IV-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Giáo Đường

Tần Phi Thường đi ở hành lang dài bị dây leo quấn quanh, đè đè bụng.

Vừa đói còn khát nước, tuy rằng trước mắt cô còn có thể nhẫn nại, nhưng căn cứ cô suy đoán, nơi này thức ăn nước uống đều có vấn đề, vậy dù cô có thể tránh đi toàn bộ nguy hiểm, cuối cùng cũng sẽ đói chết khát chết.

Cô cần tìm được biện pháp rời khỏi nơi này trước khi tới giới hạn, nếu kiên trì không nổi và không thể tìm được biện pháp rời đi, cô chỉ có thể tiến hành thử nghiệm cuối cùng -- thử giết chết Ecgberht.

Nếu không đoán sai, hắn chính là mấu chốt của thế giới này. Chẳng qua không đến vạn bất đắc dĩ, cô không muốn kích phát cái lựa chọn hẳn là phải chết này.

Cô rời khỏi đại sảnh là vì rời khỏi Ecgberht nhìn chăm chú, đồng thời cũng vì cô muốn đi gác chuông nhìn một cái. Lâu đài cổ này đêm tối và ban ngày quay cuồng, bắt đầu từ tiếng chuông, có lẽ gác chuông sẽ có gì đó đặc thù.

Gác chuông rất cao, có thể thấy trên tháp nhọn tứ phía có mặt đồng hồ thật lớn, đang trên đường đi tới gác chuông, Tần Phi Thường nhìn thấy ở đình viện cây cối và hoa cỏ tươi tốt. Cô thoáng suy xét một chút mấy thứ này có thể ăn được hay không, nhưng cuối cùng đều từ bỏ.

Ven đường hoa hồng nở thật kiều diễm ở trong gió nhẹ chuyển động, hư hư phất qua ngón tay cô, sau khi Tần Phi Thường đi qua, trong nhụy hoa bỗng nhiên nhảy ra một trong mắt.

Hàng ngàn hàng vạn đóa hoa hồng, như là hoa hướng dương truy đuổi ánh mặt trời, tất cả đều chuyển cùng một phương hướng, lộ ra con mắt trong nhụy hoa, nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Phi Thường đi xa.

Tần Phi Thường dẫm lên dây leo, sau khi cô rời đi, lá cây ào ào run rẩy, tựa hồ muốn đuổi theo kéo cô vào dây leo để cắn nuốt, lại giống như sợ hãi hơi thở nào đó trên người cô, do dự không chừng, tiếng lá cây cọ xát như là người khe khẽ nói nhỏ.

Trên đường đi ngang qua một pho tượng phun nước. Hồ nước hình vỏ sò lớn màu trắng cùng với nữ thần khỏa thân đứng thẳng trên vỏ sò, tượng thần nâng bình nước để nghiêng, nước thanh triệt hội tụ ở trong vỏ sò. Tần Phi Thường liếm liếm môi đi qua, tùy tay hắt nước trong trẻo, trầm tư thật lâu sau, vẫn từ bỏ uống chút nước giải khát.

Chờ đến khi cô tránh ra, nước trong hồ đang ào ào lưu động đột nhiên kích động một chút, hình thành một đôi mắt hình cầu, ục ục chuyển động nhìn Tần Phi Thường rời đi, cuối cùng lại xôn xao rớt về trong hồ. Nước vốn dĩ chảy xuôi tự nhiên, mất đi biểu tượng mê hoặc nhân tâm, biến thành bộ dáng kỳ quái –– dòng nước từ hồ chảy ngước vào bình nước giữa không trung.

Tần Phi Thường đi tương đối chậm, lúc sắp tới gần gác chuông, gặp một hàng năm người. Bọn họ đều là một bộ dáng uể oải không có tinh thần, từ gác chuông tới đây.

Bằng trí nhớ siêu cường của mình, Tần Phi Thường nhớ tới ban đầu ở đại sảnh từng gặp bọn họ là trước khi trời tối, mấy người này không trở lại đại sảnh, hẳn là phân tán ở nơi khác qua đêm.

Nhìn thấy cô, mấy người đều vừa mừng vừa sợ.

"Thật tốt quá, chúng ta gặp được những người khác, các người từ đâu tới đây?"

Các người? Tần Phi Thường dừng lại, theo ánh mắt mấy người nghiêng đầu nhìn về phía mình mà nghiêng ra phía sau, hoàn toàn không phòng bị gặp được gương mặt tươi cười của Ecgberht. Hắn còn khoác vải dài màu đỏ sậm, chẳng ra cái gì nhưng cảnh đẹp ý vui.

Từ khi nào hắn bắt đầu đi theo sau cô, thế nhưng cô hoàn toàn không phát giác.

"Oa, hắn lớn lên thật xinh đẹp a."Trong năm người còn có một cô gái nhỏ giọng cảm thán.

Cũng chỉ mấy người chưa thấy hắn nổi điên mới có tâm tư chú ý mặt hắn có xinh đẹp hay không. Nhưng mà vậy cũng có thể nói ngược lại, tối hôm qua phỏng chừng bọn họ không gặp gỡ thứ quá mức đáng sợ, nếu không hiện tại chỉ sợ không có tâm tình nghĩ này nọ.

"Các người đêm qua có nhìn thấy quỷ hồn sao? thật là đáng sợ!" Hai cô gái nhớ tới tối hôm qua có hình người trong bóng tối vẫn cảm thấy cả người rét run.

Ecgberht đi đến bên cạnh Tấn Phi Thường, hắn lộ ra biểu tình tò mò, "Phải không? Nơi này có quỷ hồn? Trước nay ta chưa từng thấy."

"Tôi cũng lần đầu tiên gặp phải quỷ hồn, là một bóng người màu đen, chợt lóe đã không thấy tăm hơi." cô gái đối diện với đôi mắt của Ecgberht, có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói.

Tần Phi Thường: "...." hắn chỉ sợ không thể cảm nhận được cô sợ hãi, cô gái này bị sắc đẹp mê hoặc.

"Tôi qua bên kia nhìn xem." Cô nói xong liền muốn đi.

Trong đội ngũ một người đàn ông không quá vui vẻ, tiến lên ngăn cô lại, "Thái độ của cô ngạo mạn như vậy làm gì, chúng ta đều không thể hiểu được đi vào nơi thế này, chỉ giúp đỡ nhau mới có thể đi ra ngoài, tôi thấy các người một chút cũng không sợ hãi, tối hôm qua phỏng chừng không gặp quỷ hồn đáng sợ, các người trốn ở nơi an toàn nào?"

"Đúng vậy, nếu có nơi an toàn, vậy mang chúng tôi cùng đi đi, một mình cô đi nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm." một cô gái khác hàm súc nói.

Nguy hiểm lớn nhất chính là thiếu niên đứng bên cạnh các người đang cười rất ngây thơ kia.

Tần Phi Thường thầm than một tiếng, thật sự không có tâm lực và tinh thần cùng các bạn nhỏ này giảng đạo lý, cô chỉ chỉ phía đại sảnh yến hội, "Chúng ta tối hôm qua đều ở bên kia, chính là chỗ sảnh yến hội lúc vừa tới chỗ này, các người có thể qua đó nhìn xem.".

"Nơi này quá lớn, chúng tôi không nhớ rõ đường, cô dẫn chúng tôi đi." Có cậu thanh niên diện mạo không tồi đương nhiên phân phó, nghe ngữ khí cũng là tiểu thiếu gia, quen được người khác hầu hạ.

Địa phương tuy rộng, nhưng tìm một chỗ cao, đi nhiều chút thì không khó hiểu rõ bố cục, thực dễ tìm được phương hướng, chỉ là mấy người bọn họ tựa hồ không muốn động não. Tần Phi Thường từ trước đều giao tiếp với người trẻ thông minh, công tác đều chú ý hiệu suất, thật sự có chút chịu không nổi mấy người trẻ tuổi cái gì cũng chờ đưa đến tận tay như vậy. "Tôi không có nghĩa vụ dẫn đường cho các người." Cô nhắc nhở một câu, "Nơi này rất nguy hiểm, các người tốt nhất chú ý hơn."

"Hiện giờ là ban ngày ban mặt, cũng sẽ không có quỷ hồn xuất hiện, sợ cái gì, phụ nữ chính là nhát gan." Người đàn ông cản cô cười nhạo một tiếng.

Ecgberht nhìn bọn họ cãi nhau, tóc dài lắc lư như rong biển, tươi cười bên miệng trở nên quỷ dị.

Bỗng nhiên, dây leo rũ ở bên cạnh đám người giống như rắn lục đong đưa, nhào về mấy bọn họ.

Tần Phi Thường phản ứng nhanh nhất, lắc mình tránh đi, người ngăn cản Tần Phi Thường động tác cũng không chậm, lôi kéo hai nữ sinh bên cạnh né tránh, duy chỉ có nam thanh niên thái độ tản mạn đưa lưng về phía những dây leo đó không thể phản ứng lại, trực tiếp bị kéo đi.

Hắn bị treo ở giữa không trung, nửa người trên bị dây leo che khuất, hai chân treo ở trên hành lang, lắc lư. Vài giây đầu còn có thể nghe thấy tiếng hắn kêu to, tiếp theo cũng chỉ dư lại tiếng nuốt ùng ục ùng ục nào đó.

Những người còn lại chưa phản ứng kịp để đi cứu người thì đã thấy hắn bất động, có máu tươi theo chân hắn nhỏ xuống.

Người vừa kéo hai nữ sinh đánh bạo đi nhìn xem, lập tức bị kích thích, la lên một tiếng, bỏ lại những người khác chạy như điên, chọc đến vài người còn lại cũng cùng chạy theo hắn.

Bọn họ hận không thể cách những dây leo ăn thịt người đó thật xa, Tần Phi Thường đương nhiên cũng vậy.

Cô cũng lần đầu tiên phát hiện dây leo nơi này còn biết giết người, hơn nữa thực nhanh liên tưởng đến thực vật khác. Nếu đều giống dây leo này, vậy......

"Cô muốn đi đâu vậy?" Bá Đặc không quản mấy người trẻ tuổi chạy trốn, cười hỏi cô.

Tần Phi Thường thấy hắn đuổi tới đây liền hiểu rõ, ước chừng hắn cảm thấy hứng thú với cô. Vậy cũng không trách được người khác, ai bảo ban đầu cô cảm thấy thiếu niên này kỳ quái, chủ động đi thăm dò hắn, rước lấy hắn có hứng thú.

Cô đỡ mắt kính một chút, ngữ khí bình tĩnh: "Muốn đi gác chuông nhìn xem."

"Tôi đây cùng cô đi xem." Bá Đặc tâm tình không tồi mà đi ở bên cô, dẫm lên dây leo trên mặt đất, còn tùy tay hái một nhánh thưởng thức ở trong tay.

Cùng hắn vẫn duy trì một khoảng cách, Tần Phi Thường nhìn về phía trước, đột nhiên cảm giác một cây dây leo bên cạnh duỗi lại đây, lập tức nghiêng người tránh đi.

"Ha ha ha ha!" Ecgberht cầm dây leo cười với cô, "Có phải cô đang sợ hãi không? Chỉ là dây leo thôi mà."

Tần Phi Thường: "Dây leo thích ăn thịt người, không nên sợ hãi?"

Ecgberht: "Chúng nó không thích ăn thịt người, chúng nó là đồ vật chết, đồ vật chết sao lại có loại ý tưởng yêu thích này." Dứt lời, tùy tay vứt bỏ leo đó. Ở trong tay hắn, tàn lưu lại chất lỏng thực vật màu đỏ nhạt.

Hắn chán ghét mà nhìn chất lỏng dây leo trên tay, duỗi đến trước mặt Tần Phi Thường, "Tay của tôi bị bẩn rồi."

Liếc hắn một cái, Tần Phi Thường giơ tay lau hai vết chất lỏng dây leo trên tay hắn, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

Một mùi tanh nhàn nhạt hỗn độn hương vị thực vật, có chút ghê tởm.

Hành lang dài trống trải không người, giày da của Tần Phi Thường phát ra tiếng vang nhỏ, bước chân Ecgberht lại không có tiếng động, chỉ có vải đỏ ám sắc kéo trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt của loài rắn khi hành tẩu.

Sắp tới gác chuông, Tần Phi Thường đứng ở phía dưới, nhìn lên phía trên. Trong một mảnh kiến trúc phế tích, gác chuông có mức độ tổn hại không cao, phía trên tháp nhọn trên cơ bản không có tổn hại, chỉ có phía dưới và nhiều cây cột đứt gãy không ít.

Càng thêm kỳ quái chính là cái chuông lớn bên trên thế nhưng còn đang di động. Cô đi vòng quanh gác chuông, xem xong chuông đồng hồ bốn phía, mỗi một cái chuông đồng hồ đều không giống nhau, tràn ngập hỗn loạn. Đây là một đoạn thời gian hỗn loạn, là một khoảng không gian hỗn loạn. Tần Phi Thường suy đoán.

Cách gác chuông không xa, là một tòa giáo đường nhỏ, Tần Phi Thường hướng về phía gác chuông, nhưng hiện tại cô lại sinh ra hứng thú với giáo đường này, bởi vì ngôi giáo đường này là kiến trúc bảo tồn hoàn hảo nhất cô đã gặp ở lâu đài cổ, có vẻ rất đặc thù.

Vì thể cô bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Ecgberht, thử đi sang hướng bên kia.

Ecgberht đi theo cô, trong ánh mắt đen nhánh có ý cười làm người ta sởn tóc gáy. Hắn cũng không sợ giáo đường.

Đứng ở cửa giáo đường một lúc lâu, Tần Phi Thường duỗi tay đẩy ra cửa chính giáo đường.

Lọt vào trong tầm mắt là khung đỉnh cao cao, hai bên cửa kính tinh tế cho ánh mặt trời chiếu vào, ẩn ra từng cột sáng sáng ngời. Cửa sổ phía trước nhất có hình tròn thật lớn, hoa văn đóa hoa màu sắc rực rỡ tỏa ra đồ án ở trung ương giáo đường.

Đây là một tòa giáo đường tạo hình xảo diệu tinh xảo, người đi vào nơi này hẳn là có thể cảm nhận được cái không khí trang nghiêm thanh khiết, nhưng mà bước vào giáo đường một khắc kia, Tần Phi Thường chỉ cảm thấy một cơn sợ hãi.

Trên ghế gỗ của giáo đường, ngồi hơn trăm bộ xương khô, bọn họ bị người khác quấy rầy yên lặng, sôi nổi quay đầu.

Tần Phi Thường âm thầm nói một tiếng không tốt, trong lòng có chút hối hận. Nhưng cửa đã bị đóng lại, hiển nhiên mấy thứ này cũng không muốn cho cô đi ra ngoài, hoặc là nói, Ecgberht bên cạnh không muốn buông tha cô.

"Không phải cô muốn đến giáo đường sao, sao mới vào đã muốn đi ra."

Hắn ôm lấy vai cô, ghé sát vào bên tai cô nói. Dưới tươi cười vô hại, tất cả đều là ác ý lành lạnh.

"Này! Bên này, hai người mau đến bên này!" một giọng nam từ cổng tò vò hình tròn bên cạnh truyền đến, giọng cậu ấy nói thật sự nhẹ, nhưng ở nơi trống trải như vậy, tiếng vang vẫn cứ có vẻ dẫn người chú ý, chính cậu ta cũng hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại, chỉ lộ ra cái đầu, dùng sức vẫy bọn họ.

Lực chú ý của Ecgberht lại bị hấp dẫn, tay hắn đáp ở trên vai Tần Phi Thường, cái trán chống vai cô, đôi mắt ngược lại nhìn về phía cậu trai bên kia, "A, nơi này cũng cất giấu một người."

Hắn lôi kéo cánh tay Tần Phi Thường, tư thái có chút thân mật mà kéo cô cùng đi qua.

Cậu thanh niên đã một mình ở chỗ này trốn một ngày một đêm, từ lúc vào nhầm nơi này liền không ra được, cùng một đám xương khô ở chung một phòng, thật vất vả nhìn thấy người sống khác xuất hiện, có vẻ mười phần kích động.

"Tôi là Andy, các người......" hắn thấy rõ ràng bộ dạng Tần Phi Thường, bỗng nhiên sửng sốt, lập tức trở nên càng thêm kích động lên, "cô là Lorraine? Em gái của Lonso đúng không! Tôi là bạn của anh trai cô!"

Tần Phi Thường cũng nghĩ tới, ở trên máy tính Lonso cô thấy hắn ta đang nói chuyện phiếm cùng một người tên là Andy.

06 Bộ Xương Khô

"Lonso không gạt tôi, cậu ấy thật sự thoát khỏi nguyền rủa! Cậu ấy thật sự tránh thoát!" Andy nói, bỗng nhiên bắt lấy vai Tần Phi Thường, kích động mà nói: "Là bà nội cô làm, bà ấy là linh môi lợi hại đúng không, bà ấy có thể giúp Lonso thoát khỏi nguyền rủa, cũng có thể giúp tôi!"

" Ô ô ô! không còn kịp rồi, tôi đã đi vào cái nơi đáng chết này, tôi muốn trở về, tôi phải đi về ô ô ô ô!" Andy nhìn qua giống như sắp điên rồi, không đợi Tần Phi Thường động thủ xốc hắn lên, hắn liền buông cô ra, dựa vào tường gắt gao túm lấy tóc mình, nức nở khóc thút thít.

Tuy rằng là một thiếu niên xã hội bất lương, nhưng lúc này lại co ở đó khóc đến giống một con chó đáng thương.

Những người trẻ tuổi này năng lực thừa nhận thật sự quá kém. Tần Phi Thường nghĩ, đây đại khái chính là kết quả của sinh hoạt trôi chảy, nuôi trong nhà kính.

Hơn nữa cậu trai tên là Andy này cũng không nghĩ nếu thoát khỏi nguyền rủa dễ dàng như vậy, thì cũng không cần thiết hy sinh cháu gái đổi lấy cháu trai, tùy tiện tìm những người khác là được, hiển nhiên muốn thoát khỏi nguyền rủa là phải có điều kiện.

"A -- ta đã nói hơi thở nguyền rủa của cô không giống bình thường, hóa ra là như thế này sao." Lông mi cong dài của Ecgberht chớp chớp, trong mắt ánh sáng vụn nhỏ, hắn kéo tay Tần Phi Thường lên, đặt ở trước mắt mình cẩn thận ngắm nghĩa.

Đường cong màu đen hỗn độn đại biểu cho đồ án nguyền rủa, bị hắn nhìn chăm chú đã trở nên nóng rực.

Môi màu đỏ mềm mại như có như không mà cọ lên đồ án, môi Ecgberht treo ở trên cổ tay Tần Phi Thường, đôi mắt nghiêng nghiêng mà nhìn về phía cô, góc độ này có vẻ hắn đặc biệt mỹ diễm động lòng người, vượt qua giới hạn nam nữ. Thanh âm hắn êm tai, như ngâm ca hát khúc, "Không ai có thể thoát được nguyền rủa của ta."

Tần Phi Thường mắt lạnh nhìn, rút tay mình về hỏi: "Cho nên, anh sẽ khiến cho người vốn dĩ bị nguyền rủa tới thay đổi với tôi sao?"

Bá Đặc phụt cười, tóc dài lắc lư dựa vào trên người cô, "Ha ha ha sao cô lại nghĩ như vậy. Các người làm ra chuyện khiến ta không cao hứng, muốn trốn tránh nguyền rủa của ta, đương nhiên phải trả giá thật lớn."

"Cho nên các ngươi đều phải -- bị nguyền rủa." Ngữ khí hắn từ tự nhiên trở nên âm trầm.

Thật là đồ biến thái biến sắc mặt siêu nhanh. Tần Phi Thường sớm đoán được hắn không có tốt lành như vậy, cũng không ôm ảo tưởng gì, tiếp tục nói: "Nếu như vậy, không bằng bây giờ để cho anh ấy tời cùng tôi."

Ecgberht nghiêng nghiêng đầu, từ trên người cô đứng dậy, chống cằm, "Cô đang thử năng lực của ta?"

"Các người...... nói có ý tứ gì?" đã phát điên một trận, Andy nghe bọn họ nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy không đúng, hắn hoang mang nhìn Ecgberht, "Cậu nói, cậu nguyền rủa?"

Ecgberht chăm chú nhìn Andy kinh sợ bất an, đồng dạng lộ ra cái cười, "Đúng a, ta nguyền rủa."

Andy cũng theo đó cứng đờ mà cười cười, hắn bất an nhìn về phía Tần Phi Thường " Hắn ta đang nói đùa đi, đều lúc này sao các người còn nói đùa."

Tần Phi Thường không nói gì, cô không am hiểu an ủi người khác. Nếu lúc này cô trả lời, thật sự Andy lập tức bị dọa điên.

Andy nhìn hai bọn họ, bỗng nhiên như gặp quỷ, từ trên mặt đất bò dậy, té ngã lộn nhào rời xa khỏi bọn họ.

Đang lúc này, cửa chính giáo đường lần thứ hai bị mở ra, người tới khẳng định nói: "Đây là giáo đường, giáo đường không có khả năng có quỷ hồn, những đồ vật dơ bẩn cũng không vào được, chúng ta chỉ cần tránh ở giáo đường thì tốt rồi......"

"A --!!!" nói còn chưa dứt lời, kết thúc liền biến thành thét chói tai.

Người đi vào trước hết thấy trong giáo đường có trên trăm bộ xương khô tĩnh tọa, thiếu chút nữa còn không bị dọa điên tại chỗ.

Andy lúc này phản ứng thật ra rất nhanh, hắn lại lần nữa bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà nhằm phía cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng hắn đột nhiên xuất hiện làm mấy người kia đều bị dọa đến, toàn trường lập tức trở nên lộn xộn.

"Tránh ra! Trảnh ra! Để tôi đi ra ngoài!" Andy xô đẩy vài người ở cửa, thật vất vả chạy đến bên cửa chính, mắt thấy sắp bước ra, đột nhiên, hai cánh cửa không tính là dày nặng loảng xoảng một tiếng đóng lại, vừa lúc kẹp hắn thành hai nửa, kẹt cửa tức khắc tràn ra một chút tơ hồng.

Ngửi được mùi máu tươi, những bộ xương khô chỉ ngồi ở trên ghế động động cái đầu đã xôn xao lên. Chúng nó đồng thời đứng lên, mặc quần áo lam lũ, khung xương cọ xát phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, vây quanh mấy người bị chặn ở cửa.

Mấy người phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn những bộ xương khô vây lại đây, rốt cuộc bất chấp thi thể cùng vết máu cạnh cửa, nhào lên dùng sức chụp đánh cửa chính, nhưng cái cửa không chút sứt mẻ, chặt chẽ mà nhốt bọn họ ở cái lồng sắt này.

Có người chạy vào trong giáo đường, tránh đi các bộ xương khô truy đuổi, trường hợp lập tức biến thành trò chơi mèo đuổi chuột. Chỉ là trò chơi này không ai cảm thấy thú vị, chỉ có cảm xúc khủng bố và nôn nóng đang lan tràn.

Bọn họ phí công mà tìm kiếm nơi trốn tránh, lại tuyệt vọng mà bị những bộ xương khô không biết mệt mỏi còn có số lượng đông đảo đó bắt được, cuối cùng bị chúng nó sống sờ sờ cắn chết.

Thi thể rách tung toé nằm trên mặt đất, qua một lúc, lại bò dậy, đi theo những bộ xương khô lang thang không có mục tiêu đó, đồng loạt ngồi vào ghế, biến thành tín đồ cầu nguyện.

Hỗn loạn hết sức, ở trong giáo đường Tần Phi Thường đương nhiên cũng chịu công kích, chỉ là từ lúc các bộ xương khô bắt đầu xôn xao cô đã có phán đoán, lúc hỗn loạn bắt đầu, cô kéo Ecgberht sang -- nhìn như là muốn mang theo hắn cùng nhau chạy trốn, kỳ thật là dùng hắn làm tấm chắn.

Một gia hỏa không phải người như vậy, dùng để làm tấm chắn vẫn khá hữu dụng, như cô suy nghĩ, những bộ xương khô này căn bản sẽ không thương tổn Ecgberht.

Cô lôi kéo Ecgberht trốn đến kẽ hở cửa pha lê, hỏi hắn: "Cậu thích giáo đường này sao?"

Ecgberht nhìn những người hoảng loạn bị bộ xương khô gặm đầu, tiếng thét chói tai quanh quẩn ở trong giáo đường trống trải không ngừng vang vọng, hắn như đang thưởng thức nhạc kịch, tâm tình sung sướng mà thuận miệng trả lời: "Không thích."

"Tốt." Tần Phi Thường nâng lên một tượng thần nhỏ vừa rồi nhặt được ở trong góc coi như vũ khí, nện thật mạnh lên cửa kính. Cửa kính xinh đẹp theo tiếng vỡ vụn.

Tiếng pha lê vỡ vụn đặc biệt rõ ràng, lấn át tiếng người la hét, hấp dẫn lực chú ý. Người còn sống thấy Tần Phi Thường đập vỡ cửa kính, giãy giụa chạy tới.

Trước khi bọn họ dắt những bộ xương khô tụ tập lại đây, Tần Phi Thường đã từ cửa kính bị phá vỡ chạy thoát ra ngoài. Vận mệnh bọn họ sẽ như thế nào, Tần Phi Thường không rõ lắm, nhưng gia hỏa xấu xa nhất đã đi theo cô cùng rời khỏi giáo đường.

"Cô đập vỡ cửa sổ giáo đường." Ecgberht nói.

"Không phải cậu không thích giáo đường sao?" Tần Phi Thường hỏi lại. Vậy cô đập vỡ hắn là sẽ không kích phát điều kiện tử vong của hắn.

"Cho nên ta cũng không trách cô." Ecgberht âm hồn không tan mà đi theo phía sau cô. Giết nhiều người như vậy xong, hắn đã hoàn toàn không còn che dấu dị thường và điên cuồng của mình.

Dựa theo thói quen từ trước, hắn sẽ ở lại nơi tử vong quan sát phản ứng của những người đó trước khi chết, nhưng hắn xem nhiều năm như vậy, phát hiện người trước khi chết cơ hồ đều có bộ dáng giống nhau như đúc, hắn đã bắt đầu cảm thấy phiền chán, còn không bằng nhìn cô gái có vẻ bình thường lại phản ứng cực nhanh này.

Thống khổ làm sao thú vị hơn giãy giụa, nhưng mà đáng tiếc cho tới nay, người đi vào nơi tĩnh mịch không thú vị này cũng đều giãy giụa không nhiều.

Rời khỏi giáo đường, bước chân Tần Phi Thường chậm lại. Cô thay đổi phương hướng, bắt đầu thăm dò những nơi mình còn chưa đi qua. Trong lòng cô rõ ràng ở nơi này kết cục hẳn là phải chết, nhưng cô không quen từ bỏ quá sớm, vẫn cứ muốn thăm dò rõ ràng nơi này.

Đi ngang qua gần đại sảnh yến hội, ở ven đường cô nhìn thấy một thi thể, bụng thi thể hơi phồng, bên miệng có máu, quanh đó còn có mảnh kính ho ra. Đây là người đầu tiên đêm qua ăn những đồ ăn trên bàn. Có thể nhìn ra được, cô ấy từ sảnh yến hội chạy ra, đi vào nơi này, phun ra những mảnh pha lê đó, trong lúc đó đã trải qua thống khổ đến thế nào.

Tần Phi Thường trầm mặc một lát, bước chân vẫn cứ không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.

"Tổng cộng hơn năm mươi người, hiện giờ đã sắp chết hết rồi."

Ecgberht duỗi tay chạm chạm hoa hồng kiều diễm ven đường, "Xác thật không sai biệt lắm, còn dư lại bốn người...... À, hiện tại là ba."

*

Thật sự khát đến không thể chịu đựng được, lại bất chấp dáng vẻ ưu nhã và chú ý cái gì, nam thanh niên diện mạo tuần lãng chật vật mà vốc nước trong ao lên uống một ngụm, giảm bớt cổ họng khát khô cơ hồ bốc khói.

Chỉ là, mát lạnh qua đi, từ trong cổ họng hắn sinh ra ngứa ngày, ngứa càng ngày càng nghiêm trọng, làm hắn nhịn không được gãi yết hầu. Quá ngứa, hắn hận không thể cho ngón tay vào.

"Ô...... ọe........." hắn bóp cổ mình, không thể khống chế mà mở miệng ra đến lớn nhất, cuồn cuộn không ngừng phun ra một bãi nước trong. Thân thể hắn bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, theo hắn nôn mửa mất đi toàn bộ lượng nước.

Nước đó thực nhanh thấm vào đất, bị dây leo và hoa hồng chung quanh hấp thu, chỉ còn lại một khối thi thể khô quắt thấy không rõ nguyên trạng ngã trên mặt đất.

Tần Phi Thường đi qua đó, thấy một màn này, đồng thời cũng nghe thấy phía sau Ecgberht đếm tiếp: "Hai."

Đi về phía trước, tới một vườn hoa hồng khổng lồ, hoa hồng xanh um tươi tốt cơ hồ sắp mọc thành mê cung. Những cây hoa đó vốn nên hình dáng mảnh mai, lại mọc rào rạt, cành khô và lá cây cũng đã lớn thành dáng vẻ dữ tợn hung ác, duy chỉ hoa trên cành vẫn nở, vẫn nhu nhược diễm lệ -- giống như là cảm giác Ecgberht mang cho người ta.

Tần Phi Thường trực giác cảm thấy nơi này có lẽ sẽ có chút đồ vật đặc biệt. Trực giác của người Tần gia thường thường là đúng, bởi vì phía sau loại trực giác" không thể hiểu rõ này, thường thường đến từ chính chỉ dẫn không tiếng động của lão tổ tông Thị Thần của bọn họ. Tuy rằng cô đã đi tới một thể giới khác, nhưng cô vẫn cứ nguyện ý tin tưởng trực giác như vậy.

"Cô muốn đi vào?"

Ecgberht hỏi câu này giống thật mà như giả, với hắn mà nói có vẻ là làm điều thừa. Tần Phi Thường vốn cũng không phải mười phần xác định, vì hắn đột nhiên ra tiếng dò hỏi, mới xác định nơi này có thứ đặc thù.

"Nơi này chính là rất nguy hiểm, nói không chừng đi vào thì sẽ chết." Ecgberht nghe tựa hồ rất là suy nghĩ vì cô, nhưng trong ánh mắt ánh sáng ác liệt không hề che dấu.

Tần Phi Thường đã không chỉ một lần cảm thấy vật nhỏ xinh đẹp này thiếu giáo huấn, cô cũng không để ý đi vào vườn hoa hồng bụi gai mọc thành cụm. Ecgberht dừng ở bên ngoài, không theo cô cùng vào. Nhưng sau khi Tần Phi Thường đi vào, hắn chậm rãi nói: "Một."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro