Chương 5: Lão Công Lại Muốn Chơi Spank Với Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Spank là đánh vào mông. Tét mông/đít :>

Rõ ràng ban công ở ngay trước mắt nhưng Nhan Thần Hoán vẫn bị giam giữ tại chỗ không thể nhúc nhích.

Người phía sau ôm anh không có động tĩnh, khiến cho anh tiến thối lưỡng nan.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Tây Lạc như là đã nhẫn nại rất lâu, dựa vào vai Nhan Thần Hoán thở dốc không ngừng, thở hổn hển cứ như vừa chạy mấy km.

"Nhan Thần Hoán, em cứ ỷ vào anh thích em, cho nên mới không dám kiêng nể gì cả."

Nhan Thần Hoán nghe xong, quay lại nắm lấy cằm Hứa Tây Lạc, trong mắt cũng bất đắc dĩ, "Hứa Tây Lạc, anh cũng ỷ vào em thích anh, cho nên mới dám nhẫn tâm chà đạp em như vậy."

Hứa Tây Lạc yên lặng chớp mắt một cái, sau đó tránh khỏi bị bóp cằm, gắt gao hôn lên môi Nhan Thần Hoán.

Nhan Thần Hoán bị buộc đến bước đường cùng, dưới sự dẫn dắt của Hứa Tây Lạc, bọn họ vẫn ra tới ban công khi nảy vẫn chưa tới. Rèm cửa kéo ra, ánh Mặt Trời chói mắt lập tức soi rọi, chiếu sáng toàn bộ nội thất mờ tối.

Eo bị Hứa Tây Lạc đè lên lan can.

Nhan Thần Hoán nhìn lướt qua một chút, phát hiện ra nơi này không có cửa kính che lại, chỉ có một cái lan can đá rất lớn, bao quanh toàn bộ ban công.

Nhan Thần Hoán cảm nhận được bàn tay đang tiến tới gần vị trí không biết tên, sợ hắn ở ngoài đây lau súng cướp cò, vội vàng nói: "Vào rồi làm tiếp."

"Không muốn." Hứa Tây Lạc cắn một cái lên xương quai xanh tinh xảo của anh, "Muốn ở đây làm em, trừng phạt còn chưa chấm dứt đâu "

Nói xong, hắn còn gặm nhấm dọc theo xương quai xanh từng chút một.

Hứa Tây Lạc vừa mắng thằng chó con ở trong lòng, vừa nhìn nhìn xung quanh, sợ ở đâu đó có người, nhưng phóng tầm mắt ra xa, bốn phía xung quanh chỉ toàn rừng rậm, trải dài tít xa xa, không thấy điểm cuối cùng.

Lúc khóa quần bị kéo xuống, Hứa Tây Lạc hoàn toàn đè Nhan Thần Hoán lên vòm đá*, sau lưng dựa lên đá lạnh buốt, một nửa người trên lơ lửng trong không khí, có hơi mất hồn.

* Tui cũng không biết vòm đá đâu ra 🤷

Cảm nhận được ∂ươиɢ νậт của mình bị người khác chơi đùa không biết nặng nhẹ, kỹ thuật đó cũng không phải chính mình có thể so sánh được.

Hứa Tây Lạc ở phương diện này có lực khống chế kinh người, Nhan Thần Hoán còn nghĩ do hắn có thiên phú dị bẩm, bây giờ mới biết, có thể là do hắn quen tay hay việc.

Cúc áo còn sót lại bị Hứa Tây Lạc kéo một cái, ánh nắng chiếu vào thân thể tràn ngập sức hấp dẫn kia, xen lẫn với dấu răng càng lộ ra vẻ dâm mỹ, dính lại một ít chất lỏng lóng lánh, thật sự quyến rũ.

Không thể không nói rằng dáng người Nhan Thần Hoán rất đẹp, nếu như không cởi quần áo, rất khó mà tưởng tượng được bên trong là một cơ thể săn chắc.

Rõ ràng nhìn rất gầy, nhưng hormone nam tính riêng biệt rất nổi trội, loáng thoáng mấy khối cơ bụng, làm người khác không kìm được dục vọng lan tràn.

Nhan Thần Hoán thường không chống lại được khiêu khích của Hứa Tây Lạc, không bao lâu thì bại trận, phóng thích trên tay hắn.

Hứa Tây Lạc dùng тιин ∂ị¢н ấy từ từ mở rộng cửa vào đóng chặt, dưới tình huống không có dầu bôi trơn, điểm tốt của тιин ∂ị¢н chính là có thể lấy ngay tại chỗ, không đủ có thể thêm.

Ngón tay xâm nhập vào cái khu vực kia, Hứa Tây Lạc chống lên lan can, đầu cách Nhan Thần Hoán chỉ nửa thước, có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trên mặt Nhan Thần Hoán.

Thật sự rất không được tự nhiên, Nhan Thần Hoán quay đầu sang chỗ khác, ngay tại nơi này, làm loại việc này trước thiên nhiên, khiến Nhan Thần Hoán rất xấu hổ, so với cửa thủy tinh play lần trước càng kích thích hơn.

Tay Hứa Tây Lạc bận rộn, miệng cũng không ngừng nghỉ trồng một quả dâu tây trên mảnh đất trắng không tỳ vết ở cổ, chỉ khi để lại ký hiệu của mình, Nhan Thần Hoán mới có thể thuộc về mình.

"Biết... Thời điểm em quỳ anh đã suy nghĩ gì không?" Hứa Tây Lạc cắn lên cằm Nhan Thần Hoán, nhẹ giọng hỏi.

"Anh nghĩ đến em từ nhỏ đến lớn đều vô cùng ưu tú, gia cảnh giàu có, gia đình hòa thuận, chỉ là ba điều này, người bình thường có muốn cũng không làm được."

Nhan Thần Hoán ở bên cạnh thở hổn hển, ngón tay anh bấu vào một góc vòm đá, do dùng sức quá mạnh, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

"Em luôn là người mà bạn đồng trang lứa hâm mộ, em có sự ngông nghênh của mình, có chủ trương của mình, có tín ngưỡng của mình và cả những việc sẽ làm hay không làm của riêng mình."

"Nhưng tính cách của em như vậy, được ăn cả ngã về không, lại ở bên cạnh anh."

Nói xong, ngón tay Hứa Tây Lạc đã tăng lên ba ngón, chèn ép điểm quen thuộc mẫn cảm từng chút từng chút một.

Khóe mắt Hứa Tây Lạc cũng ửng đỏ, hắn mổ mổ mặt Nhan Thần Hoán, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Trên đời này chỉ sợ ngoại trừ tổ tiên và thiên địa, em cũng chỉ quỳ cha mẹ em... Và anh."

"Mà lần em quỳ cha mẹ, lại vẫn là vì anh."

"Buổi tối đó em mình đầy thương tích, bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, từ bỏ hết thảy, khiến cho anh tin tưởng rằng em thật lòng yêu anh."

Nhan Thần Hoán sửng sốt, cố gắng hôn đáp trả Hứa Tây Lạc, "Ngu xuẩn, em vẫn luôn yêu anh."

"Anh biết."

Cuối cùng, ∂ươиɢ νậт đâm vào, thẳng đến tận cùng.

Nhan Thần Hoán ngược lại hít một hơi khí lạnh, bàn tay đang bấu vào góc vòm đá chảy máu, lại không có chút cảm giác gì.

"Từ phút giây đó anh đã thề, về sau anh nhất định phải cho em cuộc sống tốt nhất." Hứa Tây Lạc vẫn tiếp tục nói, ghé đến bên tai Nhan Thần Hoán gằn từng chữ.

"Anh sẽ chỉ thuần phục một mình em, cũng để em... Chỉ quỳ một mình anh."

Nhan Thần Hoán cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "Nói nhiều như vậy được ích gì, sau này phải nhìn biểu hiện của anh."

Vừa dứt lời, ∂ươиɢ νậт trở nên dữ dội hơn vì câu nói này của Nhan Thần Hoán. Nhan Thần Hoán khó khăn mở miệng hô hấp, nước mắt sinh lý chảy xuống gò má, giọng nói đứt quãng, hổn hển nói, "... Không phải... Bảo anh biểu hiện... Như vậy..."

"Thần Hoán anh yêu em."

"... Cái gì?"

Hứa Tây Lạc không trả lời, đem hết toàn bộ lực, hướng tới địa phương mẫn cảm nhất của Nhan Thần Hoán phát động tấn công như điên.

"Đệch! Anh... Tuyệt đối là muốn... Đ* chết... Em..."

Thời điểm đến bước phòng thích cuối cùng, Nhan Thần Hoán đã mơ mơ màng màng, không phân biệt biệt được đông tây nam bắc trời trăng mây đất. Dù trong ý thức không cho phép mình bị đ* đến ngất đi, đáng tiếc cơ thể lực bất tòng tâm, từng bước rơi vào tay giặc.

Khi mắt chìm vào bóng tối, anh cảm nhận được Hứa Tây Lạc mềm mại trên người mình, vừa thở vừa nói: "Anh vừa mới nói, bảo bối, anh rất yêu em."

...

Ưm ——

Nhan Thần Hoán vô cùng không tình nguyện mở mắt ra, đột nhiên phát hiện cơ thể mình đang bị người ta nhấc bỗng. Nhìn kỹ, thấy trên người mình không mặc gì, lại ngước lên thì thấy sườn mặt bình thản của Hứa Tây Lạc.

"Anh đang muốn đưa em đi đâu vậy hả? Thằng chó ngốc này."

Hứa Tây Lạc thản nhiên phun ra hai từ: "Thẩm vấn."

Nhan Thần Hoán: ?

Còn chưa kịp nghi ngờ, cơ thể bị tùy ý ném xuống, cơ thể bị lún sâu xuống giường mềm mại không thể thoát ra được.

Nhan Thần Hoán vừa định đứng dậy, còng tay đã khóa chặt anh lại, anh khuất nhục nằm thành hình chữ "đại" trên giường, phía sau hướng lên trên, cực kì không có cảm giác an toàn.

"Hứa Tây Lạc, lần này anh tính chơi trò gì nữa vậy hả?"

Hứa Tây Lạc không để ý tới, chỉ hung hăng nhét bông vào dưới còng tay, phòng ngừa anh lại giãy giụa quá độ như lần trước làm mình bị thương.

Sau khi làm xong một loạt thao tác, Hứa Tây Lạc bò lên giường, ngồi quỳ kế bên mông Nhan Thần Hoán, giống như đánh một cái khởi động, âm thanh vô cùng trong trẻo.

"Hứa Tây Lạc, cuối cùng anh muốn làm gì?" Nhan Thần Hoán quay đầu nhìn hắn chằm chằm, ý tứ nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói rất nặng.

"Bây giờ anh hỏi em một câu, nếu trả lời chính xác, anh sẽ đánh nhẹ một cái, trả lời sai hoặc không trả lời, sẽ đánh đến khi trả lời mới thôi."

Nói xong, Hứa Tây Lạc lại nhẹ nhàng xoa bóp mông thịt, "Đây cũng là chỗ duy nhất trên người em mà anh dám đánh."

Nhan Thần Hoán lườm hắn một cái, nói: "Được, xem như anh lợi hại."

"Câu đầu tiên, vết thương trên tay em là từ đâu ra?"

Vết thương? Nhan Thần Hoán đảo mắt xem xét, đột nhiên nhớ tới mấy vết bầm trên khủy tay và vết trầy xước trên ngón tay, tức giận nói: "Còn có thể ở đâu ra? Là chơi với anh mà ra."

Bốp ——

Rõ ràng cũng không đánh mạnh, nhưng lại làm cho Nhan Thần Hoán có cảm giác sỉ nhục sâu sắc, cái này giống như phương pháp giáo huấn trẻ con, thật sự tra tấn tâm lý hơn cả tra tấn thể xác.

"Câu thứ hai." Hứa Tây Lạc cong khóe môi lên, "Vừa rồi em ngất xỉu rốt cuộc là vì cảm nắng, hay là... Bị anh đ* đến ngất?"

Nhan Thần Hoán bị sự ngây thơ của Hứa Tây Lạc chọc cười, trực tiếp đáp, "Bị cảm nắng."

Một bàn tay đánh vào mông như dự định, Nhan Thần Hoán ngược lại là tràn đầy phấn khởi, mặt mày tươi sáng.

Bàn tay vô cùng có kỹ xảo liên tục quất lên mông, số lượng nhiều, dồn dập thật sự có hơi đau đớn.

Sau khi Hứa Tây Lạc gia tăng lực đạo đánh vài cái, vẫn dừng lại xoa xoa, nhìn bờ mông trước mắt đã chuyển màu hồng phấn, chủ nhân của nó lại không có bất cứ dự định nào khác.

"Thật sự không nói?" Hứa Tây Lạc cười hỏi.

"Muốn em nói bao nhiêu lần là bị cảm nắng? Là chính anh không tin."

"Được." sau khi Hứa Tây Lạc đánh mấy cái tượng trưng thì bỏ qua vấn đề này.

"Câu cuối cùng, mẹ em tìm em có chuyện gì?"

Lại tới.

Nhan Thần Hoán bất đắc dĩ nhắm mắt lại, "Anh chết sống không chịu buông tha chuyện này à."

"Không phải anh không buông tha chuyện này, anh chỉ không thích mẹ em, nếu như không phải bởi vì bà ấy, chúng ta căn bản sẽ không..."

Hứa Tây Lạc hít một hơi thật sâu, ngừng lời sắp nói ra khỏi miệng lại.

"Thần Hoán, em có biết chúng ta thiếu chút nữa đã bỏ lỡ nhau không? Thật sự thiếu chút nữa."

Đôi mắt Nhan Thần Hoán yên tĩnh lại, trong lòng cũng sợ hãi, "Em biết."

Lần này đổi lại Hứa Tây Lạc giật mình, ấp úng nói: "Em... Biết?"

Nhan Thần Hoán khéo léo dời đề tài này, "Thật ra mẹ em gọi muốn giới thiệu bạn gái cho em, đã nhiều năm vậy rồi mà bà vẫn chưa từ bỏ ý định."

"Thần Hoán, nếu anh là nữ, anh nhất định sẽ gả cho em, như vậy em sẽ cũng cưng chiều anh hơn một chút."

"Đừng." Nhan Thần Hoán không chống đỡ nổi, "Bây giờ anh là đàn ông con trai còn thất tha thất thểu anh anh em em, muốn làm con gái, có phải anh muốn làm ông trời luôn không!"

Hứa Tây Lạc mạnh bạo đánh Nhan Thần Hoán một cái cuối cùng, đau đến mức Nhan Thần Hoán phải rên lên.

"Mông em còn ở trong tay anh, vậy mà còn dám nói lung tung."

Hứa Tây Lạc cởi còng tay của Nhan Thần Hoán ra, vuốt vuốt mông anh, đưa điện thoại cho anh, "Vừa rồi khi bị anh đ* ngất, mẹ em gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới, gọi không được thì nhắn tin, chỉ mắng chửi em."

Nhan Thần Hoán cầm lấy điện thoại, cường điệu nói: "Thằng chó con này chú ý cách dùng từ, là bị cảm nắng!"

"Cứ để bà làm loạn đi, dù có ra sao thì chỉ cần không đưa người đến nhà của bọn mình, bà ấy vui vẻ là được rồi."

Chỉ là Nhan Thần Hoán không nghĩ tới, miệng mình lại linh tới vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro