Chương 69: Snape

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau.

Andrew bất an bước theo cha, Nymphadora Tonks và Remus Lupin đi ngay phía .sau cậu, bốn người bước nhanh lên tầng năm bệnh viện St.Mungo.

Vách tường trắng toát, cùng những bức cảnh cổ quái làm Andrew cảm thấy vô cùng áp lực.

Cha bước tới mở cửa một phòng bệnh, xoay người hất đầu ý bảo Andrew đi vào, cậu do do dự dự bước chậm ào phòng. Căn phòng khá trống trải, hoàn toàn không có đồ vật gì trang trí, trong tầm mắt đêuf là màu trắng toát, chỉ trừ mái tóc vàng kim......

"Mẹ," Andrew vội vàng bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ, nhỏ giọng kêu lên.

Aliya lúc này giống như nàng công chúa ngủ trong truyện cổ tích vậy, im lặng mà nằm ở đó.

Quay đầu nhìn cha, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, Andrew không nén được nữa, nước mắt im lặng trào dâng, cậu thật cẩn thận vuốt vuốt mái tóc vàng có chút hỗn độn, khẽ nói: "Mẹ, con đây, Andrew, mẹ có khỏe...... không......" Lời còn chưa dứt, Andrew không áp được nỗi buồn trong lòng nữa, nắm tay Aliya, khóc nức nở......

Snape cũng chớp chớp mắt như muốn ngăn chặn dòng đau xót muốn tuôn trào, một hồi lâu sau mới hoãn lại được, hắn bước tới sau lưng con trai, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, ôn nhu nói: "Andrew, con...... con đã trưởng thành, không thể......"

Không thể cái gì? Không thể khóc lóc sao? Như có thứ gì tắc nghẹn trong cổ họng, Snape im lặng, nói không nổi nữa......

Andrew cũng hiểu được ý cha, cậu gật gật đầu, tay áo quẹt mạnh qua gương mặt, đầu hạ xuống ghé vào bên tai Aliya khẽ nói: "Mẹ, thực xin lỗi, con không nên khóc. Con đã trưởng thành, không thể mềm yếu."

Snape lẳng lặng đứng sau lưng con trai, để cậu không ngừng nói, như lải nhải bên tai Aliya.

"Mẹ, con rất an toàn, mẹ đừng lo lắng. Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha, bây giờ nghỉ hè rồi, nhưng con không thể về nhà...... mẹ, con muốn về nhà, con nhớ bánh kem của mẹ, muốn ăn pudding, muốn bánh mật ong, ngày mai chính là ngày bánh kem, mai mẹ có thể tỉnh lại sao? Mẹ, tối qua con khó ngủ, con sợ mình nhắm mắt lại sẽ mơ thấy chuyện không tốt, mẹ hát ru con như trước được không? Thật ra lúc trước con đã nói dối, con thsich nhất nghe mẹ đàn dương cầm, nhưng mà con không nhịn được, mỗi khi mẹ đàn, con liền nhớ đến hồi nhỏ mẹ ru con ngủ, mẹ, mẹ, lần sau con nhất định sẽ không ngủ gật khi xem mẹ diễn tấu nữa, mẹ tỉnh lại, đàn cho con nghe, được không......"

Tonks che miệng, nghiêng người dựa vào bả vai Lupin, khẽ sụt sịt......

Lupin vỗ nhẹ bả vai Tonks an ủi, nhìn Severus hai mắt trống rỗng im lặng đứng đó, cậu ấy...... thay đổi......

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Severus càng gầy ốm, cũng càng trầm mặc. Kỳ thực trước kia hắn cũng không phải người sôi nổi hoạt bát gì, nhưng mà, nhớ tới một năm mình nhận chức giáo viên tại Hogwarts, khoảng thời gian đó, Severus có vẻ...... thực nhu hòa. Dù tính tình vẫn không tốt lắm, nhưng mà, ngẫu nhiên cũng có thể thấy hắn mỉm cười. Dù vẫn thường xuyên nói năng chua ngoa, nhưng từ trong tiềm thức, Lupin biết, Snape sẽ không làm thật, hắn khác với thời còn đi học, nhiều nhất chỉ xả xả giận ngoài miệng thôi.

Severus của khi đó hoàn toàn khác với thiếu niên âm trầm thời học sinh. Hắn khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, y phục cầu kỳ tinh tế, tây trang cùng áo chùng vừa người khiến hắn có vẻ càng cao lớn đĩnh bạt, Lupin còn nhớ rõ, trong điển lễ khai giảng hai năm trước, chiếc kẹp cà vạt và nút tay áo tinh xảo......

Khi đó, đối mặt với ánh nhìn khinh thường của Severus, lại cúi đầu nhìn nhìn vài mụn vá khó giấu trên áo chùng của mình, dù chưa từng coi trọng mấy thứ này, nhưng, lần đầu tiên, Lupin cảm thấy quẫn bách khi đứng trước mặt Snape.

Severus là nhân sĩ thành công, hạnh phúc mỹ mãn...... Đây chính là điều nảy ra trong đầu Lupin khi ấy.

Sau đó, điều này cũng được sự thật chứng minh, quả thực Severus rất hạnh phúc! Chức nghiệp đáng kính trọng, Đại sư Độc dược, Viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hogwarts, Huân chương Merlin, coi trai thông minh ngoan ngoãn, người vợ mỹ lệ dịu dàng, gia đình hạnh phúc mỹ mãn...... Những thứ đó, đều là điều mà Lupin chưa từng có được......

Nhưng, trong giây phút này, nhìn hắn âm trầm đứng đó, Lupin đột nhiên cảm thấy, dường như...... Severus thời kỳ thiếu niên...... đã trở lại......

Đưa Andrew về quảng trường Grimmauld, Snape lại vội vã chạy tới St.Mungo.

Aliya vẫn chưa tỉnh, từ ngày đó, cô vẫn luôn chìm trong hôn mê. Các bác sĩ cũng không thể đưa ra chẩn đoán chính xác, họ chỉ có thể nói rằng cô vẫn còn sống...... chỉ có thế mà thôi......

Sống? Như vậy mà là sống? Snape ngồi bên giường bệnh, chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc. Sống, nhưng chỉ nằm im nơi đó, không thể mở miệng nói chuyện, không thể ăn cơm uống nước, không thể cười giỡn trêu chọc hắn...... Đây mà là 'sống' sao?

Không có biện pháp, toàn bộ chuyên gia của St.Mungo đều không có cách nào, không ai xác định được khi đó cô đã phải chịu thương tổn như thế nào......

Chỉ là, Dumbledore và hắn đều biết, Aliya đã phải chịu đựng những thần chú, những lời nguyền loại nào...... Thủ đoạn của đám người Bellatrix, hắn biết, thậm chí, hắn đã từng tham dự vài cuộc 'tra khảo' tương tự......

Hơn nữa, Moody đã nói, ông ta chính mắt nhìn thấy, lời nguyền cuối cùng...... là Avada...... Đôi mắt phép thuật kia, Snape chưa từng hoài nghi......

Avada Kedavra, Crucio...... Những lời nguyền mà phù thủy bình thường còn không dám đề cập đến, hắn đều biết, thậm chí còn từng vô cảm mà sử dụng chúng......

Hiện tại, nghĩ đến Aliya phải thừa nhận những thứ tra tấn đó, Snape cảm giác như tim bị người hung hăng mà xét rớt một khối! Đau! Đau quá!

Hối hận, hắn vô cùng hối hận! Hối hận vì đáp ứng Dumbledore trở lại làm gián điệp, vì không mang theo hai mẹ con đào tẩu ngay từ đầu, vì hết thảy những điều mình làm trong quá khứ!

Nếu, nếu năm đó hắn lý trí hơn một chút, không bị lực lượng và quyền thế mê hoặc, liệu mọi chuyện có khác? Lily không chết...... họ vẫn là bạn tốt...... Lily sẽ hạnh phúc như những cô gái khác, gả chồng, sinh con, rồi dần dần già cả......

Nếu lúc ấy, hắn không tham luyến sự ấm áp đó, nếu hắn cự tuyệt, để Aliya và Andrew rời xa chính mình, có phải những chuyện này sẽ không phát sinh? Hai mẹ con sẽ vui vẻ sống tốt ở một nơi nào khác, hắn không tồn tại, nhất định Aliya và Andrew sẽ sinh hoạt càng tốt, mà không giống như bây giờ......

Nếu hắn có thể áp chế tình cảm với Aliya, nhịn xuống không để mình thân cận với cô ấy, liệu có phải bọn họ sẽ vẫn xa cách như lúc ban đầu, Aliya cũng không vì hắn mà bị kéo xuống bùn lầy......

Nếu hắn sớm chặt đứt ràng buộc giữa hai người, với tính cách của Aliya, nhất định cô ấy đã sớm dẫn Andrew thoát khỏi mớ rắc rối này! Aliya nhất định sẽ làm vậy! Cô ấy rất thông minh, cũng vô cùng quyết đoán! Mà không phải như hiện tại, vì tình cảm với hắn, mà do do dự dự......

Aliya vì hắn, Snape hiểu rõ, cô ấy sợ mình và Andrew vừa rời đi, hắn phải cô đơn chống chọi......

"Sev, chúng ta là người một nhà." Mỗi khi hắng thoáng lộ ra ý tứ muốn Aliya rời đi, cô luôn nghiêm túc nói vậy......

"Là người một nhà, nên muốn cùng chung hoạn nạn; là người một nhà, cho nên không đành lòng để mình hắn ở lại thừa nhận thống khổ; là người một nhà, nên không cần quan tâm hắn là ai, là chính nghĩa hay tà ác, dù phải phản bội cả thế giới, cũng muốn ở bên nhau, vai sóng vai đối mặt, cùng nghênh đón bão táp mưa sa, cùng gánh vác mọi khó khăn gian khổ......

Anh ở Thiên đường, chúng ta cùng chung vinh quang; anh ở Địa ngục, chúng ta tay nắm chặt tay, cùng gánh chịu khổ đau!

Em yêu anh, không chỉ yêu vinh quang, yêu thân thể anh, mà còn yêu cả sự âm u, lòng kiên trì, yêu cả những gì anh từng trải qua trong quá khứ, bởi vì hết thảy những điều này mới tạo thành anh của hiện tại, Sev, em yêu anh......"

Đó chính là lời tâm tình mỹ diệu nhất Snape từng có được trong cuộc đời này. Hắn hiểu cô, cô cũng hiểu hắn.

Dù có tiễn cô và Andrew đi, nhưng an trí ổn thỏa cho con trai, Aliya sẽ trở về, Snape biết, cô ấy sẽ trở về. Khoản tiền lưu trữ trong ngân hàng, viết sẵn những bức thư giao phó Andrew, thư cho bạn bè, cho đôi cha mẹ gẫn như đã đoạn tuyệt quan hệ...... cô đã chuẩn bị tất cả, đều đặt trong ngăn tủ đầu giường phòng ngủ của hai người, hắn đều biết, mà cô cũng chưa từng nghĩ tới gạt hắn điều này......

"Sev, vì Andrew, em có thể từ bỏ hết thảy. Chỉ là, em cũng biết, tới một ngày nào đó, Andrew sẽ trưởng thành, sẽ rời khỏi vòng tay em. Mà người làm bạn đến già, chính là anh."

"Anh cũng vậy, Aliya, anh yêu em, mãi mãi." Cúi xuống in một nụ hôn lên đôi môi lạnh băng, Snape đứng dậy rời đi, thân ảnh nhanh chóng hòa vào bóng đêm hắc ám.

Voldemort đang triệu hoán, hắn phải tiếp tục công tác! Nhất định phải làm! Vì Aliya, vì gia đình của họ!

.......................................

Dưới màn đem, trang viên Malfoy như tỏa ra từng luồng hơi thở hắc ám. Sau một chút ánh sáng lóe lên, thân ảnh Snape xuất hiện, hắn nhanh chóng bước xuyên qua làn sương mù dày đặc bước vào tòa dinh thự.

Đại sảnh từng huy hoàng sáng ngời dường như cũng bị nhuộm lên một tầng sương mù xám xịt.

Các Tử Thần Thực Tử đang uống rượu mua vui, Snape đột nhiên bước vào, bầu không khí lặng xuống, có kẻ sợ hãi co rúm, cũng có kẻ khinh thường cười khẩy. Bellatrix Lestranger chính là một trong những kẻ liếc Snape trào phúng.

Đối với những ánh mắt khiêu khích kia, Snape đương nhiên cảm nhận được, nhưng hắn không thèm để ý, cần gì phải quan tâm những kẻ sớm muộn gì cũng đi làm bạn với Tử Thần. Snape lạnh lùng đi thẳng qua đại sảnh, bước lên lầu hai, Chúa tể Hắc Ám đang ở đó.

Đầu cầu thang, hắn gặp Blake, hắn ta vừa bước ra khỏi căn phòng của Chúa tể Hắc Ám.

Hai người đồng thời nghiêng người, bậc trên bậc dưới, không nói lời nào, từng người bước tiếp. Nhưng ở góc độ không người chú ý, họ trao đổi một ánh mắt mịt mờ, môi Blake khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, Snape lại làm như không thấy được, hơi cúi đầu rũ mắt, vươn tay gõ cửa.

"My Lord."

"Come in, my dear, Severus."

......................................

Dù đêm đã khuya, trong văn phòng hiệu trưởng, đèn vẫn sáng trưng.

"Thế nào?" Hai bàn tay đan vào nhau chống trên mặt bàn, cụ dùng ánh mắt như mũi khoan xoáy sâu vào mắt Snape.

"Như cụ dự liệu." Snape vẫn giữ nguyên gương mặt như tượng đá, một sợi lông mi cũng chưa từng run rẩy, giọng điệu bình bình như họ chỉ đang đàm luận về thời tiết: "Blake trở thành người hầu được kẻ đó 'yêu quý' nhất, mà dược Độc Sói đã cải tiến của tôi trở thành thứ mồi nhử để dụ hoặc đám người sói. Hắn ta cần tôi cung cấp dược tề!"

"Cùng với tình báo?"

"Đúng vậy, tình báo, về cụ, về Hội Phượng Hoàng."

"Về Hogwarts?" Dường như Dumbledore đã biết cái gì đó, chỉ muốn nghiệm chứng mà thôi.

"Không có gì, nhưng tôi nghĩ kẻ đó cũng không cần phải an bài thêm cái gì vào Hogwarts nữa, thử nghĩ tới Hội đồng Quản trị Hogwarts, mười hai giáo đổng, Malfoy, Blake, cả tôi nữa, thứ khác? Cần thiết sao?" Snape không nói gì nữa, nhưng thế cũng đủ rồi, đó là sự thực, tuy rằng Hogwarts cũng rất quan trọng, nhưng so với Bộ Pháp Thuật, nó cũng trở thành có chút râu ria. Bởi vì, dù quyền hạn của Hiệu trưởng rất lớn, nhưng các giáo đổng có quyền lực biểu quyết bãi miễn Hiệu trưởng!

Trong mười hai giáo đổng của Hogwarts, chỉ còn khoảng ba bốn gia tộc còn tồn tại, những gia tộc khác đã sớm biến mất trong lịch sử, vì không có người thừa kế hoặc thất bại suy tàn. Mà trong những gia tộc còn tồn tại, Malfoy và Blake đứng đầu.

Snape lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng vì Dumbledore trầm tư suy nghĩ, ngữ khí tương đối bất thiện: "Tôi không cần biết cụ muốn làm cái gì, không cần biết cụ chỉ đạo Blake dùng thủ đoạn gì để được Chúa tể Hắc Ám chú ý, đây là chuyện giữa cụ và anh ta. Điều duy nhất tôi quan tâm bay giờ chỉ là sự an toàn của Aliya và Andrew! Albus, cụ để Andrew tới ở trong tổng bộ Hội Phượng Hoàng là có ý gì! Cụ biết, tôi không ngại sử dụng vài lần Olibivate!"

Đối mắt Snape giận dữ, Dumbledore vẫn bình tĩnh như thường: "Severus, anh hiểu rõ tình huống khi đó, Aliya hôn mê, anh túc trực tại St. Mungo, mà Hội Phượng Hoàng chính là địa phương an toàn nhất tôi có thể cung cấp. Ở đó có người mà cậu bé quen thuộc."

Snape hiểu ý mà Dumbledore muốn nói, tuy rằng nơi đó nhiều người lui lui tới tới, nhưng mà, điều đó cũng có nghĩa luôn có người giúp hắn để ý Andrew, không cho thằng bé tự tiện rời đi! Nếu không, Andrew đã sớm chạy đi tìm hắn và Aliya.

"Hơn nữa, Severus, anh phải tin tưởng, người có thể biết được địa chỉ cụ thể của tổng bộ và được cho phép tiến vào, đều là thành viên nòng cốt của Hội Phượng Hoàng, họ đáng giá tín nhiệm, cho dù gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, cũng sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ tin tức nào về Aliya và Andrew." Dường như Dumbledore có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Snaoe lúc này, tiếp tục nói: "Nhưng còn Blake, Severus, anh ta cũng biết đến sự tồn tại của Aliya và Andrew, mà anh ta lại không tinh thông Bế Quan Bí Thuật như anh, Severus, anh không lo lắng......"

Nghe ra Dumbeldore đang thử dò hỏi, Snape hừ lạnh, nói: "Tựa như cụ tin tưởng đám Gryffindor không có đầu óc kia, tôi tín nhiệm Blake!"

Chỉ cần ma pháp trung thành (*) giữa hắn và Blake còn tồn tại, đừng nói Chúa tể Hắc Ám, dù là Merlin hiện thế thì Blake cũng không bao giờ tiết lộ nửa điểm tin tức mà hắn yêu cầu bảo mật!

(*) Xem lại 'Chương 28: Vĩnh viễn trung thành'

Thấy Dumbledore tỏ vẻ đã hiểu, Snape biết, ông cụ này đã đoán ra chân tướng, nhưng cũng chẳng sao cả, Dumbledore chả làm gì được hắn! Hắn dẫn tiến Blake tới trước mặt cụ, hắn không cần biết Dumbledore làm thế nào biết được hắn và Blake còn giữ liên hệ, cũng không cần biết cụ làm thế nào để thuyết phục, hoặc nên nói là ép buộc, Blake trở thành gián điệp, những thứ này chả liên quan gì đến hắn!

Giờ này hắn chỉ muốn Aliya và Andrew bình an là được, đương nhiên, nếu Chúa tể Hắc Ám chết luôn đi thì càng tốt!

Nghe Dumbledore hạ chỉ thị xong, Snape không do dự đứng dậy rời đi.

"Severus?" Dumbledore gọi hắn lại, "Hôm nay Aliya có chuyển biến tốt đẹp sao?"

"Không nhọc cụ lo lắng," từ khi Aliya hôn mê, đây là lần đầu tiên Dumbledore nhắc tới cô trước mặt hắn. Snape khó tránh khỏi giận dữ, gần như quát lên.

"Severus, tin tưởng tôi, tôi thực sự quý mến Aliya." Trong giọng nói dường như có chút cầu xin.

Nhưng Snape không để ý, hắn không hề quay đầu, bước đi thẳng tắp. Ha! Quý mến?!!! Lòng yêu mến của Dumbledore, hắn không hiếm lạ! Nhìn thử xem kết cục của những người mà Dumbledore yêu quý xem! Nhóm Đạo Tặc mười mấy năm trước! Tên Potter con bây giờ! Nếu Dumbledore không 'quý mến', Aliya cũng sẽ không nằm ở kia sống chết không rõ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro