IV-C3-C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03 Vũ Đạo

Tần Phi Thường đi vào đại sảnh lúc trước. Quả nhiên, không ít người đều ở chỗ này. Hắc ám sắp buông xuống, chỗ đông người đương nhiên càng làm cho người ta có cảm giác an toàn, cho nên những người lúc trước tách ra đi xem khắp nơi, phần lớn đều đã trở lại.

Ở trong hoàn cảnh này, người sợ hãi nhiều, người cảm thấy hưng phấn cũng không ít.

"Lâu đài lớn như vậy quá ít thấy, đến lâu đài nhà bá tước hồi trước tôi từng đến cũng không lớn đến thế này, nhà tôi tuy cũng có hai lâu đài, bất quá đều nhỏ hơn." Cậu trai tuổi trẻ cao ngạo mang theo vài người từ lầu hai đi xuống, trong miệng thao thao bất tuyệt, "Hai lâu đài nhà tôi ở Elmer, tiền sửa chữa mỗi năm cũng có thể đủ xây lại một lâu đài, lâu đài bị hư hao như cái này, kỳ thật không có giá trị quá lớn ......"

Một đại tiểu thư mặc váy hàng hiệu cầm theo túi xách nạm đá ngồi ở trên cái ghế rách được dọn dẹp ra, vốn bởi vì hoàn cảnh quỷ dị này mà tâm phù khí táo, lại nghe đồ ngốc bức đó khoe khoang, lập tức cho một ánh mắt xem thường, cố ý lớn tiếng nói: "Có loại nhà giàu mới nổi nghe cũng chưa từng nghe đến, trong nhà có hai đồng tiền đã cho rằng ghê gớm, một bá tước thì tính cái gì, trong nhà mới có hai tòa lâu đài cũng không biết xấu hổ lấy ra nói, mất mặt."

Mắt thấy một hồi khắc khẩu là không thể tránh, những người còn lại lực chú ý hoặc nhiều hoặc ít đều bị kéo sang bên kia. Tần Phi Thường khiêm tốn mà vòng qua những người này, đi đến một góc, yên lặng suy tư chờ đợi.

Về nơi này, về nguyền rủa, những tin tức cô biết đều quá ít, phân tích không ra cái gì, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi chuyện phát sinh tiếp. Nguyền rủa đưa nhiều người tới nơi này như vậy, cũng không có khả năng là để bọn họ tới tham quan.

Trong một hồi khắc khẩu vô vị, trời tối.

Một khắc lúc thái dương hoàn toàn chìm nghỉm, tất cả mọi người nghe thấy tiếng chuông. Tiếng chuông này hồn hậu dài lâu, đột nhiên vang lên, làm không ít người sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức ngừng cãi nhau.

Tần Phi Thường nhớ rõ, lúc mình đi lại khắp nơi nhìn thấy nơi xa có một tòa gác chuông, tiếng chuông này hẳn chính là từ nơi đó phát ra.

Tối tăm đến không nhìn rõ kiến trúc tàn phá trong nhà, lúc tiếng chuông tan hết dư vị, bỗng phát sinh biến hóa kỳ diệu.

Sàn nhà dưới chân trở nên bóng loáng sạch sẽ; bích hoạ bốn phía trên vách tường rút đi ảm đạm, trở nên rực rỡ tươi sáng; hai lớp mành cửa sổ lớn màu đỏ sậm được tua kim sắc kéo lên; cầu thang gỗ đi lên lầu hai, tay vịn và lan can bằng gỗ dày nặng lóe lên màu sắc bóng loáng, đèn treo thủy tinh lộng lẫy sáng ngời; gia cụ rực rỡ hơn...... Ngay cả bàn ăn kia ngay tại chỗ cũng nhìn thấy được đều hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

Trên bàn ăn sạch sẽ hoa lệ đặt đầy hoa tươi cùng đồ ăn mùi thơm tràn ngập, chờ đợi chủ nhân đến hưởng dụng.

Mọi người bất tri bất giác chen vào một chỗ tìm kiếm cảm giác an toàn. Tần Phi Thường không đi tới, cô nghĩ đến cái gì, bước nhanh ra bên ngoài. Tại đây trong vài phút thời gian ngắn ngủi, lâu đài cổ giống như phế tích toả sáng ra sức sống, trở thành một tòa kiến trúc xa hoa lộng lẫy trong bóng đêm mộng ảo.

Tiến vào đêm tối, lâu đài cổ hoàn hoàn toàn toàn biến thành một bộ dáng khác -- nó sống lại!

Trong đại sảnh không ai nói chuyện, bọn họ chờ đợi thật lâu cũng không thể chờ được biến hóa khác, tâm tình dần dần thả lỏng. Trước mặt đèn đuốc sáng trưng, hết thảy xa hoa vô cùng, quá mê hoặc, những người đã sợ hãi cả ngày lại đói bụng cả ngày, lực chú ý chậm rãi bị phân tán.

Ban đầu cũng không có ai dám động đến chung quanh, cho đến lúc một cô gái có gan lớn sờ sờ hoa trên bàn, hô nhỏ: "Đây là hoa thật!"

Những người trẻ tuổi khác cũng không chịu nổi, sờ mó khắp nơi.

Chính lúc này, toàn bộ những người còn ở đại sảnh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ, khoác áo lông, trang điểm kỳ quái đi tới bàn ăn đặt đầy đồ ăn, lập tức ngồi xuống vị trí đầu tiên.

Người ấy giống như là chủ nhân nơi này, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, bắt đầu hưởng dụng bữa tối của mình.

Thịt thăn cắt ra mang theo nước sốt màu đỏ, dính ở trên cánh môi mềm mại. Người đó buông dao nĩa, nhìn lại những ánh mắt đang nhất trí nhìn chằm chằm vào mình, kỳ quái lại khờ dại hỏi: "Sao các người không ăn?"

Nghe thanh âm của hắn, những người lúc trước bởi vì diện mạo mà coi hắn như thiếu nữ, lúc này mới phát hiện hắn là nam.

"Trưởng thành như vậy lại là nam."

"Vừa rồi sao không chú ý tới hắn, lớn lên cũng quá đẹp rồi!"

"Nơi này kỳ quái như vậy, làm sao cậu dám ăn mấy thứ này?" Một cô gái lớn lên xinh đẹp nhìn hắn ra tiếng nhắc nhở.

"Nhưng mà, đồ ăn không thành vấn đề a, ăn ngon." Hắn điềm mỹ mà cười, biểu tình hoàn toàn vô hại chân thành tha thiết, "Không tin các người thử xem."

Hắn chỉ tự mình dùng động tác ưu nhã mà ăn. Tuy rằng mặc quần áo kỳ quái, nhưng tư thế dùng đồ ăn đặc biệt đẹp, làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn xuất thân tốt đẹp, mười phần có giáo dưỡng lễ phép.

Được hắn dẫn dắt, mấy người trẻ tuổi đã sớm cảm thấy đói khát khó nhịn cũng thuận thể từ bỏ kiên trì, sôi nổi ngồi lại bắt đầu ăn.

Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, một khi có người dẫn đầu, còn lại tám chín phần mười đều sẽ làm theo, thực nhanh cơ hồ hơn nửa số người đều vây tới bên bàn. Ghế không đủ xếp ở bên cạnh bàn ăn, người sớm chiếm được ghế còn đắc chí.

Các tiểu bảo bối này chưa trải qua đói khát, được nuông chiều từ bé, làm sao nhịn được đồ ăn mỹ vị dụ hoặc, mà ăn những đồ ăn đó xong, bọn họ thực nhanh trở nên thả lỏng, bắt đầu cảm thấy nơi này cũng không có đáng sợ như vậy.

Thiếu niên xinh đẹp mặc váy ngủ ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên, tư thái trước sau ưu nhã, không nhanh không chậm mà nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, ngẫu nhiên nhìn những người khác một cái, trong mắt tràn đầy sung sướng.

Bị thái độ của hắn ảnh hưởng, mấy người trẻ tuổi tự giác thân phận cao quý cũng bắt đầu thong thả ung dung ăn uống, còn riêng rót rượu mời hắn.

*

Trường hợp bình thản giống như yến hội chính là cảnh tượng sau khi Tần Phi Thường từ bên ngoài trở về nhìn thấy. Ánh mắt cô xoay quanh những người ở đây đang ăn uống, chú ý tới thiếu niên mặc áo lông của mình.

Hắn thấy cô đã trở lại, lộ ra một nụ cười, mời cô: "Mọi người đều đang ăn bữa tối, cô cũng ăn cùng đi."

Tần Phi Thường không nhìn thêm những đồ ăn phát ra mùi hương và những người tranh đoạt, đi lên trước hỏi thiếu niên: "Là ai ăn mấy thứ này đầu tiên?"

Thiếu niên tựa hồ không rõ vì sao cô muốn hỏi vấn đề này, vẫn trả lời: "Là ta."

Tần Phi Thường ánh mắt nhìn hắn trở nên càng thêm sâu thẳm, "Vì sao cậu muốn ăn?"

"Ta đói bụng, cho nên ăn, không thể ăn sao?" Thiếu niên lông mi thật dài cùng đen nhánh trong mắt, lúc hắn đang chăm chú nhìn người khác, như là động vật nhỏ linh động thuần túy nào đó, không rành thể sự, tràn ngập tín nhiệm với người.

Đổi mặt một khuôn mặt cùng đôi mắt như vậy, chỉ sợ không có ai sinh ra ác cảm với hắn, nhưng Tần Phi Thường đối diện hắn một lát, mày không tự giác nhíu lại. Cô cầm lấy một cái khăn ăn trên bàn, ngữ khí lãnh đạm mà thấp giọng nói: "Cậu ra đây." Nói xong liền đi, cũng mặc kệ thiếu niên có thể đuổi kịp hay không. Cô dùng khăn ăn lau ngón tay, đứng ở ngoài cửa đợi một lát, thiếu niên đi ra.

Tần Phi Thường ngồi xuống, vẫy tay với hắn. Bị cô bình tĩnh nhìn chăm chú, thiếu niên đưa tay cho cô, kết quả chính là bị cô đột nhiên kéo qua, đầu gối cô đánh vào bụng hắn, mà tay cô không chút khách khí móc vào trong miệng hắn, đè lại yết hầu hắn -- đây là động tác thúc giục nôn ra.

Nếu là người bình thường, lập tức sẽ nôn ra, ít nhất cũng sẽ xuất hiện tình huống nôn khan. Nhưng thiếu niên không có bất kì phản ứng gì, hắn chậm rãi xoay đầu, tóc dài rối tung che trên khuôn mặt, trong miệng còn bị bắt ngậm ngón tay cô, đôi mắt xinh đẹp rõ ràng đang hỏi cô 'cô đang làm cái gì?'

Tiếp xúc với ánh mắt này, trong nháy mắt Tần Phi Thường cảm thấy thực không thoải mái, giống như là bỗng nhiên nhìn thấy giữa bông hoa hồng mở một đôi mắt đáng sợ.

Cô bất động thanh sắc lấy ra ngón tay từ đôi môi thiếu niên đỏ bừng giống như cánh hoa, dùng khăn ăn xoa xoa nước miếng bên trên, nói: "Tôi cảm thấy đồ ăn có vấn đề, cho nên muốn làm cậu phun ra mà thôi."

Hắn không phun ra, điểm này thực phù hợp với suy đoán vừa rồi của cô. Thiếu niên này quả nhiên không thích hợp.

"Hóa ra là như thế, là cô muốn giúp tôi sao." Thiếu niên nghe xong cô giải thích, ghé vào đầu gối cô, vén lên tóc che khuất khuôn mặt, tươi cười lại một lần nữa trở nên vui sướng, "Chỉ là, tôi phun không ra."

Tần Phi Thường sử dụng động tác nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Phun không ra thì thôi, dù sao ăn cũng ăn rồi, kế tiếp bản thân cậu phải cẩn thận hơn." Thiếu niên lại giống như sinh ra tin cậy với cô, "Ta đây không ăn, ta đi theo cô."

Tần Phi Thường: "Cậu đi vào trong đại sảnh, bên kia đông người, cậu ở đó càng an toàn."

Thiếu niên: "So với bọn họ cô càng quan tâm ta, ta muốn ở cùng cô."

Tần Phi Thường: "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau ở đại sảnh."

Một lần nữa trở lại đại sảnh, bên trong không khí càng thêm an nhàn, mọi người ăn no đã coi chỗ này như một nơi giải trí, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bằng mắt thường có thể thấy được là thả lỏng, thậm chí còn có người cảm thấy nhàm chán, đề nghị chơi trò chơi.

Tần Phi Thường không có biểu tình gì, trong lòng lại suy nghĩ những người trẻ tuổi kia chưa từng trải qua sóng gió, thật như là một đám dê con, nhìn không thấy nguy hiểm che giấu, dễ dàng bị an toàn trước mắt tê liệt tạm thời. Ai trong số họ so với tiểu vương tử bên người cô đây đều ngây thơ hơn nhiều.

Chú ý tới hai bọn họ, mấy "Người thông minh" đi lên cùng bọn họ nói chuyện. Tần Phi Thường mắt lạnh nhìn đại thiếu gia và đại tiểu thư lên giọng ý đồ bắt chuyện cùng thiếu niên, hỏi thăm xuất thân và tình huống gia đình của hắn.

Bọn họ còn coi nơi này trở thành chỗ để kết giao sao? Tất cả đều đang quanh có lòng vòng hỏi thăm chút chuyện vô dụng.

Thiếu niên câu được câu không mà nói chuyện cùng bọn họ, hứng thú rất ít, Tần Phi Thường càng một câu cũng không có, chọc đến những người tới đây muốn kết bạn cũng không kiên trì bao lâu liền hậm hực bỏ đi. Những người trẻ tuổi này xuất thân tốt đẹp, phần lớn kiêu ngạo, không có cách nào hạ thấp tư thái, bọn họ càng nguyện ý được truy phủng mà không phải đi truy phủng người khác.

Thực nhanh, cái góc này trừ Tần Phi Thường và thiếu niên đã không còn những người khác.

Đột nhiên thiếu niên cảm thấy hứng thú lên chủ động hỏi cô: "Vì sao cô vẫn luôn không nói chuyện với ta?"

Tần Phi Thường ngắn gọn trả lời: "Tôi mệt mỏi."

Thân thể này vốn dĩ suy yếu thiếu máu, đột nhiên đi vào nơi này, cô lại đi dạo lâu như vậy, còn không muốn ăn đồ ăn ở đây. Thời gian dài trước sau bảo trì cảnh giác như vậy, không có thả lỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt.

"Vậy cô tên là gì?" Thiếu niên ngồi đoan chính, khi nghiêng người nói chuyện, cần cổ nhỏ dài ưu nhã, thanh âm càng giống như nhạc cụ động lòng người.

Tần Phi Thường thoáng đánh lên tinh thần ứng phó thiếu niên quỷ dị này, cô nói ra tên thân thể này, "Lorraine, cậu thì sao?"

Thiếu niên: "Ta......  Ecgberht."

Thiếu niên tên là Ecgberht này, nói ra tên của mình rồi, đột ngột hỏi: "Quá an tĩnh, cô cảm thấy ban đêm lâu đài nên có thứ gì?"

Tần Phi Thường chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, suy xét một lát, chậm rãi nói: "Âm nhạc."

"Đúng vậy, âm nhạc cùng vũ hội!" Ecgberht đôi mắt hơi hơi sáng ngời.

Đại sảnh yến hội không hề dự triệu vang lên âm nhạc du dương. Tiếng nhạc không biết từ đâu ra, cả đám dê con an nhàn cả kinh kêu lên.

Cùm cụp, cửa bị mở ra.

Cộp, cộp, cộp, cộp, là tiếng bước chân hai người.

Phảng phất có hai người không nhìn thấy từ ngoài cửa đi vào, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trong đám người.

"A! Chân của tôi, tay của tôi! Đột nhiên không thể khống chế!" "Sao tôi đột nhiên đứng lên, cứu mạng, thứ gì!"

Trong đám người một nam một nữ đứng lên, thân thể bọn họ bày ra tư thể ưu nhã nhất, đồng thời trên mặt mang theo biểu tình sợ hãi nhất, cùng với âm nhạc đi tới giữa sảnh yến hội.

Bọn họ khiêu vũ trong tiếng nhạc, cô gái xoay tròn tuyệt đẹp, khóc đến sắp hỏng mất, nam sinh thân sĩ mà giơ tay đỡ eo cô ấy, vì giảm bớt sợ hãi mà miệng không ngừng mắng to.

Nhưng ý chí và thân thể bọn họ chia lìa, trường hợp buồn cười mang theo quỷ dị. Tất cả mọi người rời xa bọn họ, không dám tiếp cận.

Trong một động tác nam sĩ nâng cổ nữ sĩ, đột nhiên, tay cậu trai kia dùng sức một cái, răng rắc một tiếng, vặn gãy cổ cô gái, cô gái tức khắc dừng tiếng khóc, chỉ còn một chút hô hô tàn vang trong cổ họng.

Cô ấy đã chết. Cô ấy trừng lớn con mắt, thân thể vẫn cứ đang nhẹ nhàng khiêu vũ.

Không thể khống chế tay mình giết chết một người, cậu trai không ngừng mắng cũng sắc mặt trắng bệch dừng toàn bộ thanh âm.

Thẳng đến khi cậu ta ôm thi thể lại xoay vài vòng, mới đột nhiên phản ứng lại, kêu sợ hãi một tiếng, "Á! không --"

Cậu ta khóc quá thương tâm, quá sợ hãi, vì thế giây tiếp theo, cô gái đã chết động tác thâm tình chân thành mà ôm lấy cổ cậu ta. Lại là một tiếng răng rắc, cậu trai cũng an tĩnh xuống.

Một đôi bạn nhảy cổ vặn vẹo, an tĩnh mà ở trong tiếng nhạc nhảy xong điệu khúc còn lại, lúc âm nhạc kết thúc, nháy mắt thân thể gục trên mặt đất.

"A--!"

"Aaa a --!"

Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ sảnh yến hội. Chính mắt nhìn thấy cái chết, những người trẻ tuổi kia cuối cùng cũng ý thức được cái thế giới cổ quái này không an toàn, hơn nữa còn tràn ngập ác ý đối với bọn họ.

Tần Phi Thường nghiêng đầu, thấy thiếu niên Ecgberht bên cạnh giống con nai con, giọng điệu vui sướng: "Bọn họ nhảy giỏi như các giáo viên vũ đạo của ta."

04 Vẽ Tranh

Trong kinh hoàng những người trẻ tuổi hỗn loạn nhào ra cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng bọn họ lại thực nhanh nhớ đến, vừa rồi cửa chính mở ra, không biết thứ gì đi vào mới làm cho hai người đó khiêu vũ giống như bị quỷ ám mà chết, tức khắc không dám tới gần cửa chính, ngược lại muốn thông qua cửa hông bên kia chạy trốn.

Bọn họ đến cái gì giết chết hai người kia cũng không biết. Duy có Tần Phi Thường, cô nghe Ecgberht nói rành mạch, xác định hắn chính là đầu sỏ gây tội hết thảy.

Ecgberht không phải giống như bọn họ bị nguyền rủa đưa tới nơi này, hắn vốn dĩ đã thuộc về nơi này. Mượn vài lần cơ hội cầm tay lúc trước, cô sớm đã thấy rõ ràng cổ tay của hắn cũng không có đồ án hắc tuyến đại biểu cho nguyền rủa.

Chẳng qua cô ngồi ở bên thiếu niên đáng sợ này, không có ý tứ nhanh chóng đứng dậy chạy trốn. Thời điểm này, bởi vì sợ hãi mà hốt hoảng chạy trốn, khả năng lớn nhất chỉ có hốt hoảng nghênh đón cái chết.

Mấy người trẻ tuổi dẫn dắt chạy trốn nhanh nhất, vài người đã vào tới bên cửa hông. Cửa hông không rộng, người phía sau đều muốn vượt qua những người khác, lập tức chen chúc ở cửa.

Có người kêu: "Không được chen!"

Có người đang hét lên: "Có người chết! Lại có người chết!"

Tiếng thét càng lúc càng lớn, người đằng trước cơ hồ tức muốn hộc máu mà gào rổng: "Phía sau đừng mẹ nó chen nữa, phía trước không thể qua! Người phía trước đã chết rồi!"

Đám người lúc trước vốn đang liều mạng chen lên lại lui ra sau, như một tổ ong chen chúc lúc này mới mờ mịt dừng chen lấn.

Lúc bọn họ thối lui, cái cửa hông rộng mở bỗng nhiên biến mất. Chỗ đáng nhẽ là cửa biến thành một bức tường, mà bảy người lúc trước chạy trốn nhanh nhất, hiện giờ tất cả đều bị khảm ở trên tường. Thần sắc hoảng sợ trên mặt bọn họ cùng tư thái chạy trốn vội vàng đều bị lưu tại trên tường, sinh động như thật, tựa như một bức họa tác sinh động.

"Bọn họ, bọn họ đều...... đã chết?"

"Sao lại như vậy, sao có thể, vừa rồi đó là cửa, đằng sau là hành lang, bọn họ sao lại đi vào bên trong tường?"

"Đây là nằm mơ, đây nhất định là nằm mơ!" Có người không chịu nổi hình ảnh khủng bố này, dùng sức túm lấy cánh tay mình, cho ra mấy vết máu, cảm nhận được thống khổ chân thật thì nhịn không được khóc lớn ra tiếng.

Ecgberht ngồi ở góc trên số pha kéo Tần Phi Thường, đưa cô tới phía sau đám người, nhìn gần mấy thi thể bị khảm ở trên vách tường biển thành bích hoạ.

"Giáo viên dạy ta hội họa nói ta không am hiểu về người, chỉ hiểu vẽ cảnh vật, ta đành phải tốn rất nhiều thời gian luyện tập vẽ người." Ecgberht dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói ra câu đáng sợ nhất, "Bức họa này, Lorraine, cô cảm thấy vẽ đẹp sao?"

Nếu chỉ coi nó trở thành tranh, vậy đương nhiên là thực tốt, diễn tả thực tinh tế, cảm giác sợ hãi này còn như từ trong hình ảnh tràn ra.

Ecgberht giống họa gia bắt bẻ tác phẩm của mình nói: "Ta cảm thấy bức họa này, còn thiếu một chút màu sắc tươi đẹp, nếu lại thêm một chút màu đỏ sẽ càng đẹp mắt."

Một người thanh niên cao lớn đang khủng hoảng cách họ rất gần, mơ hồ nghe thấy Ecgberht dùng giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười nói một câu xong, tức khắc giận dữ.

Lúc trước hắn là người chạy nhanh nhất, thiếu chút nữa giống mấy người kia cùng nhau tiến vào vách tường, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng là lúc sợ hãi nhất, gia hỏa xinh đẹp đến giống phụ nữ này thế nhưng còn ở đây nói giỡn.

"Đồ kỹ nữ thổi tha, rác rưởi đáng chết, mày nói cái gì!" hắn dùng sức túm chặt quần áo Ecgberht, cánh tay và mặt toát ra gân xanh bạo nộ.

Tần Phi Thường không nỡ nhìn thẳng, "Anh buông hắn ra trước." Nếu không chỉ sợ anh cũng phải chết.

Trên mặt Ecgberht biểu tình vẫn là cười, "Không được làm hỏng quần áo của ta."

Thanh niên cao lớn nhìn gương mặt hắn tươi cười không chút nào sợ hãi thì càng thêm phẫn nộ, người trong cực độ phẫn nộ và sợ hãi đều sẽ làm ra việc mất lý trí, cho nên hắn không nghe bất kì kẻ nào khuyên bảo, kéo một chút quần áo trên người Ecgberht –– xé xuống áo lông lúc trước Tần Phi Thường khoác lên cho hắn.

Hắn ném cái áo lông rách xuống dưới đất lại dùng sức dẫm đạp, "Rác rưởi! Tiểu bạch kiểm! Xé quần áo của mày thì mày có thể làm gì tao?! A!"

Tươi cười trên mặt Ecgberht biến mất.

"Ta không phải đã nói không được làm hỏng quần áo của ta sao, đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo như vậy."

Trên người hắn chỉ còn lại có cái váy ngủ kiểu cổ ban đầu, bên trên còn có vết rách lớn, cổ áo treo ở trên cánh tay, lộ ra bả vai trắng đến lóa mắt.

Dù ở trong hoàn cảnh nguy cơ từ phía như vậy, cũng có người nhìn hắn đến sững sờ.

Chỉ là, kinh diễm không thể dừng lâu ở trong mắt bọn họ, cũng đã biến thành hoảng sợ.

Bởi vì thiếu niên tinh tế mỹ lệ giống hoa hồng đột nhiên lộ ra thần sắc điên cuồng, chợt bóp chặt cổ thanh niên cao lớn, giống như là hắn ta xé áo lông, cũng xé hắn ta thành hai nửa, hơn nữa điên cuồng mà dẫm đạp lên thi thể.

Hắn không giống thanh niên vừa dẫm đạp áo lông vừa mắng, nhưng hắn tối tăm trầm mặc mà dẫm đạp như vậy càng làm người ta sởn tóc gáy, bởi vì dưới chân hắn cũng không phải một cái áo lông.

Máu tươi phun đầy người hắn, rốt cuộc hắn dừng động tác lại.

Đám người sớm đã sợ tới mức tản ra. Hắn đột nhiên bùng nổ làm người ta trở tay không kịp, rất nhiều người đến chạy trốn đều không có sức lực, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, muốn nôn mửa.

Trước những ánh mắt sợ hãi đó, thiếu niên Ecgberht thần sắc khôi phục thành bình thường, hắn không thèm để ý mà cởi ra váy ngủ đỏ đỏ trắng trắng trên người, dẫm lên máu tươi đầy đất, xé một miếng từ bức màn bên cạnh xuống.

Bức màn màu đỏ sậm bị hắn khoác ở trên người, làm ngực hắn càng thêm trắng nõn, đỏ và trắng đổi lập kinh tâm động phách.

Ecgberht kéo tấm vải dài đỏ sậm trên người kia, tựa như các loại quỷ quái mỹ mạo nổi tiếng lấy huyết tinh trong lời đồn. Hắn lôi cỗ thi thể đi tới ven tường, dùng bàn tay dính máu tươi bôi lên tường, tư thái nghiêm túc.

Một lát sau, hắn thối lui nhìn, vừa lòng mà xoay người, mở ra hai tay triển lãm tác phẩm của mình với Tần Phi Thường đang đứng một mình tại chỗ, "Cô xem, thêm màu đỏ, quả nhiên càng đẹp mắt."

Trên tường ở phía sau hắn, là một đóa hoa thật lớn đầm đìa huyết sắc mang theo dấu tay bị bôi trên tường trắng. Đứng ở trước đồ án, thiếu niên cùng bối cảnh hoa máu phía sau đều đồng dạng có cảm giác thối nát yêu dã, nhưng mà tươi cười trên mặt hắn chân thành lại chờ mong, hồn nhiên lại động lòng người.

-- tất cả mọi người sợ tới mức lại là một trận kêu khóc gào thét.

Những người trẻ tuổi kia rốt cuộc phản ứng lại, mỹ thiếu niên điên cuồng lại quỷ dị này chỉ sợ không phải nhân loại giống như bọn họ.

Tần Phi Thường cũng cảm thấy khó giải quyết. Ác ý quá lớn, hẳn chắc chắn phải chết.

"Sao cô không nói lời nào, không tán đồng ta sao?" Ecgberht truy vấn.

Tần Phi Thường cũng không nói, cô chỉ trầm ngâm, hơn nữa đánh giá thần sắc hắn.

Ecgberht vì thế lại hỏi những người khác, hỏi những người tránh ở nơi xa, không thể chạy trốn, "Ta vẽ khó coi sao?"

Vẻ mặt hắn còn có chút ủy khuất, phảng phất thực cần người khác tán đồng.

Có người ở dưới ánh mắt hắn run rẩy trả lời: "Đẹp, rất đẹp."

Cô gái nói chuyện ước chừng là muốn lấy lòng hắn, để hắn buông tha mình. Nhưng tươi cười lấy lòng đó cực kỳ cứng đờ. Ecgberht vui sướng mà cười một tiếng, lại hỏi những người khác: "Các ngươi cảm thấy thế nào, ta vẽ đẹp sao?"

"Đẹp...... Đẹp!"

Lục tục có người trả lời, không ai dám chọc giận hắn nữa.

Chỉ là nhiều người khen hắn như vậy, Ecgberht vẫn có vẻ không quá vừa lòng, không biết muốn một câu trả lời như thế nào.

Hắn ủy khuất mà nhìn tranh của mình, lại một lần nữa hỏi Tần Phi Thường, "Đẹp sao?"

Tần Phi Thường trả lời: "Đã khuya, nên đi nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi, có gì ngày mai lại nói."

Trong đại sảnh người còn lại đều sửng sốt, Ecgberht cũng vậy. Quan sát biểu tình của hắn, không có dấu hiệu tức giận, Tần Phi Thường yên lặng đi trở về góc sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tuy rằng không biết làm cái gì, nói cái gì sẽ dẫn phát Ecgberht điên cuồng, nhưng cô biết, tốt nhất không nên dựa theo ý nghĩ và hành vi của hắn mà tiếp tục, nếu không đại khái chỉ có đi tới kết cục chết chóc.

Trong một mảnh yên tĩnh, Tần Phi Thường nghe thấy Ecgberht đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, hắn nói: "Vậy ngày mai cô phải nói cho ta đáp án a."

Đoán đúng rồi. Với hành vi không thể khống chế của hắn, bất kì cái gì cũng có thể làm, nhưng với một lý do có thể được hắn tán thành, thì có khả năng lớn nhất tránh cho hắn điên cuồng.

Sau nửa đêm thể nhưng là bình tĩnh ngoài ý muốn, tuy rằng vẫn có rất nhiều người định chạy ra khỏi nơi này, làm ra một ít tiếng động, nhưng sau khi phát hiện trốn không thoát, bọn họ chỉ có thể bắt buộc an tĩnh lại, cuối cùng ở nơi cách hai người xa nhất mà ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tần Phi Thường vẫn luôn nhắm mắt, trước sau không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cho nên cô phát giác đêm này so sánh với đêm bình thường quá mức ngắn ngủi, đây cũng không phải là ảo giác của cô, bởi vậy cũng biết nơi này chỉ sợ không phải chỗ nào đó tồn tại chân thật.

Tốc độ thời gian trôi có vấn đề, làm cô có một suy đoán.

Đây là ảo cảnh? Cũng hoặc là cảnh trong mơ?

Sáng sớm, khoảnh khắc luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào, nơi xa lại truyền đến tiếng chuông hồn hậu.

Kiến trúc hoa lệ lại lần nữa phát sinh biến hóa, nó nhanh chóng rút đi toàn bộ màu sắc tươi đẹp, một lần nữa biến thành phế tích. So với sảnh yến hội cũ nát ngày hôm qua khi bọn họ nhìn thấy, duy nhất khác nhau chính là thêm mấy thi thể.

Tối hôm qua thi thể chết đi ở ven tường bốc mùi tanh, người khảm trên tường cũng vẫn còn.

Tần Phi Thường mở to mắt, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ecgberht. Hắn nói: "Cô còn chưa đánh giá tranh của ta."

Tần Phi Thường nhìn về phía vách tường biến hóa rất lớn, bối cảnh người tươi đẹp sinh động cùng vách tường loang lổ u ám phảng phất như hai thế giới thu nhỏ, lại quỷ dị dung hợp bên nhau. Đồ án hoa máu đỏ tươi còn là nét bút vẽ rồng điểm mắt, như là một con mắt thật lớn mang theo tràn đầy ác ý đang nhìn hình ảnh người giãy giụa chạy trốn.

"Hiện giờ tranh so với tối hôm qua càng đẹp." Tần Phi Thường thái độ không có gì khác với đối mặt một bức họa bình thường, bình tĩnh mà bình luận, mang theo hờ hững của người ngoài cuộc.

Ecgberht trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn cười ra tiếng, dựa vào trên sô pha ngửa tới ngửa lui, không ngừng vỗ tay, "Đúng vậy, đúng vậy! Không sai, tranh đêm qua chỉ là bán thành phẩm, căn bản là khó coi, bọn họ đều nói dối, như bây giờ mới là mỹ lệ chân chính!"

Một góc đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

"A--"

"Làm sao vậy?"

"Trời ạ, bụng cô ấy!"

Trong góc phát ra xôn xao, có rất nhiều người mới vừa tỉnh lại, ôm bụng, biểu tình thống khổ mà lăn lộn.

Có người không ngừng ho ra máu, hộc ra mảnh pha lê, có người đồ vật trong bụng đã xảy ra biến hóa hình dạng, làm bụng nứt vỡ, lộ ra một cây lan can gỗ; có người bụng phồng lên, như là trong bụng bị nhét cái bình hoa...

Tần Phi Thường đoán được, đây là kết quả bọn họ đêm qua ăn bữa tối kia. Bọn họ ăn vào không biết là thứ gì, hiện giờ ảo giác biến mất, "đồ ăn" bọn họ ăn xong đi vào cũng thay đổi bộ dáng.

Chỉ sợ tối hôm qua ăn càng nhiều, hiện giờ càng thống khổ.

Dụ hoặc bọn họ ăn mấy thứ kia, Ecgberht bọc vải dài màu đỏ sậm, đi bước một đến bên bọn họ, giống trẻ con quan sát con kiến để quan sát bộ dáng bọn họ lăn lộn.

Hắn đi đi dừng dừng, rất có hứng thú.

Tần Phi Thường thừa lúc hắn dời đi lực chú ý, lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này.

Ecgberht nhận thấy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính bị tổn hại, nhìn thấy bóng dáng bên kia chợt lóe rồi biến mất. Khuôn mặt và đôi mắt hắn rơi đầy ánh mặt trời, cùng nhau cười rộ lên.

Thật thú vị, thật thú vị --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro