Chương 6: Ba năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh quốc, hạt Warwickshire, trấn nhỏ Stratford.

Công viên ngoại ô thị trấn thật an bình, gần đây thời tiết thực tốt, ánh mặt trời khá ấm áp, buổi chiều sau khi tan học, bọn nhỏ rất thích tới công viên chơi đùa một lát trước khi về nhà; những bà chủ gia đình bận rộn cả một ngày cũng lục tục từ trong nhà đi ra, đây là thời khắc hưu nhàn thuộc về họ, những đứa nhỏ chưa đủ tuổi đi học cũng được mẹ dắt ra ngoài tản bộ, ngửa đầu vui vẻ nói líu lo......

"Phu nhân Harris, chào buổi chiều."

"A, phu nhân Green, sắc mặt bà không tồi nha, xem ra trận cảm cúm đã sắp bình phục?"

"Hi, Rachel, hôm nay ở trường học thế nào? Đợi lát nữa con qua phòng học đàn đúng giờ nhé, đêm nay chúng ta nên học về Mozart."

"A, Georgia, cô đang cùng mẹ Lira nói chuyện về con đây, không, đương nhiên không phải nói xấu, là đang khen con mà, con đàn vô cùng xuất sắc, buổi chiều thứ bảy con có được nghỉ học không? Khoảng ba giờ ở phòng học đàn nhé? Lira, cô cũng tới đi, tôi sẽ tiếp tục cho con bé luyện tập Khúc ưu thương của Chopin. Được rồi, Georgia, con đi chơi đi, bạn con đang đợi kìa......"

"Lira thân ái, tôi biết cô rất lo lắng, hai tháng nữa Georgia phải tham gia cuộc thi, con bé đã rất xuất sắc rồi, ở tuổi này tâm lý bọn trẻ chưa thành thục, rất khó khống chế cái loại cảm giác rối rắm cùng đau thương trong khúc nhạc ấy, như vậy đi, cuối tuần chúng ta sẽ thử lại, nếu còn không được liền đổi khúc nhạc khác, còn kịp mà. Bữa tối? Nga, thật vậy chăng? Đương nhiên, thân ái, tôi thực vinh hạnh, tốt, tối chủ nhật, nhất định đúng giờ......"

"Ngài Geller, chào buổi chiều, ngài đã nhận được giỏ anh đào sao? Không cần khách khí, lúc tôi mới tới nơi này, ngài cùng phu nhân đã giúp tôi rất nhiều, đây là tôi nên làm. Đúng vậy, tôi đưa Andrew đi tản bộ, nga, thằng bé đã khỏi rồi, có lẽ là vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh nên Andrew mới sốt nhẹ không ngừng, bác sĩ Martin nói thằng bé cần hít thở không khí mới mẻ trong lành, ngài thay tôi chuyển lời chúc sức khỏe tới phu nhân nhé, hẹn gặp lại."

.........

Một người phụ nữ tóc vàng trẻ trung xinh đẹp nắm tay một cậu bé khoảng ba tuổi đi đứng còn chưa vững lắm chậm rãi tản bộ trong công viên, cô còn thường thường dừng lại trò chuyện với những người đi qua. Có thể thấy quan hệ của cô với người xung quanh rất tốt, họ cũng thực vui lòng dừng lại cùng cô nói vài câu, cho dù có việc vội vàng phải đi ngay thì cũng đều hạ mũ gật đầu cười cười chào hỏi, có lẽ vì nụ cười trên đôi môi kia quá sáng lạn, hoặc là thái độ của cô quá ôn hòa, một đường đi tới, dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều mỉm cười hay đứng lại trò chuyện vài câu với đôi mẹ con này.

Không giống người mẹ luôn cười tươi roi rói, cậu con trai nho nhỏ lại xụ mặt, trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm kia rất ít xuất hiện nụ cười, không, ngay cả biểu cảm cũng rất ít có, cậu bé chỉ mở to cặp mắt như trân châu đen bóng nhìn thẳng vào người đối diện, dù vậy, người trong trấn nhỏ vẫn rất thích bé, đặc biệt là chủ nhà của mẹ con họ - ngài Geller và phu nhân, hai người yêu thương cậu bé Andrew như cháu ruột của mình vậy!

Ban đầu, Aliya - một cô gái trẻ trung xinh đẹp ôm theo đứa con trai còn trong tã lót tới nơi này làm gần như tất cả người trong trấn đều chú ý! Ngẫm lại xem, một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi mà đã có con, thậm chí còn không thấy cha đứa bé đi cùng! Chuyện này khiến trấn nhỏ yên bình này sôi trào, ngay tối hôm đó, thật nhiều phiên bản đồn đãi về cô gái tóc vàng mắt xanh và đứa con của cô ta đã lan tràn khắp trấn, đủ loại suy đoán bay múa đầy trời!

Mà hai ngày sau, đối mặt nghi vấn của mọi người, chủ nhà của cô - phu nhân Geller nói "Cô ấy cũng không tệ lắm", phải biết rằng phu nhân Geller cũng không phải người tầm thường, bà ta nổi danh khắp thị trấn vì cái tính khắc nghiệt soi mói! Người khách trọ trước Aliya đã bị bà đuổi đi với lý do làm căn phòng hoàn toàn thay đổi! Trên thực tế, người khách xui xẻo kia chỉ đóng vài cái đinh lên tường để treo tranh trang trí mà thôi...... Mà Aliya Dashwood thì sao, cô còn mang theo một đứa trẻ mới chưa tới một tháng tuổi!

Nhưng chỉ hai tuần sau, người trong trấn đã hiểu vì sao Geller lại thoải mái khen ngợi Aliya đến vậy, cô thật quá tốt, loá mắt như thiên sứ. Thu thập hành lý, dàn xếp xong xuôi cho mình và con trai, cô liền ôm theo con, xách một chút lễ vật tới từng nhà thăm hỏ, gần như mỗi người thu được lễ vật đều vô cùng hài lòng, bọn họ phát hiện những món quà nhỏ đó đúng là thứ họ thích hoặc đang cần, sách về đạo cho mục sư William, vật liệu vẽ tranh sơn dầu cho họa sĩ Carly, hồng trà Ấn Độ cho phu nhân Kent......

Một cô gái xinh đẹp đáng mến, cùng với đứa con vô cùng dễ thương, tổ hợp này luôn khiến người khác dễ dàng mềm lòng.

Aliya dắt Andrew đi tới khu trò chơi trẻ em, cô ngồi xổm xuống nhìn con trai, nói: "Bảo bối, con muốn đi chơi không, con xem kìa, Suzy đang chơi rất vui đó."

Nhưng cô nhóc đang chơi thang trượt kia, cậu bé lại nhíu mày lắc đầu, bĩu môi nói: "Không muốn, trẻ con!"

Aliya phì cười nhìn con trai, khuôn mặt mũm mĩm, má lúm đồng tiền nho nhỏ, cô cười càng tươi.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc giống ai a? Còn bé xíu đã thích học người lớn đi đứng nói năng, từ lúc còn bé tí đã thích an an tĩnh tĩnh ở một mình, trừ khi đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh còn hừ hừ vài tiếng, những thời điểm khác gần như không hề khóc nháo, thích nhất là nằm yên nhìn chăm chú đám thú bông treo trên đỉnh nôi.

Andrew dần dần học được nói chuyện, học được đi đường, đặc thù tính cách càng ngày càng rõ ràng, bé rất an tĩnh, không thích ồn ào, không thích người khác lớn tiếng ầm ĩ, mỗi khi Aliya ôm bé tới gần những đứa nhỏ khác, Andrew bé nhỏ luôn nhíu mày; mà khi ở một mình, tâm tình bé thường rất sung sướng, Andrew thích ngồi trên tấm thảm lông trước lò sưởi xem sách tranh, nếu thời tiết tốt, bé càng thích ngồi một mình trong vườn cây, một con kiến, một con bọ rùa, một đóa hoa chớm nở, hay chỉ cần một mảnh lá xanh cũng có thể khiến Andrew bé nhỏ ngắm nghía hồi lâu không chớp mắt......

Andrew cũng thích tới nhà ngài Geller chơi, mỗi lần ngài Geller ôm bé nằm lên đùi ông, Andrew luôn mỉm cười, vẻ mặt thực thỏa mãn. Sau này, Andrew mới nói cho Aliya, ngài Geller mềm mại giống như kẹo bông gòn, và trên người ông còn có hương vị của ánh mặt trời cùng cỏ cây.

Mềm mại giống kẹo bông gòn, cái này Aliya có thể hiểu, ngài Geller mập mạp có một cái bụng khá lớn, Andrew rất thích nằm trên bụng ngài Geller vuốt vuốt chòm râu của ông. Còn hương vị của ánh mặt trời và cây cỏ là sao? Aliya phải cẩn thận suy nghĩ một hồi mới hiểu ra, ngài Geller thích làm vườn, mỗi ngày ông đều phải bận bận rộn rộn trong vườn cây nhà mình vài giờ, hương vị mà Andrew nói có lẽ là từ những cọng cỏ xanh vô tình dính trên áo quần của ông.

Từ khi Andrew sinh ra, Aliya chưa từng đi ra ngoài tìm công tác, cô sinh hoạt dựa vào tiền gởi ngân hàng và tiền lời đầu tư cổ phiếu, hai mẹ con sống khá tốt, cô không muốn rời khỏi Andrew dù chỉ nửa bước.

Hai mẹ con tới trấn nhỏ này cũng khá lâu rồi, khi đó Andrew còn là một đứa trẻ sơ sinh, Aliya đi đến chỗ nào cũng dọn nôi của bé theo cùng, tuyệt đối không để bé rời khỏi tầm mắt mình! Khi con trai dần dần lớn lên, cô vẫn luôn ôm bé, khi ngồi trên sô pha, khi đi ra ngoài, khi nằm đọc sách trên giường hoặc trên thảm, ngay cả khi nấu cơm giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa, cô cũng cõng Andrew mà làm!

Aliya cảm thấy trong thân thể mình đều ngập tràn tình yêu thương, cô chưa bao giờ thỏa mãn vui sướng đến thế, cô muốn đem hết thảy những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dâng hiến cho Andrew, cô muốn bé trở thành hoàng tử nhỏ hạnh phúc nhất, vĩnh viễn vui sướng khoái nhạc!

Ngồi xổm xuống trước mặt con trai, nhịn không được hôn hôn mái tóc mềm mại, Aliya mỉm cười nói: "Được, vậy không đi chơi hạt cát, chúng ta tới Vương quốc nhỏ, được không?"

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, đôi mắt Andrew đã lấp lánh như sao trời, rực rỡ tỏa sánh.

Aliya bế bé lên, mỉm cười đi đến một góc nhỏ bên rìa công viên.

Nơi này là Vương quốc nhỏ của Andrew, nằm ở góc phía đông nam công viên, dòng sông nhỏ xuyên qua thị trấn lưu lại ở nơi đây một vũng nước nông thanh triệt sáng trong, quanh bờ mọc đầy cỏ xanh cùng những cây hoa nhỏ xinh đẹp, trong bụi cỏ thường xuyên xuất hiện những con côn trùng màu sắc rực rỡ mà Andrew rất thích. Mùa xuân tới, Andrew phát hiện trong đó có vài con cá và một ít nòng nọc bé xíu, đó đều là những thứ thật lạ lẫm đối với bé, cậu bé vô cùng hứng thú, ngày nào cũng muốn mẹ dẫn đến đây chơi.

Sau khi phát hiện nơi này, thấy Andrew thích, thừa dịp thằng bé ngủ say, Aliya liền tự cầm xẻng đào vũng nước này sâu thêm một chút, sau đó dùng đá đắp bờ tạo thành một cái ao nhỏ khép kín, còn chưa yên tâm, cuối cùng cô lại dùng đá cuội xếp kín quanh bờ ao, bảo đảm đám nòng nọc trước khi biến thành ếch xanh sẽ không thể rời khỏi nơi này.

Quả nhiên, thời gian tản bộ chiều hôm sau, Andrew lôi kéo mẹ hưng phấn chạy về phía vũng nước nhỏ, nhìn thấy đám nòng nọc vẫn còn thì vô cùng vui sướng hoan hô. Aliya lại dẫn bé đi mua ít cá con thả vào trong ao nhỏ, ông Parker - người quản lý công viên cũng vớt mấy nhóc rùa đen từ trong sông thả vào. Sau đó, nơi này liền trở thành Vương quốc nhỏ của Andrew.

Nòng nọc đã bắt đầu mọc chân, lay động cái đuôi thật dài bơi loạn trong ao nhỏ, nói thật ra, Aliya cảm thấy chúng có chút ghê tởm, cô đành quay mặt đi, đặt lực chú ý vào những bé rùa và cá con đáng yêu mới thấy đỡ hơn. Rùa đen thiếu mất một con, ngài Parker nói là đám trẻ lớn bắt đi, nếu không phải ông kịp thời đuổi tới, nói không chừng số rùa và cá con này đã không còn. Aliya lập tức chân thành cảm tạ ông.

Không giống mẹ ghét bỏ nòng nọc, cậu bé Andrew lại rất hứng thú với chúng, đã ngồi xổm bên bờ ao hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm những ssinh vật xám xám đen đen đang đong đưa cái đuôi bơi lội kia, hiện tại chỉ còn ba con nòng nọc lưu lại tại tại đây.

"Mẹ, mẹ, cặp sách, cặp sách của con." Andrew duỗi tay về phía mẹ mình.

"A?" Aliya nghi hoặc đưa ba lô ếch xanh cho Andrew, sau đó nhìn cậu bé cởi bỏ nút thắt trên ba lô, móc ra bánh quy nhỏ Aliya chuẩn bị sẵn, thật cẩn thận bẻ mấy miếng bánh bé xíu bằng khoảng ngón tay, nhón mũi chân ném tới ao nhỏ, sau đó nhìn nhóm cá con nhanh chóng tụ tập, hưng phấn đỏ bừng mặt.

Aliya ngồi xổm cạnh con trai, không ngăn cản cậu bé, nhìn bé cố hết sức ôm ba lô, cố hết sức mà dùng ngón tay non mềm nhỏ xíu bẻ bánh quy, vì giúp Andrew dễ ăn hơn, những cái bánh quy đó Aliya đều làm kích thước khá nhỏ, muốn bẻ vụn ra cũng không dễ dàng, nhưng cô cũng không tới hỗ trợ. Trong ba lô còn bình nước, áo khoác,... khối lượng này là hơi nặng đối với một đứa nhỏ, ôm một lúc Andrew cũng cảm thấy mỏi, bé vẫy vẫy cánh tay, cúi đầu nhìn nhìn, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, tay nhỏ vỗ vỗ mặt cỏ dưới chân, đặt nửa khối bánh quy trong tay lên cỏ, sau đó lại dùng tay áo xoa xoa mặt cỏ bên cạnh rồi mới thả ba lô xuống, lại nhặt lên bánh quy, còn chu chu đôi môi hồng phấn thổi thổi, lúc này mới tiếp tục bẻ bẻ bánh cho cá ăn.

Aliya trong lòng tràn đầy tự hào, bảo bối của cô không chỉ thông minh mà còn biết giữ sạch sẽ, còn tự giác hoàn thành hết thảy, quả thực quá tuyệt vời. Mỗi một giai đoạn trong quá trình trưởng thành của con trai đều làm Aliya vui sướng vô cùng.

Khi hai mẹ con tay trong tay cười cười nói nói về đến nhà, Rachel đã đứng chờ ở ngoài cửa, Aliya vội vàng kêu Rachel vào ngồi trong phòng khách, pha một ly trà đưa cho cô bé rồi ôm Andrew đi phòng đàn chuẩn bị.

Sau khi Andrew học được đi đường, Aliya mở một phòng học nhạc tại nhà, dạy bọn nhỏ trong trấn đàn dương cầm. Tuy rằng hiện tại cô còn không ít tiền gởi trong ngân hàng, nhưng Lâm đã nói rất nhiều lần, sống trong yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, tiền gởi ngân hàng nếu không quá cần thiết thì đừng dễ dàng động vào, để đề phòng đến lúc cần dùng gấp thì lại không còn.

Hơn nữa, tháng 10 sắp tới, Andrew sắp tròn ba tuổi, nên bắt đầu tìm trường học, Aliya tính toán đưa con trai tới London, tuy thị trấn Stratford cũng rất tốt - cảnh sắc tuyệt đẹp, có bề dày văn hóa, hơn nữa nơi này là thị trấn du lịch nên cũng không cổ hủ như các thị trấn khác. Chỉ là tài nguyên giáo dục ở đây không quá tốt, Aliya đã bắt đầu khảo sát vài trường học ở London, hiện tại chỉ là vấn đề chọn lựa.

Trường học tốt, đặc biệt là các trường tư nhân đều cần học phí rất cao, số lượng danh ngạch đi học cũng ít, biện pháp tốt nhất là thuê nhà hoặc là mua phòng ở trong khu vực tương ứng, vì vậy Aliya nhất định phải tích cóp được một khoảng tiền thật lớn trước khi Andrew lên năm tuổi..

Mỗi buổi học nhạc Aliya sẽ dạy hai giờ, đều là dạy học một chọi một, cuối tuần sẽ có lớp nâng cao, trong các kỳ nghỉ, Aliya cũng sẽ mở một ít lớp cơ bản kiểu phổ cập âm nhạc, thu nhập từ phòng học nhạc đủ để hai mẹ con sinh hoạt khá sung túc, đồng thời còn tăng thêm chút vốn đầu tư vào thị trường chứng khoán.

Rachel năm nay chín tuổi, cha mẹ cô bé muốn con gái có một thú vui tao nhã, Aliya xếp lớp cho cô bé vào thứ ba và thứ sáu hàng tuần. Rachel học dương cầm chỉ vì niềm vui nên Aliya cũng không yêu cầu cao, chỉ cần cô bé đàn thuần thục vài bản nhạc sang trọng là được, đương nhiên nếu khi đàn Rachel có thể cộng minh tình cảm thì càng tốt.

Trong những lúc mẹ dạy học, Andrew đều nằm hoặc ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng đàn xem sách tranh, đôi chân nhỏ đung đưa theo điệu nhạc, đôi lúc khẽ ngâm nga vài câu, rất là an nhàn vui sướng.

Sô pha đặt ở phía đối diện dương cầm, vị trí chỉ cần Aliya ngẩng đầu là có thể nhìn đến. Sô pha dài rộng, làm từ vải dệt mềm mại, không có một chút góc cạnh, trên sàn nhà trải thảm thật dày, trên thảm và trên sô pha có rất nhiều đồ chơi của Andrew, là một ít tập tranh, mảnh gỗ xếp cùng các tấm card in chữ cái, còn có thứ Andrew thích nhất - một đám thú bông hình động vật hoặc hoa cỏ do Aliya tự tay làm.

Trong tiếng đàn dịu êm, Andrew đầu nhỏ bắt đầu gục gặc, mí mắt nửa khép nửa mở, bé xoay người lăn một vòng, dùng thảm bao lấy chính mình, hai mắt nhắm lại, ngủ say.

Aliya nhẹ giọng chỉ đạo Rachel, nghe tiếng con trai hít thở dần dần đều đặn, khẽ mỉm cười.

Rachel đi rồi, Aliya nhẹ nhàng bế con trai lên.

"Mẹ," Andrew vùi đầu vào cổ mẹ, thanh âm còn mang theo chút ngái ngủ.

"Ừm, bảo bối, mẹ ở đây," cúi đầu hôn hôn đôi má phính phính hồng hào.

"Áo ngủ," Andrew giật nhẹ áo thun trên người, nhắc nhở mẹ.

Chuyển tay ôm ngang con trai, Aliya ôn nhu nói: "Bảo bối, ngủ đi, mẹ giúp con thay đồ."

Andrew nghe vậy mới yên tâm ngả đầu vào lòng mẹ, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Aliya vuốt ve mái tóc mềm mại, nhịn không được cười, đứa nhỏ này, từ lúc bắt đầu biết chuyện liền tự giác tuân theo một vài quy củ, ví dụ như trước khi ngủ phải rửa mặt đánh răng, lúc ngủ phải mặc áo ngủ, vào phòng thì đổi dép lê, ra cửa phải mặc áo khoác, cho dù trời nóng cũng phải đặt áo khoác trong ba lô mang theo...... rất nề nếp, tuyệt đối không thể lộn xộn. Mùa đông năm ngoái, có một lần Andrew phát sốt, buổi tối ngủ Aliya sợ bé đá chăn nên để bé mặc nguyên áo dày, kết quả nửa đêm Andrew tỉnh dậy, lúc ấy Aliya quá mệt mỏi ngủ quên, lại bị tiếng khóc làm bừng tỉnh vội vàng bò dậy, Andrew đang vừa khóc vừa sốt ruột muốn cởi quần áo, bé còn quá nhỏ không tự làm được, chỉ có thể luốn cuống lôi kéo quần áo, ủy khuất mà kêu "Mẹ, mẹ, quần áo, quần áo...... Andrew, quần áo......"

Nhớ tới đó, Aliya khẽ cười một tiếng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ rực, cúi đầu xuống chạm chạm vào trán Andrew, vẫn hơi nóng, cô nhẹ nhàng lấy nhiệt kế dưới nách bé, cao hai độ. Mấy ngày nay đều như vậy, vừa đến tối là Andrew lại sốt nhẹ, đi khám cũng vô dụng, buổi sáng uống thuốc còn đỡ hơn một chút, nhưng đến buổi tối lại tiếp tục sốt. Aliya nghĩ ngày mai nhất định phải vào thành một chuyến, tuy cô rất tin tưởng y thuật của bác sĩ Martin, nhưng bệnh viện trong thành phố vẫn tiên tiến hơn, đặc biệt là trong trường hợp anh ta cũng không tìm được nguyên nhân khiến Andrew sốt liên tục mấy ngày. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro