Chương 23: Cha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ rải vào phòng ngủ, Andrew vùi đầu vào trong chăn, không muốn tỉnh dậy.

"Andrew, Andrew," Aliya ngồi bên mép giường dùng khăn lông ấm áp nhẹ nhàng lau lau bàn tay con trai.

"Ưm, mẹ~~~ không muốn dậy đâu!" Andrew xoay người, miệng rầm rì, mắt vẫn nhắm, tay giữ lấy bình sữa mẹ vừa nhét vào miệng.

"Nga, bảo bối, mau rời giường, hôm nay là một ngày đặc biệt nha." Aliya bất đắc dĩ ôm đứa nhỏ lên đi vào buồng vệ sinh.

Andrew mơ mơ màng màng ghé vào vai mẹ, đến tận khi Aliya rửa mặt đổi quần áo xong xuôi rồi nhóc mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Đi nào, không được mở mắt nha," Aliya khom lưng dẫn Andrew bước tới thang lầu.

"Okay, suprise!!!"

"Wow!" Andrew há to miệng nhảy cẫng lên, "Mẹ, mẹ, đẹp quá, đẹp quá!"

Tối qua, Alitya chờ Andrew ngủ rồi mới bắt đầu trang trí nhà ở.

Hiện tại, hàng loạt bóng bay hình động vật giăng khắp nơi; các bức tượng điêu khắc động vật nhỏ thật tinh xảo cũng được bày biện ở những nơi thu hút ánh mắt nhất; Aliya còn dùng vài câu thần chú biến hình đổi toàn bộ thảm trải sàn thành màu xanh biếc như mặt cỏ, dù là nhan sắc hay cảm giác khi sờ lên cũng hoàn toàn không khác gì cỏ thật, bên trên còn nở rộ một đám hoa dại màu sắc sặc sỡ, thậm chí cô còn mua thêm một ít cây non cùng bồn cảnh đặt trong phòng...... toàn bộ căn nhà đã biến thành một khu rừng nho nhỏ.

Đương nhiên, bắt mắt nhất vẫn là biểu ngữ treo cao trong đại sảnh gian, "Chúc Andrew sinh nhật vui sướng!"

"Bảo bối, chúc con sinh nhật vui sướng!" Aliya hôn hôn khuôn mặt nhỏ hồng hào, ôn nhu nói. "Hôm nay Andrew lên bốn tuổi rồi!"

Romeo cũng sải cánh bay quanh phòng, có vẻ nó cũng rất thích kiểu trang trí này.

"Bảo bối, đi chơi đi, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 10 giờ rưỡi, bây giờ hãy còn sớm." Vỗ vỗ Andrew mông nhỏ, Aliya mỉm cười nhìn cậu nhóc nhảy nhót như thỏ con xoay quanh đám cây cối trong đại sảnh.

Aliya còn muốn chuẩn bị bánh sinh nhật, cơm trưa và điểm tâm cho Andrew cùng các bạn nhỏ.

Bàn ghế dùng hôm nay là loại in hình các loài động vật Aliya đặc biệt chọn lựa trong cửa hàng bách hóa, đều là vì phối hợp với chủ đề.

Andrew đã cưỡi xe đạp nhỏ tới nhà Michael, Aliya từ cửa sổ phòng bếp nhìn bé vẫy tay chào hỏi mọi người, ngoan ngoãn nói cảm tạ khi họ chúc bé sinh nhật vui sướng, hiểu ý cười cười.

Một lát sau, phu nhân Cooper dẫn theo Michael cùng tới, cô vừa giúp Aliya nướng bánh quy vừa cười nói: "Sáng nay Michael vừa rời giường đã liên tục đòi qua đây tham gia party rồi."

Aliya ngẩng đầu nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa, nhoẻn miệng cười: "Andrew cũng vậy, tối hôm qua còn hỏi mãi party sinh nhật hôm nay sẽ có tiết mục gì. Nga, Chúa ơi! Andrew!!!"

Hai đứa nhỏ không biết vì cái gì mà bắt đầu cãi vã, Andrew đã bực tức ném bình sữa vào người Michale.

Aliya đang sốt ruột muốn đi ra, phu nhân Cooper lại ngăn cản cô, nhìn ngoài cửa sổ cười hì hì, "Không có việc gì đâu, thân ái, không cần lo lắng, bọn nhỏ có thể tự giải quyết."

Hai người còn đang nói, lại nghe được Michael ôm cái trán bị đập đến, kêu to: "Cậu không có cha! Cha tôi sẽ mang tôi đi trượt băng, cậu không có cha, không thể đi!"

Aliya cùng phu nhân Cooper sửng sốt, hai người vội vàng chạy ra đại sảnh. Nhưng đã không kịp rồi, Andrew khóc, cậu bé la to: "Tôi có cha, tôi có, mẹ nói tôi có cha, cha sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật! Cha sẽ đến!!!"

"Cậu nói dối! Cậu không có cha!"

"Michael!" Phu nhân Cooper nổi giận đùng đùng quát Michael.

"Tôi có! Tôi có! Tôi không nói dối, tôi có cha! Tôi có!" Andrew lớn tiếng khóc, dường như bé nghĩ chỉ vậy mới có thể chứng minh mình thật sự có cha, "Cha tới! Nhìn đi! Tôi có cha!"

Aliya khựng lại, rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhìn thân ảnh cao lớn vừa xuất hiện ở ngoài hàng rào.

Mà Andrew đã chạy như bay đến bên người Snape, túm hắn đi tới trước mặt Michael, kích động hô to "Xem đi, đây là cha tôi, tôi có cha! Tôi có! Tôi không nói dối! Ô ô ô...... tôi có cha."

Tiếng nức nở mang theo cảm giác chờ mong cùng thê lương làm Aliya vô cùng chua xót, cô vội vàng nghiêng người lau đi nước mắt trên mặt. Không để ý phu nhân Cooper đã ngốc lăng, Aliya bước nhanh tới bên Andrew đang không ngừng khóc thút thít: "Bảo bối, Andrew bé nhỏ, bảo bối của mẹ, con nín đi nào, đừng khóc nữa được không? Con đưa cha vào nhà đi. Đưa cha vào xem tiệc sinh nhật của con đi, được không nào? Andrew bé nhỏ."

Andrew bụm mặt khóc thút thít, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, Aliya ngẩng lên khẩn cầu nhìn Snape, ban đầu hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng có thể là vì sự cầu xin trong mắt Aliya quá mức mãnh liệt, Snape khẽ gật gật, sau đó nắm tay Andrew đi vào phòng.

"Michael, thực xin lỗi, con có đau không? Thực xin lỗi, Andrew vừa rồi làm không đúng, cô sẽ bảo Andrew xin lỗi con, chịu không?" Aliya ngồi xổm trước mặt Michael, khẽ xoa xoa trán cậu bé.

"Ưm, không sao hết, phu nhân Dashwood, nhưng mà, Andrew có chịu chơi với cháu nữa không?" Michael nhìn Andrew biến mất sau cánh cửa, lo lắng thấp thỏm nói.

"Đương nhiên rồi, Andrew đương nhiên sẽ tiếp tục chơi với con, các con là bạn mà! Đợi lát nữa đúng giờ tới tham gia sinh nhật của Andrew nhé!"

Michael gật gật đầu, lại tò mò hỏi: "Andrew thật sự có cha sao?"

"Michael! Không được vô lễ!" Phu nhân Cooper lạnh giọng quát lớn.

"Bri," Aliya vội vàng ngăn phu nhân Cooper, mỉm cười nói: "Đúng vậy, Michael. Đương nhiên là Andrew có cha rồi, chỉ là chú ấy công tác bận rộn nên không thể thường xuyên ở bên Andrew mà thôi, đợi lát nữa Andrew sẽ giới thiệu hai người, được không?"

"Thật sự xin lỗi, Aliya," phu nhân Cooper nói: "Lát nữa chúng tôi sẽ qua. Tôi phải về nhà cho Michael đổi quần áo."

Aliya dịu dàng mỉm cười vẫy vẫy tay cáo biệt mẹ con nhà Cooper, chờ hai người kia xoay lưng bước đi, nụ cười trên mặt Aliya lập tức biến mất, cô mặt vô biểu tình nhìn hai bóng dáng đang từ từ đi xa, cúi xuống nhặt bình sữa của Andrew lên, dựng chiếc xe đạp nhỏ bị đẩy nằm ngả nghiêng ngoài cửa, Aliya trầm mặt bước vào nhà.

Andrew cùng Snape không ở đại sảnh lầu một, Aliya theo tiếng vang đi lên lầu hai, gõ gõ cửa, "Mời vào," giọng nói của Andrew vẫn còn chút nghẹn ngào.

Quả nhiên, Snape ở trong phòng Andrew.

Đứa nhỏ đã nín khóc, nhưng trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, cậu bé ngồi cúi đầu ôm chặt thú bông ếch xanh mình  thích nhất, thính thoảng vẫn phát ra vài tiếng nức nở nho nhỏ.

Snape đứng im tại đó như một pho tượng điêu khắc, không nói lời nào, không có bất cứ hành động gì, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở mép giường nhìn Andrew.

"Bảo bối" Aliya vòng qua Snape, không để ý tới hắn, ngồi ở mép giường ôm lấy con trai, "Andrew, bảo bối của mẹ, sao con lại khóc."

"Bởi vì, bởi vì Michael." Andrew không chịu ngẩng đầu, nhưng trong giọng nói tràn đầy lên án.

"Bởi vì Michael nói con không có cha phải không?" Aliya nói thẳng.

Andrew gẩy gẩy đôi mắt đen tròn xoe của ếch xanh, cúi đầu không nói.

"Nhưng mà Michael nói sai nha," Aliya nhẹ giọng nói: "Andrew có cha, không phải sao? Đợi lát nữa Andrew có thể giới thiệu cha cho Michael mà."

Andrew ngẩng đầu nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn Snape vẫn đứng im ở cạnh giường không nhúc nhích, Aliya lén trừng Snape, ý bảo hắn nhanh mở miệng nói chuyện!

"Đương nhiên, Andrew," trong ánh mắt nửa khẩn cầu nửa uy hiếp, Snape rốt cuộc chịu mở miệng, giọng điệu thậm chí có thể coi là khá ôn nhu, "Ta rất vinh hạnh được gặp gỡ bạn bè của con."

Andrew rốt cuộc nín khóc mỉm cười, lại có chút thấp thỏm bất an nói: "Chú Snape, con, con có thể gọi chú là cha không? Mẹ nói chú chính là cha của con."

Aliya cảm thấy mặt Snape giống như đột nhiên rút gân, thanh âm như gắng gượng đẩy ra khỏi kẽ răng: "Đương, đương nhiên có thể, vinh hạnh của ta."

" Cha?" Andrew thử kêu.

Snape ngẩn người, Aliya chú ý tới, cánh tay hắn đột nhiên căng thẳng, dường như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đứng vững vậy, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Aliya.

Giống như khipcổ vũ Andrew, Aliya mỉm cười, nhướng mày, im lặng cổ vũ Snape.

"Ừ, tốt." Snape rốt cuộc đông cứng mở miệng.

Aliya vội vàng cúi đầu cố nín cười, tốt? Tốt! Tốt là cái quỷ gì!

Andrew lại vô cùng vừa lòng, còn cười thẹn thùng cúi đầu tiếp tục gảy gảy mắt ếch xanh.

"Ổn rồi," Aliya vui vẻ vỗ vỗ tay, ngữ khí sung sướng nói: "Chúng ta cùng nhau chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Andrew đi. Andrew, con cùng cha đứng ở cửa nghênh đón các vị khách nhé? Mẹ muốn tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn."

Một lớn một nhỏ đồng thời gật đầu, nhưng hình như Snapa vẫn chưa thể thích ứng với vai trò mới, nghe được Aliya nói như vậy còn khẽ rùng mình.

"Từ từ, Andrew," Aliya vội vàng ngăn đứa nhỏ đang muốn bò xuống giường, nhìn thẳng vào mắt bé, ngữ khí nghiêm túc: "Bảo bối, nhưng trước khi party bắt đầu, con phải xin lỗi Michael đã. Michael không nên nói con không có cha, đó là cậu ấy không đúng, nhưng con cũng không nên dùng bình sữa đánh Michael, vừa rồi mẹ đã nhìn thấy, trán Michael đỏ ửng."

"Con, con không cố ý mà, mẹ." Andrew bẹp bẹp miệng, bộ dáng như muốn khóc mà cố nín, chân trái chân phải không ngừng dụi dụi vào nhau.

"Mẹ biết, bảo bối, vậy thì con hãy đi xin lỗi Michael, được không? Xin cậu ấy tha thứ cho con, sau đó lại chân thành mời cậu ấy tới tham gia tiệc sinh nhật." Aliya ngồi trước mặt Andrew, ôn nhu nói.

"Nhưng, nhưng mà, con, con......" Andrew có chút do dự, hai bàn tay xoắn vào nhau, cúi đầu không dám nhìn mẹ.

"Con lo lắng Michael không chịu tha thứ?"

Andrew gật gật đầu.

"Vậy hãy xin lỗi thật chân thành, nếu các con vẫn là bạn tốt, Michael sẽ tha thứ cho con. Mẹ cùng, ừm, mẹ cùng cha sẽ đi với con? Chúng ta sẽ cùng con đi xin lỗi Michael, chịu không?"

Andrew ngước mắt trộm nhìn Snape, ừm, là cha, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thậm chí bé còn có chút vui sướng, một tay nắm Aliya, một tay nắm Snape, tỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Snape, nếu tầm mắt hai người gia nhau, Andrew sẽ ngọt ngào cười tươi.

Giúp Andrew ấn vang chuông cửa nhà Cooper, "Hi, Briana, Michael đâu rồi? Andrew có chuyện muốn nói với Michael."

Aliya còn chưa dứt lời, Michael đã nhảy nhót chạy đến trước cửa, cười toe: "Andrew, mình chuẩn bị quà sinh nhật siêu lớn cho cậu này!"

Andrew quay đầu nhìn mẹ, Aliya mỉm cười cổ vũ.

"Michael. Mình, mình xin lỗi." Andrew cắn môi lắp bắp nói.

"A? Vì sao thế?" Michael ngạc nhiên la toáng lên.

"Bởi vì, bởi vì đánh cậu." Andrew lén lút liếc liếc trán Michael.

"Nga," Michael sờ sờ trán, nói nhanh: "Không sao hết, không đau. Mau vào đây, nhìn quà sinh nhật mình chuẩn bị nè! Andrew, tuyệt đối là món quà tuyệt nhất, mình cam đoan đấy!"

"Michael! Hiện tại không được! Con phải để dành sự bất ngờ đến bữa tiệc!" Phu nhân Cooper vội vàng lôi kéo đứa con trai đang lao nhanh như viên đạn nhỏ.

"Nha, vâng." Michael kéo tay Andrew, cười hì hì che lỗ tai Andrew, dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe được "lặng lẽ" nói: "Đợi lát nữa cho cậu xem người máy mình tự làm!"

Mấy người lớn không nhịn được phì cười.

Nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay vui sướng chạy ra cửa, Aliya mỉm cười nói: "Ừm, Briana, đây là cha Andrew, Severus Snape. Severus, đây là phu nhân Cooper."

"Nga, xin chào, rất hân hạnh được gặp anh." Phu nhân Cooper vội vàng cười duỗi tay.

Snape thế nhưng cũng treo lên tươi cười khách khí, nho nhã lễ độ bắt tay phu nhân Cooper.

"Andrew thật là giống hệt cha thằng bé." Phu nhân Cooper cười nói.

Aliya không nhịn được bật cười, Severus Snape vì hôm nay hiển nhiên cũng thu thập một phen.

Hắn thay bộ áo chùng thường ngày, mặc vào một bộ tây trang truyền thống, dáng người có vẻ cao lớn đĩnh bạt, sắc mặt thậm chí không còn vàng vọt như vài năm không gặp ánh mặt trời, cả người cũng sạch sẽ hơn nhiều, đương nhiên, trừ bỏ tóc!

Aliya không phải chê bai gì cái đầu bóng nhờn kia, cô chỉ không thích kiểu tóc rèm cửa thôi.

Cáo biệt phu nhân Cooper, Aliya cùng Severus Snape chậm rãi đi về nhà.

"Cảm ơn." Aliya đột nhiên nói.

"Vì sao?" Snape nhìn tòa nhà trắng mờ bị bao quanh bởi cây xanh, trên mặt cỏ trước nhà còn có cầu trượt, bập bênh và vài trò chơi khác, tất cả đều biểu thị đây là một gia đình có con nhỏ thực ấm áp.

"Vì Andrew." lời Aliya nói mang theo một loại ưu thương nhàn nhạt, cô không ngờ con trai sẽ mẫn cảm đến vậy, tuy rằng lúc trước Andrew cũng từng nói cha Michael như thế nào, như thế nào, thậm chí khi còn sống trong trấn nhỏ, thằng bé cũng từng kể cha Suzy sẽ cùng cô bé chơi tung lên cao, có thể lái xe tải lớn,... nhưng Andrew chưa từng nói bé cũng muốn một người cha, thậm chí có chút bài xích nhân vật 'cha' này, tỷ như bác sĩ Martin.

Nhưng hôm nay, Andrew khóc nức nở làm Aliya cảm thấy hình như mình đã xem nhẹ cảm thụ của con trai, còn có tầm quan trọng của nhân vật 'cha' đối với đứa nhỏ. Nếu hôm nay Snape không xuất hiện, vậy Andrew sẽ thương tâm đến mức nào a.

"Cảm ơn anh đã tới," Aliya dừng bước bên hàng rào ngoài cửa.

Hôm nay là thứ Sáu, Snape nhất định có công tác, lúc trước Aliya chỉ hy vọng hắn có thể có mặt nói một câu "Andrew, chúc sinh nhật vui vẻ" mà thôi, dù là tối muộn cũng được, thậm chí cô đã chuẩn bị tốt bữa tối. Chỉ là, Snape làm xa xa vượt qua cô mong muốn, Aliya lẳng lặng nhìn Snape, tràn đầy cảm kích nói: "Severus, cảm ơn anh, vì  hết thảy những điều mà anh đã làm cho Andrew, hôm nay đối với thằng bé là một ngày vô cùng quan trọng."

Gương mặt Snape dường như cũng nhu hòa hơn một chút, hắn tiếp tục nhìn căn nhà trước mắt, thậm chí khóe miệng còn hơi cong cong, nhẹ nhàng nói, "Dù sao thì, thằng bé cũng là con của tôi, không phải sao?"

Aliya cười. Đúng vậy, dù sao thì Andrew cũng là con hắn a.

"Đó là bánh sinh nhật sao?" Snape chỉ vào cửa sổ phòng bếp, ngữ khí bình tĩnh nói.

Aliya quay đầu nhìn, kêu lên sợ hãi: "Dừng tay, Andrew! Đó là bánh sinh nhật của con! Mau buông ra! Ôi Chúa ơi!"

Trong phòng bếp, Andrew và Michael đã bò lên bàn ăn, cả hai đều đang vốc bơ trên bánh kem đưa vào miệng.

Aliya dẫm giày cao gót lấy tốc độ chạy nước rút lao vào phòng bếp, đối mặt chính là hai đứa nhóc ranh trên người đầy bơ cùng một chiếc bánh sinh nhật tàn khuyết.

Andrew thậm chí còn cười toe vươn đôi tay dính đấy bơ về phía Aliya cầu ôm một cái!

Ôm? Đương nhiên không có! Hôm nay là sinh nhật của Andrew, Aliya cũng không nỡ uýnh thằng bé, Andrew vừa thấy mẹ thần sắc không đúng, nhanh chóng quay sang kéo kéo Michael còn đang chôn đầu trong bánh kem, động tác linh hoạt bò xuống bàn, chạy biến qua sau lưng Snape vừa mới vào cửa.

Cuối cùng, Aliya lái xe chạy tới siêu thị mua một chiếc bánh kem cà rốt về, dưới sự tức giận, Aliya đơn giản cắm bốn củ cà rốt lên chiếc bánh, là cà rốt thật, chứ không phải ngọn nến hình cà rốt đi kèm với chiếc bánh!

Tiễn đi vị khách nhỏ cuối cùng, Aliya mỏi mệt ngả lưng lên sô pha, một đứa nhỏ rất đáng yêu, hai đứa nhỏ còn tạm ổn, nhưng nếu mang mười mấy đứa trẻ con tập hợp lại một chỗ, đó chính là tai nạn!!!

Hiện tại trong đầu cô như còn vang vọng tiếng lũ trẻ hò hét!

"A!" Andrew vừa phi vào ngực mẹ như đạn pháo!

"Mẹ! Mẹ! Cha! Mẹ! Cha!" Không đợi Aliya nói gì, Andrew đã hưng phấn nhảy nhót rầm rầm trên sô pha.

"Andrew bốn tuổi! Bốn tuổi! Mẹ! A!" Một chân dẫm hụt, sắp đụng vào sàn nha thì một đôi tay vươn tới vớt cậu nhóc lên, "Cha! Cha! Cha!" Andrew tiếp tục thét chói tai, ngồi trong lòng Snape mà vẫn nhảy nhảy nhảy như lò xo.

"Ôi Chúa ơi." Aliya nhìn Snape cuời khổ, "Lúc trước tôi còn lo lắng Andrew quá nội hướng, hiện tại tôi hối hận rồi."

Snape đứng im, hai tay ôm đứa nhỏ vẫn đang hưng phấn tránh cho bé rớt xuống, không thèm bố thí một ánh mắt cho Aliya.

Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt, chuyên chú nhìn Andrew không nói lời nào, nghe Andrew không ngừng kêu "cha" thì có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời.

Thành công đưa Andrew lên giường, nhìn cậu bé bình yên đi vào giấc ngủ, Snape cũng chào từ biệt, okay, nhìn phòng khách bừa bãi hỗn độn, cô quả nhiên không thể trông cậy vào người này sẽ chủ động giúp cô quét tước.

Snape dùng lò sưởi âm tường trực tiếp rời đi, trước khi bước vào lò sưởi, hắn quay đầu lại, đôi môi hơi hé mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro