Chương 9🥭

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không cần vội.” Bạc Anh nói.

“Cậu đói bụng rồi đúng không? Muốn ăn cái gì, nói đi, mình khao!”

Bạc Anh nâng cằm, chậm rì rì nói: “Muốn ăn ông xã nhà mình.”

Lạc Lan: “Được… à hả?”

Bạc Anh nheo mắt lại, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, lập tức trông vừa quyến rũ lại nguy hiểm như yêu tinh mê hoặc lòng người: “Nghĩ thế nào vẫn là ông xã ngon miệng nhất. Tình yêu mau đưa mình về đi, mình đói rồi.”

Lạc Lan: “?”

Trên đường đưa Bạc Anh về nhà, Lạc Lan không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu đã ly hôn với Hoắc Lương chưa thế?”

Bạc Anh đang gọi điện thoại, trả lời: “Ly hôn rồi.”

“Thế sao cậu còn mập mờ với anh ta nữa?” Lạc Lan cũng không đến mức không biết ngượng mà hỏi thẳng sao cậu còn ngủ với Hoắc Lương. Vô nghĩa, cô ấy có thể không biết sao? Quần áo đều không mặc loại cổ trễ, lễ phục quay hôm nay còn chọn riêng kiểu cao cổ, che lưng. Phải kịch liệt đến nhường nào chứ!

Đúng là kì quái. Lúc hai người không ly hôn thì cứ như hai người xa lạ vậy, ly hôn rồi thì ngược lại, ngày nào cũng làm đến sung sướng?

Chẳng lẽ sau khi ly hôn Bạc Anh biến hóa quá lớn, Hoắc Lương không nhịn được bị hấp dẫn? Nhưng Hoắc Lương không nên là kiểu người không chống cự nổi sắc đẹp mới phải. Cô ấy là bạn cùng trường với Hoắc Lương từ hồi cấp hai, tận mắt thấy một đám con gái xinh đẹp nhảy nhót đến đầu rơi máu chảy bên cạnh mà anh vẫn không dao động. Cũng vì thế nên Nhạc Linh mới có vẻ đặc biệt như vậy, Hoắc Lương chỉ cho phép một cô gái là Nhạc Linh đi theo bên cạnh mình.

Lạc Lan không tự chủ được mà hỏi nghi vấn ra miệng, Bạc Anh mỉm cười đoan trang tựa tiểu thư khuê các: “Đúng là anh ấy không bị sắc đẹp quyến rũ, nhưng lời nói của mình lại khiến anh ấy không chống cự được”

Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, chỉ cần bóp một chút là bàn tay chống cự kia sẽ không còn sức nữa.

Điện thoại được kết nối, Bạc Anh còn chưa nói gì đã nghe giọng lạnh lùng của Hoắc Lương vang lên trước: “Tôi đang ở nhà, có chuyện gì không?”

Nhà mà Hoắc Lương nói là biệt thự họ Hoắc - nhà chính nhà họ Hoắc. Ba Hoắc - Hoắc Kiến Lâm và mẹ Hoắc Lương - Trần Bích đang ở nơi đó.

“Ồ, anh ở nhà à, buổi tối ngủ lại bên đó sao?”

“Ừ.”

Bạc Anh nghe vậy dịu dàng nói: “Em biết rồi.”

Bên kia dứt khoát cúp máy.

Bạc Anh nhìn di động, cười khẽ một tiếng: “Lan Lan, đưa mình đến biệt thự họ Hoắc đi.”

Lạc Lan kinh ngạc: “Giờ cậu cũng không sợ mẹ chồng nữa à?”

Nhạc Dao mẫn cảm nhát gan, tuy thoạt trông có vẻ cô vừa về tới đã khiến Nhạc Linh thành bại tướng dưới tay nhưng thật ra nhà họ Nhạc không lạnh lùng vô tình, hoàn toàn không có tình cảm với cô con gái nuôi nhiều năm như vậy. Mọi chuyện đều do Hoắc Kiến Lâm mà ra.

Hoắc Kiến Lâm để con trai đính hôn với gia đình kinh doanh nhỏ như nhà họ Nhạc là vì Hoắc Kiến Lâm lưu luyến si mê người mẹ đã mất của Nhạc Dao. Có thể nói, ông ta dẫn dắt nhà họ Nhạc và thiên vị Nhạc Dao như vậy đều xuất phát từ phần tình cảm cầu mà không được, cuối cùng trở nên cố chấp của mình.

Vậy nên khi phát hiện Nhạc Linh không phải con gái thật sự của đối phương, mà Nhạc Dao lại giống mối tình đầu như vậy nên ông ấy mạnh mẽ lên tiếng, xúc tiến mọi chuyện xảy ra. Bản thân ông không cưới được mối tình đầu nên muốn con trai mình kết hôn với con gái của người ta.

Mà Trần Bích là người bên gối Hoắc Kiến Lâm, phát hiện việc này đương nhiên sẽ không đời nào thích Nhạc Dao. Mà Hoắc Kiến Lâm đối tốt với Nhạc Dao quá mức hư ảo, khiến người ta không thích nổi, thậm chí còn sợ hãi. Vì vậy Nhạc Dao cũng không thường xuyên đến biệt thự họ Hoắc, trừ khi là lễ tết cần thiết phải đi, bằng không dù Hoắc Lương có ở đó cô cũng do dự không dám đi.

Nhưng bây giờ Bạc Anh đã không phải Nhạc Dao nữa rồi.

Hoắc Lương nhìn di động, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trần Bích mặc một bộ sườn xám, bảo dưỡng tốt vô cùng, làn da trắng như tuyết, trên mặt không có chút nếp nhăn, đoan trang tao nhã ngồi ở đối diện lên tiếng: “Ai gọi mà con căng thẳng thế?”

Hoắc Lương khựng lại, mặt không chút thay đổi đáp: “Con không căng thẳng.”

Trần Bích: “Con vừa báo cáo hành tung với người ta.”

Mặt Hoắc Lương căng cứng, thoạt nhìn càng thêm lạnh như băng. Còn không phải tại người phụ nữ kia quá không biết xấu hổ sao! Nếu anh lại nói thêm hai câu, cô ta chắc chắn sẽ nói ra lời khiến người căm tức nữa. Những lời kia… là thằng đàn ông thì đều không nhịn được. Anh vừa nói đang ở biệt thự nhà họ Hoắc thì cô ta thật sự không dám nhiều lời nữa.

Trong mắt Trần Bích thoáng hiện lên tia hiểu rõ, bưng chén trà Sứ Xương* lên, tao nhã nhấp một ngụm: “Nhạc Linh à?”

(*: Sứ Xương (Bone China): Một loại đồ sứ có thành phần tro xương, cao lanh và Feldspar)

Hoắc Lương sửng sốt.

“Bình thường quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt con mấy lần, cưới vợ xong càng ít về. Đêm nay tự nhiên về đột xuất, tình nguyện chịu ba con mắng cũng muốn ngủ lại. Sao Nhạc Linh vừa về con đã rối loạn đầu trận tuyến thành thế này rồi hả? Không hổ là hai ba con, chẳng có mắt nhìn người gì cả.” Trần Bích châm chọc. Bà ta chán ghét Nhạc Dao, cũng không thích Nhạc Linh. Bà ta xuất thân hiển hách, là khuê tú danh môn, tao nhã phát ra từ tận trong xương. Bà ta không nhìn nổi Nhạc Dao thanh thuần trong sáng, cũng không nhìn lọt Nhạc Linh không phóng khoáng.

“Đừng đánh đồng hai người họ.”

“Chỉ biết che chở Nhạc Linh. Thôi bỏ đi, mẹ lười quản việc này của con. Hôm nay con nói chuyện có chút giọng mũi, cảm lạnh à?”

Nhắc tới nghẹt mũi là lại nhớ tới chuyện đêm hôm qua. Hoắc Lương siết chặt tay, khắc chế bản thân để đè nén ký ức trong đầu xuống, đáy mắt lộ vẻ phiền muộn. Sao anh lại thành ra thế này, không giống bản thân anh chút nào cả.

Một lát sau, Hoắc Kiến Lâm dắt chó đi dạo về, thấy Hoắc Lương thì nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có con dâu mới nói: “Về muộn thế này làm gì? Vợ con đâu?”

“Con đây ba ơi.” Sau lưng Hoắc Kiến Lâm vang lên giọng nói.

Hai mẹ con trong phòng khách đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên

Bạc Anh thấy Hoắc Lương khiếp sợ không dám tin trong sảnh, cảm giác cực kỳ thỏa mãn vì trò chơi ác thành công, nụ cười càng sâu hơn: “Ông xã… vui mừng không? Giật mình không?”

Hoắc Lương xanh mặt về phòng ngủ của mình. Nơi này là phòng ngủ của anh từ nhỏ đến lớn. Nhạc Dao kết hôn với anh ba năm, chưa bao giờ bước chân vào một lần, không được Hoắc Lương cho phép, cô không dám vào.

Nhưng Bạc Anh lại theo sau anh, đi vào đó cực kỳ tự nhiên.

Vừa vào cửa, Bạc Anh chợt bị ấn bả vai đè lên ván cửa, Hoắc Lương nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không hả? Lại còn dám đuổi tới nơi này!”

Bạc Anh nhìn anh: “Rõ ràng là anh nói lời không giữ lời. Đã nói ngày nào cũng phải ngủ với em rồi sao lại trốn chứ? Em lo lắng cho cơ thể anh như vậy, nếu anh còn làm thế này nữa em sẽ trừng phạt anh thật nặng đấy.”

Hoắc Lương cắn chặt khớp hàm, vừa chán ghét lại vừa uất ức. Thời anh còn đến trường, đám con gái không biết xấu hổ nếu nghe không hiểu tiếng người thì bị anh bóp gãy xương là chuyện bình thường. Bạc Anh bây giờ còn quá đáng hơn người phóng đãng nhất anh từng gặp trước đây, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô đến tận bây giờ?

Không, sẽ không dễ dàng tha thứ thêm nữa, ngay bây giờ phải làm cho cô ta biết sự đáng sợ của Hoắc Lương này, anh tuyệt đối không chạm vào cô ta lần nào nữa!

Ánh mắt Hoắc Lương rất đáng sợ, nếu là những người khác đã bị dọa choáng váng rồi, nhưng Bạc Anh vẫn cười tủm tỉm nhìn anh.

[Mảnh Mảnh ơi, bây giờ linh hồn anh ấy đang chiến đấu với cốt truyện đấy à?]

Hệ thống: [Đúng vậy. Theo nội dung nguyên tác thì Hoắc Lương chán ghét Nhạc Dao.]

[À… đúng là quá thú vị.]

Đôi mắt đào hoa đen láy của Bạc Anh thoáng xẹt qua vẻ tà ác, nâng cánh tay ôm choàng lấy cổ anh, giọng nói yêu dị cực kỳ: “Đêm nay ông xã chủ động như vậy à.”

Tim Hoắc Lương nhảy dựng, buông bả vai Bạc Anh ra như bị điện giật, muốn lui lại phía sau.

Nhưng Bạc Anh đã bắt được anh, anh thoát thế nào được?

Hệ thống: ‘Đêm nay nam chính vẫn tiếp tục bị ép khô. JPG’

Sáng sớm hôm sau.

Bạc Anh ghé lên người Hoắc Lương ngủ ngon lành, sau đấy lại bị điện thoại của Lạc Lan đánh thức.

“Tình yêu à?”

Lạc Lan bình tĩnh nói: “Lên Weibo đi.”

Bạc Anh mở Weibo ra, chỉ thấy tên mình nằm chót vót trên bảng hot search, hơn nữa không chỉ một tag liên quan.

Cô mở ra một trong số đó, rất nhanh biết đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra hôm qua Bạc Anh tiếp xúc với Khúc Dịch Kỳ ngoài đài truyền hình bị paparazzi chụp được, còn cắt Lạc Lan đi. Tuy ánh sáng hiện trường hơi ám, lại thêm góc độ chụp ảnh không thể nhìn rõ hai khuôn mặt nhưng cũng đủ cho fans nhận ra Khúc Dịch Kỳ.

Vì thế trong đoạn video kia, Khúc Dịch Kỳ mặc hoodie cúi gằm mặt thoạt nhìn có vẻ nhút nhát đứng trước mặt cô cứ như bị cô bắt nạt vậy. Cậu lấy di động tìm Bạc Anh để add Wechat, lại bởi vì Bạc Anh chủ động vươn tay lấy di động qua mà thành cô ỷ vào mình là tiền bối, bắt buộc hậu bối thêm bạn tốt… Mà nói thật, nếu chỉ nhìn video không thôi thì cảm thấy chuyện chính là như thế thật.

Khúc Dịch Kỳ đang hot, fans đông đảo vô cùng, đã thế còn cực kỳ dính. Mỗi fans của cậu đều kiêm đủ đặc thù của tình mẹ, có ý bảo hộ rất mạnh với thần tượng. Đoạn video này vừa được đăng lên, chúng fans lập tức nổ tung.

/Nhạc Dao? Chưa nghe bao giờ. Sao hạng bét ở đâu ra cũng dám bắt nạt con trai tôi thế?/

/Dì ơi, tha cho anh tôi đi được không? Anh ấy mới là trẻ con thôi!/

/Trước đây còn có chút tự mình hiểu lấy, biết mặt mình không ra gì nên dùng mặt nạ che đi. Sao càng lớn càng không hiểu chuyện thế, không che mặt thì thôi đi, còn dứt khoát không cần mặt luôn à?/

/@ Âm thanh Thần ban @ Phương Hàm, mấy người đối xử với con trai tôi như thế à? Cậu ấy lên sân khấu chương trình rách nát của các người, các người tìm kiểu khách quý thách đấu gì thế này?/

/Ha ha. Thế này thì đừng nghĩ xoay người nổi tiếng được. Ông đây đương trường tuyên bố, cô đã có một anti rồi./

/Tôi thấy người như thế cũng chẳng hát ra bài gì hay ho nổi đâu. Đảm bảo hé miệng ra là tanh tưởi/

/.../

Sức chiến đấu của fans Khúc Dịch Kỳ lừng lẫy nổi danh, chỉ trong một đêm, Bạc Anh đã bị văng lên vượt qua năm vạn điều, tư tín cũng vượt qua năm vạn điều.

Tuy rằng người xem tiến tới trường quay xem trực tiếp đều đã ký hợp đồng, không thể tiết lộ chuyện tại trường quay ra ngoài. Nhưng cuối cùng vì Khúc Dịch Kỳ mà chuyện Nhạc Dao là khách mời vẫn lộ ra ngoài trước thời hạn.

Tối hôm qua, sau khi Nhạc Linh về nhà mới nghe nói Nhạc Dao định quay trở lại giới giải trí, còn trở thành khách quý của ‘Âm thành Thần ban’ thì phiền muộn cả đêm. Cô ta vốn muốn đi con đường của Nhạc Dao, khiến Nhạc Dao không đường để đi. Kết quả Nhạc Dao bất ngờ không kịp phòng tái nhậm chức, còn cùng một ngày với cô ta nữa chứ! Cô ta tin rằng mình có thể đánh bại Nhạc Dao, nhưng cô ta không muốn bị buộc chặt với Nhạc Dao. Nhạc Dao dựa vào đâu mà đặt tên mình cạnh tên cô ta chứ?

Kết quả không ngờ Nhạc Dao còn chưa tái nhậm chức đã cháy khét lẹt. Cô ta đã dự đoán được chờ tối nay 'Âm thành Thần ban' phát sóng, đạn mạc sẽ có bao nhiêu âm thanh nôn mửa, nhục mạ.

Lạc Lan nói với Bạc Anh: “Phía công ty bên này quyết định không làm công tác xử lý khủng hoảng truyền thông, để chuyện này tiếp tục lên men. Cậu biết là có ý gì chứ?”

Bạc Anh: “Ừ.”

Bởi vì Âm thành Thần ban và Lạc Lan đều tin tưởng không ai có thể ngăn cản được âm thanh của thần. Chờ tối nay sau khi phát chương trình, không một ai có thể ngăn được danh tiếng Bạc Anh sẽ dâng lên như thủy triều. Vậy nên dứt khoát mượn cơ hội này thu hút sự chú ý cho đêm nay luôn. Rất nhiều người qua đường cũng tò mở lên xem Bạc Anh trông thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro