Chương 21: Bước đầu tiếp xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù," Aliya ngồi trong xe, nhìn kính chiếu hậu một hồi lâu, xác định trang dung không có tì vết nào mới thấp thỏm bất an xuống xe.

Độ ấm thoải mái trong nhà hàng làm Aliya thư thái hơn nhiều, chỉ là, Snape lại tới trước rồi.

Hắn cũng đã tự chỉnh lý bản thân, áo chùng đổi thành tây trang, mái tóc  bớt dầu mỡ bóng nhờn.

"Xin lỗi, tôi tới chậm." Aliya vội vàng tiến lên, mà Snape cũng đứng dậy giúp Aliya kéo ghế dựa!

"Không có, là tôi đến sớm. Đêm nay cô thật xinh đẹp." Okay, thật bất ngờ! Thì ra người này cũng biết khen ngợi......

Aliya thầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là Snape đã đã đoán được ý đồ của cô, mà thái độ vừa rồi cũng có nghĩa hắn nguyện ý làm cuộc trò chuyện tối nay diễn ra trong bầu không khí hữu hảo.

Tiếng đàn violin thanh nhã dịu dàng, là khúc "Salut d'Amour", không gian nhà hàng cũng khá ấm cúng, Aliya cảm thấy, hôm nay mình lựa chọn đúng rồi.

          Salut d'Amour (Lời chào của tình yêu), Op. 12, được Edward Elgar viết vào năm 1888, phiên bản đầu tiên được viết cho violin và piano. Tác phẩm được đề tặng Caroline Alice Roberts, người mà sau đó đã trở thành vợ ông.

Đồ ăn khai vị đã dọn xuống, trong lúc chờ món chính, Aliya chủ động bắt đầu câu chuyện, "Ngài Snape, thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, xin hỏi anh còn độc thân hay đã kết hôn? Có con cái hay không?"

Snape buông dao nĩa, tư thái ưu nhã lau lau khóe miệng, chậm rãi nói: "Tiểu thư Dashwood, tôi chưa từng kết hôn,, còn về vấn đề con cái, nếu không tính Andrew, vậy thì không có."

Ổn rồi, Snape không có vợ con, như vậy sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Tình huống của tôi cũng không sai biệt lắm, tạm thời không có bạn trai, nga, nói như vậy cảm giác khá quái dị." Quả thực giống như hai người đang xem mắt vậy! Aliya thầm thở dài.

Ánh đèn ấm áp cùng âm nhạc dịu nhẹ dường như cũng làm Snape tạm thời thả lỏng đề phòng, nghe vậy, hắn cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nâng ly rượu kính Aliya.

Nga, một chén rượu, đúng là thứ cô cần lúc này.

"Cho nên, tiểu thư Dashwood muốn trò chuyện về vấn đề gì đây?" Snape đi thẳng đến chủ đề.

Dưới tác dụng của chất cồn, Aliya cảm thấy bớt khẩn trương hơn một chút, cô cần phải thận trọng, quyết định đêm nay thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của Andrew.

"Ngài Snape, anh không biết đi, tôi và Andrew mới dọn đến London vào năm ngoái."

Hắn đương nhiên biết, nhưng trong tình huống này hắn đương nhiên không nên duy trì phẩm chất thành thật, chỉ có thể ra vẻ kinh ngạc "Nga? Tôi còn cho rằng hai người vẫn luôn ở London. Dù sao thì lúc ấy chúng ta......"

Cúi đầu cắt bò bít tết, Aliya nhoẻn miệng cười: "Không phải, lúc trước tôi và Andrew cư trú tại một trấn nhỏ cách London khoảng một trăm dặm, vốn dĩ tôi cũng muốn tiếp tục ở lại London công tác, nuôi dưỡng Andrew, nhưng vài ngày sau khi sinh thằng bé đã xảy ra một sự kiện làm tôi thay đổi kế hoạch."

"A? Chuyện gì vậy?" Snape biết ý mà đặt câu hỏi.

"Ngài Snape, là túi tiền anh đưa tới, là cái túi anh đặt trong nôi của Andrew." Aliya ngước mắt nhìn chằm chằm Snape.

"Cái này có vấn đề sao?" Snape chưa từng nghĩ tới nguyên nhân chính lại là vì hắn.

"Anh biết đấy, khi đó tôi hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì về thế giới ma pháp, một chiếc túi nhỏ đựng đầy đồng vàng đột nhiên xuất hiện bên gối đứa con trai sơ sinh, làm một người mẹ, đương nhiên tôi rất lo lắng. Nếu cái túi tiền có thể đột nhiên xuất hiện, như vậy đương nhiên có khả năng đột ngột mất đi điều gì đó, ví dụ như một đứa trẻ, hơn nữa hiện tại tôi còn biết đến một câu thần chú có tác dụng xóa sạch ký ức." Aliya trước sau chưa từng rời mắt khỏi Snape.

Trước khi để người cha này tiếp xúc với Andrew, Aliya phải đảm bảo người này sẽ không có khả năng trộm mang thằng bé rời khỏi cô!

Snape không nhịn được thầm tán thưởng, thật là một người phụ nữ thông tuệ lại mẫn cảm.

"Tiểu thư Dashwood nói không sai, trong rất nhiều thời điểm, có lòng cảnh giác là tốt." Thoải mái mà dựa vào lưng ghế, Snape thong dong nói: "Andrew cần một người cha, nhưng đồng thời thằng bé cũng nên có mẹ, đây mới là nguyên nhân chúng ta ngồi đây tối nay, không phải sao?"

"Đương nhiên," Aliya cười, "Đương nhiên. Vì Andrew."

Hai người nâng ly, tầm mắt giao hội giữa không trung, trong lòng đều hiểu rõ mà mỉm cười.

Tiếp theo liền thuận lợi hơn nhiều, Aliya đã biết Snape trở thành giáo sư ma dược học ở Hogwarts vào năm 21 tuổi, cũng biết hắn là Viện trưởng Học viện Slytherin, năm nay hắn 25 tuổi, cha mẹ mất sớm, trong một năm đại bộ phận thời gian đều là sinh hoạt trong trường.

Snape cũng biết, Aliya Dashwood sinh ra ở London, cha mẹ ly hôn, năm ba tuổi cô đi theo mẹ tới Manchester, lần hai người gặp mặt ở quán Cái Vạc Lủng cũng chính là ngày đầu tiên Aliya trở lại London sau mười sáu năm, mà đêm đó cô chỉ muốn tìm một nơi nương náu, tránh để chính mình bị đông chết.

"Vì vậy," Snape nhướng mày nói: "Tôi chính là người may mắn được lựa chọn?"

Nghe vậy, Aliya dùng mu bàn tay che miệng cười, Snape dám cam đoan, nếu không phải hiện tại bọn họ đang ở trong một nhà hàng trang nhã, cô nhất định sẽ ôm bụng cười sang sảng.

"Nga, xin lỗi, nhưng anh biết đấy, kỳ thật đêm đó cũng không tồi mà, đúng không?" Nhịn không nổi nữa, Aliya phản bác.

Snape dường như nhớ lại điều gì đó, mặt đen sì. Aliya nhìn mà cười đến rớt nước mắt.

Okay, cô thừa nhận, đêm đó đối với cô là không tồi, nhưng đối với người bị áp chế như Snape thì, có lẽ, không quá tốt đẹp.

Thấy Snape giật giật khóe miệng, dường như chuẩn bị phun nọc độc, Aliya vội vàng đình chỉ, lảng qua đề tài này.

"Sau đó, anh biết đấy, tôi phát hiện mình có Andrew, cũng lựa chọn sinh hạ thằng bé, đây là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tôi. Thật sự, mỗi ngày trôi qua bên cạnh Andrew đều vô cùng vui sướng, khi còn ở trong bụng tôi, thằng bé rất ngoan, thai động rất ít, tôi luôn phải thật chú ý mới cảm thụ được thằng bé tồn tại." Aliya nhớ lại quãng thời gian mang thai, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười tươi tắn.

"Sau khi sinh, có một đoạn thời gian Andrew luôn ngủ vào ban ngày, buổi tối lại khóc nháo không ngừng, tôi thường ôm thằng bé đi lại khắp phòng, thần kỳ chính là, chỉ cần tôi ca hát là thằng bé sẽ nín khóc, đôi lông mi dài cong cong còn treo nước mắt, giống như những giọt sương buổi sớm mai, đôi mắt tròn xoe đen bóng kia như ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, vừa đáng thương vừa đáng yêu......"

Vừa nói đến Andrew, Aliya dừng không được, hưng phấn nói liên tục một hồi lâu mới phát hiện Snape ngồi đối diện đã hai mắt vô thần, một bộ chán sắp chết, cô mới tiếc nuối đình chỉ vở kịch một vai này. Được rồi, tuy ngài Snape nguyện ý thừa nhận Andrew là con của hắn, cũng nguyện ý thực hiện trách nhiệm của người cha, nhưng cũng không nhất định đại biểu hắn yêu thằng bé.

Từ nhỏ đến lớn, những người cha giống như hắn,  Aliya đã thấy nhiều rồi. Ngài Dashwood chẳng phải là một ví dụ điển hình sao? Ít nhất thì Snape thoạt nhìn có vẻ phụ trách hơn ngài Dashwood khá nhiều!

Kết quả thương định cuối cùng, mỗi tuần Snape ít nhất có thể tới thăm con trai một lần, Aliya sẽ phụ trách nói sự thật cho Andrew, trong ánh nhìn trào phúng của Snape, Aliya kiên trì yêu cầu hắn cùng thương lượng định ra một lý do không thương tổn Andrew để giải thích vì sao cha không có mặt nhiều năm như vậy.

"Như vậy, xin cho phép tôi xưng hô tên của anh, được không? Severus." Khoác khuỷu tay Snape ra cửa nhà hàng, Aliya nói.

"Đương nhiên, vinh hạnh của tôi, Aliya." Âm tiết cuối cùng như cắn chặt răng mới thốt ra được, đông cứng, lạnh băng, hoàn toàn không có bất luận tình cảm phập phồng nào tồn tại.

"Vậy thứ tư gặp lại, Andrew sẽ ở trong tiệm trang phục tại Hẻm Xéo." Aliya gật đầu cáo biệt.

Snape trở về văn phòng ở Hogwarts, đứng trước cái giá ma dược thành phẩm bày biện chỉnh tề, có lẽ một lọ dược ổn định ma lực sẽ là món quà gặp mặt khá tốt.

Sau khi từ bỏ ý tưởng mang Andrew đi, hắn vẫn luôn suy nghĩ nên đối đãi đôi mẹ con này như thế nào, có lẽ bỏ qua chẳng quan tâm cũng là một loại phương thức tốt, dù sao thì Dashwood biểu hiện cự tuyệt sự tiếp cận của mình rất rõ ràng, vậy thì cứ giữ khoảng cách như bây giờ cũng không tồi.

Thực sự rất kỳ quái, loại ý niệm này lại nhanh chóng tan biến khi gặp lại đứa bé kia, dường như thằng bé có được ma lực nào đó có thể hấp dẫn tầm mắt hắn, đêm nay đã cùng Dashwood đạt thành hiệp nghị, hắn ẩn ẩn cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt về sau có lẽ sẽ thay đổi khá nhiều.

Nhưng, cuộc nói chuyện tối nay với Aliya Dashwood lại khiến Snape xác định, hắn cũng sẽ giống đối phương, nhất định tuân thủ lời hứa.

Gần đây, ngày nào Andrew cũng cùng mẹ tới Hẻm Xéo từ sáng sớm đến tận 6 giờ chiều mới về nhà, Aliya đã thuê người thi triển một thần chú tách không gian tạo thành một căn phòng nhỏ dành riêng cho Andrew. Phải thuê người vì Aliya có lẽ không phải một phù thủy đủ tư cách, cô chỉ biết vài ba câu thần chú cực kỳ cơ bản. Một câu thần chú sơ cấp dành cho trẻ con như thần chú trôi nổi mà cô cũng phải học gần một tháng mới sử dụng được. Thực sự có trời mới biết vì cái quỷ gì!

Từ khi có phòng riêng, Andrew có thể ngồi bên trong an tĩnh đọc sách hoặc là cùng Romeo chơi, nếu tiệm ít khách, Aliya sẽ đi vào chơi cùng con trai một lát, nhưng dạo này 'Tiệm trang phục Elise' càng ngày càng nổi danh, thời gian ở chung với con trai cũng dần bị rút ngắn lại, Aliya nghĩ cần gấp một nhân viên cửa hàng.

Khi Snape tới, Aliya đang bị chôn trong một đống lớn quần quần áo áo, hôm nay là ngày bổ sung hàng hóa, cô phải sắp sếp gọn gàng trước 10 giờ để mở cửa.

Ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ chỉ vào hướng căn phòng nhỏ: "Andrew ở bên trong, anh có thể ở đây bao lâu?"

Biết Snape rảnh cả ngày, Aliya vô cùng vui mừng, vội vàng rút một tờ giấy ra đưa cho Snape: "Đây là thời gian biểu của Andrew, đồ ăn ở trong hộp giữ tươi, đợi lát nữa anh chỉ cần hâm nóng là được, còn có hoa quả tráng miệng và bữa phụ nữa, cứ dựa theo bảng biểu, hôm nay phiền anh. Nga, xin lỗi, phu nhân, cửa hàng chúng tôi chưa mở cửa, khoảng 10 giờ ngài quay lại được không? Cảm ơn ngài." Dứt lời vội vàng đứng dậy gõ gõ cửa phòng nhỏ, "Andrew, con ra xem ai tới này!"

Andrew đang ngồi trên sàn giơ đũa phép dùng từ điển Snape tặng để đọc sách, ngẩng đầu thấy người tới liền vui vẻ kêu to: "Ngài Snape! Chào buổi sáng."

Snape cũng gật đầu mỉm cười.

"Nga, Andrew bảo bối," Aliya hôn hôn hai má cậu bé, cười nói: "Hôm nay Severus sẽ cùng con chơi cả ngày nha, bảo bối, không phải con có rất nhiều điều không rõ về thế giới phù thủy sao? Có thể hỏi ngài Snape nha!"

"Thật vậy sao?" Andrew mắt lấp lánh lấp lánh, "Mẹ yên tâm, con và chú Snape sẽ rất vui vẻ."

Tiếng chuông lại vang lên ở gian ngoài, Aliya không thể trì hoãn nữa, đành đưa Andrew qua cho Snape ôm rồi vội vàng chạy ra.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm "Xin chào, hoan nghênh quý khách", Severus Snape lại toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngồi trong lòng, hai tay lúng túng không biết đặt đâu, Andrew cũng thực bối rối, hai đôi mắt đen bóng tương tự nhìn nhau trân trối, một hồi lâu, Snape rốt cuộc nhịn không được 'hừ' một tiếng, khom lưng đặt đứa nhỏ xuống đất, rồi cũng ngồi xuống bắt đầu lật xem đám sách vở bên cạnh: "Đang đọc sách gì? Ừm, 'Những Chuyện Kể Của Beedle Người Hát Rong', con xem hiểu?"

Andrew lắc lắc đầu: "Không nhiều lắm, thật nhiều chữ cháu không hiểu, mẹ nói cứ học chữ trước sau đó sẽ dần dần hiểu được ý nghĩa của câu chuyện."

Andrew cao lên, cậu bé cũng tìm hiểu được thêm khá nhiều tri thức, Aliya chưa bao giờ hạn chế Andrew học tập, cậu bé muốn học, Aliya sẽ dạy, hết thảy lấy hứng thú làm tiêu chuẩn, đối với sách ma pháp, Aliya phải mất thời gian khá dài mới tìm được một cuốn sách thích hợp cho nhi đồng, nhưng trong đó lại có rất nhiều từ xa lạ, thậm chí cả Aliya cũng không hiểu nổi.

Lật lật trang sách, thấy đứa nhỏ đã đọc được một nửa, Snape vươn đũa phép biến ra một chiếc sô pha hai người, ôm Andrew đặt lên ghế sau đó ngồi xuống cạnh bé, cầm cuốn sách lật đến trang đầu tiên, nhẹ giọng nói: "Nếu như vậy thì chúng ta bắt đầu từ đầu đi."

Andrew vội vàng bò qua ngồi lên đùi hắn, giống như khi bé đọc sách cùng mẹ mà không biết thân thể người phía sau đã gần như cứng đờ, tay nhỏ bụ bẫm chỉ chỉ vào 'người' đang không ngừng nhích tới nhích lui trên bìa sách, hỏi: "Chú Snape, đây là Beedle sao? Mẹ nói ông ấy là nhà thơ, có phải ông ấy cũng giống Shakespeare không?"

"Ừ, đúng vậy." Thanh âm Snape có chút mơ hồ, "Đúng vậy, ông ta là một nhà thơ, từ rất nhiều năm trước, chúng ta cùng xem câu chuyện thứ nhất, 'Cậu phù thủy nhỏ và cái Nồi Tưng tưng'......"

Andrew dựa vào ngực Snape, không giống hương vị ngọt ngào trên người mẹ, hương vị của chú Snape giống như mặt cỏ hoặc cánh rừng, Andrew cũng thực thích loại hương vị này.

Cậu bé thoải mái nằm gọn trong lòng Snape, đối chiếu từng câu chữ trên sách sách vở, nghe chú Snape đọc, thỉnh thoảng chỉ vào từ đơn mà mình không hiểu, "Cái vạc là cái gì? Thật sự có con suối mang lại may mắn sao?......", Snape rất kiên nhẫn giải thích, gặp phải danh từ Andrew chưa từng gặp qua, hắn còn biến luôn ra đồ vật hoặc cảnh tượng đó, đặt lo lửng giữa không trung, thản nhiên giảng giải trong ánh mắt sùng bái của Andrew......

Aliya cũng vào phòng vài lần, hoặc nhắc nhở Snape đã đến lúc Andrew nên uống sữa bò, hoặc là là nhắc nhở hai người đừng ngồi một chỗ quá lâu, nên kết hợp với nghỉ ngơi.

Cơm trưa là Aliya nấu sẵn, giữa trưa, cô trực tiếp đóng cửa hàng, đây là lần đầu tiên ba người cùng dùng cơm theo đúng nghĩa, cô không muốn bỏ qua. Rõ ràng, thần chú đun nóng của Snape hiệu quả tốt hơn Aliya nhiều, đồ ăn nóng hổi như vừa mới chế biến xong vậy.

Bữa trưa là sandwich kẹp chân giò hun khói và thịt gà, đương nhiên không thể thiếu hoa quả, điểm tâm ngọt và chè đậu xanh, trong chè thả chút đường phèn cùng bách hợp, phải biết rằng, những tài liệu đó cô phải chạy một chuyến đến tận Trung Quốc mới mua được!

Aliya cùng Snape uống là chè ướp lạnh, mà Andrew lại là ấm áp, cô không dám cho thằng bé ăn nhiều đồ lạnh. Đặc biệt là hiện tại Andrew mê mẩn các loại kem trong tiệm của Florean, gần như ngày này cũng muốn ăn.

Một bữa trưa khá ấm áp, Aliya phát hiện, ngài Snape là người khá ít nói, nhưng nếu muốn hắn có thể khiến bầu không khí trở nên bình thản hơn. Ba người ngồi vây quanh trên sàn, nghe Andrew ríu rít nói về những điều học được trong buổi sáng hôm nay, mà nụ cười trên gương mặt Aliya và Snape thật tương tự!

Ăn trưa xong, Aliya bảo Andrew đứng lên hoạt động một chút, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trời lên cao chói chang, cô lấy ra cột gôn mini trong nhà của Andrew, trước kia đều là hai mẹ con cùng chơi, mà kỹ thuật đánh bóng của Andrew, nói thật ra, thực sự rất kém, đánh mười lần thì trượt ít nhất tám lần, Aliya phải thường xuyên nhường bóng mới làm Andrew chơi vui vẻ hơn một chút, dù sao thì bé cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, không thể quá nghiêm túc được.

Để Andrew cùng Snape tiếp tục chơi, Aliya xoay người đi ra phòng ngoài. Trong thời gian ba người ăn cơm, khách hàng bên ngoài đã xếp thành hàng khá dài!

Sắp tới thời gian khai giảng Hogwarts, các gia đình tới mua sắm rất nhiều, mà áo chùng học sinh là vật phẩm nhất định phải mua, tình hình kinh tế tốt một chút đương nhiên sẽ cho bọn nhỏ tới cửa hàng của phu nhân Malkin, mà những khách hàng thường mua áo chùng second-hand thì hầu hết đều bị cửa hàng Elise thu hút.

Chỉ thêm vài đồng Sickles là con cái được mặc áo chùng mới toanh, thực ra thì, dù gia cảnh có khó khăn đến mấy, phụ huynh nào chẳng muốn cho con cái đồ mới tinh tươm tới trường.

Aliya mượn cơ hội đẩy ra đợt giảm giá tương ứng, cô dựng một tấm biển viết mấy chữ lớn "Đẩy mạnh tiêu thụ" bên ngoài cửa hàng, mua hai kiện áo chùng giảm giá chỉ lấy 80% giá gốc, mua ba kiện lấy 70% giá và đưa tặng một chiếc mũ chóp nhọn, mà một vài sản phẩm có lỗi thì cô chất hết trong một khu vực trống gần cửa, đồng giá 15 Sickles một chiếc.

Ban đầy Aliya còn có chút lo lắng cửa hàng của mình ảnh hưởng tới tình hình buôn bán của phu nhân Malkin và cửa hàng đồ cũ của ngài Johanson thì sẽ phát sinh sự cạnh tranh ác ý hoặc là chèn ép gì đó, nhưng cô mở cửa hàng sắp nửa nửa năm, chỉ có ngài Johanson thái độ lạnh lùng hơn, mỗi lần nhìn thấy cô là lại hất cằm hừ lạnh, còn đâu thì chẳng có gì thay đổi.

Sau khi đóng cửa hàng, Aliya định đi ra ngoài bằng cổng vòm ở quán Cái Vạc Lủng rồi lái xe về nhà, lại bị Snape dùng ánh mắt kiểu "sao cô ngốc thế" phổ cập phương pháp sử dụng mạng lưới Floo - phương thức di chuyển hữu hiệu nhất chỉ đứng sau Độn thổ!

Okay, Aliya thừa nhận, di chuyển kiểu này rất hữu hiệu, nhưng, nhìn đống tro bụi trên người mình và con trai, cô thầm bổ sung thêm một câu, phương thức này có vẻ không quá vệ sinh.

May mắn đầu năm trang hoàng nhà cửa không phong kín lò sưởi âm tường, cô lúc ấy muốn lắp lò sưởi chạy bằng điện, nhưng vì Andrew muốn nghe âm thanh củi gỗ cháy lép bép mới đồng ý lưu lại lò sưởi, xem ra phải mau chóng tìm người quét tước ống khói mới được.

A, lúc này mới phát hiện, cuối tuần này chắc chắn cô không thể nghỉ ngơi, ngày mai phải đi xưởng quần áo nhận hàng, buộc phải đóng cửa nửa buổi, cuối tuần là khoảng thời gian lượng người tới Hẻm Xéo đông nhất, cô không thể không có mặt trong tiệm, đã thật nhiều ngày cô không có cơ hội dẫn Andrew ra ngoài chơi, xoa xoa gương mặt hồng hào của con trai, Aliya âm thầm áy náy không thôi.

Cô quyết định mình phải tìm một nhân viên làm việc trong cửa hàng càng sớm càng tốt, nhất định phải tự giải phóng mình khỏi mớ công việc rườm rà đơn điệu này.

Trong thời gian ngắn muốn tìm được một người thích hợp cũng không phải một việc dễ dàng, đầu tiên, người đó nhất định phải là một phù thủy, còn là phù thủy chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với thế giới người thường, Aliya muốn bảo trì tính độc quyền về nguồn hàng. Tiếp theo, người này phải có năng lực duy trì hiệu suất buôn bán. Aliya không có thời gian sát sao chú ý nơi đó, cô còn có sự nghiệp khác, điều cô muốn là một người đại diện giúp mình quản lý cửa hàng, phải có khả năng quyết sách.

Từ đó, vấn đề lớn nhất hiện tại chính là nhân mạch của Aliya ở giới phù thủy thực sự quá ít, ngoại trừ mấy vị chủ cửa hàng ở Hẻm Xéo, thì chỉ còn mỗi Snape.

Cho nên, khi Snape tới thăm Andrew, Aliya lập tức đưa ra vấn đề này.

"Cô muốn bán cửa hàng đi?" Snape nhìn Aliya như đang nhìn một đứa ngốc.

Không để ý đến thái độ của  Snape, Aliya nhún nhún vai nói: "Cũng không phải hoàn toàn bán đi, tôi vẫn là chủ nhân của nhãn hiệu 'Elise', hơn nữa tôi vẫn khống chế nguồn cung cấp hàng hóa. Chẳng qua là giao quyền buôn bán cho người khác mà thôi." Nhìn vẻ mặt Snape, Aliya quyết định tốt nhất vẫn là nói ngắn gọn, "Đơn giản chính là, tôi cần tuyển một người đại diện quản lý cửa hàng, cũng chính là chủ tiệm, tôi có thể phân cổ phần 'Elise' cho người đó, đương nhiên số cổ phần này cần người đó bỏ tiền ra mua, từ đó, ngoài tiền lương, người này còn có thể nhận hoa hồng."

Snape vẫn cau mày, "Cho nên cô muốn tôi hỗ trợ tìm một, ừm, một 'người đại diện' đúng không?"

Aliya liên tục gật đầu. "Ít nhất phải hiểu được tri thức cơ bản về kinh tế và quản lý, vì người tôi muốn không phải nhân viên cửa hàng bình thường, mà tương đương với cửa hàng trưởng, chính là người được giao quyền quyết sách. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phẩm đức, không biết kinh doanh thì tôi có thể dạy, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép người đó có ý tưởng 'đoạt quyền'." Aliya cường điệu.

Cuối cùng Snape vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ sẽ giúp cô lưu ý. Sau đó liền đưa Andrew cùng ra ngoài.

Lần trước, Andrew rất hứng thú với các loại thực vật ma pháp, Anape đã đáp ứng hôm nay sẽ giúp Andrew chọn lựa một vài quyển sách trẻ con có thể đọc hiểu, hơn nữa cửa hàng dược liệu ở Hẻm Xéo cũng có một ít nguyên liệu ma dược tương đối thường gặp, Andrew cảm thấy mình nên tới đó nhìn tận mắt vật thật.

Ba ngày sau, một cô gái cao gầy mặt đầy tàn nhang gõ vang cửa tiệm "Trang phục thành phẩm Elise".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro