Chương 7: Lão Công Dùng Điều Giáo Lấy Công Báo Thù Riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Dự tính sẽ ngược, chỉ là hơi ngược.

Tác giả đam mê —— Không thịt không vui, không ngược không vui

Nếu không tiếp nhận được, tui gửi đến lời xin lỗi.

[...]

Sau câu nói cuối cùng của Hứa Tây Lạc, khí thế của mẹ Nhan giảm xuống, nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.

Cuối cùng là làm mẹ, bất kể như thế nào cũng không nỡ hại đến con của mình.

"Hứa Tây Lạc, mày muốn làm gì con tao? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động đến nó, tao liều mạng với mày!"

Hứa Tây Lạc dùng tay trái gõ gõ lên thành cửa sổ, tiếp tục dùng giọng điệu thờ ơ uy hiếp, "Còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Nếu tôi cảm thấy không vui, Nhan Thần Hoán đứng mũi chịu sào, tôi cũng sẽ không để cho em ấy được thoải mái. Để tôi nghĩ thử xem, nếu Nhan Thần Hoán dám rời khỏi tôi..."

"Tôi nhất định sẽ làm một dây xích sắt dài, khóa tay chân em ấy lại, nhốt em ấy ở một nơi không bất kỳ ai có thể phát hiện. Nếu em ấy dám giãy dụa, tôi sẽ đánh đến khi nào em ấy thành thật mới thôi, dù sao... Em ấy cũng không phải chưa từng bị tôi đánh."

Cuối cùng mẹ Nhan phát điên, bà đau khổ tột cùng nói, "Hứa Tây Lạc! Con tao có hai mươi mấy năm giao tình với mày, vì mày nó buông bỏ nhiều như vậy, mày còn không buông tha cho nó, rốt cuộc mày có trái tim không?!"

"A..." Hứa Tây Lạc chỉ cảm thất nên ban cho mẹ Nhan một giải Oscar, vẻ mặt nói thay đổi liền thay đổi, "Hóa ra bà cũng biết em ấy và tôi tình sâu nghĩa nặng, tôi còn tưởng bà không biết đấy. Hiện tại ngược lại nói tình nghĩa với tôi?"

Mẹ Nhan tức đến nói không ra lời, mắng cũng chỉ mắng mấy từ như nhau, Hứa Tây Lạc nghe đến phát chán.

"Mẹ vợ vẫn nên nghĩ cứu công ty mình sao cho tốt đi, con của bà cứ giao cho tôi dạy dỗ, đảm bảo bà hài lòng."

"Hứa..."

Mẹ Nhan còn chưa nói xong, Hứa Tây Lạc trực tiếp cúp máy.

Im lặng một lát, dưới sự rối rắm cuối cùng của lý trí và tà niệm, Hứa Tây Lạc vẫn gọi một cuộc điện thoại, đưa ra quyết định mình đã do dự rất lâu.

"Ngài xác định?" Bên kia hỏi.

Hứa Tây Lạc nhàn nhạt ừ một tiếng.

Không cho mình có cơ hội đổi ý, lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Rút ra một điếu thuốc, lẫn trong mùi tanh trong xe, cũng rất khó ngửi. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng nhà mình, không biết trong lòng là tư vị thế nào.

Hối hận sao?

Đúng, nhưng cũng không hẳn.

Nhưng chỉ có như vậy, Nhan Thần Hoán mới có thể chân chính phụ thuộc hắn, cuối cùng không thể rời bỏ hắn.

...

Vài ngày nghỉ ngơi làm cảm mạo của Nhan Thần Hoán tốt hơn nhiều, chỉ là đầu gối vẫn còn đau vì bị ngã cầu thang, Hứa Tây Lạc dốc lòng chăm sóc, thật sự làm cho anh cơ bản chẳng muốn xuống giường.

Sau vài ngày ngồi lì trong nhà, lần đầu tiên ra khỏi cửa không phải vì công việc, mà là đi 'chơi đùa' với Hứa Tây Lạc.

Từ sau khi từ trong miệng Hứa Tây Lạc biết về BDSM, Nhan Thần Hoán buồn chán cũng tìm được không ít tài liệu. Chỉ là so với tài liệu, anh vẫn còn quá hạnh phúc, một là không cần cởi quần áo, hai là không dùng roi đánh, không biết còn tưởng rằng bọn họ đang sáng tạo ra tình thú đó!

"Hứa Tây Lạc, cuối cùng em cũng thấy được anh đối xử với em với cậu nam sinh trước đây bất đồng." Nhan Thần Hoán ngồi trên ghế phó lái nói chuyện.

"Đương nhiên là bất đồng." Trong mắt Hứa Tây Lạc dịu dàng đến vô cùng, chỉ là trong lời nói có chút tàn nhẫn, "Bởi vì anh đối với em là yêu, đối với bọn họ ... là chơi đùa."

Nhan Thần Hoán nắm lấy cằm của Hứa Tây Lạc khi dừng xe lại, hơi dùng sức, Hứa Tây Lạc cũng chỉ có thể bị ép nhìn thẳng anh.

"Hứa Tây Lạc, em mặc kệ trước đây anh chơi đùa thế nào, dù sao khi đó hai ta vẫn chưa ở bên nhau. Nhưng về sau nếu anh dám làm chuyện gì đó có lỗi với em, hai chúng ta lúc đó, chắc chắn một trong hai sẽ có người đổ máu."

Hứa Tây Lạc cười, "Vậy cái người đổ máu ấy nhất định là anh."

Hai người nhìn nhau cười, sóng vai đi vào.

Trong phòng tối tăm yên tĩnh, Hứa Tây Lạc lười nhác ngồi trên ghế, rượu vang đỏ lắc lư bên cạnh, lóe lên ánh sáng khác lạ.

Hắn khẽ nhướng mày, khinh thường người đàn ông đang quỳ cung kính dưới chân mình. Lúc đó trên người Nhan Thần Hoán chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng, nửa người dưới không mảnh vải che thân, chỉ là áo sơ mi dài, che khuất ∂ươиɢ νậт đang rủ xuống.

Hứa Tây Lạc vươn chân, chậm rãi đi đến gần chỗ mẫn cảm nhất. Đôi giày đen bóng ma sát ∂ươиɢ νậт, từng chút từng chút khiến chỗ đó chậm rãi ngóc đầu lên.

Nhan Thần Hoán cố nén cảm giác khoái cảm như điện giật, cái này khiến anh nhớ tới video mình đã xem lúc trước, anh không khỏi nghĩ, nếu mình chịu không nổi bắn ra, Hứa Tây Lạc có phải cũng sẽ đánh anh mấy bạt tai trừng phạt không?

Đáng tiếc trình độ ác liệt của Hứa Tây Lạc cơ bản không có cách nào tưởng tượng.

Lúc Nhan Thần Hoán bị trêu chọc đến sắp cao trào, Hứa Tây Lạc đột nhiên thu chân lại, khiến cho ∂ươиɢ νậт vốn sắp phóng thích lập tức không đến được điểm cuối, rơi vào tình trạng đau đớn khó chịu.

"Em thử cử động một chút xem."

 Âm thanh Hứa Tây Lạc ngừng tiềm thức muốn đưa tay ra của Nhan Thần Hoán lại, đành phải thu tay về.

"Muốn bắn sao?" Hứa Tây Lạc cúi đầu nhìn thẳng Nhan Thần Hoán, "Cầu xin anh."

Nhan Thần Hoán cười khổ, "Cầu xin anh."

"Cầu xin ai?"

"Cầu xin anh."

"Anh là ai?" Hứa Tây Lạc biết rõ còn cố hỏi, ra sức làm khó dễ.

"Hứa Tây Lạc."

"Hứa Tây Lạc là ai?"

Nhan Thần Hoán hít một hơi thật sâu, "Là người em yêu nhất."

Hứa Tây Lạc bị Nhan Thần Hoán lấy lòng, tinh thần lẫn thể xác nhảy cẫng, lần nữa vươn chân, hoàn thành bước cuối cùng.

Vừa bắn xong cơ thể vô lực, Nhan Thần Hoán còn ở tại chỗ chưa nghỉ ngơi xong, Hứa Tây Lạc lập tức bế anh lên, ném lên ghế sô pha bên cạnh.

"Hứa..." Nhan Thần Hoán lập tức sửa miệng, "Chủ nhân?"

Hứa Tây Lạc không trả lời, chỉ cầm một cái cà vạt lên trói tay Nhan Thần Hoán, thuận tiện che cả đôi mắt của anh, khiến anh ở trong bóng tối không thể động đậy.

Thời điểm bị giam cầm tối tăm này không có cảm giác an toàn, Nhan Thần Hoán chỉ có thể ngoan ngoãn không phản kháng, mặc cho Hứa Tây Lạc 'chà đạp'.

Hứa Tây Lạc rất hài lòng đối với phản ứng của Nhan Thần Hoán, duỗi tay ra đánh lên mông đang bị ép nâng lên của Nhan Thần Hoán.

Trong phòng chỉ còn âm thanh bàn tay đánh lên da thịt, mỗi một chỗ Hứa Tây Lạc đều chăm sóc cẩn thận, mãi đến khi hai bờ mông đã bị đánh hơn mười cái, đánh tới ửng đỏ hoàn toàn mới thôi.

"Hiện tại anh đang làm gì? Hứa Tây Lạc vừa đánh vừa hỏi.

Nhan Thần Hoán cắn răng không đáp, chôn đầu thật sâu vào khe hở ghế salon.

Hứa Tây Lạc dùng sức lớn hơn, tiếp tục đánh vào bờ mông trước mắt, mãi đế kho bờ mông đã hoàn toàn đỏ tươi.

Cuối cùng, đau đớn chồng chất khiến Nhan Thần Hoán khó chịu, hơi hơi cử động, lại chỉ nhận được bàn tay thêm hung ác.

"Bây giờ anh đang làm gì?" Hứa Tây Lạc tiếp tục hỏi.

Nhan Thần Hoán vẫn không trả lời như cũ.

Lần này Hứa Tây Lạc giống như cố ý giày vò, không chút nương tay, đánh chính xác xuống vị trí đỏ thẫm trên mông.

Nhan Thần Hoán hít thở từng hơi, che mắt màu đen dính thêm chất lỏng càng thêm sẫm, vô cùng đậm màu.

Bàn tay giơ lên đánh xuống, chân yếu ớt cũng nhận cùng đả kích, lát sau đã có thể so sánh với màu của cặp mông.

"Bây giờ anh đang làm gì?"

Hứa Tây Lạc không có xu thế dừng lại, giống như thật sự muốn đem cái mông đánh nát mới thôi. Bàn tay khi trái khi phải, có khi đánh ngang bao trùm cả mông, chuyển động cao thấp công kích hai bên mông.

"Đánh... Đánh em..." Cuối cùng Nhan Thần Hoán mở miệng.

"Đánh chỗ nào?"

"Nửa thân dưới..."

Bàn tay Hứa Tây Lạc càng lúc càng mạnh, gần như hết sức không hài lòng với đáp án.

"Chỗ nào nửa người dưới?"

"... Cái... Mông."

"Nối lại."

Âm thanh Nhan Thần Hoán run run, "Đánh... Mông của em."

Cuối cùng Hứa Tây Lạc cũng dừng tay, đem khăn lông ướt đã chuẩn bị từ sớm đắp lên mông đã đỏ au, xoay người rời đi, không có một tia an ủi.

Nhan Thần Hoán ở một bên nghiến răng nghiến lợi, ngay cả quy tắc trò chơi cũng không để ý, "Hứa Tây Lạc, anh đang lấy công báo thù riêng."

Hứa Tây Lạc ở bên kia chọn đạo cụ, sau khi nghe thấy ngược lại châm chọc, "Thế thì sao?"

Nói xong thì ôm một đống sᴇxтoʏ lớn nhỏ khác nhau trở về.

Mở khăn ướt ta, bờ mông đỏ bừng hiện ra trước mắt, Hứa Tây Lạc đưa tay thử nhiệt độ, quả thực nóng đến đáng sợ.

Hắn đẩy khe mông ra, nghiêm túc quan sát đến cửa vào kia.

Một cử động nhỏ cũng khiến Nhan Thần Hoán khó chịu đến vô cùng, anh đánh phải cắn răng, không rên lên tiếng nào.

Trong lúc đó một cái sextoy rất nhỏ chậm rãi trong dò, Nhan Thần Hoán nín thở, sợ Hứa Tây Lạc không thoải mái, trực tiếp cắm mạnh mẽ vào.

Sau khi vào thật sâu, Nhan Thần Hoán mới tin tưởng sextoy nhỏ này cơ bản không làm tổn thương đến mình, khiến cho anh thả lỏng không ít.

Chính là giây tiếp theo, sextoy bị rút ra, tiếp đến lại là một sextoy kích thước lớn hơn một chút.

Nhan Thần Hoán không biết có nên mắng Hứa Tây Lạc một tiếng biến thái không.

Thằng chó con này dùng sextoy khác nhau từ nhỏ đến lớn một cái rồi một cái đâm vào rồi rút ra, nhưng lại không biết mệt, hoàn toàn không có cảm thấy nhàm chán.

Nếu như nói trước đó còn ổn, kích thước tiếp theo có hơi khó chịu. Tóm lại thì cái đạo lý không có bôi trơn, cứng nhắc đâm vào có thể sẽ bị thương, Hứa Tây Lạc không thể không biết. Điều duy nhất có thể giải thích là Hứa Tây Lạc cố tình giày vò mình, e rằng chỉ có nói ra đáp án hắn muốn biết như trước, hắn mới có thể buông tha chính mình.

Sextoy cứng rắn chậm rãi đi vào cơ thể Nhan Thần Hoán, dù chỉ là một cử động nhỏ như vậy, cũng đủ nóng rát da.

"Kích thước cái này thế nào?"

Nhan Thần Hoán rút ra được giáo huấn lúc trước, trả lời, "Lớn."

"So với của anh thì sao?"

Nhan Thần Hoán nhịn cười, nói thẳng, "Anh lớn, của anh lớn."

Sextoy rất vất vả nhét vào, Nhan Thần Hoán còn chưa kịp hít thở, phía sau không còn, đã bị rút ra.

Sextoy kế tiếp đặt ở nơi đó, chỉ là đụng vào, Nhan Thần Hoán đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, anh tin tưởng cái phía sau kia là cái anh tuyệt đối không nhét vừa.

Nhưng Hứa Tây Lạc biết rõ vấn thử, đem sextoy ma sát ngay cửa vào, gần như càng muốn nhét nó vào.

Chỉ miễn cưỡng nhét vào một ít, Nhan Thần Hoán đã không chống đỡ được, "Chủ nhân, vào không được..."

"Vậy so với của anh thì sao?"

"Anh lớn."

Hứa Tây Lạc dùng sức, sextoy lập tức đi vào một nửa, Nhan Thần Hoán bị đau kêu thành tiếng, run rẩy toàn thân.

"Không phải của anh lớn sao? Em chịu được của anh, làm sao cái này không chịu nổi? Hứa Tây Lạc vô tội hỏi.

"Hứa Tây Lạc anh biến thái."

Hứa Tây Lạc ác liệt cười, "Anh biến thái? Đúng rồi, anh chính là người vậy đó, làm sao có thể so sánh với cái cô Trầm Nghiên có tri thức hiểu lễ nghĩa kia được?"

Nhan Thần Hoán: "..."

Sextoy cuối cùng cũng bị rút ra, Hứa Tây Lạc đẩy khe mông ra kiểm tra một lần, xác định không có bị thương mới cởi trói cho Nhan Thần Hoán.

Hứa Tây Lạc ôm Nhan Thần Hoán đến phòng tắm tắm sạch sẽ. Trong mơ mơ màng màng, Nhan Thần Hoán cảm nhận được thuốc mỡ lạnh như băng được bôi lên mông phía sau mình, nhưng vì quá buồn ngủ, Nhan Thần Hoán cũng không có động tác gì đã ngủ mất.

Ngày hôm sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, Nhan Thần Hoán cảm thấy không ngủ ngon được, thường xuyên bị quấy rầy.

Anh mềm nhũn cầm điện thoại lên, lập tức bật mình tỉnh táo lại.

Tin dữ bên kia điện thoại khiến anh run rẩy toàn thân, hoàn toàn không có khí huyết, ngay cả môi cũng mất sắc. Anh cẩn thận nói chuyện từng ly từng tí, sợ kinh động đến Hứa Tây Lạc bên cạnh.

Nào ngờ Hứa Tây Lạc đưa lưng về phía anh sớm đã tỉnh, trợn tròn mắt, mặt không thay đổi chờ đợi mặt trời chiều ngả về tây, đại cục đã định.

[...]

Editor: Đếu hiểu sao edit chương này toi cười khùng =))))))))))

Một cú đi vào lòng đất từ vị trí bạn Hứa Tây Lạc =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro