Chương 70: Hội Phượng Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ hè này, là kỳ nghỉ áp lực nhất mà Andrew từng trải qua.

Mẹ hôn mê mấy tháng không tỉnh, mọi người đều né tránh không nói rõ nguyên nhân mẹ phải chịu thương, dù đã thông qua bức họa hiệu trưởng Black mà biết được toàn bộ sự tình, Andrew vẫn lo lắng sốt ruột; về phương diện khác, sống trong một căn nhà hoàn toàn xa lạ, người người lui tới cũng gần như không quan biết, Andrew cũng không thể tự nhiên được!

Phòng ốc dơ bẩn, bức họa không ngừng la hét chói tai, con gia tinh giã cỗi suốt ngày lầm bầm chửi rủa, tuy rằng nó vẫn khá khách khí với Andrew, nhưng cậu vẫn không thể quen được với cái kiểu xuất quỷ nhập thần của nó......

Từ ngày thứ ba tới đây, Andrew liền biết con gia tinh Kreacher kia không bình thường, nó quá già rồi, dường như còn có chút si ngốc, suốt ngày lải nhải mắng chửi người, mắng hết những người mà nó gặp, thậm chí còn vô cùng căm ghét chủ nhân của chính mình!

Rất nhiều lần, Andrew nhìn thấy Kreacher dùng ánh mắt cừu hận nhìn Sirius chòng chọc, mà có vẻ Sirius cũng rất ghét Kreacher, thường xuyên lớn tiếng quát tháo, cảm giác như Sirius chỉ coi Kreacher như một thứ đồ vật chướng mắt vậy......

"Kreacher, vì sao ông muốn mắng phu nhân Weasley?" Hôm nay, Andrew không nhịn được mà mở lời hỏi Kreacher.

"Vì sao? Cậu Andrew hỏi Kreacher vì sao...... Cô ta coi nơi này là nhà mình! Suốt ngày chỉ chỉ trỏ trỏ, thay đổi khắp nơi, nữ chủ nhân đáng thương của Kreacher, nếu bà ấy biết thì sẽ đau lòng đến mức nào! Đây là nhà của phu nhân, không phải cái ổ của cô ta......" Kreacher lại lầm bầm lầm bầm.

"Nhưng ta thấy phu nhân Weasley rất tốt mà, Kreacher, ông thử nghĩ xem, chính chủ nhân của ông mời bà ấy tới, mà trước mỗi lần dọn dẹp hay thay đổi gì đó, bà ấy đều hỏi trước ý kiến của Sirius." Dù không tính là quen thuộc, nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi cũng đủ để Andrew thích vị phu nhân nhiệt tình tốt bụng này.

Nhìn Kreacher đảo loạn tròng mắt, Andrew cười cầm tay nó: "Đừng mắng phu nhân Weasley nữa, được không? Làm ơn, Kreacher?"

"Làm ơn, cậu Andrew nói 'làm ơn' với Kreacher, ngài Phineas nói đúng, cậu Andrew chính là Slytherin ưu tú nhất, giống như cậu chủ Regulus." Kreacher mở to đôi mắt như bóng đèn nhìn Andrew chăm chú, tiếp tục lải nhải......

Okay, hiểu rồi, thì ra là nhờ hiệu trưởng Black, "Cám, ơn, Kreacher, thời gian này thật phiền toái ông. Đúng rồi, tôi nghe hiệu trưởng Black nói trong nhà có một cây đàn dương cầm, ông có thể đưa tôi tới đó sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên là được, Kreacher vô cùng vui sướng được dẫn cậu đi. Cậu Andrew thích đàn dương cầm sao? Cậu chủ Regulus cũng vậy, bên này, cậu Andrew." Kreacher dẫn Andrew tới một căn phòng phủ đầy tro bụi, vừa mở cửa, hương vị tỏa ra làm Andrew ho sặc sụa, Andrew cau mày bước vào, mở nắp đàn dương cầm, thử nhấn vài phím.

"Cậu Andrew không thích nơi này sao? Kreacher có thể quét tước."

A? Kreacher chủ động muốn quét tước vệ sinh?!!! Andrew đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt!

"Thật sao? Tốt, vậy phiền ông nhé, cám ơn Kreacher." Andrew mỉm cười ôn hòa nói.

"Không phiền, không phiền, Kreacher lập tức làm ngay."

"Bang" Kreacher biến mất.

Một lát sau, Kreacher xuất hiện, trong tay cầm một cái khăn lau sạch sẽ và một chậu nước trong, không tới mười phút, cả căn phòng đã sạch sẽ rạng rỡ hẳn lên, các phím dương cầm thậm chí còn như sáng lên!

"Cám ơn Kreacher!" Andrew ngồi trên chiếc ghế trước đàn dương cầm, mỉm cười: "Khúc nhạc đầu tiên tặng cho Kreacher nhé! Cám ơn vì đã quét tước."

Không nhìn Kreacher đã bụm mặt như sắp khóc, Andrew nâng đôi tay, hơi hơi khép mắt hồi tưởng cảnh tượng mẹ cầm tay dạy mình đánh đàn.

Các đầu ngón tay lưu động, những âm phù quen thuộc như khắc ghi vào trong đầu, không cần nhạc phổ, không cần luyện tập, từng nốt nhạc hân hoan nhảy nhót quanh đôi tay Andrew, đây là khúc nhạc mẹ thích nhất, mỗi khi giai điệu này vang lên, mẹ đều lôi kéo cha xoay tròn khiêu vũ, Little Bear chạy vòng quanh chân hai người vui vẻ sủa vang, mình ngồi dưới thảm hoặc trên sô pha nhìn cha mẹ hân hoan......

Làn váy của mẹ nở rộ như bông hoa hồng đẹp nhất...... Cha vòng tay ôm lấy eo mẹ, đôi mắt đen bóng ngập tràn nhu tình, khúc nhạc kết thúc, Andrew thường xuyên giơ tay che mắt, nhưng vẫn ti hí lén dòm qua kẽ tay nhìn hai đôi môi khẽ chạm......

Từ ngày hôm đó, Andrew dành rất nhiều thời gian ngẩn ngơ tại phòng đàn, rất kỳ quái, trước kia cậu chưa từng kiên nhẫn khi mẹ dạy đàn, cứ nóng vội liền bấm phím đàn lung tung, mẹ thường bực mình nói cậu không có thiên phú âm nhạc, mỗi làn mẹ nói vậy, cậu đều ngẩng lên nhìn mẹ cười ngây ngô, mẹ cũng chỉ cười cười xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói sao lại giống cha con đến thế chứ......

Nhưng bây giờ, không có mẹ bên cạnh dạy dỗ, Andrew lại đột nhiên phát hiện, thì ra mình lại nhớ rõ ràng từng nhạc phổ, có thể thuần thục đàn mỗi một khúc nhạc mẹ từng diễn tấu, như thể đã diễn tập trong đầu hàng trăm lần vậy.

Đã hai tuần, mẹ vẫn chưa tỉnh lại, có một lần, khi cha dẫn cậu tới St.Mungo, Andrew nhìn thấy ngón tay mẹ khẽ giật giật, cạu lập tức vui sướng reo lên, nhưng chẳng thay đổi gì cả, mẹ vẫn chìm trong hôn mê......

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Andrew biết, đó là phu nhân Weasley hoặc là Ginny. Hai người đều rất lo cho cậu, cứ cách một khoảng thời gian lại đi lên nhìn xem. Kỳ thực, Andrew ngồi tại đây, chỉ vì cậu không muốn xuống lầu mà thôi.

Hiện tại trong căn nhà này chỉ có Andrew, Ginny và Ron là vị thành niên, nhưng cậu thực sự không thể thích nổi cái ánh mắt Ron dùng để nhìn mình, cảm giác thật quái dị, giống hết như lúc Sirius nhìn cậu vậy. Vì thế, Andrew dứt khoát ở im trong phòng đàn, như vậy còn có chút an bình.

Khúc nhạc kết thúc, Andrew nâng tây nhìn thời gian, giờ này, có lẽ mọi người đã họp xong rồi.

"Cha," quả nhiên, vừa xuống lầu liền thấy cha đang chờ trong phòng bếp, Andrew vui vẻ hô lên.

Không ngoài dự đoán, Ron vốn đang ngấu nghiến ăn bánh mì, vừa nghe thấy Andrew kêu cha, anh ta giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy, đôi mắt trợn trừng như sắp lọt tròng......

"Hôm nay con thế nào?" Snape hỏi như thường ngày.

"Ừm, vẫn bình thường ạ, đọc sách đánh đàn, hôm nay con học được một khúc nhạc mới." Andrew gẩy gẩy đồ ăn trong dĩa, cười nói "Hôm nay cha có thể ăn tối ở đây sao?"

Snape lắc đầu, hắn không thể. Tâm tư Chúa tể Hắc Ám càng ngày càng khó nắm bắt, trọng dụng, nhưng vẫn phòng bị...... Lần này, hắn ta còn phái một cái đuôi đi theo giám thị mình!

Vì sự an toàn của Aliya và Andrew, hắn đã dọn về căn nhà tại đường Spinner's End, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận đề phòng. Ngay cả tới bệnh viện xem Aliya một lát cũng phải trốn trốn tránh tránh. Xoa xoa đầu con trai, Snaoe áy náy nói: "Andrew, bác sĩ nói thân thể của mẹ con đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, đây là một dấu hiệu tốt, mấy ngày tiếp theo, có lẽ cha không thể tới đây, con......"

Nói gì đây, bảo thằng bé ngoan ngoãn đừng ra ngoài, cái này không cần thiết, Andrew biết ró điều gì nên hay không nên làm, Snape thở dài, chỉ chỉ chiếc túi dưới chân bàn: "Nhìn thử xem, chan mang tới cho con đó."

Andrew ngẩng đầu nhìn cha, ép xuống chua xót vừa nổi lên, cúi xuống mở túi: "Little Bear!" Andrew vui sướng reo lên.

Little Bear hưng phấn nhào vào lòng Andrew, đuôi ngoáy tít, miệng sủa liên tục, còn chăm chăm dùng nước miếng rửa mặt cho Andrew!

"Cha, cha, thật tốt quá!" Nhiều ngày như vậy trôi qua, lần đầu tiên Andrew thoải mái cười vui vẻ, cậu ôm Little Bear cười mị mắt.

Xoa xoa đầu Andrew, Snape gượng cười, đứng dậy rời đi.

Little Bear đến làm Andrew vui vẻ hơn không ít, ngày hôm sau, khi được Lupin đưa tới St.Mungo, Andrew cũng nói cho mẹ chuyện này: "Cha nói Little Bear đợi mãi không thấy chúng ta trở về, liền chạy sang nhà Michael, thời gian này đều nhờ phu nhân Cooper chăm sóc nó, còn cả Bubble nữa, cha đưa Bubble cho Michael, tuy con không vui lắm, nhưng cũng có thể hiểu được, Bubble quá to, di chuyển lại chậm chạp, con nghĩ Michael nhất định sẽ chăm sóc nõ rất tốt. Mẹ, cây lựu chúng ta trồng ở sân sau đã nở hoa rồi đó, tráng cỏ trong nhà chắc cũng lộn xộn lắm rồi, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng xử lý mới được......"

Nhưng, mẹ vẫn không có phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro