Chương 72: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrew ôm Little Bear vào căn phòng mà Buckbeak đang ở, trước kia cậu chưa từng nghĩ có thể gặp được Bockbeak ở nơi này, đây có thể coi như là chuyện duy nhất khiến cậu vui vẻ trong kỳ nghỉ hè này.

Xé chút thịt chuột ném cho Buckbeak, lại vỗ vỗ đầu Little Bear ngăn không cho nó ăn chuột, "Ngoan nào, Little Bear! Chó không ăn chuột, lát nữa ta sẽ lén lấy cho mi ít thịt bò!"

Căn nhà này, có lẽ đã từng huy hoàng, nhưng hiện tại sinh hoạt không quá dư dả, ngày nào phu nhân Weasley cũng than vãn thịt bò quá đắt, bánh mì lại tăng giá,...... đương nhiên bà sẽ không cho phép lấy thịt bò cho thú cưng ăn, "Andreư, đó là phần ăn trưa của cháu!" bà chỉ vào miếng thịt bò Andrew chuẩn bị ném cho Little Bear nói.

Thôi vậy, nhẹ vỗ vỗ đầu trấn an Little Bear, gần đây thức ăn của nó không tốt lắm, hơn nữa phải tù túng trong nhà cả ngày, nên mới có chút nóng nảy.

"Hi, Andrew." Một người bước vào phòng, là Hermione.

"Hi," Cười cười chỉ chiếc ghế nhỏ bên cạnh, Andrew tiếp tục cúi đầu vuốt lưng Little Bear.

"Sao cậu không xuống dưới đó? Fred và George đã trở lại, Harry và Ron vui vẻ đến điên rồi." Hermione hỏi.

Andrew mỉm cười kỳ quái nhìn Hermione, chẳng lẽ cô thực sự không hiểu rõ nguyên nhân sao? Cá tính không hợp, thế thôi. Từ lần đầu tiên gặp mặt Andrew đã biết, giống như cậu không thích potter và Ron, hai người họ ũng không thích cậu, mà cậu cũng chả thích cái loại ầm ĩ loạn xới của mấy người họ, tách ra mới là tốt nhất.

Buckbeak tung miếng thịt chuột lên rồi lại đóp lấy, Hermione nhảy dựng lên khỏi ghế, quần áo của cô dính đầy vệt máu lấm tấm, Andrew vội vàng lấy khăn tay đưa cho cô, "Tới phòng của tôi?"

Hermione đồng ý.

Andrew ở trong một gian phòng đơn, nơi này được Kreacher quét tước sạch sẽ mỗi ngày, khăn trải giường trắng tinh, phía trước cửa sổ đặt một chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt một lẵng hoa hồng nhỏ và hai ly hồng trà còn đang tỏa hơi nóng......

Hermione bụm mặt, "Ai da, nhìn phòng của cậu, so với phòng mà bọn tôi đang ở, thật là......"

"Là giống cái chuồng heo!" Ginny cười hì hì đẩy cửa ra, còn cố ý gõ gõ vài cái lên cửa, học theo bộ dáng Kreacher mà làm trò, "Cậu Andrew tôn quý, tôi có thể tiến vào không?"

Andrew và Hermione cười ngặt nghẽo, "Vào, vào đi!" Andrew kéo một chiếc ghế dựa cho Ginny ngồi xuống, cười nói.

"Mỗi lần tới đây đều cảm thấy như mình trở thành một cô công chúa!" Ginny nhấp một ngụm trà, "Nhìn này, trên cánh hoa còn lấp lánh giọt sương. Merlin ơi! Con có cần đội thêm một chiếc vương miện không đây!"

Andrew mỉm cười dùng kéo bạc cắt xuống hai đóa hồng nở rộ cài lên tóc Ginny và Hermione, cẩn thận ngắm nghía một hồi, vừa lòng gật gật đầu: "Quả nhiên, hoa tươi nên nở rộ bên tai những thiếu nữ mỹ lệ!"

Hai người che miệng cười khanh khách không ngừng.

"Andrew, cậu đang đọc những quyển sách đó sao?" Hermione chỉ vào mấy cuốn sách dày cộp như từ điển đặt trên bàn, đều viết bằng cổ ngữ Runes hoặc hoặc tiếng Latin cổ.

"Ừm, nhưng cũng không thuận lợi lắm, rất nhiều nơi cần phải tra từ điển mới được." Andrew uống trà thản nhiên nói, những cuốn sách đó đều do hiệu trưởng Dumbledore đưa cho cậu, nội dung chính là ling hồn hoặc Lời nguyền Giết chóc. Andrew cảm thấy, nghiên cứu của mình sắp có điểm đột phá rồi.

Trò chuyện cùng Hermione và Ginny thực sự rất thoải mái, họ là những cô gái thông tuệ, Andrew cũng không kiêng dè, nói cho hai người về việc mình đang nghiên cứu về Lời nguyền Giết chóc, "Nghĩa là, cậu cảm thấy, muốn tránh né Avada Kedavra, linh hồn chính là điểm mấu chốt sao?" Hermione hỏi.

"Đúng vậy, bảo hộ được linh hồn chính là giữ được tính mạng, nhưng linh hồn lại quá thần bí, trong thần thoại Ai Cập cổ có nói, linh hồn của mỗi người có trọng lượng, có thể đo đạc trọng lượng này để phán đoán khi còn sống người đó là tốt hay là xấu; trong các truyền thuyết Đông Phương, linh hồn lại được chia thành ba hồn bảy phách, người sau khi chết, linh hồn sẽ trở về Âm tào Địa phủ để chờ đầu thai, tiến vào một cuộc đời mới......"

Đến tận khi phu nhân Weasley kêu họ ăn bữa tối, ba người mới dừng nói chuyện, cùng xuống lầu

Ron và Potter đang cùng Sirius nói cái gì đó, đôi song sinh hưng phấn miêu tả 'công tích vĩ đại' của mình cho Tonks và Lupin nghe, cửa hàng mới của họ rất đông khách, kỳ nghỉ hè cũng thường xuyên không có mặt ở nhà; Lupin và Tonks ngồi rất gần, đôi tay đan chặt, Andrew cố ý nhìn họ nghịch ngợm nháy nháy mắt.

"Andrew, cảm ơn dược Độc Sói của trò, hiệu quả rất tốt," Lupin cười nói, kỳ trang tròn vừa kết thúc.

"Cái gì? Dược Độc Sói?" Andrew còn chưa nói gì, Ron đã rống lớn, "Không thể nào! Nó mới có mười bốn tuổi!"

"Trên thực tế, từ khi mới mười hai tuổi Andrew đã có thể độc lập chế tác dược Độc Sói." Một thanh âm trầm thấp vọng vào từ cửa phòng bếp, nghe vậy, Ron lập tức gục đầu xuống, co rút như gặp phải quỷ.

Andrew lại hưng phấn nhảy dựng lên, vui vẻ hô "Cha! Cha tới rồi! Hôm nay cha có thể ở đây dùng bữa tối sao?"

Okay, Andrew thừa nhận, cậu có chút ác thú vị nho nhỏ, vì cậu đặc biệt thích thú khi nhìn thấy biểu tình của Potter và cha đỡ đầu của anh ta mỗi khi mình gọi cha.

Hình như hôm nay Snape rất vui vẻ, hắn cười, không phải cái nụ cười nhạt thường ngày, mà là nụ cười chân chính vui vẻ: "Không, Andrew, cha nghĩ, bữa tối có thể để sau. Ừm, cha cảm thấy con nên gặp một người."

Snape cười cười bước sang một bên, để lộ ra thân ảnh yểu điệu sau lưng......

"Keng", bộ đồ ăn trong tay Andrew rơi xuống đất, cậu ngơ ngác nhìn thân ảnh quen thuộc kia, hốc mắt chua xót, nhưng vẫn không động đậy.

"Andrew?" Người đó dịu dàng gọi. Andrew mím chặt môi, đầu quay ngoắt sang hướng khác, không nhìn người mới tới nữa.

"Andrew, con......" Snape vừa định nói gì đã bị Aliya liếc một cái cản lại, đôi chân vẫn hơi vô lực, nhưng cô từ chối không để Severus nâng đỡ, từ từ bước tới sau lưng Andrew, vươn tay ôm con trai vào lòng, khẽ nói: "Andrew, mẹ trở về rồi, không vui sao?"

Andrew giãy dụa, dùng sức đá cái bàn, khiến đám chén đĩa xung quanh cậu đều rơi hết xuống đất, la lên: "Không vui!"

Aliya cười, con trai lại giận dỗi rồi, từ nhỏ đã vậy, mỗi khi không vui là thường phát giận trước mặt cô, "Thực xin lỗi, Andrew, mẹ khiến con lo lắng rồi, thực xin lỗi, bảo bối." Ôm con trai thật chặt, ghé vào tai cậu dịu dàng nói nhỏ, Andrew giãy dụa mạnh hơn, nhưng mà, từ đầu tới cuối, đầu cậu vẫn luôn dựa vào trong lòng mẹ.

"Mẹ đã hứa, mẹ nói sẽ bảo vệ chính mình thật tốt! Mẹ đã hứa rồi!" Andrew vừa rơi lệ vừa la lớn.

"Đúng vậy, mẹ hứa với con, mẹ bảo đảm sẽ không có lần sau, được không nào? Mẹ xin lỗi vì làm Andrew lo lắng, bảo bối, không sao nữa rồi, khóc đi, mẹ ở đây, Andrew, mẹ ở bên con mà."

Rốt cuộc, "oa' một tiếng, Andrew xoay người ôm chặt lấy Aliya gào khóc, một tháng qua, cậu lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều vô cùng sợ hãi, sợ mẹ sẽ vĩnh viễn ngủ say không tỉnh, sợ cha lại đi làm chuyện nguy hiểm, nhưng không có một ai để chia sẻ tâm sự, không có......

Aliya ôm con trai, nước mắt cũng dâng trào, một hồi lâu sau, Snaoe mới lên tiếng ngăn cản hai mẹ con: "Được rồi, Andrew, thân thể mẹ của con còn rất suy yếu, để cô ấy ngồi xuống đi."

Nương lực nâng đỡ của Severus, Aliya cứng đờ ngồi xuống đệm mềm hắn biến ra, cô đã nằm im quá lâu, thân thể cứng ngắc......

Andrew lại ăn vạ trong lòng Aliya không chịu đứng lên, thấy Severus đen mặt, Aliya mỉm cười lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì hết, lúc này không phải thời điểm giáo dục con trai.

Thời gian quá thằng bé vẫn luôn gắng gượng chống đỡ...... Hiện tại người có thể che mưa chắn gió, có thể bao dung thằng bé làm nũng đã trở lại, cũng nên tùy ý một chút......

"Molly, cám ơn chị," Aliya chân thành cảm ơn phu nhân Weasley chăm sóc Andrew một tháng qua......

"Đừng khách khí, Aliya, cô có thể trở về thực tốt." Molly xoa xoa khóe mắt, "Tôi đi nấu thêm chút canh, George, Fred, buông thứ đó xuống!"

Aliya quay đầu nhìn sang, đôi song sinh đang cười toe toét làm mặt quỷ trêu chọc Andrew, làm cậu nhóc càng sượng sùng vùi đầu vào lòng Aliya.

Gật gật đầu mỉm cười với hai người bọn họ, Aliya vỗ nhẹ bả vai Andrew, cười nói: "Andrew, hôm nay là thứ Tư."

"Vậy thì sao chứ?" Andrew rầu rĩ nói.

"Andrew, con quên sao? Hôm nay là ngày bánh kem nha!" Aliya quay sang Severus chớp chớp mắt ý bảo hắn lấy đồ ra, "Hôm nay không kịp làm, nhưng trên đường về cha mẹ có ghé qua cửa hàng bánh kem một chuyến, vậy nên......"

Andrew hơi quay đầu liếc liếc chiếc hộp bánh kem tinh xáo đặt trước mặt cha, bĩu môi hừ một tiinge slaji rũ đầu vào lòng mẹ, Aliya nhịn cười, nói: "Vậy để cha con ăn nhé! Sev, anh......"

"Không được! Là của Andrew!" Andrew ngẩng phắt đầu lên, gương mặt đỏ bừng.

"Được, được, được, là của con, đều là của con! Sev, anh đừng ăn nha! Mau đứng lên, cha co đã dùng thần chú giữ ấm, chắc là vẫn còn nóng đó." Giờ thì Andrew mới chịu ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn nắm chặt tay mẹ, cha mở hộp, là bánh kem anh đào, mẹ nói đúng, quả nhiên bánh vẫn còn nóng.

Nhìn Ginny và Hermione bụm miệng nhịn cười, mặt Andrew càng đỏ, nhưng cậu vẫn cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, đây là món điểm tâm của cậu, mẹ dành riêng cho cậu!

Aliya mỉm cười xoa xoa đầu con trai, liếc sang Severus, hai người nhìn nhau cười dịu dàng. Lát sau, Aliya tiếp nhận chiếc muỗng và bát canh bí đỏ Severus đưa qua, dạ dày cô còn rất yếu, mấy ngày này chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng những người khác nhìn họ mà tròng mắt sắp rớt......

Tất cả những người có mặt trong phòng bếp đều kinh ngạc nhìn gia đình này, đặc biệt là Snape...... Trogn đầu tuần hoàn lặp lại, đây thật sự là Snape, là lão dơi già? Cái người mỉm cười ôn nhu này...... hắn thật sự không bị trúng Lời nguyền Độc đoán?

Potter sắp cắn đứt cái muỗng; Sirius đổ gần hết bát canh lên đùi mình mà chưa phát giác, miệng còn mấp máy lẩm bẩm cái gì đó; Ron thì đã sớm dúi đầu vào trong cái chén trước mặt; Ginny và Hermione đều đang nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng dường như không thành công cho lắm......

Người duy nhất có vẻ hơi bình thường là Lupin, anh ta cười nói: "Aliya, mới hôm qua nghe Severus nói cô đã tình, không ngờ thân thể cô hồi phục nhanh đến thế, thật đáng chúc mừng."

"Cám ơn anh, Remus." Aliya buông thìa, nhìn Lupin mỉm cười, "Bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là được, vì thế tôi mới bảo Sev cùng về nhà. Vì tôi cũng rất nhớ Andrew." Nắm tay con trai thật chặt, Aliya tiếp tục nói: "Đúng rồi, Remus, gần đây anh vẫn ổn chứ?"

"À, vẫn tốt, có dược tề, tôi cảm thấy thân thể khá hơn trước nhiều." Lupin thoạt nhìn khá tinh thần, ít nhất không tối tăm như lúc mới gặp mặt, "Cũng cảm ơn cô vì đã giới thiệu công tác cho tôi. Aliya, thật sự không biết nên cảm tạ cô như thế nào."

"Đừng nói vậy chứ, Remus, anh và Sev là bạn mà." Aliya nhìn sang, Severus lại bày vẻ mặt từ chối cho ý kiến, mỉm cười đẩy chén canh mình uống không nổi nữa qua trước mặt hắn, lại nói: "À, đúng rồi, anh cũng không cần quá nhọc lòng chuyện cửa hàng đâu, chồng của Sophie có thể hỗ trợ trông nom."

"Moony, cậu, lúc nào thì......" Sirius gào lên, thấy Aliya bắn sang ánh mắt hài hước thì vội vàng ngậm miệng lại.

"Ngài Black, đúng chứ?" Aliya vẫn mỉm cười 'dịu dàng', vươn tay tới trước mặt Sirius: "Nghe danh đã lâu, Sev thường xuyên nhắc tới anh, à, cũng cảm ơn anh chăm sóc Andrew thời gian gần đây."

Sirius ngập ngừng một hồi mới nắm lấy tay Aliya lắc lắc hai cái, liếc sang con đỡ đầu đã co đầu rụt cổ dán vào lưng ghế, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Aliya thực vừa lòng tình hình hiện tại, cô cười cười nhìn con trai ăn uống ngon lành, bất đắc dĩ nhìn khối bánh mì trước mặt mình, "Sev, em thật sự ăn không nổi nữa."

"Ăn thêm một chút đi, đã hơn một ngày không ăn cơm, chỉ uống canh không là không được." Severus nói.

Aliya đành ăn một chút, vừa cắn hai miếng liền cảm thấy dạ dày biểu tình, cô vội vàng uống ngụm nước áp xuống cảm giác khó chịu, chỗ bánh mì dư lại liền đưa nốt cho Severus.

Dùng xong bữa tối, Molly dẫn Aliya tới phòng cô, ở ngay đối diện phòng Andrew.

Aliya cau mày nhìn căn phòng, tro bụi dày cộp...... đây là nơi người có thể ở sao?" Severus giúp đỡ xách hành lý cũng nhíu chặt mày, nếu người dẫn họ tới đây không phải phu nhân Wealsey, hắn thật cho rằng Black cố ý chỉnh mình.

"Mẹ, đêm nay mẹ qua phòng con ngủ đi." Andrew đề nghị.

Aliya lắc đầu, giờ mới hơn 7 giờ, hẵng còn sớm, cô dứt khoát yêu cầu Andrew và Severus cùng dọn dẹp. Vén tất cả rèm cửa ra, lật đệm giường lên cẩn thận kiểm tra một lượt, xác nhận không có thứ gì bất thường xong, thi triển thần chú chống ngấm nước cho toàn bộ hành lý, Aliya và Andrew đứng nép trên ngăn tủ, để Severus dùng ma pháp xối nước cọ rửa một lần......

Thay một bức màn màu xanh biếc...... Hoàn mỹ!!!

Dư lại, để ngày mai tiếp tục, cô mệt hết chịu nổi rồi.

Hai cha con lẳng lặng ngồi bên đầu giường nhìn Aliya, đến khi cô bắt đầu đi vào giấc ngủ, Snape đứng dậy vỗ vỗ bả vai con trai, thi triển một thần chú tĩnh âm, hai người nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.

Khom lưng xoa xoa đầu Little Bear đang ngoáy đuôi tít mù ngoài hành lang, Snape đứng thẳng lên trịnh trọng nói: "Andrew, cha phải đi rồi, cẩn thận chăm sóc mẹ con nhé!"

"Cha vẫn không thể ở lại sao?" Andrew khẽ nói.

"Không, cha......" Snape ngập ngừng, dường như cảm thấy rất thống khổ, đôi môi mở ra hợp lại một hồi mới khẽ nói: "Cha có công tác phải làm, con mau đi nghỉ ngơi đi, phu nhân Weasley nói dạo này con thường xuyên mất ngủ."

Andrew ngượng ngùng gật gật đầu, dạo gần đây cậu lo âu vì tình hình của mẹ, buổi tối căn bản không cách nào yên giấc......

Có lẽ, đêm nay cậu sẽ an tâm mà ngủ được......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro