Chuyện thứ tư (IV-C1-C2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Đài U Linh

01 Nguyền rủa

Bức màn dày nặng che kín mít, trong nhà tối tăm tràn ngập hỗn hợp mùi tanh nồng đậm và mùi hoa nhàn nhạt, mấy ngọn nến lay động chiếu sáng đồ án quỷ dị vẽ trên mặt đất trong đại sảnh, cùng với ba người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm.

Người phụ nữ già trên đầu khoác khăn sa màu đen bưng ngọn nến đứng ở chính giữa đại sảnh, tiếng nói hơi khàn khàn, không có quy luật lặp lại niệm tụng một đoạn ca từ.

Theo thanh âm cổ quái đó, ngọn nến trong nhà không xua nổi bóng tối, tựa hồ trở nên vặn vẹo, có tiếng thì thầm không rõ từ nơi tối tăm truyền đến.

Trên sàn nhà hai bên bà lão đó là đồ án hỗn độn đều dùng máu tươi vẽ nên. Giữa đồ án bên trái có một người còn trẻ nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi đang ngồi. Mái tóc ngắn của hắn nhuộm thành màu nâu, đeo khuyên mũi và đinh môi, khuôn mặt vốn tính là soái khí bởi vì tràn ngập sợ hãi và cứng đờ, bởi vì hắn không ngừng chuyển động tròng mắt, mà trở nên buồn cười.

Hắn gắt gao nắm chặt lấy cổ tay mình, nhìn chằm chằm góc tối bên cạnh, như là một con sơn dương bị ma quỷ theo dõi, sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Trên cổ tay của hắn có một đồ án màu thâm đen, hoa văn uốn lượn tà ác, vừa nhìn sẽ làm người ta cảm thấy những đường cong đó dường như đang vặn vẹo dây dưa.

Đồ án này tràn ngập ý vị bất tường, theo thanh âm bà lão kia chậm rãi bong ra từng màng, sau đó thế nhưng nổi lên trên làn da người trẻ tuổi này.

"Ra, ra rồi! Nó rời khỏi tay của cháu!" Người trẻ tuổi kinh hỉ mà hô ra tiếng, vội không ngừng nhanh chóng bò ra, muốn cách cái đồ án màu đen đó xa hơn.

Bà lão cầm lấy một cây gậy gỗ mọc đầy nhánh bên cạnh nhẹ nhàng gỡ người trẻ tuổi đã đánh mất tư thế này một chút, lúc này hắn mới nhớ tới lời bà nội nói trước khi nghi thức bắt đầu, nhịn xuống dục vọng lui về phía sau, ngồi tại chỗ chờ đợi trong dày vò.

Đồ án màu đen thoát ra từ trên cổ tay hắn nổi lơ lửng, ở trong nhà những âm tiết cổ quái hết đợt này đến đợt khác, đi theo hoa văn vẽ từ máu tươi trên sàn nhà, chuyển dời đến đồ án bên phải lão phụ nhân, chui vào trong thân thể một cô gái nhỏ nằm ở đó, cuối cùng hiện lên ở trên cổ tay của cô ấy hình thành một cái dấu vết thật sâu.

Bà lão phun ra một hơi, thân hình trở nên càng thêm co quắp.

"Thành công." Bà ta buông ngọn nến trong tay, thanh âm mệt mỏi nói: "Nguyền rủa này đã chuyển dời lên trên người em gái Lorraine của cháu."

Người trẻ tuổi rốt cuộc ức chế không được mà lộ ra mừng như điên vì sống sót sau tai nạn, đầu gối quỳ lại đây nắm lấy tay bà lão, nói năng lộn xộn, "Thật tốt quá, cháu không có việc gì, cháu sẽ không chết, cũng sẽ không điên có phải không? Cháu không có việc gì!" Hắn nhớ tới hai ngày này lo lắng đề phòng, gần như muốn gào khóc.

Bà lão từ ái mà nhìn hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực gầy gò của mình, như là ôm một bé trai còn rất nhỏ, "Đúng vậy, Lonso của ta, cháu đã không có việc gì, không cần sợ hãi nữa."

Lúc bà cháu hai người biểu đạt vui sướng, thiếu nữ nằm một mình ở trong một mảnh đồ án máu tươi giật giật ngón tay, từ hôn mê tỉnh lại.

*

Sao lại thế này?

Tần Phi Thường ngồi dậy, có cảm giác bị bỏng trên cổ tay phải, nâng lên nhìn, thấy bên trên có một cái hình xăm giống như đám sợi màu đen, còn có một vết thương mới có vẻ hơi dữ tợn.

Cùng lúc đó, cô còn thấy dưới thân mình lộn xộn vết máu khô. Mùi máu tươi vọt vào trong mũi, cô ngửi thấy trong mùi máu tươi thoang thoảng mùi tinh dầu hoa oải hương và hoa hồng.

Áo và váy len trên người hoàn toàn không phù hợp phong cách cô vẫn mặc, cổ tay vô lực và hai chân gầy yếu mảnh khảnh, cảm giác quá mức xa lạ, làm Tần Phi Thường cảm thấy tình cảnh của mình không thật là ổn.

-- thân thể này tuyệt đối không phải của cô.

Cô ngẩng đầu, thấy trong đại sảnh này dường như như là hiện trường của nghi thức triệu hoán tà giáo, trừ cô ra còn có một già một trẻ hai người, bọn họ cùng quay đầu nhìn về phía cô vừa đột nhiên ngồi dậy.

Bà lão sắc mặt không rõ ở dưới lớp sa đen, một nam thành niên tuổi trẻ khác nhưng thật ra cười đắc ý với cô, có chút vui sướng khi người gặp họa.

Không quen biết.

Tần Phi Thường đứng lên, tránh những đường cong vẽ từ máu tươi trên mặt đất, cô sờ vết thương trên cổ tay mình, hoài nghi máu dùng để vẽ đồ án trên mặt đất là chảy ra từ thân thể này.

Không coi ai ra gì mà đi ra khỏi phạm vi đồ án, đi tới bên cửa sổ kéo ra bức màn dày nặng, làm ánh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu vào.

Tần Phi Thường thấy một cái đình viện bên ngoài. Ở ngoài đình viện, là cửa sắt lan can cùng với đường phố thẳng tắp. Đây tựa hồ là khu biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, xem vị trí thì biết, giá cả xa xỉ.

Nơi xa các loại lầu cao san sát tạo hình độc đáo, hơi thở hiện đại và cổ xưa giao hòa hội tụ. Trên đường cái đồng thời chạy qua ô tô và xe ngựa, người đi đường nối liền không dứt.

Tân Phi Thường xác định đây không phải Du Châu, cũng không phải bất kì một khu vực nào ở Đông Châu. Cho nên cô làm thế nào chạy tới nơi đây, còn vào trong thân thể một người xa lạ? Cô chẳng qua là đi công tác xa quá mệt mỏi, ở trên máy bay nghỉ ngơi một lát mà thôi.

"Nghi thức dời đi nguyền rủa đã hoàn thành. Lorraine, anh trai cháu là đứa con trai còn sót lại của nhà chúng ta, nó không thể xảy ra chuyện, cháu hẳn là lý giải cách làm của ta."

Tần Phi Thường nghe được thanh âm của bà lão phía sau, thoáng tưởng tượng liền kết hợp tình huống hiện trường đã đoán được vừa rồi xảy ra cái gì.

Cô và gã trẻ tuổi ăn mặc phản nghịch này là anh em, bọn họ đem nguyền rủa trên người gã chuyển dời đến trên người cô.

Nguyền rủa sao? Làm tộc nhân cung cấp nuôi dưỡng Thị Thần của Tần thị, Tần Phi Thường cũng có một ít hiểu biết đối với những thứ vượt quá hiểu biết của thường nhân. Nhưng cô xem nghi thức này, nguyên liệu cùng bộ dạng hai người kia, cảm thấy đây càng như là đặc sản của quốc gia hải ngoại xa xôi nào đó.

Căn cứ nguyên tắc tình huống không rõ thì bớt nói, cô chỉ nhìn hai người này, cũng không đáp lại bọn họ.

Quả nhiên, thấy cô không phản ứng, bà lão dùng giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta không phải đã nói tốt rồi sao, để cháu thay thế anh trai cháu nhận nguyền rủa, sao bây giờ lại không vui, chẳng lẽ là cháu đang trách bà nội bất công sao?"

Tần Phi Thường từ nhỏ đã nghe không được loại câu hỏi nghi vấn này, không tự chủ được mở miệng dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời bà ta: "Đúng vậy."

Bà lão không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, trùng mặt xuống, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Cháu quá ích kỷ, Lorraine."

Nói xong hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, gã trẻ tuổi kia không đi, cười hì hì nhướng mày với cô, "Hiện giờ cảm giác thế nào, đeo nguyền rủa cảm giác cũng không tồi đi. Nghe nói thời gian sắp tới rồi, nguyền rủa này tùy thời đều có khả năng phát tác. Ngày thường lá gan mày nhỏ như vậy, hiện giờ sao lại không khóc a."

Tần Phi Thường đánh giá hắn, nghĩ thầm hai anh em này nhìn tình cảm cũng không phải thực tốt, di dời nguyền rủa phỏng chừng không phải tự nguyện, mà là bị ép tự nguyện.

Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không có tâm tư ở chỗ này rối rắm nhiều cùng thằng nhãi đó, lướt qua hắn đi thăm dò các phòng khác.

Cô phải nhanh chóng tra xem Đông Châu cách nơi này bao xa, sau đó tìm biện pháp ngồi máy bay đi Du Châu, mau chóng tìm về thân phận ban đầu của mình. Chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh chính mình. Cô còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, đột nhiên rời tay, thuộc hạ không biết phải loạn thành cái dạng gì.

Tần Phi Thường theo thói quen đẩy đẩy ở trên mũi, đẩy vào chỗ trống.

Ừm, đã quên, thân thể này không mang mắt kính.

Cô ở tầng hai biệt thự đụng phải một người hầu co rúm lại, từ trong miệng cô ấy tìm được phòng mình, một căn phòng thiếu nữ bình thường, quần áo không nhiều lắm còn cũ, đều thực bảo thủ già nua, kinh điển thẩm mỹ người già. Đồ trang điểm và trang sức thưa thớt, nhìn ra được cô gái này lúc trước sống quá mộc mạc, hơn nữa không thích trang điểm.

Trong gương cô gái trẻ khuôn mặt tái nhợt, tóc đen mắt đen, hình dáng đôi mắt và mũi có một chút thâm thúy, lớn lên cũng không tệ lắm.

Chỉ dạo qua một vòng, trong lòng Tần Phi Thường trên cơ bản đã hiểu rõ đối với tình huống nhà này -- đây là gia đình từng giàu có huy hoàng, hiện giờ sớm đã xuống dốc, còn cường chống mặt mũi. Biệt thự lớn như vậy chỉ mời một người hầu nhìn không quá sáng sủa.

Chủ nhân có ba người, một bà lão, một cháu trai bảo bối của bà lão, một cháu gái không được coi trọng có tính cách hướng nội, cháu gái ngày thường cũng coi như nửa người hầu.

"Máy tính và di động quá trân quý, trong nhà chỉ có thiếu gia Lonso dùng."

Từ trong miệng hầu gái biết được tin tức này, Tần Phi Thường gõ vang cửa phòng Lonso, vào lúc đối mặt khi hắn mở cửa, một gậy đánh ngã hắn, thần sắc như thường mà dẫm lên hắn đi vào phòng, thuận tay kéo hắn vào, đóng cửa lại. Phòng Lonso so với phòng của cô lớn hơn rất nhiều, là căn phòng có nhiều sản phẩm hiện đại hoá nhất ở nơi cổ xưa này. Máy tính của hắn đang mở ra, trên giao diện biểu hiện khung thoại của hắn và người nào đó nói chuyện phiếm.

[ Andy: Tao xong rồi, trên tay tao cũng xuất hiện cái nguyền rủa kia, đáng chết, gia tộc chúng ta vì sao lại di truyền nguyền rủa như vậy! ]

[ Lonso: Nguyền rủa của tao được chuyển dời lên trên người con chuột Lorraine đáng thương kia! Ha ha ha ha tao không có việc gì!]

[ Lonso: Bà nội tao vậy mà rất lợi hại, trước kia tao cũng không biết bà ấy lợi hại như vậy, còn tưởng rằng bà ấy là bà già kỳ kỳ quái quái, thật quá khốc! ]

Tần Phi Thường chỉ tùy tiện nhìn liền xóa đối thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà mình.

Nhưng mà, bất luận cô tìm kiếm thể nào đều không từng tìm được bất kì tin tức gì về khu vực Đông Châu, càng không có tin tức liên quan đến Tần gia ở Du Châu.

Tìm thật lâu vẫn không thu được gì, đến giờ phút này, sắc mặt Tần Phi Thường mới thay đổi.

Cô không thể không đối diện với một khả năng: Thế giới này không phải thế giới của cô, hết thảy cô quen thuộc đều không tồn tại.

"Đùng –" Mặt nạ lạnh nhạt tinh anh của cô vỡ ra một khe hở, đá cái bàn một cước thật mạnh, hai mắt phun lửa.

Cô nỗ lực lâu như vậy, mỗi ngày tăng ca làm việc, mắt thấy sắp được thăng chức! Hiện giờ là thế nào, thăng chức của cô đã ngâm nước nóng?! Ở Tần gia cạnh tranh kịch liệt, nghĩ xem nhìn cô ở cái tuổi này đi đến cái địa vị đó, là một sự kiện bao nhiêu khó khăn!

Tần Phi Thường dù sao cũng là tinh anh mà Tần gia bồi dưỡng ra, sau thất thố ngắn ngủi, lại thực nhanh suy xét thêm vấn đề hiện thực. Mất đi thân phận của mình, cô nên dừng chân ở cái thế giới xa lạ này như thế nào.

Cướp đoạt hết tiền trên người Lonso, Tần Phi Thường ra cửa quan sát hoàn cảnh chung quanh, trước mua một bộ mắt kính mảnh để đeo, cảm giác quen thuộc đã trở lại, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái hơn.

Kế tiếp cô đi vào một nhà hàng ven đường dùng một bữa trà buổi chiều. Thân thể này thật sự có vẻ suy yếu, phỏng chừng còn thiếu máu, đi một lát như vậy mà tay chân vô lực, trước mắt biến thành màu đen.

Ở trong mắt đám người lui tới, cô gái này một mình một người mặc một bộ váy dài bảo thủ và áo len sợi mềm, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ uống trà. Lại không ai biết giờ phút này trong lòng thiếu nữ tất cả đều là nghĩ xem làm thế nào kiếm được xô vàng đầu tiên, ở chỗ này xây dựng công ty mới, lựa chọn mặt hàng nào mới có thể mở ra thị trường nhanh nhất, làm thế nào tuyển người, làm thế nào tìm được đối tượng hợp tác đáng tin cậy vân vân.

Không có tiền vốn là rất phiền toái, nếu có thể kế thừa biệt thự lớn kia, bán sang tay thì tiền vốn sẽ có.

Tần Phi Thường chống mắt kính trầm tư.

Cô ở Tần gia không phải chỉ làm toàn chuyện quang minh chính đại, cho nên thời điểm tất yếu cô không ngại sử dụng một ít thủ đoạn để đạt thành mục đích. Đôi bà cháu kia nói để cô kế thừa nguyền rủa, vậy căn nhà cho cô kế thừa cũng không quá mức đi.

Nói đến nguyền rủa, thứ này là thật chăng? Nhìn chỉ là cái hình xăm bình thường mà thôi. Cô nhìn chằm chằm hình xăm, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp tới, không tự chủ được nhắm mắt lại.

Ước chừng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, cô bừng tỉnh hồi thần, phát giác mình đột ngột xuất hiện ở trong một đại sảnh trống trải phủ kín tro bụi.

Đèn treo thủy tinh vỡ nát rơi ở trên bàn ăn bằng gỗ mục nát, khăn trải bàn ren cong queo rơi trên nền nhà phủ đá cẩm thạch nứt vỡ, bích hoạ loang lổ tróc ra, có dấu vết bị cắt ...... Mỗi một chi tiết đều cho thấy nơi này là sảnh yến hội hoang phế đã lâu trong thành cổ.

Trừ cô ra, chung quanh còn có rất nhiều nam nữ đang mê mang hoảng sợ, bọn họ một người tiếp một người trống rỗng xuất hiện, thô sơ giản lược đếm thử, nhân số đã đạt tới hơn năm mươi.

"Cạch cạch cạch -- oành --"

Một bộ xương khô trên cổ treo dây thừng từ lan can lầu hai phía trước ngã xuống, lung lay treo ở giữa không trung.

Bộ xương khô này toàn bộ bị dây thừng nối vào nhau, treo trong không trung phát ra thanh âm cứng đời quỷ dị: "Hoan nghênh các ngươi –– hoan nghênh các ngươi những hậu duệ bị nguyền rủa này -- đi vào lâu đài của ta -- nơi này sẽ là phần mộ đẹp đẽ nhất của các ngươi --"

02 Lâu Đài Cổ

Trong không khí nổi lên mùi hủ bại lơ lửng.

Ánh mặt trời tràn đầy bụi bặm.

Một đám nam nữ tuổi trẻ giống nhau đều vào nhầm nơi này, đối mặt với một bộ xương khô đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên nói chuyện, phản ứng đều không giống nhau.

Có người bị kinh hách, hét ầm lên mà chạy ra bên ngoài, có người cố nén sợ hãi, hô to "Là ai giở trò quỷ ở chỗ này", muốn tìm ra kẻ ở sau lưng "Trò đùa dai" này để nói chuyện; còn có người vẫn đứng tại chỗ bất an nhìn quanh, thậm chí kêu cha gọi mẹ... phản ứng không giống nhau.

Những người này nhìn đều là người trẻ tuổi, tuổi tác khác nhau, bọn họ giống nhau duy nhất chính là trên mu bàn tay có đồ án hắc tuyển.

Tần Phi Thường thuộc về nhóm đứng tại chỗ không chạy loạn, cô không bị bộ xương khô đó dọa, còn nhân lúc bộ xương khô nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của những người khác, thô sơ giản lược nhìn lướt qua tất cả mọi người một lần.

Cô nhìn thanh niên ánh mắt bất lương, thiếu niên trang điểm khốc soái, thiếu nữ hướng nội nhát gan co rúm lại, nhìn thiếu gia xuất thân phú quý giáo dưỡng tốt đẹp, đại tiểu thư tính tình không tốt thịnh khí lăng nhân, cậu thanh niên bình thường bất an tìm kiếm ý kiến những người khác vân vân, nhất nhất lược qua những người đó, cuối cùng dừng ở trên người cô gái mặc váy ngủ dài kiểu cổ màu trắng ở trong một góc.

Đứa trẻ này nhìn như là tuổi nhỏ nhất ở đây, nhiều nhất chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, lớn lên thật sự quá đẹp, dù ánh mắt Tần Phi Thường bắt bẻ như vậy, cũng không chọn ra bất kì tì vết nào.

Làn da trắng nõn, môi hồng nhuận xinh đẹp, làm người ta không khỏi nhớ tới hoa hồng. Một mái tóc dài màu đen nồng đậm cuộn thành búp xõa trên vai, hai mắt đen nhánh hướng lên trên nhìn một chùm ánh sáng từ khe hở tán xạ chiếu vào, là một trong hai người duy nhất trong hơn 50 người ở đại sảnh này đang không nghe bộ xương khô nói chuyện.

– một người còn lại là Tần Phi Thường.

Cô gái thất thần này khí chất cũng vô cùng tốt, nhìn cũng là xuất thân tốt đẹp. Từ khí chất quần áo để phân tích, trừ số ít mấy người, những người trẻ tuổi này cơ hồ đều là con em gia đình giàu có, nuông chiều từ bé lớn lên.

Thời gian ngắn ngủn, đám người ồn ào giống như là một mâm cát lộn xộn, tứ tán tràn ra. Người gan lớn đi quan sát bộ xương khô nói xong một câu liền không còn nhúc nhích, người quái gở một mình đi ra ngoài, người không chủ kiến xoay quanh giống như con kiến.

Di tích lâu đài cổ xưa vốn tràn ngập yên tĩnh, tiếng những người này nói chuyện, quát tháo lập tức trở nên ầm ĩ lên.

Tần Phi Thường không có hứng thú lao vào một đám người trẻ tuổi ở đây, mới ngoài hai mươi tuổi, ở trong mắt cô đều xem như trẻ con, tuổi này không chịu được người khác chỉ huy nhất, cảm thấy toàn thế giới có mình lợi hại nhất, thật sự phiền toái.

Cô một mình đi ra đại sảnh, nháy mắt thấy rõ hết thảy trước mắt, cảm thấy mình đặt bản thân trong một đoạn lịch sử cổ xưa.

Kiến trúc quá mức to lớn tràn ngập cảm giác thời gian, xung quanh sinh yến hội này, giương mắt nhìn lại đều là kiến trúc lâu đài quần tụ một góc. Dù tổn hại đến mức này, từ những tạo hình và chi tiết đó vẫn không khó mà tưởng tượng ra tòa lâu đài chiếm diện tích cực lớn này vào lúc hoàn hảo thì có bao nhiêu kinh người.

Kiến trúc theo thời gian suy tàn, nhưng cây cối trong hoa viên theo thời gian càng thêm sum xuê.

Trong bồn hoa hồng leo bò ra quấn lên pho tượng phai màu, lại từ trên mặt đất lan tràn đến bên trong các tòa nhà, cùng cỏ dại hoa dại tranh đoạt địa bàn.

Mang theo mục đích thăm dò nơi thần bí này, đi một đoạn đường ngắn ngủn, Tần Phi Thường liền bắt đầu dùng ánh mắt thưởng thức để đối đãi với tác phẩm nghệ thuật quy mô lớn này.

Tòa kiến trúc chết đi và thực vật sinh trưởng, so với đám người trẻ tuổi hấp tấp bộp chộp la hét thì thú vị hơn nhiều.

Loảng xoảng --

Người có lá gan lớn kết bạn chạy đến lầu hai, một phen đẩy ra cửa sổ bên trên, nhìn phía dưới bắt đầu kinh ngạc cảm thán kêu to.

Tần Phi Thường tránh những người trẻ tuổi này, chuẩn bị thăm dò một phương hướng khác.

Bỗng nhiên, cô thấy cô gái mặc váy ngủ ở trong đại sảnh mình từng chú ý tới, cô ấy đi ra cùng một người. Tần Phi Thường vừa rồi đã cảm thấy cô gái này không quá giống những người khác. Cô hơi nghĩ nghĩ, trực tiếp thay đổi ý tưởng đuổi theo.

Cô gái đến giày cũng chưa đi, trên người chỉ có một cái váy ngủ, nhưng đi ở nơi quỷ dị này, một chút cũng không sợ hãi, vừa đi vừa nhìn hoa hoa cỏ có chung quanh, trên người có một cỗ khí chất ngây thơ hồn nhiên, rất giống tiểu công chúa không rành thể sự.

Tần Phi Thường không xa không gần đi theo, thấy cô ấy nửa đường nhặt thứ gì, tựa hồ là cái hộp nhỏ, ôm lên đùa nghịch, bước chân thực nhẹ nhàng.

Cây cối tươi tốt rũ ở ven đường, che đậy con đường và tầm mắt phía trước. Tần Phi Thường vừa nhìn chỗ khác, liền thấy bóng trắng phía trước chợt lóe, cô gái đã không thấy.

Cô cũng không nóng nảy, chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng là một tòa kiến trúc hình tròn còn tính là hoàn hảo. Mái vòm giống nụ hoa, chung quanh sắp hàng mười hai cánh cửa sổ.

Tần Phi Thường nghe nơi đó truyền đến tiếng nhạc leng ka leng keng thanh thúy, như là hộp nhạc. Cô đi vào cửa, nhìn thấy cô gái vừa rồi kia đang ở trong kiến trúc hình tròn này, cô ấy cầm một cái hộp nhạc đầy bụi, mở ra hai tay giơ lên đầu, ở trên đất trống quay vòng, trên mặt lộ ra tươi cười.

Không quấy rầy cô ấy, Tần Phi Thường từ cầu thang bên cạnh đi lên lầu hai, đứng ở bên lan can, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cái không gian không lớn này.

Nơi này hẳn là ngày trước chủ nhân chuyên môn tu sửa để khiêu vũ. Nhưng hiện giờ đã tổn hại quá mức, tro bụi trên mặt đất bị cô gái dẫm đạp mà tung lên.

Dây leo bám đầy tường bên ngoài từ cửa sổ bò vào nhà, màu xanh lục tươi mới vây xung quanh sân khấu hình tròn, cô gái mặc váy ngủ màu trắng chỉ tự mình xoay tròn trong tầng bụi dưới ánh mặt trời. Quang cảnh và màu sắc này, bối cảnh ảm đạm và nhân vật sống động, rất hòa hợp.

Đáng tiếc không có camera.

Tần Phi Thường công tác bận rộn, yêu thích duy nhất chính là chụp ảnh, nhìn thấy một màn này lại không thể chụp, có chút tiếc nuối.

Cô ở bên lan can lẳng lặng nhìn xuống, cô gái kia cũng thấy cô, nhưng ánh mắt của cô ấy chỉ cho cô một giây mà thôi, vẫn cứ không để ý gì mà quay vòng. 

Đứa nhỏ này nếu không phải trước nay ngăn cách với thể nhân mà dưỡng thành tính cách thiên chân vô tri, vậy chính là một kẻ nhân cách khuyết tật tâm tính kiên định, đại khái là kẻ biến thái. Tần Phi Thường thực khẳng định mà vuốt ve mắt kính.

Ánh mắt cô nhìn người, ở Tần gia cũng nổi danh, rất ít có sai sót.

Khi cô yên lặng nhìn xuống dưới, dây leo sau lưng dán ở trên vách tường như bị gió thổi mà lay động một chút, duỗi tới chỗ cô.

Tần Phi Thường đột nhiên xoay đầu, hồ nghi mà nhìn ra sau lưng.

Theo hộp nhạc âm nhạc đột nhiên im bặt, người đang chuyển động cũng đột nhiên ngã xuống đất. Tần Phi Thường thần sắc thản nhiên nhìn lại, cô gái cuộn tròn không nhúc nhích, váy trắng trên người trải trên mặt đất, một đầu tóc quăn màu đen tản ra che khuất diện mạo và biểu tình.

Cô ấy cuộn tròn ở nơi đó, giống một cái váy trắng bị vứt bỏ – đã từng hoa lệ mềm mại, hiện giờ nằm trong tro bụi, dính nước bùn ô trọc, trở nên tử khí cứng đờ.

Đi xuống cầu thang, Tần Phi Thường đi đến bên người cô gái, cầm lấy hộp nhạc rơi trên mặt đất xoay chuyển, làm nó một lần nữa phát ra âm thanh, sau đó duỗi tay với cô ấy: "Đứng lên đi, trên mặt đất đều là bụi."

Một đôi mắt màu đen xuyên qua khe tóc nhìn cô, mờ mờ ảo ảo, môi cô gái hồng nhuận cong lên tới, cô ấy đang cười.

Một bàn tay thon dài thích hợp chơi đàn dương cầm đặt vào trong tay cô, Tần Phi Thường dùng sức kéo cô gái ngã trên mặt đất lên. So với cô nghĩ còn nặng hơn, hơn nữa đứng ở đối diện, cô gái này thế nhưng còn cao hơn cô một chút, chỉ là thân hình quá mảnh khảnh.

Tần Phi Thường suy đoán cô ấy từng học khiêu vũ, thân hình đẹp, chân cũng dài.

Theo thói quen đánh giá phân tích, Tần Phi Thường thuận tay vỗ vỗ tro bụi trên váy cô ấy. Cô gái đứng bất động, thực quen được chiếu cố như vậy. Cô ấy cũng đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, nhưng ánh mắt làm cho người ta không quá thoải mái, như là gai trên hoa hồng, từng chút đâm vào trên người.

"Cô tên gì?" Tần Phi Thường hỏi.

Cô gái nghiêng nghiêng đầu, tóc quăn màu đen dừng ở trên môi đỏ, biểu tình vô tội mà thuần khiết, cô ấy hiển nhiên không định nói gì, cười rộ lên, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Quả nhiên rất kỳ quái, chẳng lẽ bởi vì tinh thần cô ấy không quá bình thường, cho nên mới không có cảm xúc sợ hãi với nơi kỳ quái này? Tần Phi Thường đứng tại chỗ trong chốc lát mới rời đi, chỉ để lại một cái hộp nhạc còn ở đó phát ra thanh âm leng ka leng keng.

Dây leo màu xanh lục vẫn luôn an tĩnh bò trên mặt đất đột nhiên động đậy, cuốn hộp nhạc vào phía dưới đám dây leo.

*

Mặt trời tấc tấc chìm xuống, bầu trời lúc trước còn sáng ngời đã bắt đầu mạ lên màu hoàng hôn.

Không bao lâu, màn đêm sắp buông xuống. Tuy rằng nơi kỳ quái này bây giờ nhìn qua cũng không có nguy hiểm, nhưng Tần Phi Thường không có sơ ý thả lỏng.

Cô đi khắp nơi nhìn xem là vì tìm nơi an toàn tạm thời đặt chân, nhưng nơi này mỗi một chỗ đều làm cô cảm thấy không tốt lắm.

Cả khu kiến trúc này còn có rất nhiều nơi chưa xem xét, cô do dự nên tiếp tục đi tìm nơi đặt chân buổi tối, hay là trở về đại sảnh lúc trước.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng cười của một nam sinh.

"Lớn lên xinh đẹp như vậy, một mình ở nơi thể này chạy loạn, quá nguy hiểm đi?" Ngữ khí láu cá đáng khinh, khiến người ta khó chịu.

Quả nhiên, mới vừa đi qua liền thấy một người hơn hai mươi tuổi mặc quần áo màu sắc rực rỡ, hì hì cười đẩy ngã cô gái váy trắng vừa rồi kia lên một mảnh dây leo phủ thành thảm màu xanh lục, áp lên xé quần áo cô ấy.

Cô gái dường như choáng váng, hoàn toàn không biết phản kháng, thậm chí còn đang cười, thập phần vui vẻ.

Tần Phi Thường cầm lấy gạch bên chân rơi từ tòa nhà sụp, vô thanh vô tức đi qua hung hăng nện xuống cái ót của gã trai trẻ tuổi đó. Gạch vỡ thành hai nửa, người cũng theo tiếng mà mềm oặt ngã xuống.

Ở Tần gia, võ thuật là môn bắt buộc cường thân kiện thể, chẳng qua công việc của cô quá bận không tốn tâm tư nhiều ở đó, chỉ học được chút kỹ xảo đơn giản, biết làm thế nào để nhanh nhất khiến người ta mất đi năng lực phản kháng.

Tần Phi Thường kéo gã trẻ tuổi kia ra, muốn kéo cô gái nằm trên mặt đất lên. Ai ngờ đẩy gã ta ra thì thấy váy ngủ của cô gái bị xé rách một miếng to từ cổ áo xuống, lộ ra bộ ngực bằng phẳng...... "Cô gái" này thế nhưng là con trai!

Lại nhìn mặt cô ấy..... cậu ta một cái. Trưởng thành như vậy, tuổi lại không lớn, khó trách khó phân nam nữ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Tần Phi Thường hai lần kéo người này từ trên mặt đất lên, thấy cậu ấy tới lui vẫn là quần áo rách, vẻ mặt ngây thơ, không chút nào để ý. Tuy là con trai nhưng không biết nuôi dưỡng thể nào, cổ và làn da trắng nõn có cảm giác tinh tế yếu ớt của thiếu nữ.

Cô tự hỏi còn thấy mình như là người lớn có đạo đức có lương tri. Bất đắc dĩ thầm than một tiếng, Tần Phi Thường cởi cái áo lông mình mặc trên người xuống, lộ ra áo sơmi phía dưới.

"Mặc cái này vào, trực tiếp tròng ra bên ngoài."

Cậu trai không nhận, cậu ấy rốt cuộc mở miệng nói chuyện. Thanh âm từ tính, cực kỳ êm tai, "Tôi không biết mặc quần áo."

Đây rốt cuộc là tiểu vương tử nơi nào dưỡng ra, đến quần áo cũng không biết mặc? Tần Phi Thường tùy tay gắn áo lông vào trên đầu cậu, lộ ra kia cái đầu xinh đẹp, cầm lấy tay cậu nhét vào ống tay áo, liền mạch lưu loát mặc xong.

"Tự cậu cẩn thận." nói xong xoay người liền đi.

Cậu bé đứng ở đó không để ý cô rời đi. Phảng phất bị áo lông trên người hấp dẫn, đặt tay áo mềm mại ở trước mũi ngửi ngửi.

Ở bên chân cậu, dây leo đột nhiên sống dậy, như là đàn kiến màu xanh lục, bò lên trên người gã trai ngã trên mặt đất. Dây leo non mịn bao trùm cái gáy, chui vào miệng vết thương, uống nước sốt màu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro