Chương 9: Tôi Bị Lão Công Cầm Tù Đau Khổ Tột Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Cuối cùng chỉ là hơi ngược, không thể đi lệch quỹ đạo ban đầu, muốn sủng sủng sủng sủng!

[...]

Khoảng cách từ nội thành đến ngoại thành nói xa cũng không xa, nhưng dù nói thế nào cũng phải hai mươi mấy phút đi đường, nhưng lại bị Nhan Thần Hoán chạy đến trong vòng chưa đầy mười phút.

Nhan Thần Hoán vội vàng chạy đến căn phòng ở ngoại thành, cúi người thở hổn hển cơ bản không đứng dậy nổi, thậm chí còn có hơi hoa mắt.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên đến đây, biết rõ bên trong là cái gì, nhưng vẫn không chùn bước, bỏ xuống tôn nghiêm của mình thỏa mãn sở thích của Hứa Tây Lạc.

Cho tới bây giờ anh mới phát hiện, kiêu ngạo mà Hứa Tây Lạc đã đánh vỡ chỉ là một trò cười, càng buồn cười hơn là, anh bây giờ đang đứng ở nơi đây, chỉ vì bị uy hiếp mà lao tới, đã định trước là một bãi chiến trường.

Anh thật sự không buông bỏ được Hứa Tây Lạc.

Cho dù Hứa Tây Lạc chỉnh anh, cho dù Hứa Tây Lạc muốn anh nhà tan cửa nát, cho dù ngay cả anh mà Hứa Tây Lạc cũng không muốn buông tha...

Nhưng lúc toàn bộ những lời tàn nhẫn sắp nói ra, cuối cùng vẫn không thể chống lại được hình ảnh đẫm máu kia, không chống lại được nhiều năm tình nghĩa.

"Hứa Tây Lạc, bây giờ tôi đến rồi."

Rất vất vả điện thoại mới kết nối được, Nhan Thần Hoán thở dài một hơi, chí ít chứng minh được Hứa Tây Lạc vẫn còn sống.

Hứa Tây Lạc đầu dây bên kia giọng khàn khàn, một lúc rất lâu sau mới nói một câu: "Cửa không khóa, vào đi."

Nhan Thần Hoán tùy tiện đẩy ra, quả thật cửa không khóa.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, gian ngoài vẫn là bộ dáng trong ký ức của anh như trước, chỉ là vật không phải của mình, người cũng không phải, đã từng cùng chung hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, ngược lại bây giờ thành mỉa mai nặng nề.

Thật sự vô cùng buồn cười.

Còn chưa tìm thấy Hứa Tây Lạc, mùi máu tanh trong không khí đã đập vào mặt, giống như mùi vị đã từng quen thuộc, lại khắc cốt ghi tâm.

Tiếng nước trong phòng tắm ào ào chảy xuống, Nhan Thần Hoán nghe thấy nên đến gần, đã thấy Hứa Tây Lạc quay lưng về phía anh, cánh tay cắt tới đầy vết thương đang rửa dưới nước.

Khớp xương ngón tay của hắn rất rõ ràng, làn da trắng lạnh và máu đỏ chói mắt hình thành chênh lệch thấy rõ.

Máu tươi hòa lẫn với nước, dần dần hóa thành màu hồng phấn trôi đi mất, không thấy tăm hơi.

Hứa Tây Lạc ngước mắt lên, trong đôi con ngươi không có ánh sáng, quầng thâm dưới mắt rất nhiều, gương mặt hắn vốn dĩ nặng nề u ám lại thêm mấy phần cảm giác lệ khí sâu nặng.

Nhan Thần Hoán lạnh lùng nhìn hắn qua tấm gương, cả hai nhìn nhau, lúc này không một tiếng động, chỉ kém có thêm cái mồi lửa, có thể sẽ phá tan toàn bộ khung cảnh hài hòa.

"Em tới đây, là muốn nói chia tay với anh sao?" Hứa Tây Lạc khàn giọng hỏi.

Gương mặt tiều tụy của Nhan Thần Hoán chiếu vào gương, quả nhiên trước nay chưa từng có, khiến cho người ta thương xót.

"Vẫn chưa đến mức chia tay, nhưng trong thời gian ngắn tôi không muốn nhìn thấy anh, chúng ta cần bình tĩnh lại một khoảng thời gian."

"Em không có gì muốn hỏi anh sao?"

"Thật ra cũng không có gì." Nhan Thần Hoán có hơi chua xót, anh không biết nên đối mặt với Hứa Tây Lạc thế nào, "Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện, hình như tôi không biết gì về anh, anh sớm đã không còn là người năm đó dù tức đến sùi bọt mép cũng chỉ giả vờ ngây ngô cười cầu tôi an ủi."

Hứa Tây Lạc xoay người đi đến trước mặt Nhan Thần Hoán.

Miệng vết thương trên cổ tay hắn vẫn còn rất ghê rợn, ngẫu nhiên chảy ra vài giọt hồng nhạt, xuôi dòng chảy xuống sàn nhà.

"Anh đem tất cả trả lại cho em, em có thể đừng rời xa anh không?"

Nhan Thần Hoán nghe thấy thì nở nụ cười, anh không hiểu Hứa Tây Lạc lấy đâu ra tự tin như vậy, tự tin hắn làm tổn thương lừa gạt mình, mình còn có thể xem như không xảy ra chuyện gì tha thứ cho hắn, hắn còn có thể đúng tình hợp lý muốn trở về cuộc sống trước kia như vậy, không tồn tại khúc mắc gì.

Trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy?

"Tôi đã nói rồi, tôi có thể không chia tay với anh, nhưng tôi không nghĩ sẽ tha thứ cho anh." Nhan Thần Hoán phả khói thuốc lá lên mặt Hứa Tây Lạc, đuôi mắt hếch lên, có sự kiêu ngạo và không bị trói buộc mà Hứa Tây Lạc quen thuộc.

"Hứa Tây Lạc, tôi thích anh nhưng anh cũng đừng xem tôi là đứa ngốc."

Hứa Tây Lạc nắm lấy cánh tay Nhan Thần Hoán, bị Nhan Thần Hoán hất ra mạnh mẽ.

Ngoài cửa sổ một tia sét đột nhiên xẹt qua đường chân trời, chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm, cũng chiếu sáng gương mặt dữ tợn của Hứa Tây Lạc.

Tiếp đến là tiếng sấm đinh tai nhức óc, tiếp sau là mây đen che khuất Mặt Trời, mưa to xối xả.

Nhan Thần Hoán rời đi không quay đầu lại, Hứa Tây Lạc đằng sau không có động tĩnh.

Nhan Thần Hoán cuối cùng cũng tìm được chốt cửa trong hoàn cảnh đưa tay cũng không thấy năm ngón tay, dùng sức vặn một cái, làm thế nào cũng không thể mở được.

Tay cầm chốt cửa của anh run rẩy, cảm giác vắng lặng lập tức thấm vào toàn thân, máu trong người anh xông lên đỉnh đầu, cơ bản giống như một nữa trời đông giá rét một nửa nóng bức, trong hoàn cảnh khắc nghiệt cơ thể mất đi khống chế.

Sau đó, tiếng bước chân nặng nề từ đằng sau từ từ tiến đến gần anh.

Bên ngoài sấm sét vang dội, bên trong gió tuyết đan xen.

Nhan Thần Hoán không tin vặn nắm cửa lần nữa, mỗi lần mỗi dùng sức, mỗi lần mỗi sụp đổ, thế nhưng cửa lớn vẫn như thế không thay đổi, không có khuynh hướng mở ra.

Tiếng bước chân dừng lại trước anh không tới một mét, gương mặt càng thêm âm u, tiếng dây xích gần trong gang tấc.

Nhan Thần Hoán vớt mình ra khỏi vực thẳm của không tin nổi, ép buộc chính mình phải nhìn vào hoàn cảnh trước mắt.

Anh cho tay trái vào trong túi.

Nhấn phím tắt điện thoại năm lần có thể báo cảnh sát, đây là phương thức duy nhất anh có thể cầu cứu thế giới bên ngoài.

Đáng tiếc không được như mong muốn, tay còn chưa kịp cho vào, Hứa Tây Lạc là mạnh bạo đè anh lên cửa, bàn tay lạnh băng xông vào trong túi, đoạt lấu điện thoại bên trong.

"Muốn báo cảnh sát?"

Hứa Tây Lạc hừ cười một tiếng, thả điện thoại rơi xuống đất, dùng sức giẫm lên, điện thoại vốn dĩ có hơi sứt mẻ lập tức chia năm xẻ bảy.

"Hứa Tây Lạc... Anh là đang phạm pháp!" Nhan Thần Hoán cắn răng nói.

"Đúng thì sao?"

Nhan Thần Hoán đột ngột đụng phải dây xích lạnh buốt, thừa dịp Hứa Tây Lạc chưa chuẩn bị, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, tiếp theo là một cú đấm cực mạnh giáng lên mặt Hứa Tây Lạc.

Việc khẩn cấp bây giờ là phải rời khỏi nơi này, dù Nhan Thần Hoán lửa giận công tâm, cũng không rảnh quản đến người đang ngã trong bóng tối.

Anh lảo đảo dựa vào tường đi vào bên trong, anh nhớ rõ nơi đó có một cái ban công, bên ngoài cây cối dày đặc, Hứa Tây Lạc cơ bản sẽ không có khả năng tìm được.

Việc này không nên chậm trễ, Nhan Thần Hoán hướng thẳng đến ban công.

Anh kéo rèm cửa trước mắt, tất cả hy vọng bị kính cường lực chắc chắn trước mặt hóa thành tuyệt vọng...

Nhan Thần Hoán đột nhiên ý thức được, anh không còn cách nào, trừ phi Hứa Tây Lạc chủ động mở cửa, hoặc là anh cướp được chìa khóa, nếu không, anh căn bản không ra được.

"Tiếp tục chạy đi? Làm sao không chạy?"

Hứa Tây Lạc cười đi tới, tùy ý cầm một cây roi trên tường đập xuống nền đất, phát ra âm thanh vang giòn.

Nếu là ngày thường, với tính cách của Nhan Thần Hoán, nhất định sẽ đánh nhau sống chết với Hứa Tây Lạc, nhưng với trạng thái bây giờ của anh, có thể chống đỡ được đã là cực hạn, chỉ sợ không chịu nổi giày vò.

Hai ngày ròng rã không ăn không uống cơ thể có bao nhiêu suy yếu, Nhan Thần Hoán coi như ăn phải giáo huấn, trong bụng đau quặn từng cơn, giống như đang xoắn cái khăn, có thể nói là đau đến không muốn sống.

Anh xoay người tựa lên cửa sổ thủy tinh rồi ngồi xuống, tựa đầu vào khủy tay, toàn bộ cơ thể co lại thành một khối có vẻ lung lay sắp đổ.

Hứa Tây Lạc từng bước từng bước tiếng lên người anh, roi trong tay để sau ót anh, không ngoài dự liệu, Nhan Thần Hoán nổi da gà toàn thân.

Hứa Tây Lạc dùng roi nhẹ nhàng ấn lên làn da kia, vung roi hạ xuống, thời khắc này âm thanh xé gió gần sát bên tai.

Cơ thể Nhan Thần Hoán run rẩy một chút, nhưng cảm giác đau đớn lại không truyền đến.

Bộp một tiếng ——

Roi ném đi thật xa, Hứa Tây Lạc quỳ xuống trước mặt Nhan Thần Hoán, tay bị còng vuốt ve tóc Nhan Thần Hoán, trong miệng phát ra tiếng cười, ngữ điệu không biết phải làm sao.

"Sao lại bị dọa sợ như vậy hả?"

Nhan Thần Hoán ở trong khủy tay lộ ra một con mắt, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, anh trông thấy Hứa Tây Lạc khóe miệng rách da, chảy ra vết máu nhàn nhạt, trong mắt tràn đầy khoái chí vì màn đùa dai thành công.

Ở trong bóng tối, Hứa Tây Lạc quỳ trước mặt anh, duỗi bàn tay bị còng ra trước mặt anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng, dạt dào tình cảm.

Hứa Tây Lạc an ủi nói: "Đừng sợ, em xem, còng tay là còng chính anh, anh sẽ không làm tổn thương em, anh chỉ đùa với em thôi."

"Đúng rồi..."

"Khóe miệng anh bị em đánh chảy máu rồi, em phải đến dỗ anh."

......

Mưa to đi qua ánh nắng chiều cực kì mê người, màu sắc dần dần lặn xuống, dần dần bị màn đêm thay thế.

Nhan Thần Hoán lông tóc không hao tổn gì nằm trên giường, bụng quặn đau vừa rồi được Hứa Tây Lạc xoa bóp đã tốt hơn nhiều, chỉ là phải nằm nghiêng, cử động một chút thì cực kì khó chịu.

Hứa Tây Lạc bưng một bát canh nóng đến, có một dây xích sắt dài phía sau, mỗi lần bước đi vang lên tiếng lạch cạch.

Hắn nửa quỳ trước giường Nhan Thần Hoán khuấy, nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa đến bên miệng Nhan Thần Hoán.

Nhan Thần Hoán nhìn canh gà trước mặt, dùng tu dưỡng cả cuộc đời đời mới không trực tiếp hất đổ đi.

"Thần Hoán, tốt xấu gì cũng ăn một chút được không?"

Nhan Thần Hoán nhìn Hứa Tây Lạc, trong đầu diễn ra vô số cảnh hất đổ bát canh. Nhưng lại nhìn chất lỏng nóng hôi hổi, không chừng sẽ làm bị thương lẫn nhau, cuối cùng cũng không ra tay, nói thẳng, "Anh muốn nhốt tôi lại đến khi nào?"

Hứa Tây Lạc không nói gì, chỉ là thổi thổi nhẹ nhàng vào thìa canh gà, đưa đến Nhan Thần Hoán một lần nữa. Nhan Thần Hoán ăn thìa canh, canh nóng chảy xuống dạ dày, giảm bớt đau đớn.

"Vậy em tính khi nào mới tha thứ cho anh?" Hứa Tây Lạc hỏi lại, "Anh không thể không gặp được em."

Nhan Thần Hoán cố gắng bình tĩnh, "Nhưng anh cũng không thể nhốt tôi lại."

"Nhốt em là anh không đúng, nhưng mất liên lạc với em hai ngày anh thật sự phát điên rồi, gọi điện thoại em cũng không nghe..."

"Tại sao tôi phải nghe? Hứa Tây Lạc, anh sờ lương tâm của mình đi, tôi đối xử với anh không tốt sao? Anh mẹ nó đối với tôi thế nào? Hứa tổng?"

Nhan Thần Hoán nhắc đến cái này lại đột nhiên cảm thấy thất bại, "Là tôi có mắt mà không có tròng, luôn cho rằng anh chỉ là nhân viên của một công ty nhỏ, là tôi sơ xuất, thỉnh Hứa tổng đây đại nhân đại lượng, thả tôi về."

Hứa Tây Lạc đặt canh lên tủ đầu giường, ngón tay bỏng đến đỏ cũng không đổi sắc mặt, hắn nhẹ nhàng vuốt còng tay trên tay mình, loại còng này gây tổn thương rất lớn với da, bây giờ đã tạo ra một vết đỏ nhạt.

"Nhan Thần Hoán, em nói anh nhốt em, sao lại không phải là em nhốt anh? Ai lại bằng lòng thả anh ra?"

"Tựa như lúc đó, em trốn anh, không phải là sợ anh dùng roi làm tổn thương em sao? Nhưng anh không phải kẻ điên, chỉ là em không tin anh."

"Tôi còn có thể tin anh chắc?" Nhan Thần Hoán chống giường ngồi dậy, "Bây giờ suy nghĩ, ngược lại thật sự tôi rất khó hiểu, thời điểm tôi bị anh chỉnh tôi đến sứt đầu mẻ trán, kẻ đầu sỏ như anh sao có thể yên tâm thoải mái ân ái với tôi, xem như không chuyện gì xảy ra?"

"Hứa Tây Lạc, anh còn nói mình không phải kẻ điên? Anh chính là chó điên, bất luận là ai anh cũng không muốn buông tha."

"A, đúng vậy mà, không phải anh từ lâu là thằng chó ngốc trong miệng em sao, nhưng bất luận là chó gì." Hứa Tây Lạc nắm chặt tay đang giãy giụa của Nhan Thần Hoán, ngả ngớn nói, "Anh đều là chó của em."

"Ngu xuẩn."

Cứ dỗi qua dỗi lại, thật sự khiến Nhan Thần Hoán cảm thấy nhớ lại bộ dáng lúc trước. Anh cầm ngược lại tay Hứa Tây Lạc, trên mặt vẫn lạnh như băng, cái vốn dĩ là thứ nên ở trên người mình lại bị Hứa Tây Lạc đeo, cũng không biết Hứa Tây Lạc an tâm cái gì.

Anh xoa cổ tay vết đỏ trên cổ tay Hứa Tây Lạc, vuốt ve vết thương kết vảy đẫm máu, nói không khó chịu là không thể nào.

"Hứa Tây Lạc, còng này là còng tay anh, giam cầm là tôi. Nhưng chân chính là giam cầm hai chúng ta, cuối cùng là vì gì chứ?"

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro