tây nặng nề về nhà, Aliya vội vàng chạy trở về, không biết Andrew đã tỉnh chưa?

Andrew đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, bĩu môi đập đập gối đầu, nghe được tiếng bước chân của mẹ, bé 'hừ' một tiếng, xoay đầu qua hướng khác, cố ý nhắm mắt lại không thèm để ý đến mẹ.

Aliya biết đây là Andrew giận dỗi, sáng sớm mỗi ngày bé đã quen mở mắt ra là có thể nhìn thấy mẹ đầu tiên, mà hôm nay cô lại cùng mục sư phu nhân hàn huyên một hồi nên trở về hơi muộn, làm Andrew có chút buồn bực.

"Bảo bối của mẹ tỉnh rồi!" Aliya vội vàng cười xòa nằm xuống bên cạnh Andrew, vươn tay ôm lấy thân hình bé nhỏ hôn hôn vài cái, sau đó mới bế con trai lên, vừa dịu dàng giải thích vì sao mình về muộn vừa bước tới toilet.

"Mẹ làm trứng hấp cho con nha, thực mềm thực thơm, còn mua dâu tây con thích nhất nữa, rửa mặt xong chúng ta sẽ xuống ăn, được không nào?" Đặt con trai lên ghế nhỏ, lấy sẵn kem đánh răng, Aliya ngồi xổm bên cạnh Andrew cười nói.

Andrew tiếp nhận bàn chải nhỏ trong tay mẹ, lại 'hừ' thêm một tiếng mới nhẹ nhàng gật gật đầu, tỏ vẻ mình rộng lượng tha thứ.

Aliya trong lòng ấm áp dạt dào, con trai cả khi tức giận cũng thật đáng yêu quá. "Bảo bối, mẹ giúp con đánh răng được không?" Nhìn bé cầm bàn chải đánh răng chọt trái chọt phải, Aliya muốn cầm lấy bàn chải, nhưng Andrew tránh đi, "Andrew muốn tự làm!"

Thấy con tránh né, Aliya cũng không tức giận, chờ bé lung tung rối loạn chải răng xong, cô dùng khăn lông nhẹ lau khuôn mặt nhỏ non mềm, "Tới đây nào, bảo bối, xoa thơm thơm nào! Oa, thật thơm quá!"

Bẹp, lại hôn Andrew một cái thật kêu, Andrew ôm cổ mẹ cười khanh khách.

Trong lúc ăn bữa sáng biết được hôm này sẽ được vào thành, Andrew tươi cười càng sáng lạn, bé thích cùng mẹ vào thành đi chơi, nơi đó có công viên trò chơi, có vườn bách thú, còn có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon kẹo, bánh, chocolate,... mỗi lần mẹ đều cho bé chọn mua một ít......

"Mẹ, mẹ, đi vườn bách thú, đi vườn bách thú! Con muốn xem Winny!" Andrew vung vẩy cái muỗng trong tay vui vẻ kêu lên.

Winny là một con gấu nhỏ trong vườn bách thú, Andrew rất thích, mỗi lần tới vườn bách thú đều muốn qua đó.

Đối với những yêu cầu nho nhỏ tương tự, Aliya rất vui lòng thỏa mãn bé, nhưng cô lại ngập ngừng nói: "Andrew, chiều nay hẵng đi thăm Winny được không? Buổi sáng mẹ muốn đưa con đi bệnh viện."

"Bệnh viện?" Andrew nghi hoặc chớp chớp đôi mắt đen nháy nhìn mẹ.

"Đúng vậy, gần đây con thường xuyên phát sốt, mẹ muốn để bác sĩ giúp con kiểm tra một chút." Sự tình có quan hệ tới chính Andrew, cho dù bé còn rất nhỏ, Aliya đều giải thích rõ ràng, đối với một ít sự tình bé có thể lý giải, cô cũng tận lực dẫn đường con trai tự quyết quyết định, cả những chuyện bé chưa thể hiểu, Aliya cũng muốn nói cho con trai nghe.

Nghe được là mình phát sốt, Andrew trở tay sờ sờ trán, giống như mẹ hay làm, lắc lắc đầu: "Mẹ, không sốt, con rất khỏe mạnh." Andrew lại lắ lắc đầu, ý bảo mình không muốn đi bệnh viện.

Giống như những đứa bé khác, Andrew có chút bài xích bác sĩ, trước mỗi lần tới phòng khám của bác sĩ Martin, bé thường xuyên tìm các loại lý do thoái thác.

Nhưng chuyện quan trọng như kiểm tra thân thể này, Aliya tuyệt đối không thoái nhượng, cô đưa nhiệt kế cho Andrew, trên đó còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của bé tối hôm qua, ôn nhu giải thích: "Con xem này, đây là nhiệt độ cơ thể đêm qua mẹ đo cho con, cao hơn hai độ so với trẻ con bình thường, hơn nữa đã kéo dài ba ngày liền, con trai, hôm nay chúng ta nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra thân thể."

Andrew dùng ngón trỏ chọt chọt con số trên nhiệt kế, hiện tại bé đã có thể nhận thức con số Ả Rập, sau đó mẹ đưa tới một quyển sách, trong đó có những chỉ tiêu khỏe mạnh của đứa bé ba tuổi.

Andrew nghe xong, bị mẹ thuyết phục, gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng hôm nay đi bệnh viện. Nhưng trước khi đi, bé vẫn có chút không vui, rầu rĩ nắm tay mẹ, chân nhỏ di di, thân thể nghiêng trái ngả phải, không nghiêm túc bước đi, còn không chịu để Aliya bế.

Thấy con trai khó chịu như vậy Aliya cũng rất khổ sở, nếu Andrew khóc nháo không đi bệnh viện thì cô còn dễ chịu chút, có rất nhiều biện pháp xử lý chuyện này. Chỉ là, từ nhỏ đến lớn, Andrew luôn rất hiểu chuyện, từ lúc còn nhỏ xíu bé đã rất ít khóc nháo, lớn dần lên, có một số việc cho dù bé không thích, chỉ cần Aliya có thể đưa ra lý do hợp lý, chính xác, Andrew đều sẽ tiếp thu, cho dù tiếp thu thật sự miễn cưỡng.

Aliya ngồi xổm xuống ôm con trai vào lòng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, ôn nhu nói: "Bảo bối, mẹ biết con không thích bệnh viện, mẹ cũng không thích, nhưng chúng ta không thể không đi, ừm, sau khi đi qua bệnh viện, con có thể tới cửa hàng kẹo Kelly chọn lựa năm loại kẹo con thích, được không nào?"

Vì hàm răng của con, Aliya vẫn luôn khống chế lượng đường Andrew ăn vào, chỉ thỉnh thoảng mới cho con ăn kẹo ngọt.

Quả nhiên, Andrew lập tức trơ nên vui vẻ, bé cười tươi giang hai cánh tay ngoan ngoãn để mẹ bế lên, ghé vào bên tai mẹ, dọc theo đường đi vẫn luôn lẩm bẩm lựa chọn loại kẹo lát nữa sẽ mua, khi thì muốn kẹo mềm, lúc sau lại nói kẹo cứng vị dâu ăn ngon hơn một chút, rồi lại nói nhất định phải chọn loại kẹo cầu vồng bé thích nhất......

Thẳng đến cửa bệnh viện, Andrew vẫn còn nhắc mãi các loại kẹo, trừ bỏ kẹo cầu vồng nhất thiết phải mua, bé có chút do dự giữa các loại kẹo khác, thậm chí còn bẻ ngón tay liệt kê các loại kẹo theo bảng chữ cái.

Aliya kinh ngạc phát hiện Andrew có thể nhớ tên mỗi một loại kẹo trong tiệm! Nhớ kỹ tất cả! Phải biết rằng, trong cửa hàng kẹo Kelly có ít nhất trăm loại kẹo, Andrew nhớ kỹ nhiều tên như vậy từ khi nào?

Áp xuống nghi hoặc trong lòng, bước tới khu văn phòng, cô đã hẹn bác sĩ từ trước.

Mang con trai đi kiểm tra toàn thân xong, Aliya hơi yên tâm nhưng vẫn có chút lo lắng, thân thể bé thực khỏe mạnh, không có vấn đề gì, buổi tối mỗi ngày đều sốt nhẹ, bác sĩ giải thích đây là phản ứng tự nhiên khi thân thể trẻ nhỏ trưởng thành, trước kia cũng từng có khá nhiều trường hợp tương tự, tựa hồ thực phổ biến, chẳng qua cha mẹ không phát hiện mà thôi, qua giai đoạn này thì những đứa bé sẽ khôi phục khỏe mạnh như bình thường.

Tự khôi phục? Aliya nghẹn họng trân trối nhìn bác sĩ, không thể tin được, con trai sốt nhẹ liên tục, một bác sĩ nhi khoa trứ danh lại đưa ra kết luận là không cần quan tâm, để đứa bé tự khôi phục?!

Đại khái là vẻ mặt Aliya quá rõ ràng, bác sĩ đành cẩn thận giải thích: "Thân thể con người thực kỳ diệu, từ khoảnh khắc em bé buông xuống thế gian này, sức đề kháng người mẹ mang lại đủ để bé chống cự đại đa số chứng bệnh, tin tôi đi, những đứa trẻ không yếu ớt như cô nghĩ đâu, cơ thể bé sẽ tự chủ điều tiết nhiệt độ để thích ứng với hoàn cảnh."

Bác sĩ nhìn nhìn Andrew trong lòng Aliya, còn có áo khoác nhỏ cô cầm trên tay kia, tỏ vẻ cô lo lắng quá nhiều.

Aliya đành phải lễ phép cáo biệt bác sĩ, ôm con trai ra khỏi bệnh viện rồi mà cô vẫn cảm thấy thực khó tin, người mẹ không phát hiện con trai mình phát sốt mỗi đêm? Okay, điều này có khả năng xảy ra, từ khi ra đời Andrew vẫn luôn ngủ chung cới cô, cho nên mỗi một biến hóa của bé cô đều có thể đúng lúc phát hiện, mà những người mẹ khác, đại đa số đều đặt con trong phòng riêng, cho dù đứa bé mới sinh ra vài tuần!

Còn có vấn đề mặc quần áo, cái này làm Aliya khó hiểu nhất! Đứa trẻ nhỏ như vậy, ngày mùa đông lạnh lẽo mà cũng không mặc quần! Đám nhỏ trong trấn đều vậy, cả bé trai lẫn bé gái, ngoại trừ ngày hạ tuyết, đều chỉ mặc một cái áo khoác dài và có đi giày là được!

Aliya nhớ rõ khi còn nhỏ mình đều mặc đồ đầy đủ, cho dù đôi khi mặc váy, Lâm vẫn luôn yêu cầu cô tròng lên một đôi vớ dài thật dày, mặc dù như vậy sẽ bị chê cười, nhưng Lâm lại vô cùng kiên trì, mỗi khi nhìn thấy cẳng chân đông lạnh đến phát tím của Susan cùng mấy người Silvia, Aliya đều cảm thấy mình thật may mắn!

Rời khỏi bệnh viện, tuy trong lòng còn có chút lo sợ bất an, nhưng cuối cùng Aliya vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng bác sĩ, lúc trước bác sĩ Martin cũng nói như thế, chắc không phải cả hai người đều sai đâu.

..........................................

Cửa hàng kẹo Kelly

Andrew nhón mũi chân rướn người lên trước quầy pha lê, mặt lộ vẻ khó xử, bé có chút không xác định, quá nhiều loại kẹo, lúc trước mỗi khi tới nơi này, mẹ đều ám chỉ bé chỉ được chọn một loại nên bé đều lấy loại kẹo tiếp theo trong kế hoạch là xong. Nhưng hôm nay có thể chọn tận năm loại! Nên dựa theo trình tự tiếp tục chọn? Hay nên chọn mấy loại kẹo mới? Andrew không tự chủ được ngẩng đầu nhỏ lên nhìn mẹ cầu giúp đỡ.

Aliya ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Andrew, ôn nhu nhưng kiên định nói: "Andrew bé nhỏ, con phải tự mình quyết định nha."

Nửa giờ sau, Andrew rốt cuộc tuyển ra 5 loại kẹo, kẹo hạnh nhân chua ngọt, đây là loại Aliya thích nhất; kẹo bơ cứng ngài Geller yêu nhất; một hộp nhỏ kẹo cứng cầu vồng Andrew thích nhất ― là một hộp sắt, bên trong có hai mươi viên kẹo nhỏ có hình dạng hai mươi lòai động vật khác nhau, loại kẹo này Andrew thường cất giữ rất lâu mới nỡ ăn; hai loại còn lại, một loại là dạng tiếp theo trong kế hoạch của Andrew, kẹo gôm các vị; cuối cùng là sản phẩm mới nhất của cửa hàng, kẹo mềm dạng ly kem.

Andrew có vẻ rất thích hương vị này, trên đường tới vườn bách thú, đầu lưỡi liếm liếm, dư vị một lát, sau đó lại tiếp tục liếm, ăn thực vui vẻ, còn nhắm mắt lại thoải mái thở dài......

Đến khu vực của Winny, Andrew tâm tình càng sung sướng, bé dán sát vào khung kính vẫy vẫy tay nói: "Winny, mình cùng mẹ tới xem cậu đây! Cậu có khỏe không, hình như lại béo hơn một ít rồi, nhất định phải ăn nhiều rau dưa cùng hoa quả nga, ăn ít thịt thôi, Winny, mình cảm thấy cậu ăn thịt hơi nhiều rồi đấy biết không? Phải ngoan ngoãn đánh răng nha, nếu không sẽ bị sâu răng, cậu biết sâu răng sao? Chính là có một con sâu nhỏ chui vào làm tổ bên trong hàm răng, nó đói bụng liền ăn răng cậu, mệt nhọc liền ngủ ở trong răng, thực khủng bố đúng không? Mẹ nói......"

Aliya đứng phía sau Andrew, nhìn cậu bé chuyên chú nói nói như đang trò chuyện cùng Winny vậy, hoàn toàn không chú ý xung quanh.

Aliya đã sớm phát hiện, Andrew của cô là một đứa trẻ không tầm thường, so với đứa nhỏ cùng lứa tuổi, bé rất dễ tập trung lực chú ý, thích chuyên chú làm từng việc một, trong số đồ chơi Aliya đưa cho bé, trừ bỏ đám thú bông, Andrew thích nhất là bộ gỗ xếp, thường xuyên một mình ngồi chơi vài giờ liền, gần như không bị phân tán sự tập trung, thẳng đến khi hoàn thành đồ án bé muốn, nếu bị cắt ngang giữa chừng, Andrew còn rất tức giận......

Hơn nữa Andrew trí nhớ đặc biệt tốt, tựa như tên các loại kẹo trong cửa hàng, không có ai cố ý dạy, nhưng bé lại có thể từ lời nói của người xung quanh mà sàng lọc ra tin tức mình muốn, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.

Aliya chưa từng bảo bé xếp kẹo theo bảng chứ cái rồi tuần tự lựa chọn, rốt cuộc ăn kẹo không phải nên chọn loại mình thích nhất sao? Nhưng mà Andrew thường xuyên làm vậy, trừ loại kẹo cầu vồng hình động vật mà bé yêu nhất, những lúc khác Andrew đều là dựa theo trình tự chữ cái để chọn lựa, lần nào cũng vậy, bảo đảm sẽ không bỏ sót bất cứ loại kẹo nào......

"Ai," Aliya thầm thở dài, cúi đầu nhìn con trai bảo bối, cô rất tự hào về bé, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro