Chương 6: Lão Công Lại Dùng Xe Chấn Trừng Phạt Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chưa tới mười giờ, một cuộc điện thoại của Hứa Tây Lạc đánh thức Nhan Thần Hoán còn mơ mơ màng màng ngủ, thật sự giống như không thể sống nổi nếu 'thiếu hơi' của anh.

-"Thần Hoán, em thấy khá hơn chút nào chưa?"

Nhan Thần Hoán nghe giọng nói cẩn trọng của Hứa Tây Lạc thì thấy buồn cười, bây giờ giả ngây giả ngô cái gì, muộn màng rồi được chưa?

"Đầu còn hơi choáng, ngủ một chút là được rồi."

"Vậy mấy ngày nay em đừng đi làm, muốn ăn gì nói anh mua cho."

Nhắc đến cái này Nhan Thần Hoán thật sự có hơi thèm ăn: "Lúc về nhớ mua bánh táo gai, em muốn ăn."

"Bánh táo gai..." Hứa Tây Lạc lập tức bật cười: "Không phải anh sắp làm ba rồi đó chứ?"

"Cút."

Nhan Thần Hoán cúp máy, trước khi tắt máy mở camera lên chụp lại, mấy quả dâu tây trên cổ vẫn còn cực kỳ rõ, mấy ngày không phai.

Đừng nói bị cảm mãi không khỏi, thế này cũng tốt, Nhan Thần Hoán không có mặt mũi đi ra ngoài.

Ngay tại lúc anh sắp ngủ lại lần nữa, tiếng đập cửa gấp gáp vang lên làm anh bừng tỉnh.

Anh có hơi bực bội, bởi vì nguyên nhân chóng mặt, thiếu chút bị ngã trên đường đi ra mở cửa.

Không ngờ vừa mở cửa ra, lại là mẹ anh với một cô gái xa lạ.

"Mẹ?"

Mẹ Nhan lườm anh một cái, cuối cùng vì ở trước mặt người ngoài nên không làm quá, không làm anh khó xử trước mặt người khác.

"Mẹ biết cơ thể con không tốt, cố ý dẫn Nghiên Nghiên đến thăm con, thuận tiện để hai đứa gặp mặt nhau một lần." Mẹ Nhan mặt đầy hiền hòa, nắm lấy tay nữ sinh tên Nghiên Nghiên, nói chuyện rất dịu dàng.

Nhan Thần Hoán vừa tỉnh ngủ đầu tóc rối bời, trên người tùy tiện mặc đồ ở nhà, cái này vốn dĩ đặt trên người nào cũng lộ ra dáng vẻ không lễ phép, nhưng nó lại làm nổi bật thêm sự đẹp trai và kiêu ngạo của Nhan Thần Hoán, cô gái bên cạnh nhìn thấy mặt đỏ đến mang tai.

"Chào anh, em là Trầm Nghiên, lúc còn bé chúng ta có gặp nhau, khi đó em gọi anh là Nhan đại ca, không biết anh có còn nhớ hay không."

Nhan Thần Hoán tìm kiếm trong ký ức, thật sự còn chút ấn tượng, nhưng anh chỉ lắc đầu nói: "Xin lỗi, không nhớ."

Trầm Nghiên có vẻ hơi xấu hổ, cô không bận tâm cười: "Không nhớ cũng không sao đâu, về sau chúng ta có thể từ từ làm quen."

"Trầm tiểu thư, thật ngại quá, tôi đã có người yêu." Nhan Thần Hoán trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Câu này làm bầu không khí lạnh đến mức đóng băng, Trầm Nghiên lập tức nhìn về phía mẹ Nhan, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin nổi và xấu hổ. Sắc mặt mẹ Nhan biến sắc, bà không nghĩ Nhan Thần Hoán sẽ không cho mình mặt mũi như vậy, trực tiếp cự tuyệt.

"Mày nói mê sảng cái gì vậy?! Mày điên rồi đúng không?! Đã đến tuổi kết hôn sinh con, mày còn muốn hồ đồ đến bao giờ nữa?" Mẹ Nhan xụ mặt lạnh lùng nói.

"Con đã nói rồi con không có hồ đồ, lại càng không phải chơi đùa, con thích Hứa Tây Lạc, con chỉ muốn bên cạnh anh ấy, chỉ thế thôi."

"Mày!" Mẹ Nhan giận đến đỏ mặt, mạnh bạo tán cho Nhan Thần Hoán một cái, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Trên mặt trắng nõn của Nhan Thần Hoán in lên dấu vết đỏ tươi, nếu không phải ánh sáng quá mờ, chắc chắn nhìn thấy sẽ giật mình.

"Dì, đã thế này rồi con đi trước, không quấy rầy hai người." Trầm Nghiên rất biết điều, lên tiếng chào hỏi rồi vội vã chạy khỏi đây, lại không ngờ vừa định mở cửa ra, lại đúng lúc gặp Hứa Tây Lạc mở khóa bước vào.

Khoảnh khắc Hứa Tây Lạc nhìn thấy Trầm Nghiên, nụ cười trên mặt hắn biến mất.

Trong lúc Trầm Nghiên còn đang bị giá trị nhan sắc của Hứa Tây Lạc làm sững sờ tại chỗ, một cơn ớn lạnh từ rót chân chậm rãi dâng lên, khiến cơ thể cô run rẩy mạnh mẽ.

Rõ ràng bên ngoài ánh sáng rực rỡ, không khí khô ráo nóng bức, nhưng lại khiến cho người ta phải nổi da gà, ý lạnh từ bên ngoài chậm rãi lạnh thấu toàn thân.

Bàn tay cầm túi nilon của Hứa Tây Lạc bị đầu ngón tay bấu vào da thịt. Hắn im lặng mở cửa lớn hơn, chừa không gian cho Trầm Nghiên ra ngoài, Trầm Nghiên quyết định rất nhanh, chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Đáng tiếc Nhan Thần Hoán bên trong đứng ở góc chết, anh không nhìn thấy Hứa Tây Lạc, Hứa Tây Lạc cũng đứng ngoài cửa không nhúc nhích.

Lúc mẹ Nhan nhìn thấy Hứa Tây Lạc, lửa giận vốn dĩ mãnh liệt tuôn ra lại áp chế xuống, bà không dám giằng co với Hứa Tây Lạc, cảm giác âm u trên thân người đàn ông này quá to lớn.

Mẹ Nhan cuối cùng quay đầu lại, lắp bắp dùng hết sức lực nói ra những lời châm ngòi ly gián: "Mẹ với Nghiên Nghiên về trước, hai đứa... Đã gặp nhau, ấn tượng về nhau cũng không tệ lắm, việc cưới hỏi cứ như vậy mà làm, mẹ... Mẹ thương lượng với người nhà con bé một chút... Nên tổ chức tiệc ở đâu."

Còn không đợi Nhan Thần Hoán phản bác, mẹ Nhan như chó nhà có tang, liếc nhìn Hứa Tây Lạc đứng ở ngoài cửa một cái rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Nhan Thần Hoán hơi cúi đầu, lau sạch vết máu nơi khóe miệng, đang định tiến lên đóng cửa, lại thấy Hứa Tây Lạc ở bên ngoài lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

Trái tim Nhan Thần Hoán đột nhiên rơi xuống, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Cả người Hứa Tây Lạc phảng phất như bị nỗi lo lắng bao vây, ánh mắt nhìn Nhan Thần Hoán không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, khí thế âm u giống như lệ quỷ bước ra từ đống xác người, khiến cho người ta cảm thấy đừng hòng có thể sống tốt.

Đây là Hứa Tây Lạc anh chưa bao giờ nhìn thấy, cũng là Hứa Tây Lạc chưa bao giờ cho anh thấy.

Hứa Tây Lạc cười giễu một tiếng, ném túi bánh táo gai tới, đập vào trên đùi Nhan Thần Hoán, quay người rời đi.

Sau khi Nhan Thần Hoán ngớ ra vài giây thì ra sức đuổi theo, đáng tiếc Hứa Tây Lạc đã vào thang máy, cơ bản không đuổi kịp.

Nhan Thần Hoán không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, chẳng mấy chốc đã chạy xuống cầu thang, lại vì bước chân bất ổn, từ ở giữa ngã xuống, đập vào trong xương.

Thời điểm xuống dưới đất, không còn thấy bóng dáng Hứa Tây Lạc. Nhan Thần Hoán vô cùng lo lắng, gọi cho Hứa Tây Lạc cũng không có ai nghe, rất sợ Hứa Tây Lạc đầu óc không tỉnh táo làm ra việc gì đó.

Anh chỉ có thể gửi tin nhắn không ngừng, cầu mong Hứa Tây Lạc có thể nhìn nhiều năm tình cảm của bọn họ, không đối xử tàn nhẫn với mình như vậy.

【 Anh ở đâu? Sự việc không phải như anh nghĩ.】

【 Hứa Tây Lạc, anh về đi, em giải thích với anh.】

【 Hứa Tây Lạc, nếu hôm nay anh thật sự đi, chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc.】

...

Hết thảy không có tin nhắn nào đáp lại.

Nhan Thần Hoán chịu đựng chân bị đau, cuối cùng nhắn một câu.

【 Em vừa mới ngã cầu thang.】

Gần như ngay lập tức, Hứa Tây Lạc gọi điện thoại tới, câu đầu tiên là, "Em ở đâu?"

Nhan Thần Hoán đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, "Anh chịu nghe điện thoại rồi."

"Anh hỏi em đang ở đâu?" Giọng nói Hứa Tây Lạc âm u vài phần.

"Ở dưới lầu."

Hứa Tây Lạc lập tức cúp điện thoại.

Lần nữa nhìn thấy hình ảnh chiếc xe quen thuộc, Hứa Tây Lạc còn không đỗ xe đàng hoàng đã nhảy xuống, ôm lấy Nhan Thần Hoán đang dựa vào tường thở hổn hển, vội vã đưa vào trong xe.

"Trong xe anh có thuốc, chịu đựng..." giọng Hứa Tây Lạc đang run rẩy, "Nếu không chúng ta đến bệnh viện đi, không chừng em gãy xương rồi."

Nhan Thần Hoán véo má Hứa Tây Lạc, trêu chọc nói, "Khẩn trương vậy làm gì? Em không sao, em chỉ muốn giải..."

"Anh biết." Hứa Tây Lạc trực tiếp trả lời.

"Biết con c*c chứ biết!"

Nhan Thần Hoán vừa mới tức giận, Hứa Tây Lạc đã ngậm lấy môi anh, đặt anh lên ghế sau xe.

"Anh biết là mẹ em cố ý, chỉ là trong lòng anh không thoải mái." Hứa Tây Lạc tựa đầu lên người Nhan Thần Hoán, cau mày mặt đầy tủi thân, cứ như bị oan ức kinh thiên động địa.

Nhan Thần Hoán chỉ lạnh lùng nói, "Anh biết là mẹ em cố tình, vậy mà con đem tức giận vấy lên người em hả?"

Hứa Tây Lạc áp mặt mình dính lên mặt Nhan Thần Hoán, "Lúc ấy anh không kiểm soát được, nhìn thấy có nữ sinh tiếp cận em, anh sợ em sẽ không cần anh nữa."

Lúc Hứa Tây Lạc áp lên mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt Nhan Thần Hoán không thích hợp, thoáng ngẩng đầu lên, Nhan Thần Hoán thấy không ổn, nghiêng đầu đi nhưng đã chậm.

Lúc ấy đèn trong phòng ảm đạm nên không nhìn rõ, Hứa Tây Lạc cũng không phải chú ý ở trên mặt nên không phát hiện ra. Nhưng bây giờ gần trong gang tấc, Hứa Tây Lạc nhìn thấy dấu vết bị đánh trên mặt Nhan Thần Hoán vô cùng rõ ràng, con ngươi bỗng nhiên co lại, bóp lấy cằm Nhan Thần Hoán, đẩy mặt anh qua.

"Ai đánh?"

Hứa Tây Lạc không chịu được bị lừa dối, thấy bàn tay hắn siết lại chặt hơn, cuối cùng Nhan Thần Hoán cũng thú nhận, "Tính tình mẹ em không tốt lắm, nếu nói mấy lời bà ấy không muốn nghe, tất nhiên bà sẽ động thủ."

"Rồi em hiền như vậy? Đứng ở đó để bà ấy đánh mắng?"

Nhan Thần Hoán cười, "Nếu không thì sao, đánh lại được chắc?"

Ai ngờ Hứa Tây Lạc không theo lẽ thường, "Vậy nếu anh ở đây bạo lực với em, em cũng sẽ thành thành thật thật chịu đựng?"

"Anh dám?"

"Sao em biết anh không dám?"

Nói xong, Hứa Tây Lạc thật sự cởi quần áo anh.

"Đm! Anh điên rồi phải không? Ba ngày không đánh, lật ngói nóc nhà?"

"Anh mặc kệ, lòng anh đau, anh khó chịu, em phải dỗ anh."

"Mẹ nó người bị oan ức cũng không phải là anh!" Nhan Thần Hoán trực tiếp im lặng một chút, rồi nói: "Anh xem Trầm Nghiên người ta xem, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn anh thì chỉ biết làm."

Hứa Tây Lạc hoàn toàn đen mặt, kiêng kỵ vết thương trên người Nhan Thần Hoán, chỉ cởi đồ mặc ở nhà trên người anh, cắn lên một cái, từ phần bụng từ từ đi lên, tiếp tục trồng thêm một quả dâu tây trên xương quai xanh.

Nhan Thần Hoán thật sự chịu không nổi, mắng câu thằng chó con cũng vô dụng, đến khi ngay cả quần cũng bị cởi ra.

"Anh nhẹ chút, trên đùi em có vết thương."

Hứa Tây Lạc cắn lên ∂ươиɢ νậт Nhan Thần Hoán, bú nuốt rất sâu, cắn nhẹ xung quanh. Nhan Thần Hoán khó chịu túm lấy tóc Hứa Tây Lạc, phát ra tiếng rên nhỏ mê người.

Đợi đến lúc muốn bắn, Nhan Thần Hoán muốn Hứa Tây Lạc nhả ra, nhưng hắn cố tình cắn mãi không buông, vẫn ra sức như cũ. Nhan Thần Hoán cuối cùng chống đỡ không nổi, bắn vào trong miệng hắn.

"Như thế này, anh sẽ mang hạt giống của em, em sẽ không thể rời khỏi anh."

Nhan Thần Hoán cười mắng câu "biến thái".

Hứa Tây Lạc đưa ∂ươиɢ νậт của mình để lên đùi Nhan Thần Hoán, chờ xuất phát.

Nhan Thần Hoán nhướng mày, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, "Anh muốn chơi xe chấn đấy à?"

"Không được?"

"Anh cảm thấy thế nào? Hiện tại em vẫn là thương binh, anh phải dỗ em." Nhan Thần Hoán học theo Hứa Tây Lạc nũng nịu.

Hứa Tây Lạc liếm khóe môi, "Nghe nói bên trong người bị sốt rất nóng, có muốn thử một chút không?"

Nhan Thần Hoán cười lạnh một tiếng, "Xin cứ tự nhiên."

Hứa Tây Lạc hôn anh một cái, ở ngoài bắp đùi chậm rãi ma sát, hóa ra đang nghiên cứu footjob*.

* кíςђ ๔ụς bằng chân.

Làn da mẫn cảm bị ∂ươиɢ νậт ma sát, lỗ hậu bị kích thích đến cực kì khát vọng, nhưng Hứa Tây Lạc cố tình không đi vào, chỉ vô cùng chuyên chú di chuyển bên ngoài.

May mắn động tác Hứa Tây Lạc cũng không kịch liệt, nếu không bắp đùi kia làm sao có thể chịu được? Thể nào cũng bị hắn làm tróc một lớp da.

Cuối cùng của cuối cùng, Hứa Tây Lạc bắn тιин ∂ị¢н khắp ghế, không chú ý đến vẻ mặt bất mãn của Nhan Thần Hoán, đưa anh vào trong nhà thoa thuốc rồi mới rời đi.

Một lần nữa ngồi vào trong xe tràn ngập mùi tanh, Hứa Tây Lạc vốn dĩ mặt mày tươi sáng bị u tối tàn ác thay thế, trong mắt phóng ra ý hận cuồn cuộn.

Hắn lấy điện thoại ra, lập tức gọi một cuộc điện thoại.

"Ai?" mẹ Nhan hỏi.

"Hứa Tây Lạc."

Bên kia lập tức im bặt, ngay sau đó là tiếng mắng đinh tai nhức óc, "Mày là cái thứ chó đẻ biến thái buồn nôn, mày còn muốn gây họa cho Thần Hoán của bọn tao bao lâu nữa, tao nói cho mày biết, Thần Hoán của bọn tao đã đính hôn, mày đừng nghĩ về nó nữa!"

Hứa Tây Lạc giống như đang nói đùa, "Nếu tôi đoán không sai, mục đích bà gần đây khăng khăng ép Thần Hoán kết hôn là vì tập đoàn Nhan Thị sắp xong rồi, muốn dựa vào kết hôn để được nhà họ Thẩm giúp đỡ phải không?"

"Mày nói hưu nói vượn! Công ty bọn tao rất tốt, không phiền tên chó chết như mày hao tâm tổn trí."

"Thật sự..." Hứa Tây Lạc nhàn nhã dựa vào ghế, thưởng thức vở kịch bản thân che giấu, "Bà còn diễn trước mặt tôi làm gì? Công ty các người xảy ra vấn đề là do một tay tôi tạo nên, tôi có thể không rõ ràng hơn bà sao?"

"... Cái gì?"

Hứa Tây Lạc bắt đầu đưa ra tối hậu thư, "Tôi cảnh cáo bà lần cuối, còn dám quấy rầy Nhan Thần Hoán lần nữa, hai nhà Nhan Trầm tôi sẽ không bỏ qua."

"Đương nhiên, bà khăng khăng muốn phá hư cũng được, cuối cùng nếu tôi không dễ chịu, các người ai cũng đừng mong sống tốt..."

"Bao gồm cả Nhan Thần Hoán con trai bà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro