Chương 22: Tiết lộ thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giáo sư Sprout đề cử em tới?" Aliya hỏi, cô xác định mình không quen biết giáo sư Sprout, ừm, chắc là đồng sự của Snape.

Nhưng Snape là Viện trưởng của một trong bốn học viện ở Hogwarts mà, chẳng lẽ nhân duyên của hắn đã kém đến mức này, không một học trò nào nguyện ý bảo trì liên hệ với hắn sau khi tốt nghiệp?

"À, đúng vậy, giáo sư Sprout là Viện trưởng Học viện Hufflepuff, em có ba giấy chứng nhận N.E.W.T, cũng rất hứng thú với việc làm trang phục, ừm," Sophie khá khẩn trương, gương mặt đỏ bừng, nói lắp ba lắp bắp, "Thành tích số học và bói toán cũng không tồi, à, ừm, giáo sư nói chị yêu cầu......"

Xem ra Sophie vừa mới tốt nghiệp năm nay, rõ ràng còn mang theo sự trúc trắc đặc trưng của người mới bước ra khỏi cổng trường.

Aliya cười nói: "Ừ, đương nhiên, em từng có, ừm, kinh nghiệm tương quan không?"

"Có," Sophie dường như tự tin hơn một chút, "Cha của em từng mở một cửa hàng tại Hogsmeage, em thường xuyên hỗ trợ ông bán hàng, sau đó, chị biết đấy, thế cục thật không tốt, cha bị thương, gia đình em đóng cửa tiệm. Nhưng mấy việc như tính toán tồn kho, tính sổ, cùng hướng dẫn mua hàng thì em đều làm được!" Thấy sắc mặt Aliya không tốt lắm, Sophie vội vàng nói.

"À," Aliya chỉ đang nghĩ 'thế cục không tốt' là có ý tứ gì, thấy cô gái trẻ đã khẩn trương đến toát mồ hôi, vội vã mỉm cười trấn an: "Ừm, vậy rất tốt, thời gian thử việc của em là ba tháng, tiền lương 30 Galleons, nếu em trở thành nhân viên chính thức thì lương là 50 Galleons, thứ hai hàng tuần sẽ là ngày nghỉ. Đương nhiên, chị muốn tuyển dụng không phải nhân viên bình thường, mà là cửa hàng trưởng, trong một kỳ hạn nhất định, nếu em có thể đảm nhiệm vị trí này, chúng ta đây sẽ có một hợp đồng mới, em đã hiểu rõ?"

"Vâng, em hiểu." Sophie ưỡn ngực liên tục gật đầu, "Giáo sư nói chị yêu cầu một người chuyên nghiệp, em sẽ không làm chị thất vọng, phu nhân Dashwood."

Sophie là một cô gái nhiệt tình phóng khoáng, có thể nhận thấy, cô là một người rất chân thành, trung hậu.

Không đến nửa ngày, Aliya đã biết sau khi tốt nghiệp Hogwarts, Sophie từng làm người bán vé trên Xe đò Hiệp sĩ một tháng, nhưng không chịu nổi sự xóc nảy kinh khủng đó nên mới từ chức. Khi nhận được thư của giáo sư Sprout thì cô ấy đã không còn xu dính túi, hơn nữa Aliya cũng biết, gia đình Sophie sinh sống trong Làng Hogsmeade nằm ngay bên cạnh Hogwarts, cửa hàng nhà cô đã truyền qua ba đời, tiếc là mấy năm trước đã bị thủ hạ của Kẻ Thần Bí phá hư, những Tử thần Thực tử đó còn đả thương cha cô, nếu không phải cha thuận thế lăn vào hầm lẩn trốn, nói không chừng ngay cả mạng sống cũng không còn......

Kẻ Thần Bí? Tử thần Thực tử?

Ở thế giới ma pháp, dường như từng có một tổ chức khủng bố hoạt động?

Tối hôm đó, Aliya tới cửa hàng bán đồ cũ của ngài Johanson mua Nhật báo Tiên Tri của vài năm trước, Aliya thề, vị chủ nhà này bán đồ cho cô đắt hơn bình thường ít nhất 3 Galleons!

Có người trợ giúp, Aliya tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Sophie quen việc thực mau, không đến hai ngày cô đã nắm giữ toàn bộ, Aliya rốt cuộc có thời gian để cùng Andrew ăn một bữa cơm trưa đúng nghĩa, hơn nữa Andrew cũng có thể ngủ nướng, không cần phải dậy từ sáng sớm để tới Hẻm Xéo nữa.

Hơn một tháng sau, Aliya không cần ở trong tiệm cả ngày nữa, nhiều nhất là tới vào lúc kiểm kê mỗi buổi chiều.

Sophie là người đáng giá tín nhiệm, mỗi một khoản tiền, mặc kệ Aliya có ở đó không, cô đều ghi rõ ràng vào bảng biểu Aliya đặc chế, cho dù có đôi khi làm việc không đủ linh hoạt, nhưng đối với một cửa hàng đã có nguồn khách ổn định như Elise, chỉ cần vậy là đủ rồi.

Bởi vậy, Aliya quyết định sớm kết thúc thời gian thử việc của Sophie.

Tháng mười, sắp tới sinh nhật của Andrew, Aliya quyết định tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai, Andrew có thể mời bất kỳ người nào cậu bé muốn! Đương nhiên, các bạn bè của Andrew hầu hết là những đứa nhỏ trong khu nhà, hai tuần trước buổi sinh nhật, Aliya đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc.

"Mẹ, con có thể mời ngài Snape tới tham gia tiệc sinh nhật không?" Khi Aliya đang dùng bìa cứng làm đồ trang trí, Andrew hỏi.

Aliya khựng lại, cô nhìn nhìn Andrew vẻ mặt chờ mong, nỗ lực bảo trì nụ cười bình thản: "Đương nhiên rồi, Andrew bảo bối, con có thể tự tay viết thư mời ngài Snape, hỏi xem anh ta có thời gian rảnh hay không." Andrew đã có thể độc lập hoàn thành một vài thứ.

Nhìn con trai tung tăng chạy tới bàn học nhỏ, vuốt phẳng giấy da dê, bút lông chim quá mảnh mai, Andrew chưa thể cầm chắc, hiện tại bé dùng một cây bút đặc chế, là Snape đưa, dùng như bút chì nhưng là vẫn là bộ dáng bút lông chim, đồng thời, chữ viết sai chính tả sẽ tự động biến mất.

Cô còn chưa nói chuyện Snape cho con trai, hơn nữa cũng chưa từng mời Snape tới nhà làm khách, bình thường họ đều gặp mặt ở Hẻm Xéo. Aliya biết, từ sâu trong tiềm thức, cô vẫn đang do dự, nếp sinh hoạt hiện tại như một tòa lâu đài mà cô xây nên cho hai mẹ con, nhưng nếu một nhân vật mang tên "cha" bước vào, vậy tòa lâu đài này vẫn còn thuộc về cô và Andrew sao?

Nhưng đã vài tháng trôi qua, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài hơn nữa, căn cứ Aliya quan sát, ngài Snape dù không phải một người bạn tốt, nhưng là còn tính là một 'người cha' đủ tư cách, ừm, có lẽ nên nói anh ta là một 'người thầy' thì đúng hơn? Dù sao thời gian Snape và Andrew ở chung gần như đều trôi qua trong học tập.

Không thể kéo dài thêm nữa, Aliya thở dài, hạ quyết tâm.

Buổi tối, khi Andrew nằm trên giường chuẩn bị nghe mẹ kể chuyện xưa, Aliya lại buông cuốn sách xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: "Andrew, mẹ hỏi con một điều, con thích ngài Snape sao?"

"Thích a, mẹ" Andrew gật gật đầu, "Chú ấy hiểu biết thật nhiều, con hỏi chuyện gì chú Snape cũng có thể trả lời, còn sử dụng được rất nhiều pháp thuật nữa!"

Đáp án làm Aliya cảm thấy có chút hụt hẫng, cô nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của con trai, nhẹ giọng nói: "Kia, nếu chú Snape làm cha của con, Andrew sẽ thích sao?"

Nụ cười trên mặt Andrew biến mất, đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục đầy bối rối, một hồi lâu sau, cậu bé mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ muốn cùng ngài Snape kết hôn sao?"

"A, không, không đâu, bảo bối." Aliya lập tức ôm con trai vào lòng, nhìn thẳng vào mắt thằng bé nghiêm túc nói: "Không phải, Andrew, mẹ sẽ không cùng ngài Snape kết hôn, chẳng qua, ngài Snape, ừm, anh ta vốn chính là cha của con, Andrew, là cha ruột."

"Cha? Ngài Snape?" Andrew vô cùng bất ngờ, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi "Giống như, giống như ngài Cooper là cha của Michael sao?"

"Đúng vậy, Andrew, giống như ngài Cooper là cha của Michael," Aliya chỉ vào đôi mắt Andrew, ôn nhu nói: "Rất lâu trước kia, mẹ cùng ngài Snape cùng nhau, sinh con ra, Andrew. Anh ta chính là cha ruột của con."

Hình như Andrew vẫn chưa thể lý giải, cậu bé lắp ba lắp bắp: "Nhưng...... nhưng mà...... mẹ...... Michel cùng ngài Cooper gặp mặt mỗi ngày mà...... hơn nữa...... hơn nữa...... ngài Cooper đã ở...... ở cùng Michel từ khi cậu ấy còn nhỏ...... nhưng con...... con......"

"Bảo bối, từ từ mà nói, đừng gấp gáp." Andrew đã lúng túng đỏ bừng mặt, "Mẹ hiểu Andrew muốn nói cái gì, có phải Andrew muốn hỏi vì sao Michael có thể ở chung với cha, từ nhỏ liền ở chung, nhưng Andrew và cha lại không giống vậy, đúng không con?"

Andrew vội vàng gật đầu.

"Đây là bởi vì," Aliya cưỡng chế áp xuống áy náy trong nội tâm, dịu dàng nói: "Khi Andrew còn ở trong bụng mẹ, mẹ và ngài Snape đã tách ra. Sau đó, mẹ liền mang theo Andrew tới trấn nhỏ sinh sống, mà ngài Snape cũng không biết Andrew cùng mẹ ở đàng kia, cho nên, khi Andrew trở lại London, anh ta đã lập tức tới tìm Andrew!"

Thượng đế, xin ngài hãy tha thứ cho con! Con không cố ý nói dối đâu! Aliya âm thầm gào lên trong nội tâm, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Chú Snape thật sự là cha của con sao?" Andrew dựa vào lòng mẹ, dường như vẫn có chút không tin.

"Con nghĩ xem, bảo bối, con và anh ta có đôi mắt, có mái tóc giống nhau, con còn nhớ không, lúc trước con đã nói cho mẹ, sau lỗ tai anh ta cũng có một nốt ruồi, giống hệt con."

Andrew vươn tay chạm vào hai mắt của mình, xoa tóc, lại nhéo nhéo lỗ tai, dường như đang xác nhận cái gì, một hồi lâu mới nói nói: "Con cũng có mũi giống mẹ, miệng cũng giống mẹ."

"Đúng vậy, bảo bối, đương nhiên rồi, con giống mẹ, cũng giống cha."

"Nhưng, nếu thế thì, vì sao ngài Snape không nói cho con, không để con gọi là cha."

Hai mẹ con dựa sát vào nhau, Andrew đặt bàn tay nhỏ lên má mẹ, trong giọng nói mang theo chút bất an.

"Bởi vì, ngài Snape cũng không dám chắc Andrew có chiuh tha thứ cho mình hay không, anh ta cũng sợ hãi, bảo bối, anh ta sợ con không chịu nhận mình là cha." Aliya nhìn chằm chằm trần nhà khẽ nói.

Snape thật sự nghĩ như vậy sao? Aliya nghĩ, sẽ không, trước cuộc trò chuyện tối hôm đó, Aliya cảm thấy hắn vẫn luôn do dự, thậm chí là tránh né Andrew! Dường như hắn không tình nguyện thừa nhận Andrew tồn tại.

Nhưng mà, khi đối mặt với đứa nhỏ, hắn lại không hề bài xích, mỗi lần ở chung với Andrew đều rất hài hòa, con người này, thật mâu thuẫn.

Nhưng, những điều này không nên để trẻ con biết.

"Mẹ, vậy, vậy, ừm, cha, cha sẽ đồng ý tham dự tiệc sinh nhật của con sao?"

"Đương nhiên sẽ, bảo bối, chỉ cần con muốn, mẹ bảo đảm nhất định anh ta sẽ xuất hiện đúng giờ." Aliya nói.

Bảo bối, chỉ cần con muốn, mặc kệ là cái gì, mẹ đều sẽ làm vì con, Andrew, thiên sứ nhỏ của mẹ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro